Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Đại lão đều tới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị


Đại lão đều tới



Xoạt!

Vốn là, Diệp Trần ngồi ở trong góc không nói một lời, Mọi người Chu gia cơ hồ đều xem như quên hắn, nghe được hắn đột nhiên nói ra một câu như vậy, lập tức tất cả mọi người đều tức giận!

“Tiểu tử thúi! Đây là việc nhà Chu gia chúng ta, chỗ nào đến phiên ngươi một ngoại nhân xen vào?”

“Nếu như không phải xem ở trên mặt mũi của A Lam, ngươi cho rằng ngươi có tư cách ở chỗ này cùng chúng ta ăn cơm sao?”

“Thật sự là không biết mùi vị!”

Ở trong ấn tượng của mọi người Chu gia, Diệp Trần chính đứa nhà quê được Tô Lam nhận nuôi, ngay cả Tô Lam xưa đâu bằng nay vẫn bị họ có phần xem thường, há lại sẽ để ý tới hắn?

Bây giờ nghe được lời nói của cái đứa nhà quê này, thế mà dám can đảm ăn nói ngông cuồng, cản trở Tô Mạn xin lỗi, nguyên một đám lập tức không còn kiêng kỵ một chút nào nữa bắt đầu mắng chử.

Diệp Trần nghe được mọi người chửi mắng, vẻ mặt không khỏi phát lạnh,

Nếu như không phải hai người Tô Lam và Tô Mạn còn ở bên cạnh, giờ phút này hắn đã sớm một bàn tay, đem bầy kiến cỏ trước mắt này toàn bộ tát chết!

Ngay tại thời điểm hai bên còn chưa cãi cọ xong, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, mọi người mắng chửi lúc này mới dừng lại.

“Mời đến!”

Tô Lam lập tức đứng dậy, hô to một tiếng.

Tiếp theo,

Một phục vụ viên có dáng vẻ đáng yêu, lặng lẽ trong khe cửa thò người vào tiến đến, sau khi nhìn trong đám người tìm thấy được bóng dáng của Tô Lam, lập tức bước nhanh tới trước mặt của nàng, giòn tan nói:

“Tô tổng, ngoài cửa tới rất nhiều người, muốn cho ngài chúc tết đây!”

Tô Lam hơi sững sờ, đang muốn mở miệng, Chu Khải Toàn ở một bên, lúc này đang trong cơn giận dữ, lập tức vỗ bàn một cái, liền đột nhiên đứng lên, sau đó chửi ầm lên, nói:

“Không biết đây là tiệc rượu của Chu gia chúng ta sao? Cái gì con chó con mèo cũng dám dẫn tới chỗ này! Tô tổng các ngươi quản giáo thuộc hạ chính là như vậy sao?”

Trong suy nghĩ của Chu Khải Toàn, đến chúc tết Tô Lam, hơn phân nửa cũng chính là nhân viên bình thường của tiệm cơm, cho nên hắn mới không kiêng nể gì dám nói chuyện như vậy.

Hơn nữa, hắn chính là nhìn trúng tính cách ôn hòa của Tô Lam, khẳng định không giám cùng mình tranh cãi, cho nên mới dám chửi ầm lên.

Nhưng mà,

Lời nói này của hắn mới vừa vặn rơi xuống, ở nơi cửa lập tức truyền tới một giọng nói đầy uy nghiêm

“Chu lão bản thật sự là có uy phong thật to a! Làm sao? Chúng ta những ngườ này, ở trong mắt Chu lão bản ngươi, hóa ra đều chỉ là con chó con mèo a!”

Mọi người của Chu gia nghe tiếng kêu liền nhìn lại,

Chỉ thấy ở cửa, một nam tử trung niên tướng mạo có chút uy nghiêm, đã chậm rãi đi đến, sau lưng tựa hồ có có những người khác.

Sau khi nhìn thấy người này xuất hiện, Chu Khải Toàn lập tức bị dọa đến toàn thân run rẩy, liền ngay cả Chu Thắng Lợi đứng ở một bên, cũng bỗng nhiên lập tức đứng lên.

“Tào… Tào Tứ Gia!”

Hoá ra cái người vừa mới nói chuyện, bỗng nhiên chính là Tào Khôn!

Chu Khải Toàn sau khi nhận ra Tào Khôn, lập tức bị dọa cho suýt chút nữa thì són tiểu, lập tức một mạch chạy chậm, bước nhanh tiến lên nghênh tiếp, giống như con chó xù nhìn thấy chủ nhân, cười theo nói:

“Ai nha a! Tào Tứ Gia đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón! Thứ tội! Thứ tội!”

Chu Thắng Lợi đồng dạng không cam lòng phía sau, lập tức cũng đi theo tiến lên nghênh tiếp.

Tuy rằng hắn tự kiềm chế bởi thân phận quan gia trong người, không có khả năng khúm núm giống với nhị đệ Chu Khải Toàn của hắn, nhưng cũng như nhau bồi tiếp dáng tươi cười lấy lòng, thân thể là càng có chút uốn lượn, ngoan ngoãn đứng ở một bên, vô cùng cung kính nói:

“Tào Tứ Gia giá lâm, thật làm làm cho Chu gia ta vẻ vang a!”

Về phần mọi người còn lại của Chu gia, nghe thấy nói đây là ‘Tào Tứ Gia’, lập tức mọi người cũng đứng dậy, mặt lô ra vẻ kinh hãi.

Ở trên địa bàn Vân Châu, uy danh của Tào Tứ Gia, có thể nói không ai không biết, không người không hay!

Mà mấy tháng gần đây, càng giống như mặt trời ban trưa, rất có xu thế hùng bá toàn bộ tỉnh Thiên Nam.

Nếu là đặt ở trước kia, người đứng đầu thành phố Vân Châu, có lẽ còn có thể ngăn chặn người này, nhưng Tào Tứ Gia bây giờ, có thể cùng ngồi với vị lãnh đạo cao nhất trong tỉnh nói chuyện, cho dù là Lưu thị trưởng người lãnh đạo trực tiếp Chu Thắng Lợi đích thân đến, ở trước mặt đối phương cũng không đủ nhìn!

Huống chi là bọn họ chỉ là Chu gia?

Nhưng mà này còn không tính!

Chỉ thấy, ở ngoài cửa, phía sau Tào Khôn, thế mà còn có một đám người, hơn nữa mọi người khí thế đều kinh người, lúc này tất cả mọi người đều có vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Chu Khải Toàn!

Rất hiển nhiên, câu nói con chó con mèo trước đó của Chu Khải Toàn, đã làm cho những người này hoàn toàn chọc giận!

“Lưu lão đại, Vương lão gia tử, Trương tổng… Các ngươi… Các ngươi làm sao cũng tới?”

Rất nhanh,

Hai huynh đệ Chu Thắng Lợi và Chu Khải Toàn, vô cùng kinh ngạc phát hiện,

Những người đứng ở ngoài cửa lúc này, thế mà đều là đại lão của Vân Châu! Hơn nữa tùy tiện lôi ra một người đến, đều có thể nhẹ nhõm nghiền ép mười tám đời Chu gia bọn hắn!

Ngay tại thời điểm huynh đệ Chu gia còn nghi ngờ khó hiểu không thôi, Tào Khôn giống như cười mà không phải cười nhìn qua hai người, lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói:

“Không biết Chu lão bản vừa mới nói trong miệng con chó con mèo, là nói ai vậy?”

Chu Khải Toàn nghe nói như thế, lập tức suýt chút nữa thì bị dọa ngất đi qua, lập tức lấy hai bàn tay của mình hung hăng đập ba ba trên mặt mình, vội vàng nói:

“Là ta không lựa lời nói! Ta đáng chết! Mong rằng Tào Tứ Gia và chư vị lão đại, không được chấp nhặt với ta!”

Một bên Chu Thắng Lợi, cũng liền vội vàng đi theo nói:

“Nhị đệ ta tuyệt đối không có ý đối với chư vị lão đại bất kính, đây tuyệt đối là một cái hiểu lầm! Mong rằng chư vị lão đại rộng lòng tha thứ! Rộng lòng tha thứ!”

Chu Thắng Lợi mới vừa vặn nói xong, ngay lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa lại có một đạo tang thương thanh âm vang lên,

“Tào Tứ Gia! Xem ra lần này lại bị ngươi vượt lên trước! Ha ha!”

Theo lời nói phóng khoáng này rơi xuống, đám người ở ngoài cửa lập tức thi nhau tự động tránh ra đến hai bên.

Tiếp theo,

Một lão giả có giáng người cường tráng chính trực, cất bước đi tới.

“Đường gia… Đường lão gia tử…”

Hai huynh đệ Chu Thắng Lợi lập tức lần nữa đồng thời run lên, nghẹn ngào hô lên.

Lão giả này, tự nhiên chính là Đường Nghiệp.

Mà sau lưng Đường Nghiệp, giống như vậy có một đám người đi theo, rõ ràng đều là mỗi loại đại sự nghiệp thương mại bá chủ ở Vân Châu!

Hai huynh đệ Chu Thắng Lợi và Chu Khải toàn, giờ phút này đã hoàn toàn tê liệt mất.

Bọn họ thực sự nghĩ mãi mà không hiểu, những đại lão và thương mại bá chủ này ở Vân Châu, bỗng nhiên toàn bộ giá lâm tiệc rượu của Chu gia bọn họ, đến cùng muốn làm gì?

Chỉ thấy,

Tào Khôn nhìn thấy Đường Nghiệp xuất hiện, lập tức cười ha ha một tiếng nói:

“Nếu Đường lão gia tử cũng tới, vậy chúng ta liền cùng một chỗ, cho Diệp tiên sinh và Tô tổng chúc tết đi!”

“Lão hủ cũng đang có ý này!”

“Diệp tiên sinh? Tô tổng? Chúc tết?”

Chu Thắng Lợi huynh đệ nghe được Tào Khôn và Đường Nghiệp nói chuyện, lập tức càng thêm kinh hãi không thôi,

“Tô tổng chẳng lẽ là Tô Lam? Vậy Diệp tiên sinh là ai? Nơi này còn nghĩ không có họ Diệp a? Vân… vân, chẳng lẽ bọn họ nói… là đứa nhà quê Diệp Trần kia?”

“Không! Không! Đây tuyệt đối không có khả năng!”

Hai huynh đệ gần như đồng thời ở trong lòng rống giận.

Tào Khôn và Đường lão gia tử là nhân vật bậc nào? Còn có mấy cái này các đại lão, làm sao lại hướng một cái miệng còn hôi sữa tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch chúc tết?

Đây không phải chuyện cười lớn sao!

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền phát hiện, bọn họ cho rằng tuyệt đối không có khả năng phát sinh chuyện cười lớn, thế mà lại biến thành sự thật!

Chỉ thấy nhiều lão đại của Vân Châu, sau khi nối đuôi nhau đi vào phòng khách, đi tới trước bàn ăn, hướng về phía người ngồi trên ghế vẫn như cũ, vểnh lên bắt chéo chân Diệp Trần, thi nhau khom mình hành lễ cùng kêu lên, nói:

“Diệp tiên sinh, Tô tổng, Tô Mạn tiểu thư, chúng ta đặc địa đến đây chúc tết ba vị ngài! Chúc ngài ba vị, tron một năm mới, tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý!”

Mọi người của Chu gia thấy một màn vô cùng rung động này, lập tức lập tức tất cả đều mộng bức…

P/S: ha ha hồi hay đây, đề nghị mọi người vứt chút Kim phiếu đi à, ngồi dịch truyện này sơ sơ mà tốn nhiều thời gian quá, vãn còn chương, sẽ dịch nhanh, mọi người động viên chút đi a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN