Trung đội trưởng là crush của tôi - Chương 10.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Trung đội trưởng là crush của tôi


Chương 10.2


Chuẩn bị xong xuôi, Cao Cường cầm điện thoại lên chuẩn bị đi tới phòng của Quốc Cường thì vừa vặn đụng phải hắn đang dựa lưng vào tường, một chân gác lên tường, hai tay để trong túi quần mỉm cười với cậu. Kì lạ, nhìn thấy hình ảnh như vậy, cậu liền cảm thấy ấm áp ở trong lòng, quả tim liền đập rộn ràng, khóe môi lại bất giác cong lên thành nụ cười tự nhiên nhất.

“Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải tớ nói sẽ đón chỗ cậu trước sao?” Hai người đứng đối mặt nhau. Cao Cường phát hiện mình thấp hơn hắn khoảng 10 cm.

“Cũng không có gì khác nhau. Đi thôi.”

Cao Cường gật đầu. Quốc Cường bước chân trái, Cao Cường cũng bước chân trái. Cao Cường bước chân phải, Quốc Cường cũng bước chân phải. Hai người, hai đôi chân tiến lên phía trước, đồng điệu và nhịp nhàng một cách tự nhiên.

Cao Cường nói: “Hôm nay là ngày cuối rồi.” Cậu thở dài.

“Sao thế?” Quốc Cường rõ ràng có thể cảm nhận được thái độ không bình thường của Cao Cường.

Cao Cường quay sang, cười híp mắt: “Ngày mai được ra khỏi nơi đây rồi. Tớ đã rất mong chờ ngày này.”
“Đừng nói những thứ cậu không thực sự nghĩ như vậy.”

Nụ cười nhanh chóng tiêu biến đi, Cao Cường nhìn xuống mũi chân của mình: “Dễ dàng bị phát hiện vậy sao? Sao lại cảm thấy lưu luyến thế này chứ? Đáng lẽ tớ phải thực sự rất rất vui. Cậu có thấy buồn không?”

“Không.”

“Vô tâm như cậu đôi khi cũng hay, sẽ không có phát sinh tình cảm với những gì mình gắn bó, sẽ không thấy không nỡ.”

Nhìn thấy Cao Cường buồn như vậy, loại biểu cảm này Quốc Cường không muốn nó tồn tại trên mặt Cao Cường. Hắn cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết phải an ủi thế nào. Cuối cùng hắn nói: “Ừ. Cậu buồn thì cứ buồn đi, ngay khi còn có thể. Theo thời gian, thì nó cũng sẽ bị lãng quên.”

“Ai quên được một khoảng thời gian đẹp đẽ ở đây chứ! Dù sao thì, hôm nay là ngày cuối, nên phải nhiệt tình nhất nhé. Sau này có muốn cũng không được đâu nha.” Cao Cường hi vọng không bỏ lỡ những khoảnh khắc cuối cùng này.

Hai người nhanh chóng tìm đại một chỗ đứng trong đám đông, đứng cạnh nhau, cách nhau một cánh tay.
“Quốc Cường, cậu có thấy trời hôm nay thật đẹp không? Tập thể dục khi mặt trăng còn chưa biến mất, trong cái lạnh hao như thế này thật tuyệt đúng không?”

Quốc Cường vẫn đang thực hiện các động tác thể dục theo nhịp đếm của thầy đại đội trưởng: “Cậu không sợ người khác nghe thấy sẽ cười sao?”

“Ai thèm quan tâm chứ?” Cậu lén đưa mắt nhìn sang mọi người xung quanh, căn bản là không ai để ý tới. Sau đó cậu lại nói tiếp: “Không được, cậu tập như thế có quá qua loa rồi không? Động tác phải dứt khoác, mạnh mẽ, năng lượng trẻ trung tươi mới cho một ngày tuyệt vời như tớ nè.”

Nói xong còn làm cố tình để cho Quốc Cường thấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN