Đại Việt Truyền Kỳ
Chương 62: Thông Thiên Tháp
Trên ngọn Thông Thiên Phong, bóng người đông như trẩy hội. Tiếng nói chuyện đan xen vang lên, bên trong pha lẫn tiếng cười trong veo của các thiếu nữ xinh đẹp. Một vài tên nam sinh không nhịn được, thi thoảng lại buông lời tán tỉnh, bỡn cợt nhau tạo nên bầu không khí tràn đầy sức sống tươi trẻ.
Đoàn tân sinh do Thảo Linh hiệu trưởng dẫn đầu cứ thế đi thẳng một mạch, tiến về địa điểm cuối cùng, chính là một đại quảng trường nằm ở trung tâm Thông Thiên Phong.
Bước qua cánh cổng cực lớn, hiện lên trước mắt mọi người một khung cảnh tráng lệ phi thường.
Khắp bốn phương tám hướng dày đặc những dãy ghế sắp xếp theo hàng lối kiểu bậc thang, quây thành một vòng tròn, sức chứa phỏng chừng khoảng mười vạn chỗ. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là nằm ở chính giữa quảng trường mọc lên một tòa tháp khổng lồ, cao chót vót, chui tọt vào trong biển mây mù. Ngay tại chân tháp có ba lối ra vào thông đến ba cánh cửa khác nhau, màu sắc phân biệt thành trắng, xanh, vàng.
Trên quảng trường lúc này sôi động vô cùng, những người có mặt nơi đây dĩ nhiên là học viên Thánh viện, nhìn ra xa, thấy nhấp nhô toàn là đầu người. Học viên các khóa túm năm tụm ba thành từng nhóm, trông đều rạng rỡ và sôi nổi bàn tán, xem ra chẳng có ai lại không tràn ngập mong đợi về kỳ Tân Vương sắp sửa diễn ra.
Chỉ chốc lát, đám người Phạm Văn Long liền dễ dàng tìm được một khu vực trống trải.
Vừa chạm mông lên ghế, Đức Hùng đã nghiêng đông ngó tây, đôi mắt bừng sáng như đuốc, đảo qua đảo lại nhằm thực hiện ý đồ trong chuyến đi này. Ngồi bên cạnh, Tiểu Mai nào hay biết những suy nghĩ đen tối trong đầu hắn, vẫn hưng phấn nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, kéo tay Đức Hùng bảo:
-Thật là đông người quá! Ta chưa từng thấy cảnh tượng nào náo nhiệt đến như vậy! Hi hi…
Đức Hùng đang mải mê dán mắt vào các đường cong mê người của mấy vị học tỷ, buột miệng nói:
-Không sai! Con mẹ nó, sao lại “bự” đến thế kia? Dễ chừng phải to hơn cả “bưởi năm roi” ấy chứ, hắc hắc…
Nghe hắn đáp đầu đuôi trớt quớt, Tiểu Mai chau mày chẳng hiểu như vậy là có ngụ ý gì? Tuy nhiên, hiện tại tâm trạng đang rất vui vẻ nên không mấy để ý, cười hi hi bỏ qua.
Ngồi một lúc, bỗng Đức Hùng len lén quay sang Phạm Văn Long nói nhỏ:
-Không ngờ trong Thánh viện lại ẩn giấu quá nhiều mỹ nữ. Người thắng cuộc trong kỳ Tân Vương này nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý trong mắt các nàng ấy. Sau này tìm cơ hội mỗi ngày ôm ấp lấy một em, đó chẳng phải là chuyện sung sướng của đời người ư? Con mẹ nó, biết vậy ta cũng đã đăng ký tham gia rồi. Thật là sai lầm quá đi!
Nhìn dáng vẻ dâm tà của hắn, Phạm Văn Long trừng mắt cảnh cáo:
-Ngươi có tin ta sẽ chuyển những lời đó cho Tiểu Mai nghe không hả?
Bị Phạm Văn Long dọa cho một trận, Đức Hùng không dám ăn nói lung tung nữa, cầu hòa bảo:
-Ấy ấy, ta chỉ nói giỡn thôi mà. Ha ha…
Qua thêm nửa canh giờ, số học viên tiến vào càng ngày càng đông, chiếm phân nửa số lượng các ghế. Quảng trường tụ tập hàng vạn người mà xem ra vẫn rất rộng rãi. Phạm Văn Long đưa mắt ngó quanh, thấy đội ngũ tân sinh đã sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, riêng bóng dáng Thảo Linh không hiểu biến đâu mất tăm.
Cách đó vài hàng ghế, một đám thành viên Phục Minh chụm đầu lại với nhau, rì rầm bàn tán:
-Đợt này hàng Nhân Vực trong Thánh viện nổi lên một số người rất mạnh, ta nghe nói bọn họ sắp chạm tới sơ giai Linh Cấp rồi, nếu thực sự như vậy thì khả năng lọt vào tốp mười sáu là rất cao đó.
Một tên ngồi ở bên cạnh nhếch miệng, phẩy tay nói:
-Các ngươi hẳn là biết hội trưởng chúng ta cũng đã đạt đến đỉnh giai Nhân Vực, hơn nữa còn sở hữu mấy bộ công pháp uy lực cường đại. Sao phải ngán mấy tên cóc nhái đó? Chỉ cần hội trưởng có thể lấy được danh hiệu Tân Vương về thì Phục Minh hội sẽ nổi danh như cồn. Chúng ta nhờ vậy cũng được thơm lây, biết đâu chừng lại lọt vào mắt xanh của một vài vị học tỷ, học muội xinh đẹp đó. Hé hé…
Tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, tất thảy thành viên của Phục Minh đều phá lên cười, nhất là mấy tên ngồi gần Trần Công Minh, cười điếc cả tai, làm cho những học viên ngồi gần đấy cũng phải ngoái đầu quay sang nhìn.
Một gã mặt mày tinh ranh, hướng về Trần Công Minh ton hót bảo:
-Hội trưởng! Kỳ này tương lai của toàn thể anh em Phục Minh phải trông cậy vào người rồi.
Nghe mấy câu nịnh nọt của đám đàn em, Trần Công Minh sắc mặt thản nhiên như thường, có điều trong lòng lâng lâng vui sướng khôn tả. Đôi mắt tỏ vẻ lơ đễnh đảo qua những khu vực khác xem xét. Bất ngờ bắt gặp một bóng lưng, trong con ngươi Trần Công Minh chợt toát lên vẻ âm hàn, đôi môi khẽ nhếch lên.
-Hi vọng sẽ còn gặp lại ngươi…
Lúc này, Phạm Văn Long đang chăm chú nhìn về tòa tháp nằm giữa trung tâm quảng trường.
Theo như hắn được biết, công trình này có tên Thông Thiên Tháp. Đúng như tên gọi, tháp cao thông đến tận trời, vô cùng vô tận không thấy đâu là đỉnh. Bên trong tòa tháp gồm có bảy tầng, mỗi tầng lại dẫn đến một phiến không gian khác nhau. Tuy chưa rõ mức độ nguy hiểm ra sao nhưng đứng trước quy mô tráng lệ của tòa tháp, Phạm Văn Long cũng phải âm thầm khen ngợi.
Đang mải mê suy ngẫm, bất chợt sau lưng truyền tới những tiếng động khe khẽ, sau đó có mùi hương thoảng tới, một bóng hình xinh đẹp lập tức xuất hiện bên cạnh Phạm Văn Long, cất giọng nhỏ nhẹ:
-Tiểu đệ đệ, ngươi đang nhìn ngó cái gì đó? Không phải là vị học tỷ xinh đẹp nào đấy chứ?
Nghe giọng nói, chưa cần quay sang nhìn Phạm Văn Long cũng đã đoán biết được người vừa mới xuất hiện là ai rồi. Hắn hơi giật mình, trong lòng bực bội không hiểu tại sao vị hiệu trưởng tinh quái này cứ quấn chặt lấy mình? Thật là quá phiền toái!
Thảo Linh đôi má đỏ hây, thân hình vẽ lên những đường cong bốc lửa, hấp dẫn không ít ánh mắt thèm thuồng của đám nam học viên ngồi gần đó. Thấy vậy, Phạm Văn Long có phần không thỏa mái, bực bội hỏi:
-Không phải người đã rời đi rồi ư? Sao còn quay lại đây?
Thảo Linh bật cười, chúm môi bảo:
-Ta tới cổ vũ tiểu đệ đệ đấy! Khách khách… Tiểu đệ đệ, có thấy chút cảm động nào không?
Cảm động??
Bị vô số cái nhìn bất thiện của lũ nam sinh hướng đến, hắn không nổi khùng lên đã là may mắn lắm rồi. Phạm Văn Long lạnh nhạt bảo:
-Vậy xin cám ơn hiệu trưởng đã ưu ái!
Tuy đùa giỡn bỡn cợt nhưng Thảo Linh cũng hiểu được tầm quan trọng của ngày hôm nay, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
-Kỳ Tân Vương này tranh đua vô cùng thảm khốc, sợ rằng nguy hiểm so với Tây Nguyên cấm địa còn lớn hơn rất nhiều. Tuy Thánh viện có điều lệnh nghiêm cấm học viên tàn sát lẫn nhau, thế nhưng vẫn có kẻ muốn nhân cơ hội này thanh toán tư thù cá nhân. Dù có Sinh Mệnh Châu bảo hộ nên không chết, nhưng nhẹ thì bị đánh trọng thương, mà trường hợp xấu nhất là bị phế bỏ tu vi cảnh giới. Những tình huống như vậy trong các kỳ Tân Vương trước gặp qua không ít. Ngoài ra, bên trong Thông Thiên Tháp còn ẩn tàng rất nhiều mối hiểm họa khác nữa. Ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Phạm Văn Long lạnh gáy, không ngờ ngay trong kỳ Tân Vương lại có những cuộc tranh đấu mờ ám như vậy. Đối với người tu luyện, một khi tu vi bị phế bỏ chẳng phải còn đáng sợ hơn cả cái chết hay sao?
Khẽ cảm thán, Phạm Văn Long đang định cất tiếng trả lời bỗng nhiên gương mặt chợt biến đổi, vội ngoái đầu về phía sau. Cách đó không xa, Trần Công Minh đang lạnh lùng nhìn hắn, mục quang toàn là sát ý. Bên cạnh hắn còn có mấy trăm thành viên hội Phục Minh. Lúc này, cả đám bọn họ đang hướng về Phạm Văn Long một cách đầy khiêu khích. Xem ra Trần Công Minh tựa hồ không muốn buông tha hắn.
Tuy nhân số áp đảo nhưng Phạm Văn Long nào có sợ hãi, ném trả lại cái nhìn băng lãnh về phía Trần Công Minh.
Song phương đối nhãn, nơi ánh mắt va chạm như có tia lửa tóe sáng.
Đúng vào thời khắc này, một tiếng chuông thanh thúy đột nhiên vang lên, bay bổng đến tận chín tầng trời, khiến tinh thần của toàn bộ đám học viên phấn khởi, tập trung hướng đến trung tâm quảng trường.
Phạm Văn Long không thèm quan tâm đến đám người khốn kiếp đó nữa, quay sang Thảo Linh mỉm cười nói:
-Đa tạ hiệu trưởng đã nhắc nhở!
Thảo Linh thấy thái độ của hắn với mình bỗng dưng thay đổi đột ngột, hơi bất ngờ một chút, sắc mặt ráng hồng cười quyến rũ bảo:
-Lần đầu tiên ta nghe thấy một câu nói chân thành từ ngươi đó!
Sau đó, như sực nhớ đến chuyện gì, Thảo Linh khẽ đảo tay, lấy từ trong người ra hai vật giao cho Phạm Văn Long.
-Ở đây có một tấm bản đồ ghi lại các địa điểm cần phải lưu ý bên trong các tầng Thông Thiên Tháp. Còn đây là Lưu Ly Thoa, một linh cụ trung cấp phòng ngự. Ngươi cầm lấy cả đi.
Bản đồ? Chẳng phải trước đó Thảo Linh đã sai hai gã Đỗ Quan, Tập Bình phân phát cho mỗi người một tấm rồi hay sao? Còn chiếc trâm cài tóc kia nữa, Phạm Văn Long thấy có nét quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở đâu rồi. Nhất thời hắn không biết ứng phó thế nào, cứ ngây người như phỗng.
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của hắn, Thảo Linh đôi mắt yêu kiều liếc nhìn quanh, thấy không có ai chú ý liền ghé sát tai Phạm Văn Long, thì thầm:
-Tiểu đệ đệ cố gắng nhé!! Nếu chiến thắng trong kỳ Tân Vương này nhất định trở về phải cùng ta “song tu” đó. Khách khách…
Dứt lời, nàng xoay người bước đi thật nhanh, tiến về một khu vực trang trọng, được xây dựng dành riêng cho đội ngũ cao tầng Thánh viện.
Phạm Văn Long trong lòng cảm xúc đan xen khó tả, đôi mắt màu đen vẫn hướng về bóng lưng của Thảo Linh hiệu trưởng. Một lúc sau, hắn lắc đầu cười khổ, chẳng hiểu rốt cuộc nàng ta có mưu đồ gì với mình đây?
Đúng lúc đó, bỗng vẳng lại một tiếng hú, to như tiếng sấm, chấn động cả quảng trường rộng lớn.
Mấy vạn học viên đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn, thấy một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện giữa không trung, rồi sau đó dần dần ngưng tụ thành thực thể, hóa thành một vị nam tử trung niên. Người này mặc hắc sắc trường bào, tóc dài đen nhánh bay xõa, hắn cất tiếng sang sảng nói, thanh âm tựa hồ như tiếng chuông ngân, vang động khắp ngọn Thông Thiên Phong.
-Viện trưởng và các vị trưởng lão có lệnh, yêu cầu toàn bộ học viên tham gia kỳ Tân Vương tiến xuống phía dưới, chuẩn bị tiến vào Thông Thiên Tháp.
Hàng vạn học viên trên quảng trường xao động, tuy cuộc thi còn chưa chính thức bắt đầu nhưng không khí đã ầm ầm bùng nổ.
Chỉ một thoáng, lục tục có nhiều bóng người đi ra, cùng hướng về địa điểm trung tâm của quảng trường. Sau khi từ biệt người huynh đệ mình, Phạm Văn Long cũng đứng lên, rồi hòa vào dòng người bước xuống.
Thời gian chưa đến một tuần trà, khu vực trống trải phía dưới hiện đã chật kín đầu người. Có điều, dựa vào tu vi cấp bậc nên phân chia thành ba nhóm khác nhau, không ai bảo ai, tự động tiến nhập vào hàng ngũ đồng giai cảnh giới.
Từ trên cao nhìn xuống liền nhận ra ngay sự chênh lệch giữa ba nhóm người. Trong đó Nhân vực là đông đảo nhất, số lượng áng chừng trên dưới một vạn. Linh Cấp thấp hơn nhưng cũng có khoảng năm ngàn. Còn Vương Cấp lại rất ít ỏi, đếm đi đếm lại chỉ thấy có mấy trăm người tham gia.
Điều này cũng là dễ hiểu, ở Vương Cấp, dù chỉ cách nhau một giai cũng đã tạo ra sự khác biệt rất lớn. Bởi vậy, số người đăng ký tham gia hầu như đều thuộc vào hàng ngũ tinh anh. Bọn họ vốn đã hoàn thành kỳ tốt nghiệp, có thể rời khỏi Thánh viện bất kỳ lúc nào, nhưng vẫn âm thầm chờ đợi giải đấu Tân Vương này, mục đích lớn nhất chính là muốn tìm kiếm cơ hội đột phá vào Thánh Cấp.
Nhân số như vậy xem như không nằm ngoài dự đoán của Thánh viện. Vị nam tử trung niên hài lòng nói:
-Thể lệ giải đấu thế nào chắc các ngươi đã rõ, ta cũng không nhắc lại nữa. Nhân Vực từ cánh cửa bên trái tiến vào, Linh Cấp từ cánh cửa trung tâm tiến vào, cánh cửa bên phải dành cho Vương Cấp. Nếu may mắn vượt qua sáu tầng, vậy thì tại tầng thứ bảy sẽ có thể gặp mặt. Được rồi, tất cả mau lập tức xuất phát!
Nói xong lời này, tức thì liền có một vài tên Vương Cấp bước vào cánh cửa màu vàng. Kết quả, một đạo kim quang lóe lên sau đó thân hình bọn họ biến mất vô ảnh vô tung.
Có người đầu tiên sẽ có kẻ kế tiếp, lần lượt học viên các nhóm nhanh chân tiến vào.
Cứ như thế, ba cánh cửa hào quang chớp động không ngừng, làm cho số học viên trong thời gian ngắn giảm đi rất nhanh.
Do số lượng Nhân Vực quá đông nên đến khi hàng ngũ Vương Cấp và Linh Cấp đã hoàn toàn trống trơn, thì bên này vẫn còn phân nửa số học viên.
Một lúc lâu sau, bất ngờ trong số Nhân Vực tiến vào bao gồm Trần Công Minh cùng độ hơn ba mươi thành viên Phục Minh.
Phạm Văn Long trong mắt dị quang chớp động nhịn không được nhìn về phía bọn người Trần Công Minh. Không ai ngờ rằng, Trần Công Minh cũng hướng ánh mắt đầy hàn ý sâu sắc đảo qua Phạm Văn Long, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Có điều, Phạm Văn Long thản nhiên như không, dù sao ân oán của song phương đã đến mức độ không thể hòa giải được nữa rồi. Vậy nên hắn cũng chẳng lý gì mà phải tỏ ra sợ hãi cả.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng chỉ còn ngót nghét một trăm học viên Nhân Vực là chưa đi vào. Không chần chừ nữa, Phạm Văn Long nhẹ nhàng bước đến cánh cửa màu trắng nằm phía bên trái.
Bạch quang lóe lên, chỉ một thoáng, hình bóng hắn đã lập tức biến mất…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!