Tử Dương
Chương 27: Quán đỉnh
Dịch giả: argetlam7420
**Quán đỉnh (Nghi thức dội nước lên đầu) Theo Phật giáo, nghi thức này ám chỉ sự truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ. Như trong truyện là quá trình truyền thụ linh khí.
Đến buổi tối giờ Thân, đợi cả một ngày rốt cuộc mọi người cũng không thể ngồi yên nữa, hội ý đề cử Bách Lý Cuồng Phong tới chính điện tìm Cổ Dương Tử Thanh Dương Tử hỏi xem. Không lâu sau Bách Lý Cuồng Phong ủ rũ cúi đầu trở lại Đông điện.
“Hai vị đạo trưởng nói gì?” Dạ Tiêu Diêu hỏi.
“Bọn họ nói chưởng giáo Hiên Viên Tử đã là thân thể Bán tiên, phong cách hành sự khác người thường, tùy tâm sở dục, không thể đoán định.” Bách Lý Cuồng Phong thắp sáng ngọn đèn cầy trong điện.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lưu Thiếu Khanh nhìn Bách Lý Cuồng Phong cùng Dạ Tiêu Diêu, hai người tuổi tác lớn nhất, bình thường ra quyết định cũng là hai người bọn họ.
“Đã trễ thế này rồi, đạo trưởng hẳn sẽ không tới đâu, trở về đi thôi.” Bách Lý Cuồng Phong nói.
“Trở về cũng chẳng có gì làm, đợi lát nữa đi.” Dạ Tiêu Diêu lắc đầu nói.
Hắn vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mạc Vấn. Trong một nhóm bình thường sẽ có thủ lĩnh và những người đi theo, Bách Lý Cuồng Phong với Dạ Tiêu Diêu có thể tính là thủ lĩnh, những người khác đã có thói quen nghe theo ý kiến bọn hắn, chỉ có Mạc Vấn ngoại lệ. Hắn không thích làm thủ lĩnh cũng không muốn hùa theo, hắn có ý nghĩ riêng của mình, cho nên mỗi khi Dạ Tiêu Diêu và Bách Lý Cuồng Phong không thống nhất được ý kiến thì sẽ trưng cầu ý kiến của hắn.
” Chưởng giáo Huyền Dương Tử chỉ nói Hiên Viên Chưởng giáo hôm nay sẽ đến, cũng không nói giờ giấc cụ thể, bây giờ vừa mới qua giờ Thân, còn cách giờ Tý ba canh giờ, đợi chút nữa đi a.” Mạc Vấn cân nhắc một lát rồi nói.
Mọi người nghe vậy gật đầu, Bách Lý Cuồng Phong thắp sáng hết đèn đuốc trong điện rồi cũng ngồi xuống bồ đoàn.
Sau một nén nhang, ngoài cửa có tiếng bước chân. Mọi người vội quay đầu lại, phát hiện không phải Hiên Viên chưởng giáo mà chỉ là tiểu đạo đồng đưa cơm.
“Chư vị đạo trưởng, ăn cơm thôi.” Tiểu đạo đồng đứng ngoài cửa hành lễ với mọi người.
“Thanh Phong, Tây điện đã có người ở chưa?” Mạc Vấn đứng dậy hỏi.
“Không có, mấy gian phòng bên đó vẫn trống không.” Tiểu đạo đồng trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy hơi nghi ngờ, thời bấy giờ khi nói “mấy gian phòng” thường chỉ số lượng phòng không nhiều, nếu quá năm gian phòng thì dùng từ trên sẽ không thích hợp, hắn liền thuận miệng hỏi “Các ngươi chuẩn bị mấy gian phòng?”
“Quét dọn bố trí tổng cộng bốn phòng.” Tiểu đạo đồng trả lời.
“Chúng ta không đói bụng, phiền ngươi đem cháo cơm về đi.” Dạ Tiêu Diêu khoát tay.
Mọi người cũng không phải lần đầu nhịn cơm, cho nên tiểu đạo đồng nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, thi lễ xong xoay người rời đi.
“Chúng ta phải học tập sáu loại kỹ nghệ, chắc sẽ có sáu vị Chưởng giáo truyền thụ. Chưởng giáo Huyền Dương Tử đã có chỗ ở của mình, sẽ không ở Tây điện. Còn lại năm người khác chắc phải có năm phòng, vì sao Vô Lượng sơn lại chỉ chuẩn bị bốn?” Mạc Vấn nhíu mày nhìn mọi người.
Mọi người ai cũng đều cau mày, sáu người không ai ngốc nghếch cả, không ai lại nói câu ngu ngốc như: “Có phải là Vô Lượng sơn chưa kịp quét dọn thêm một gian không?”, bởi vì chuẩn bị phòng phải tiến hành đồng thời, nếu phân trước sau sẽ mất lễ phép.
“Có thể một vị chưởng giáo trong đó cách nơi này không xa… Không đúng, cho dù cách nơi này rất gần cũng phải chuẩn bị phòng chứ.” Lưu Thiếu Khanh tự gạt bỏ suy đoán của mình.
“Có lẽ vị Chưởng giáo này không cần phòng.” A Cửu ngồi đầu hàng bên phải mở miệng.
Mọi người quay đầu nhìn nàng, A Cửu nhìn lại mọi người, nói: ” Chưởng giáo Huyền Dương Tử đã từng nói, phương pháp luyện khí là căn cơ của tu đạo, là trọng yếu nhất, người dạy cho chúng ta pháp môn luyện khí Hiên Viên Chưởng giáo không thể nghi ngờ là có những lý giải hơn người đối với phương pháp luyện khí, cho nên ta hoài nghi hắn đã lĩnh ngộ được đại đạo, có thể thoải mái đi về, không cần phòng nữa.”
“Ha ha ha, tiểu hồ ly đoán không sai.” A Cửu vừa dứt lời, trên pháp đài phía Bắc đã truyền đến một tiếng cười. Mọi người vội vã ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên đài không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vị lão đạo tướng mạo kỳ quái. Người này khoảng tám mươi tuổi, dáng người to cao, long tình hổ mục, sư khẩu hùng tị**, mặc một bộ đạo bào màu vàng óng thêu hình song long, chân đi đôi đạo ngoa (giày) đế dày mũi cong vút, lưng đeo cái túi lớn, tay trái nắm một vò rượu, tay phải bưng một chén rượu sứ màu đen. Không chỉ như thế, điểm kỳ quái nhất chính là lão có một cái đầu trọc, trên đầu lại có mấy chấm, không giống tăng nhân cũng chẳng phải đạo sĩ, trông rất lôi thôi lếch thếch.
**Long tình hổ mục, sư khẩu hùng tị: Con ngươi như rồng, mắt dữ như hổ, miệng như sư tử, cái mũi như gấu. Có thể liên tưởng tới Trương Phi:v
“Ra mắt Hiên Viên đạo trưởng.” Lưu Thiếu Khanh là người đầu tiên cúi người làm lễ.
Những người khác không làm lễ mà quay mặt nhìn nhau. Người này người mặc cao công đạo bào của Đạo gia, chắc là tiền bối Đạo môn, xuất hiện ở nơi này chắc là Hiên Viên chưởng giáo mọi người đã đợi cả ngày. Nhưng người này có một cái đầu trọc, hơn nữa trên đầu có chấm, rõ ràng là một hòa thượng, chẳng may nhận lầm người rồi thi lễ với hòa thượng, sau này chẳng phải sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa sao.
“Vô Lượng Thiên Tôn, dám hỏi tiền bối là cao nhân phái nào?” Mạc Vấn chắp tay hỏi.
“Bổn tọa Hiên Viên Tử, là phụng mệnh tổ sư tới truyền thụ cho các ngươi pháp môn luyện khí.” Lão đạo uống cạn rượu trắng trong chén, bỏ vò rượu xuống, đặt chén rượu lên trên, lại tháo cái túi sau lưng xuống.
“Ra mắt đạo trưởng.” Mọi người nghe xong lập tức cúi người thi lễ.
“Miễn đi, miễn đi, bần đạo còn có ty chức trong người, không thể lề mề được. Mau lại đây, các ngươi ai tới trước?” Hiên Viên Tử vén tay áo lên vẫy mọi người.
Mọi người thấy vậy rất ngạc nhiên, không rõ Hiên Viên Tử muốn làm gì.
“Lúc mới bắt đầu luyện khí, hấp thu linh khí sẽ hết sức chậm chạp, không tốn mười năm khó mà đả thông kinh mạch được. Người ta nói làm gì cũng phải có vốn, trong cơ thể các ngươi không có chút linh khí nào, ta sẽ truyền cho các ngươi một ít làm vốn tu luyện, như vậy tốc độ luyện khí sẽ nhanh hơn nhiều.” Hiên Viên Tử nói xong đưa tay chỉ Bách Lý Cuồng Phong, “Ngươi tới trước.”
Mọi người cảm thấy rất kinh ngạc, Hiên Viên Tử tới trễ một ngày, vừa đến đã vội vã muốn truyền thụ, tác phong kiểu này làm cả đám rất không thích ứng. Ngoài ra người này chẳng những vẻ ngoài quái dị, ngôn ngữ còn rất thô tục, mọi người rất khó liên tưởng lão với một cao nhân Đạo môn.
Bách Lý Cuồng Phong lớn gan, chần chừ một chút liền ngẩng đầu bước tới trước mặt Hiên Viên Tử, cách nhau ba bước thẳng người đứng yên.
“Đứng xa như vậy làm gì?” Hiên Viên Tử nâng tay phải lên cách không kéo Bách Lý Cuồng Phong tới bên người, tay phải ngay sau đó đặt lên trán Bách Lý Cuồng Phong, “Kiên nhẫn một chút nhá.”
“Aaaaaa…..” Hiên Viên Tử vừa dứt lời, Bách Lý Cuồng Phong đã mở to hai mắt kêu lên thê lương thảm thiết, tiếng hét tựa như truyền tới từ địa ngục, như thấm tận tâm can, cực kỳ bi thảm. Giữa đêm khuya trong điện vọng ra nghe vô cùng khiếp người, mọi người lúc trước còn chưa lấy lại tinh thần, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nhất thời hồn bay phách tán.
Trong lúc nguy cấp, Lưu Thiếu Khanh xoay người chạy, Mạc Vấn Liễu Sanh bị dọa đứng ngây người ra. Dạ Tiêu Diêu cùng A Cửu Thiên Tuế quên mình xông tới định cứu Bách Lý Cuồng Phong, có điều bọn hắn không thể đến gần Hiên Viên Tử, lúc cách Hiên Viên Tử năm bước liền bị một bức tường khí vô hình đánh bay ra ngoài một trượng.
“Phật gia giúp ngươi đả thông kinh mạch, gào thét cái gì?” Hiên Viên Tử thấy Bách Lý Cuồng Phong kêu phiền phức quá, trừng mắt khiển trách.
“Hắn là một tên hòa thượng, mau tìm thứ gì đánh hắn.” Mạc Vấn đến lúc này mới hoàn hồn, thuận tay nắm lấy một cái giá nến ném về phía hòa thượng kia, những người khác nghe vậy cũng nhao nhao cầm lấy đồ vật bên người ra sức ném, thế nhưng tất cả đều bị bức tường khí vô hình ngăn cản, căn bản không thể chạm tới hòa thượng.
Đang lúc cả đám khẩn trương tìm vật để ném, ngoài điện truyền đến tiếng Cổ Dương Tử, “Láo xược, mau dừng tay!”
Mọi người nghe vậy bình tĩnh lại, vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Cổ Dương Tử từ ngoài điện vội vã đi vào, trông cực kỳ tức giận, mặt tái mét. Có điều lão tức giận nhìn không phải hòa thượng kia, mà là đám người đang cố gắng cứu Bách Lý Cuồng Phong, “Tại sao dám vô lễ như vậy với thụ nghiệp tôn trưởng**?”
( Thụ nghiệp tôn trưởng: trưởng bối truyền thụ kiến thức)
Mọi người nghe vậy nhất thời ngẩn ra, quay đầu nhìn hòa thượng kia. Cổ Dương Tử gọi như thế người này không thể nghi ngờ chính là chưởng giáo Lăng Thiên điện Hiên Viên Tử, nhưng lúc này Bách Lý Cuồng Phong đã bất tỉnh mắt trợn ngược dưới tay lão, kêu cũng không thể kêu rồi, truyền pháp kiểu này quả thực trông rợn cả người.
“Vô Lượng sơn Cổ Dương Tử ra mắt Hiên Viên chân nhân.” Cổ Dương Tử chắp tay làm lễ với Hiên Viên Tử.
“Được rồi, vừa rồi có một người chạy ra ngoài, ngươi đi tìm hắn về, sau một nén nhang nữa bổn tọa còn phải về Lăng Thiên điện, không được chậm trễ.” Hiên Viên Tử khoát tay với Cổ Dương tử.
“Còn không mau để giá cắm nến xuống!” Cổ Dương Tử nhìn mọi người quát lớn.
Mọi người vội vàng bỏ đồ vật trong tay xuống, đúng lúc này Thanh Dương Tử từ ngoài cửa đi vào, trong tay xách Lưu Thiếu Khanh lúc trước la hét chạy ra ngoài.
“Ra mắt chân nhân.” Thanh Dương Tử thả Lưu Thiếu Khanh ra, làm lễ với Hiên Viên Tử.
” Ờ, làm lễ rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Hiên Viên Tử khoát tay với Thanh Dương Tử, nói.
Thanh Dương Tử quay đầu nhìn Cổ Dương Tử, Cổ Dương Tử cũng quay đầu lại hội ý. Một lát sau hai người ra khỏi điện, nhưng bọn họ không rời đi hẳn mà đứng từ đằng xa chờ.
“Pháp môn luyện khí của Lăng Thiên điện bao gồm cả kỳ kinh bát mạch lẫn hai mạch Nhâm Đốc, có bảy chủ huyệt, phát ra từ Khí Hải, đi lên Chiến Trung, thẳng tới Bách Hội, xuống đến Ngọc Chẩm, xuống tiếp Đại Chùy, thông ra Mệnh Môn, đến được Hội Âm, rồi trở lại Khí Hải.” Hiên Viên Tử nói tới một chỗ huyệt vị Bách Lý Cuồng Phong sẽ lại kêu thảm một tiếng, không hỏi cũng biết lão đang rót linh khí dẫn đường trong cơ thể Bách Lý Cuồng Phong, đả thông kinh mạch cho hắn.
“Tốt lắm, người kế tiếp.” Hiên Viên Tử ném xuống Bách Lý Cuồng Phong lúc này đang run rẩy, co quắp liên tục, vẫy vẫy tay với Dạ Tiêu Diêu.
Dạ Tiêu Diêu không kìm nổi giật thót mình, cố nén sợ hãi bước lên phía trước.
“Aaaaa… ”
“Không được kêu, phương pháp quán đỉnh này là pháp môn luyện khí chỉ Lăng Thiên điện mới có, tiết kiệm cho ngươi khổ tu mười năm, nếu không phải nhận lệnh của tổ sư thì Phật gia cũng không thèm để ý đến ngươi.” Hiên Viên Tử tự xưng rất lộn xộn. Bần đạo, Phật gia, bổn tọa, ta tùy ý loạn cả lên.
“Nhớ kỹ bảy chỗ huyệt vị này, chỉ cần chủ huyệt không sai thì khi luyện khí sẽ không bị sai lệch, những huyệt đạo khác không cần quản.” Hiên Viên Tử nói với Dạ Tiêu Diêu. Có điều lão mặc dù nói với Dạ Tiêu Diêu, nhưng Dạ Tiêu Diêu đoán chừng cũng nghe không lọt, vì lúc này hắn đang gào thét kêu đau ầm ĩ.
“Người kế tiếp.” Lát sau Hiên Viên Tử ném Dạ Tiêu Diêu ra.
Mạc Vấn thấy tình cảnh này mà sợ hết hồn vía. Bách Lý Cuồng Phong với Dạ Tiêu Diêu đều rất mạnh mẽ kiên cường, có thể làm hai người đau đến mức kêu thảm thiết như vậy, không thể tưởng tượng được quá trình đả thông kinh lạc này thống khổ đến độ nào nữa.
“Ngay cả đau thế này cũng không chịu được, còn tu luyện cái gì?” Hiên Viên Tử thấy Mạc Vấn vẫn không tiến lên, liền vung tay chộp luôn lấy, ngay sau đó bắt được trán của hắn.
“AAAAaaaa…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!