Đoản SE - Thụy khúc cho em( tiếp)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Đoản SE


Thụy khúc cho em( tiếp)


Hôm nào cô ấy cũng đến tìm cô, cũng nói thật nhiều chuyện của hai người khi trước, hi vọng cô có thể rời xa anh. Mỗi lần cánh cửa đóng lại, cô ấy đã rời đi cô lại khóc, cũng không biết cô đã khóc bao nhiêu nước mắt, có lẽ cũng sắp cạn rồi, cô thật sự chẳng còn kiên nhẫn và dũng khí để tiếp tục bước đi cùng anh. Tình yêu này đến cuối cùng cô sẽ giữ cho riêng mình.
Anh trở về, cô ấy lại đến, cô ấy hôn anh trước mặt cô, anh cũng không có đẩy cô ấy ra. Có lẽ, anh không biết cô bị mù nhưng trái tim của cô vốn không mù, cô chậm rãi bước lên phòng nhưng anh không hề biết lúc cô quay lưng một giọt nước mắt bất giác rơi.
Khi anh đi làm, cô ấy lại đến, cô ấy ở cầu thang, tranh cãi với cô, cô không phải không hiểu lời của cô ấy, chỉ là cô cần thời gian, thời gian để xa anh, cô ấy tự đẩy ngã bản thân.
Anh có việc trở về, trông thấy cô ấy nằm bất động dưới cầu thang, vội ôm cô ấy đến bệnh viện. Có lẽ, anh sẽ không tin cô, có cô gái nào lại tự đẩy ngã mình đâu, cô nghĩ chắc cô ấy yêu anh nhiều lắm nên ngay cả mạng cũng không cần.
Mỗi một ngày cô ấy đến cô lại tự dằn vặt, tự gặm nhắm những nỗi đau, tự trách bản thân bản thân bất hạnh lại còn muốn người khác chăm sóc mình, cô thật đã yêu anh, nhưng với anh đó chỉ là trách nhiệm, anh chưa từng biết cô yêu anh, vì tình yêu này cô đã giấu tận sâu trong trái tim, là bí mật anh vĩnh viễn không hề biết.
Cô vốn đã định sẽ buông tay, chỉ là khi cô còn chưa kịp rời đi, hiểu lầm giữa cô và anh cứ thế ngày một tăng, đến lúc quay đầu cũng chẳng thể làm bạn.
Ba ngày anh chưa từng trở về, ngôi nhà chỉ có mình cô, ba ngày cô chưa từng ăn uống, cũng chưa từng bước ra khỏi nhà. Cô muốn gặp anh, chỉ một lần thôi.
Anh trở về lấy đồ rồi đi ngay, cô biết cô sắp mất anh, mà thật ra anh chưa từng thuộc về cô. Cô níu tay anh, vòng tay ôm anh, lần đầu tiên cô được ôm anh, cô chỉ muốn lưu giữ cảm giác này lần cuối, một lần thôi, lần cuối cùng cho cô được gần anh. Trong thâm tâm chỉ có thể nói tạm biệt anh.
Anh đẩy cô ra, rồi xoay người rời đi, anh không hề hay biết khi đó lọ hoa bị vỡ, cô bị ngã vào mãnh thủy tinh còn vương vãi. Cô rất đau, cô cố nén những giọt nước mắt của mình, chỉ có thể gọi cho anh trai.
Anh trai cô đưa cô đi cấp cứu, trước khi ngất đi cô còn căn dặn anh trai đừng liên lạc với anh.
Hai tuần sau, cô xuất viện, thời gian này cô ấy cũng đã hồi phục, anh trai đưa cô rời đi, rời xa anh, đến một đất nước khác, đến nơi không có anh, không có người con trai cô yêu sâu đậm.
Mãi chăm sóc cô ấy, anh cũng đã quên đi sự tồn tại của một người, sau khi cô ấy hồi phục anh chợt nhớ đến cô.
Ngôi nhà trống không, vốn chẳng có hơi ấm của người đã từng sống, một tờ giấy một chiếc nhẫn đặt trên bàn, đơn ly hôn và nhẫn cưới của cô. Cô trả hạnh phúc lại cho anh, hi vọng anh cả đời này bình an vui vẻ mà sống. Nụ cười của anh, cô chưa từng được trông thấy, hi vọng anh sẽ lại cười, nụ cười dành cho người mà anh yêu thương.
Anh cho người tìm cô, nhưng không một tin tức, anh trai cô vốn không muốn anh tìm được cô. Nhưng thật ra cô không muốn gặp lại anh, đã quyết định buông tay thì cũng không nên luyến tiếc. Tình yêu này cứ để cô mình một mình giữ lấy, đau khổ cô tự mình gặm nhắm.
2 năm sau, cô qua đời vì u não. Tình yêu của cô cuối đời vẫn không được đáp trả.
Anh trai cô trở về tìm gặp anh, đưa cho anh những phong thư cũ, những phong thư cô đã viết nhưng chưa kịp trao, bởi vì có lẽ cô vốn không muốn trao nó.
Anh chưa từng biết người anh vẫn luôn coi là tri âm ngày trước lại là cô…
Mỗi một phong thư là mỗi một yêu thương cô trao về anh, cô cả đời chỉ có thể sống trong bóng tối mà yêu anh. Chỉ cần anh hạnh phúc cô cũng có thể yên tâm mà ra đi.
Thế giới này điều tươi đẹp nhất là cô được gặp anh. Ánh sáng của anh, tình yêu của anh không trao về cô, nhưng cô lại từ đồng cảm mà vô thức yêu anh.
Anh ngập chìm trong khói thuốc, trong men rượu, mỗi một lá thư của cô là mỗi một nhát dao đâm thẳng vào tim anh, âm ĩ, day dứt không thôi, thời gian đó anh có viết một bản nhạc mang tên “Thụy khúc cho em” với nội dung “Lời xin lỗi từ trái tim”, đó cũng là bản nhạc cuối cùng trong sự nghiệp của anh.
Bởi vì khi anh nhận ra tình yêu của mình thì đã muộn, người duy nhất hiểu được những khúc đàn của anh cũng đã không còn, anh cô độc, thật sự cô độc giữa thế giới này…
Nửa đời sau, anh vẫn mãi sống trong dằn vặt, day dứt…và mất đi khi tuổi đời chỉ mới 32…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN