Đoản SE
Thụy khúc cho em
Cô là một cô gái mù bẩm sinh. Ba mẹ cô mất trong một tai nạn giao thông, chỉ còn cô và anh trai.
Cuộc sống của cô bình yên trôi qua, cho đến một ngày.
Cô cùng anh trai đến dự một buổi tiệc là một người bạn cũ của ba mẹ cô. Trong buổi tiệc đó cô nghe được tiếng đàn của một chàng trai, tiếng đàn đó cứ mãi ám ảnh cô.
Cô hỏi anh trai, anh trai nói người đó là con trai của chủ bữa tiệc hôm đó.
Cô tìm hiểu về anh.
Cô mỗi ngày đều đến nhạc viện chỉ để nghe tiếng đàn của anh.
Cô ngồi ở một góc khuất có lẽ anh cũng chưa từng biết đến sự tồn tại của cô.
Cô không nhìn thấy ánh sáng, nhưng cô lại cảm nhận được sâu sắc tiếng đàn của anh. Có lẽ, anh có một câu chuyện buồn, cho nên mỗi khúc đàn của anh đều bi ai đến thế!
Cô mỗi tuần đều sẽ gửi một lá thư cho anh. Là cảm nhận của cô về tiếng đàn của anh. Cô đều nhận được hồi đáp.
Trong những lá thư, như tìm được tri âm, anh kể cho cô về người con gái anh yêu.
Cô ấy là con của một gia đình giàu có, vốn lẽ ra anh và cô ấy sẽ đến với nhau. Nhưng thật buồn là anh không theo thừa kế sự nghiệp gia đình, anh chọn âm nhạc là lẽ sống, trước đây ba anh cũng đã từng phản đối nhưng vì anh quá cố chấp ông cũng buông xuôi mà đồng ý.
Nhưng gia đình cô ấy vì điều đó ngăn cản tình yêu của anh và cô ấy. Anh và cô ấy cũng từng đấu tranh, từng thuyết phục… nhưng có lẽ, cô ấy không còn đủ dũng khí để cùng anh tiếp tục đấu tranh cho hạnh phúc của mình. Cuối cùng cô ấy lựa chọn buông tay anh, sang nước ngoài tu nghiệp.
Anh bởi vì sự ra đi của cô ấy trong thời gian dài trở nên trầm cảm, không tiếp xúc với bất kỳ ai. Từ đó, anh chỉ sống vì âm nhạc và còn vì một tình yêu không có đoạn kết…
Cô thương anh, thương cho mối tình của anh, và thương cho những khúc đàn của anh. Đáng lẽ đó từng là những âm thanh của một tình yêu ngọt ngào say đắm, thế giờ lại trở nên buồn bã, bi ai…
Cô kể với anh nhiều hơn về cuộc sống muôn màu, về những người mà cô yêu thương nhưng điều anh chưa từng biết cô vốn là một người mù, những điều cô kể cũng đều là cảm nhận của cô mà thôi, những người mà cô yêu thương cũng chỉ còn anh trai, anh vốn không hề biết ba mẹ của cô đã không còn, bởi vì cô chưa từng nói với anh điều đó, vì họ vẫn luôn trong trái tim của cô.
Cô trở thành một người bạn, một người mãi chỉ có thể đứng trong bóng tối dùng ánh sáng tâm hồn mình nhìn về phía anh.
Cuộc sống như được sắp định sẵn. Cô và anh gặp nhau trong sự ràng buộc của một ân tình ngày cũ.
Theo như lời của ba mẹ anh, anh phải kết hôn với cô và chăm sóc cho cô cả đời. Anh đối với một cô gái mù xa lạ không ghét cũng không thương, nhưng lời ba mẹ khiến anh mãi trăn trở. Có lẽ vì câu chuyện tình của mình, anh lại đồng ý chăm sóc cô.
Anh và cô kết hôn được 2 tháng nhưng tiếng đàn của anh có lẽ còn buồn, còn day dứt hơn ngày trước.
Anh vẫn gửi thư cho cô, kể về cuộc sống của mình, có lẽ đối với người bạn này anh không thể giấu bất kì điều gì. Anh kể về cô vợ mù của mình, anh thương cô, nhưng lại không yêu cô. Có lẽ cả đời giữa anh và cô vẫn chỉ là ràng buộc mà thôi. Những lúc như vậy cô lại buồn, lại âm thầm rơi nước mắt, cô là gánh nặng của anh, nếu không phải cô bị mù anh có lẽ anh đã chẳng đồng ý cuộc hôn nhân này.
Anh đối với cô thật tốt, nhưng thật sự yêu thương của anh không trao về cô. Cô chưa từng oán trách anh, cô sẽ là bạn đồng hành của anh trong những ngày tháng sắp tới. Cô bao dung anh, anh che chở cô. Hai con người, hai trái tim khiếm khuyết cứ như vậy bù đắp thương tổn cho nhau.
1 năm trôi qua, cuộc sống của cô cứ như mặt hồ yên ả, không gợn sóng. Cho đến một ngày, khi những cánh hoa trở về bên dòng nước thì mặt hồ cũng chẳng còn bình yên. Người con gái anh luôn chờ đợi, tình yêu giấu kín trong lòng lần nữa sống lại, cô ấy trở về.
Cô, anh và cô ấy cứ như vậy trong mối quan hệ ba người, day dưa mãi, anh còn nặng yêu thương với người cũ nhưng không thể phụ bỏ cô, một cô đáng thương vốn không có lỗi gì.
Anh và cô ấy trở thành bạn, nhưng cô biết anh còn yêu cô ấy, cô ấy vẫn yêu anh. Khoảng cách giữa anh và cô vì sự xuất hiện của cô ấy mà ngày càng xa hơn…
Cô và anh cùng đi ăn, anh bỏ lại cô ở nhà hàng vì cô ấy đột nhiên lên cơn sốt, cô không dám gọi cho anh trai, chỉ có thể nhờ nhân viên ở đó gọi taxi đưa cô về. Cô vấp phải bật thềm sưng cả đầu gối, lại không có chìa khóa, cô chỉ có thể ngồi co ro trước cửa nhà đợi. Anh trở về, trời cũng đã gần sáng, anh áy náy, thoa thốc cho cô.
Cô và anh cùng đi dạo, cô ấy gọi, cô ấy bị hư xe, anh bỏ lại cô trong đêm tối lao đi, anh quên cô là một người mù, cô bị đám người xấu vây quanh, cũng may, có hai người cảnh sát đúng lúc xuất hiện, họ đưa cô về đồn, anh nghe tin chạy đến đón cô, anh bị họ trách mắng, anh chỉ biết cúi đầu xin lỗi cô. Cô không trách anh, cô đúng là gánh nặng, một gánh nặng anh khó lòng rũ bỏ.
Từ đó, anh quan tâm cô hơn, anh lúc nào cũng giữ cô bên mình, một bước cũng không rời.
Anh đi công tác, vẫn thường xuyên gọi về hỏi thăm cô, sự quan tâm nhỏ nhoi này cũng đã khiến cho tim cô ấm áp rất nhiều….
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!