Đại Việt Truyền Kỳ
Chương 72: Phá hủy Thông Thiên Tháp
Lúc này, lại ầm vang một trận xung thiên, chỉ thấy trên trời cao có trăm con cự long uốn lượn, đồng thời há miệng thật lớn, tức thì trăm quả cầu óng ánh như pha lê lao thẳng vào Vô Tâm Kiếm Trận.
“BANG”…”BANG”
Vừa chạm vào kiếm trận, liền vang lên những tràng vụn vỡ, rất nhanh, những luồng sáng từ bốn phương tám hướng lao đến, tựa hồ tia lửa điện, xé nát từng quả cầu ánh sáng.
Đàn cự long này thực lực tuy không thua kém Vương Cấp cường giả nhưng đứng trước Vô Tâm Kiếm Trận chẳng cách nào mảy may lay động.
Liên tục sáu, bảy hồi tấn công đều vô hiệu, bọn chúng liền di chuyển rút về sau.
Không lâu, lại xuất hiện thêm một đàn Địa Long, uốn lượn thân mình xộc thẳng vào lòng đất.
Chưa đến một tuần trà, bỗng nghe phía bên dưới thật sâu gầm vọng những tràng thê lương.
Rồi âm thanh “bùng” “bùng” vang lên liên tục.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra!
Cho đến khi từ lòng đất vọt lên những vòi máu tanh tởm to bằng cổ tay, thì toàn bộ quân mã bên Thánh Viện liền vui mừng hò hét:
-Kiếm trận chi uy! Long tộc tất bại!
Bên kia chiến tuyến, đại quân long tộc không chút hoảng loạn, lại tiếp tục phát động trường tấn công mới. Có điều, Vô Tâm Kiếm Trận phòng thủ kiên cố, đến ngay cả một con muỗi sợ rằng cũng không cách nào lọt vào.
Một dải bình nguyên nối liền Vân Hải với dòng Cửu Long Giang hiện thời bị long tộc hoàn toàn chiếm cứ. Quân đội long tộc đóng binh phân chia làm nhiều tầng lớp, phòng thủ kiên cố.
Ngay trung tâm quân doanh là một người đàn ông sắc mặt thâm trầm, mũi to mày rậm, bộ tóc hung vàng. Nếu như đám Lê Châu, Cao Thăng và Phi Yến ở đây nhiều khả năng sẽ nhận ra lai lịch đối phương. Nhân vật này từng hiện thân trong trận chiến Tây Nguyên cấm địa, đồng thời, hắn chính là thống soái đại quân long tộc trong lần sát phạt này.
Vương Hoàng nghe thủ hạ báo cáo, nóng nảy quát:
-Tiếp tục tấn công cho ta!
Vừa đến đó, bỗng nghe có tiếng cười ha hả từ bên ngoài vọng vào. Kế đến không lâu, cửa doanh rộng mở, đồng dạng xuất hiện bốn người, mà trong số đó đi đầu chính là Liễu Nam.
-Vương Hoàng huynh, đã lâu không gặp! Không ngờ tu vi đã tiến bộ vượt bậc. Thật là đáng chúc mừng!!!
Vương Hoàng nhận ra đều là các vị trưởng lão long tộc, vui mừng chạy ra chào đón:
-Thật tốt quá! Mọi người đều đã đến cả rồi, Vương Hoàng tiếp đón không chu đáo. Mong chư vị lượng thứ cho!
Liễu Nam ha hả ôm quyền đáp lại, ba người còn lại chỉ khẽ gật đầu. Kế đến, bọn họ đi vào bên trong, sau khi yên vị, Vương Hoàng liền cất tiếng nói:
-Không biết Văn Lập huynh tại sao chưa thấy đến? Kế hoạch không lẽ lại có thay đổi sao?
Liễu Nam vươn tay uống cạn ly rượu nóng trên bàn, đáp:
-Vốn dĩ chúng ta định tấn công vào đỉnh Thông Thiên Phong. Không ngờ Thánh Viện còn có chiêu bài Vô Tâm Kiếm Trận, vậy nên đành dẫn quân đến đây. Riêng Văn Lập huynh cùng với Đàm Anh trưởng lão đã tìm cách lẻn vào Thông Thiên Phong rồi. Hắc hắc!!!
Nghe vậy, Vương Hoàng ôm quyền chắp tay trịnh trọng nói:
-Lần này Vương Hoàng đa tạ các vị đã xuất thân trợ chiến. Ân tình này nhất định sẽ nhớ rõ trong lòng. Ở đây, ta xin kính tặng bốn vị mỗi người một viên Bách Nguyệt Đan, hi vọng chư vị không chê mà nhận cho.
Lần tấn công này tuy có Đại trưởng lão Doanh Chính ủng hộ song cũng có rất nhiều người không đồng tình. Suy tính trong lòng đám trưởng lão thế nào chỉ có trời mới biết.
Vì vậy, Vương Hoàng đành cẩn trọng chào hỏi từng người, còn nhắc đến món nợ ân tình, lại tặng thêm linh đan, ý tứ đã rõ ràng, muốn khi lâm trận các vị trưởng lão dốc hết sức mình mà đánh.
Bách Nguyệt Đan tiếng tăm trong long tộc đại danh đỉnh đỉnh, công dụng thần kỳ, dù thương thế nặng đến đâu cũng có thể lập tức hồi phục. Quan trọng hơn, nếu tu vi đang ở đỉnh Thánh Cấp uống vào thì khả năng tấn giai Thần Cấp liền tăng ba thành cơ hội.
Linh thú nói chung và long tộc nói riêng. Chỉ khi nào đạp nhập vào Thần Cấp mới có khả năng hóa hình, thần thông lợi hại mới chân chính khai sinh.
Lại nói, khoảng cách từ Thánh Cấp lên Thần Cấp vô cùng vô tận.
Mà trong thời khắc tiến giai, dẫu chỉ có một phần trăm cơ hội đã là cực kỳ trân quý. Xác xuất ba thành của Bách Nguyệt Đan quả có phần nghịch thiên.
Vậy mới nói, Vương Hoàng chịu bỏ ra liền lúc mấy viên Bách Nguyệt Đan khiến mọi người phải biến sắc.
Bốn trưởng lão thấy Vương Hoàng vung tay rộng rãi liền không khách khí thu lại. Dù bọn họ không cần nhưng nếu cho con cháu trong nhà phục dụng thì quả là điều tuyệt vời. Chỉ có duy nhất thiếu phụ với khuôn mặt xấu xí là chần chừ, song thấy ai nấy đều đón nhận đành tiện tay cầm lấy, sắc thái không chút biểu lộ.
Mọi sự không thoát khỏi ánh mắt tinh quái của Vương Hoàng. Hắn liền hướng về phía thiếu phụ cười bảo:
-Mỹ Nhàn sư muội mấy năm nay có khỏe không? Nghe nói sư muội đang tìm hiểu thông tin liên quan đến Ngu Cơ Đằng vạn năm, vừa hay chỗ ta có sẵn một nhánh, xin tặng riêng cho sư muội bày tỏ lòng thành.
Mỹ Nhàn vốn đang hờ hững chợt nghe đến cái tên Ngu Cơ Đằng, đôi mắt khẽ sáng lên, chớp động hỏi:
-Ngươi có Ngu Cơ Đằng vạn năm?
Vương Hoàng khoát tay, liền xuất hiện một hộp gấm tinh xảo đặt ngay trước mặt Mỹ Nhàn, cười bảo:
-Ngu huynh kiến thức nông cạn, mong sư muội kiểm tra xem có đúng hay chăng?
Mỹ Nhàn thấy hộp gấm, trái tim đập lịch bịch vài tiếng, hơi hé mở ra coi, tức thì ánh mắt lóe lên nét phấn khích, sau đó nhanh chóng thu hộp gấm cất biệt đi, tựa hồ sợ Vương Hoàng trở mặt lấy lại vậy.
Mỹ Nhàn vốn từng là một đại mỹ nhân nức tiếng trong long tộc, được vạn người theo đuổi. Chỉ là tu luyện linh quyết đến khi đại thành không ngờ lại biến ảo ra bộ dạng ma chê quỷ hờn như hiện nay. Thân hình khô gầy quắt queo, làn da sần sùi mẩn đỏ, bong tróc thành từng mảng trắng ởn. Nếu muốn hồi phục dung nhan chỉ còn biện pháp phục dụng Mỹ Nhan Hoàn. Mà nguyên liệu quan trọng bậc nhất để luyện đan chính là Ngu Cơ Đằng vạn năm.
Mấy chục năm nay Mỹ Nhàn buôn ba khắp nơi tìm kiếm nhưng bặt vô âm tín, bỗng chốc xuất hiện ngay trước mắt nên vui mừng khôn xiết. Đối với nữ giới thì ngoại hình xấu hay đẹp chính là nhược điểm trí mạng.
Tâm tư được giải tỏa, Mỹ Nhàn vui vẻ quay sang Vương Hoàng nhiệt thành nói:
-Trận chiến này, Mỹ Nhàn sẽ dốc sức hỗ trợ. Xin Vương Hoàng huynh yên tâm!
Nghe được lời này, Vương Hoàng trong lòng cười khinh bỉ, song ngoài mặt vẫn vui mừng bảo:
-Vậy Vương Hoàng ta xin đa tạ!!!
Thấy mọi sự đều đã lo liệu chu toàn, Vương Hoàng thần sắc nghiêm trọng bảo:
-Hiện đang có ba vị trưởng lão túc trực bên ngoài tiền tuyến, không ngừng phát động tấn công.
Trước khi đến đây, Liễu Nam từng nếm qua uy lực của Vô Tâm Kiếm Trận, trầm ngâm bảo:
-Kiếm trận này uy lực cực mạnh, muốn công phá thế trận long tộc sẽ phải trả cái giá không nhỏ. Liệu có đáng hay không? Ta từng nghe Hùng Vương danh tiếng vang vọng, có thể sáng tạo ra đại trận này quả nhiên danh bất hư truyền, là một bậc kỳ tài hiếm có.
Vương Hoàng cười ha hả, nói:
-Lão già Hùng Vương kia mất tích đã mấy vạn năm, nói không chừng đã rục xương từ kiếp nào rồi. Liễu Nam huynh không nên đề cao kẻ địch như vậy. Trong lòng ta đã có kế sách. Theo điều tra, để khởi động Vô Tâm Kiếm Trận hao tổn lượng linh đồng cực lớn, mà còn phải là hàng cực phẩm. Thánh Viện dù có phú hộ đến đâu cũng không thể duy trì mãi như vậy được đâu.
Nhìn thấy đám tiểu bối thi nhau đâm đầu vào chỗ chết, Liễu Nam không cho là phải, liền phản bác:
-Chỉ sợ vạn nhất Thánh Viện đủ sức duy trì Vô Tâm Kiếm Trận dăm bữa nửa tháng, vậy chẳng phải sẽ tiêu diệt toàn quân ta sao?
Nghe xong, Vương Hoàng không những tức giận mà còn tươi cười đáp:
-Vậy là Liễu Nam huynh không biết, Vô Tâm Kiếm Trận cứ cách bảy canh giờ sẽ biến trận một lần. Sau bảy bảy bốn mươi chín canh giờ lại bắt đầu khởi động vòng chu kỳ mới. Đó cũng chính là thời khắc mà Vô Tâm Kiếm Trận suy yếu nhất. Đợi đến lúc ấy, ta sẽ phát lệnh cho tinh đội Hoàng Kim Cự Long công kích, hẳn là có thể phá trận.
Lần này Vương Hoàng mang đến gần như toàn bộ tinh anh trong nhánh Hoàng Kim Cự Long, hiển nhiên rất tự tin về sức mạnh của mình. Có điều trước thời điểm công phá, hắn không dám buông lỏng, liên tục ra lệnh tấn công nhằm tiêu hao thế trận của Thánh Viện.
Nếu đúng lời của Vương Hoàng, tính nhẩm thời gian phỏng chừng ba, bốn ngày, như vậy tổn thất sẽ không quá lớn.
Ngoại trừ Liễu Nam thì ba trưởng lão còn lại đều im lặng, dù sao lễ vật của người ta đã nhận rồi. Chỉ cần không động chạm đến lợi ích của bản thân thì chẳng một ai buồn can thiệp.
Thấy không còn ai có ý kiến, Vương Hoàng nhẹ nhõm thả lỏng người, lim dim dưỡng thần.
***
Ngay lúc này, trên bầu trời Thông Thiên Phong bất chợt xuất hiện hai bóng người. Mục quang lướt nhìn khung cảnh bên dưới, rồi nghe một giọng trầm khàn cất lên:
-Sao im ắng thế này?
Nhìn kỹ, hóa ra chính là hai cường giả Thần Cấp của long tộc là Văn Lập và Đàm Anh. Bọn họ sau một hành trình dài mới có thể xuyên qua Vô Tâm Kiếm Trận lẻn vào nội viện. Nhưng vừa đặt chân đến đây lại thấy quang cảnh trống trơn, hoàn toàn trái ngược với dự đoán trước đó.
Văn Lập nheo mắt, hừ lạnh bảo:
-Đám cao tầng Thánh Viện làm việc cũng mau mắn thật.
Phóng thần thức hết thảy chỉ còn lác đác vài nhân loại tu vi Linh Cấp, Đàm Anh buồn bực bảo:
-Chúng ta vào đến đây không dễ, chẳng ngờ lại công cốc.
Văn Lập vốn là người cẩn thận, quay sang nói:
-Tình hình đã như vậy tốt nhất hãy mau chóng trở về.
Đàm Anh vốn tưởng được một trận chém giết thỏa mái, không ngờ lại vô vị như vậy. Hắn chân tay ngứa ngáy, trong lòng muốn tìm thứ gì đó phát tiết, vừa đúng lúc đập ngay vào mắt là một tòa tháp sừng sững hiên ngang, liền tiện tay xuất một kích cực mạnh, nhắm thẳng vào Thông Thiên Tháp.
“ĐÙNG”
Một kích xé rách không gian, như dao sắc chém vào đậu hũ. Tòa Thông Thiên Tháp rung lắc dữ dội.
Chỉ nháy mắt, tràng âm thanh “rắc rắc” liên hồi vang lên. Lớp hào quang bên ngoài Thông Thiên Tháp lóe sáng, nhưng càng lúc càng mờ nhạt, rồi “ầm” một cái, tòa tháp khổng lồ gãy làm đôi, đổ sầm xuống quảng trường.
Những tên hộ vệ quân được giao phận sự ở lại chứng kiến màn này trong lòng hoảng hốt. Hướng mắt trông lên chỉ thấy hai cái bóng lờ mờ, rõ ràng đó không phải là tồn tại mà chúng có thể chạm đến.
Tên đội trưởng cố gắng áp chế nỗi sợ hãi, ra lệnh cho thuộc hạ phía sau:
-Long tộc đã phá hủy Thông Thiên Tháp rồi! Mau mau… mau… truyền tin về cho viện trưởng.
Liền đó, cảnh tượng tiếp theo khiến đầu óc hắn tê dại, cuống họng khô khốc, đôi môi nứt nẻ, hàm răng lập bập liên hồi va đập vào nhau.
Trên cao xanh, bàn tay Đàm Anh không biết tự bao giờ đã ngưng tụ ra một hỏa cầu khổng lồ màu đỏ rực, lớp vỏ bên ngoài còn “xẹt xẹt” những vụ âm thanh. Hắn nhếch môi cười khẩy:
-Ngọn Thông Thiên Phong này thật chướng mắt.
Vừa dứt lời, cự cầu trên tay đã như mặt trời xuống núi, lao thẳng xuống đại quảng trường.
“ẦM”
“ẦM”
Chỉ trong sát na ngắn ngủi, nguồn lực lượng khủng bố mang theo hơi thở hủy diệt bao tràn khắp thiên địa. Không gian vặn vẹo biến dạng, mặt đất nứt toác, cây cối bị thiêu rụi hoàn toàn. Khói lửa hung tàn cuồn cuộn khuếch trương thanh thế, hung hăng xông lên tận chín tầng trời.
Khói bụi tan đi. Thông Thiên Phong đại danh đỉnh đỉnh nào còn vẻ huy hoàng, tráng lệ. Chỉ thấy một hố sâu đen ngòm. Toàn bộ công trình kiến trúc hóa thành tro bụi. Cảnh tượng hoang tàn. Xui xẻo cho mấy gã hộ vệ quân không kịp chạy trốn, thân vùi trong biến lửa.
Nhăn mày nhìn Đàm Anh, Văn Lập quyết đoán nói:
-Động tĩnh quá lớn, lập tức rút lui.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!