Đại Việt Truyền Kỳ - Chương 70: Dưỡng Hồn Mộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Đại Việt Truyền Kỳ


Chương 70: Dưỡng Hồn Mộc



Lúc này, Nguyễn Phong cũng bị làm chấn động. Có điều lão ngồi trên ghế viện trưởng đã bao năm, phong ba nào mà chưa từng trải qua thế nên vẫn vững vàng giữ được sự bình tĩnh, quắc mắt bảo:

-Long tộc chuyến này thật to gan, dám ngang nhiên tấn công vào Thánh Viện ta. Tuy chưa rõ nguyên nhân sâu sa thế nào nhưng hẳn có liên quan đến con Hoàng Kim Cự Long kia.

Lời vừa dứt, hết thảy các ánh mắt đều liếc nhìn về phía Lê Châu, Cao Thăng và Phi Yến tiên tử, dường như chờ đợi phản ứng từ phía ba người.

Lê Châu thần sắc như có như không, vẫn hướng về vị trí chủ tọa lắng nghe. Phi Yến thái độ thản nhiên. Chỉ có Cao Thăng tính tình nóng nảy, thấy mọi người dồn cả về phía mình, tức giận nói:

-Hừ! Không lẽ Thánh Viện nghi ngờ ba người chúng ta hay sao??

Dĩ nhiên Cao Thăng không dám một thân gánh vác, liền kéo theo cả Lê Châu và Phi Yến. Dù sao chuyện ba người họ vào Tây Nguyên cấm địa đối phó với Hoàng Kim Cự Long ai cũng biết cả rồi.

Tức thì Nguyễn Phong chậm rãi cất tiếng, bảo:

-Chuyện này tất nhiên không liên can đến ba vị trưởng lão. Lệnh diệt sát Hoàng Kim Cự Long chính do ta truyền xuống. Lần trước ba vị có nhắc tên Nguyễn Hoàng, sau khi điều tra lai lịch liền biết hắn chính là trưởng chi của nhánh Hoàng Kim Cự Long, hiện đang nắm giữ chức vụ chấp pháp trưởng lão trong long tộc. Nghe nói người này tu vi đã tiến vào trung giai Thần Cấp.

Trong lòng Nguyễn Phong phiền muộn, mới ngày hôm qua nhận được mật báo từ Phong Nha sơn động truyền về. Lão còn chưa kịp xác minh thông tin, không ngờ bọn chúng lại đến nhanh như vậy. Lần này Thánh Viện xui xẻo cầm trúng phải củ khoai nóng phỏng tay rồi.

Nguyễn Phong đứng thẳng dậy, vung tay phân phó:

-Lần này Thánh Viện gặp phải cường địch, nhất định không được khinh suất. Truyền lệnh ta, rút toàn bộ thành viên đang ở ngoại viện trở vào nội viện, khởi động Vô Tâm Kiếm Trận. Thông báo trên khắp Linh Chiểu Tinh triệu hồi tất cả những tu sĩ từng xuất thân từ Thánh Viện lập tức quay trở về.

Nghe xong, một vị trưởng lão ngồi bên dưới chợt lên tiếng:

-Viện trưởng? Tại sao chúng ta không truyền tin cầu viện đến các gia tộc? Bọn họ vốn ít nhiều có quan hệ với Thánh Viện, hơn nữa không ít con cháu trong nhà vẫn đang tu tập trong Thánh Viện?

Nguyễn Phong xua tay bảo:

-Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể áp dụng kế sách đó. Lưỡi không xương nhiều đường lắc léo. Danh tiếng mà Thánh Viện gây dựng bao năm không chừng sẽ bị hủy hoại trong miệng lưỡi thế gian một sớm một chiều. Mà nước xa hẳn không thể cứu lửa gần. Căn bản vẫn dựa vào nội lực của Thánh Viện kháng địch.

Ngừng một lát, Nguyễn Phong cẩn thận phân phó:

-Linh Từ, Trần Hằng, Huỳnh Yến, Đông Phương bốn vị trưởng lão cấp tốc điều phối hộ vệ quân tuần tra các nơi hiểm yếu. Riêng lực lượng tinh anh sẽ do Đắc Tâm trưởng lão chỉ huy đóng tại Vân Hải, tuyệt không thể để long tộc vượt qua cửa khẩu quan trọng này.

Thánh viện tọa trên núi Lạc Vân, địa hình bốn phía hiểm trở, dễ thủ khó công. Muốn thẳng tiến vào nội viện chỉ có duy nhất con đường là qua Vân Hải. Nếu để long tộc chiếm được địa điểm này thì quá nguy hiểm.

Những người có tên liền phụng mệnh, lập tức rời khỏi Thánh Điện lo liệu công việc. Gật gầu hài lòng. Nguyễn Phong tiếp tục nói:

-Vô Tâm Kiếm Trận khởi động, chỉ cần hoàn hảo nắm giữ Vân Hải thì đại quân long tộc không cách nào tiến vào nội viện. Có điều nếu vài tên Thần Cấp cố tình xông quan thì rất khó ngăn cản. Long tộc nếu nhắm đến Thông Thiên Phong chắc chắn đã nắm được thông tin về kỳ Tân Vương lần này. Hiện Thông Thiên Phong tập trung mấy vạn học viên. Phòng trường hợp xấu xảy ra, Lê Châu trưởng lão hãy nhanh chóng sơ tán mọi người.

Lê Châu hơi nhăn mày, liền hỏi:

-Vậy những học viên còn trong Thông Thiên Tháp không biết viện trưởng xử trí ra sao?

Những thí sinh bước vào Thông Thiên Tháp hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Mà nhất thời Nguyễn Phong cũng chưa tìm ra biện pháp ổn thỏa. Lão trầm ngâm giây lát rồi đành nói:

-Tạm thời hãy cắt cử một vài người ở lại trông coi. Nếu có học viên trong tháp đi ra liền thông tin ngay. Lẻn đến được Thông Thiên Tháp họa may chỉ có thể là cường giả Thần Cấp. Mà ta nghĩ với tính cách của những lão bất tử này thì sẽ không đến mức ra tay với hàng tiểu bối Nhân Vực, Linh Cấp đâu.

Nghe nhắc đến các tồn tại cường giả Thần Cấp, bất giác ai nấy đều run rẩy. Có mặt tại đây ngoại trừ viện trưởng Nguyễn Phong thì chư vị trưởng lão đều là Thánh Cấp. Trong Thánh Viện vị thế của họ cao cao tại thượng nhưng trong mắt Thần Cấp thì chẳng khác nào con giun cái kiến.

Lê Châu nén kích động trong lòng, lên tiếng dò hỏi:

-Những tồn tại Thần Cấp không biết Thánh Viện ứng phó ra sao??

Thấy gãi đúng chỗ ngứa, hết thảy mọi người đều dỏng tai lắng nghe. Nguyên Phong tươi cười bảo:

-Ta thiết nghĩ số lượng Thần Cấp cường giả mà long tộc phái đi cũng không quá mười người. Thánh Viện đã tức tốc triệu hồi tám vị đại trưởng lão nên chư vị không cần lo lắng.

Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Có các đại trưởng lão lo liệu thì tốt rồi, bọn họ chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được.

Bàn bạc thêm chốc lát, không thấy ai có thêm ý kiến gì nữa, Nguyễn Phong liền ra lệnh triển khai hành động.

***

Thông Thiên Tháp tầng thứ 4.

Đây là một thế giới nguyên thủy sâm lâm. Rừng lá cây dày đặc, gai góc đan xen, rất giống với tình cảnh trong Tây Nguyên cấm địa.

“Không biết đám người Trần Công Minh và Cô Lâu Đao Thú kết cục thế nào rồi?” Phạm Văn Long vừa di chuyển vừa thầm suy đoán.

Sau khi mượn thế Cô Lâu Đao Thú ngăn cản Trần Công Minh, Phạm Văn Long mò mẫm mất hai canh giờ tìm ra thông đạo tầng thứ 4. Sau đó tìm một nơi vắng vẻ tranh thủ nghỉ ngơi thêm một canh giờ. Nhờ hấp thu lượng lớn nội đan linh thú, đồng thời có Bạch Mai nhẫn yểm trợ nên thương thế tạm thời hồi phục được phân nửa.

Phạm Văn Long linh lực nhàn nhạt phóng thích duy trì biện pháp phòng ngự, rồi sau đó thi triển Phong Quyển Tàn Vân, cực nhanh đi tới giữa rừng rậm.

Đột nhiên Phạm Văn Long dừng lại, nhìn về phía xa xa. Một cây cổ thụ cao chừng hai mươi trượng, tán rộng xum xuê. Kỳ lạ nhất là dường như thân cây lay động, từ từ di chuyển trên mặt đất.

“Không lẽ ta hoa mắt rồi sao?” Phạm Văn Long lẩm bẩm, lấy tay dụi dụi khóe mắt.

-Ha ha… Nhóc con ngươi thật may mắn! Không ngờ có cơ duyên bắt gặp loài cây quý hiếm Dưỡng Hồn Mộc này.

Bỗng nhiên thanh âm lão Kim tươi cười bảo. Từ khi vào trong Thông Thiên Tháp, rất hiếm khi thấy lão lên tiếng.

Nghe nói đến Dưỡng Hồn Mộc, Phạm Văn Long hoàn toàn mù mịt. Song trong đầu hắn chợt nhớ tại thư viện từng xem qua tư liệu về loài cây tên là Độc Mộc Hành.

“Độc Mộc Hành là loài cây lạ, bộ rễ mọc ra ngoài thân cây và đâm thẳng xuống mặt đất, nhìn rất giống những chiếc xúc tu. Nó có thể di chuyển dễ dàng từ địa phương này qua địa phương khác. Quả của Độc Mộc Hành có công dụng rất tốt trong việc chữa nội thương, tăng cường bồi bổ tinh lực. Mà nồng độ linh khí tinh thuần ẩn chứa bên trong rất hữu ích cho tu sĩ. ”

-Nếu con nhớ không nhầm thì tên loài cây này là Độc Mộc Hành?

Lão Kim buồn cười bảo:

-Đó là tên gọi thông thường của nó. Còn cái tên Dưỡng Hồn Mộc thì không nhiều người biết đến.

Theo tư liệu ghi lại thì dù có quý hiếm nhưng không quá nổi trội. Có điều nghe trong sắc thái biểu lộ của lão Kim thì dường như không đúng lắm. Phạm Văn Long vội hỏi:

-Sư phụ! Không lẽ loài Dưỡng Hồn Mộc này còn có công dụng đặc biệt gì sao?

Lão Kim vui vẻ nói:

-Giống cây này quý giá nhất không phải là quả mà chính là bộ rễ đó. Rễ Dưỡng Hồn Mộc có tác dụng bồi dưỡng tinh thần lực của tu sĩ, nhiều cơ hội sẽ tăng tiến lên một thành. Giá trị của Dưỡng Hồn Mộc là rất lớn. Năm xưa nhớ có một kẻ từng chi 200 vạn linh đồng chỉ để mua một đoạn rễ Dưỡng Hồn Mộc nhỏ bằng ba ngón tay.

Phạm Văn Long vừa nghe đến hiệu quả thần kỳ này, trong lòng vui sướng. Đến đoạn lão Kim công bố con số 200 vạn linh đồng, hắn giật nảy mình, miệng há to không khép lại được. Phạm Văn Long nào biết rằng với những cường giả đỉnh cao thì 200 vạn này chẳng thấm là bao, chỉ như cọng lông trâu mà thôi.

Trải qua quá trình dài, Phạm Văn Long cảm nhận lực lượng tinh thần cực kỳ khó tu luyện. Mà tinh thần lực càng mạnh thì độ khống chế thiên địa nguyên tố càng cao. Hiện thời hắn mới chỉ tu luyện Cửu Chân Tinh Thần đến tầng thứ hai. Nhưng hắn dám khẳng định thần thức của bản thân lúc này là không thấp hơn hạ giai Linh Cấp bao nhiêu. Nếu có thể tiếp tục tăng tinh thần lực lên, bảo sao không vui mừng?

Nhưng Phạm Văn Long vẫn còn điều nghi vấn: “Nói là vậy tại sao không thấy đề cập trong tư liệu Thánh Viện?”

Dường như biết thắc mắc của Phạm Văn Long, lão Kim ha hả bảo:

-Thằng nhóc con ngươi dám nghi ngờ cả sư phụ hay sao? Thông tin về Dưỡng Hồn Mộc không phải kẻ nào cũng biết. May mắn khi ta còn chấp chưởng Thiên Môn Đạo từng quen biết với một bậc Đại Sư luyện đan, thế nên mới vô tình biết được thông tin này. Hơn nữa, rễ của Dưỡng Hồn Mộc không phải cứ vậy là dùng được ngay, còn phải kết hợp thêm một vài nguyên liệu quý hiếm khác, sau đó dùng phương pháp đặc thù luyện hóa thành đan dược mới có thể sử dụng.

Không ngờ còn phải điều chế phức tạp như vậy, Phạm Văn Long hơi thất vọng. Tuy nhiên theo lão Kim nói thì Dưỡng Hồn Mộc rất có giá, tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu không dùng đến vẫn có thể mang ra ngoài bán kiếm lời, hẳn là giàu to rồi.

Kìm nén hưng phấn, Phạm Văn Long lanh lẹ đến gần. Dưỡng Hồn Mộc như có linh tính, thoáng thấy bóng người liền rục rịch muốn bỏ chạy. Chỉ là tốc độ của nó quá chậm nên căn bản không đi được bao xa, bị Phạm Văn Long bắt kịp.

Cây to lớn là vậy nhưng khi Phạm Văn Long phóng mắt kiểm tra, đếm đi đếm lại thấy trên cây cũng chỉ có khoảng chừng hai mươi quả. Hắn vui vẻ nhảy lên, thuận tay hái toàn bộ rồi cho cả vào Không Gian Giới Chỉ. Mấy quả này hiện đối với cảnh giới Nhân Vực của Phạm Văn Long công dụng rất lớn, nhất định không được bỏ sót.

Phạm Văn Long không phát hiện được một con rắn nhỏ xanh biếc dài chừng ngón tay, dù là cuộn ở mặt trên lá cây, nhưng màu sắc trùng với màu lá, khiến cho Phạm Văn Long đang hăng say hành động căn bản không cách nào phát hiện.

Đôi tròng mắt lục sắc tiểu xà hai luồng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Phạm Văn Long. Rồi bất ngờ “vù” một tiếng, tựa như tia chớp, tiểu xà trực tiếp bắn về phía Phạm Văn Long, toàn lực há miệng đớp một miếng.

“Không ổn.”

Phạm Văn Long vừa phát hiện bị tấn công sắc mặt biến đổi. May mắn vừa rồi hắn vẫn duy trì lớp màn phòng ngự nên có phần yên tâm. Có điều, tiểu xà hình như cũng không phải linh thú tầm thường, nháy mắt đâm xuyên qua tám thành, lực công kích sắc bén, thực sự đáng sợ. Nếu gặp kẻ thực lực yếu một chút gặp phải e rằng sẽ uổng mạng.

Đến khi nhận ra căn bản chỉ là một linh thú cấp 3. Tinh thần lực dũng mãnh bùng nổ, Phạm Văn Long lập tức triển khai công kích.

“Hừ”

Nháy mắt, một luồng phong nhận như có như không xẹt qua, không gian khi thì đình trệ thong thả, khi thì sinh ra điệp ảnh, trong tiếng rít chói tai của lục sắc tiểu xà, trực tiếp chém qua thân hình nó.

Lục sắc tiểu xà trực tiếp bị cắt thành hai đoạn, sau khi bị cắt đứt, hai đoạn thân thể rơi xuống phía dưới. Phạm Văn Long hít sâu một hơi: “Quả nhiên những nơi có thiên tài quý hiếm sẽ có linh thú trấn yểm.”

Kế đến, Phạm Văn Long kiểm tra kỹ càng thêm một lượt, thấy không còn sót quả Dưỡng Hồn Mộc nào trên cây mới nhẹ nhàng đu người hạ xuống.

Hắn chăm chú quan sát, nhẩm tính gốc cây Dưỡng Hồn Mộc này đường kính chừng ba trượng. Nghĩ đến tài sản khổng lồ mà bản thân sắp có trong tay, Phạm Văn Long tinh thần khởi phát, liền định dùng sức bứng cả gốc cây lên.

“Có người?”

Quay đầu nhìn lại, thấy một gã học viên cực nhanh đi tới. Phạm Văn Long nheo mắt đánh giá, là một tên Nhân Vực cấp 14.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN