Nhất Thế Tôn Sư
Chương 10: Đao
Nghe thấy âm thanh kêu thảm từ phía sau, Giang Chỉ Vi thân thủ cùng trường kiếm lưu động nhanh hơn mấy phần, công phá bức tường phòng ngự của ba gã áo đen, đâm trúng huyệt thái dương của bọn chúng. Hai tên áo đen chỉ kịp phát ra nửa tiếng thì chết tốt.
Bị tiếng kêu này lay tỉnh, Mạnh Kỳ liền nhảy xa khỏi vách đá, tiến về phía khác của Giang Chỉ Vi. Trong lòng gã không khỏi thắc mắc, tại sao lúc trước giằng co hồi lâu mà hai tên áo đen không bị sao, chỉ trong chốc lát liền bị Giang Chỉ Vi giải quyết rồi? Vì sao lúc trước nàng còn giữ lại thực lực?
Cái chết của Ngôn Vô Cương rõ ràng đã tác động tới Trương Viễn Sơn, Thanh Cảnh cùng đám người Thích Hạ còn lại, khiến họ tấn công càng thêm hung mãnh. Ngắn ngủi mười mấy nhịp thở thì quét sách đám áo đen, chỉ lưu lại mấy tên tù binh.
Thích Hạ đi tới bên cạnh Ngôn Vô Cương, kiểm tra miệng vết thương, huơ tay lên mũi xác nhận hắn đúng là đã chết, sắc mặt trở nên ngưng trọng bảo: “Hắn chết thật rồi…”
Thanh Cảnh, Giang Chỉ Vi cùng đám người Mạnh Kỳ đều trở nên nghiêm túc. Luân Hồi chi chủ quả thực không lừa gạt mọi người. Chuyện này không thể giỡn chơi, càng không phải ảo cảnh. Nếu tử vong, chính là tử vong thật sự!
“Không thể trì hoãn nữa rồi”. Thanh Cảnh gấp gáp nói.
Trương Viễn Sơn hơi khoát tay bảo: “Lúc này nóng vội chỉ dễ phạm sai lầm thêm. Chúng ta trước hết tra hỏi tù binh để xác nhận tin tức là đúng hay sai. Ta lo lắng, bảo chủ đã biết là chúng ta sẽ đến, địch nhân sẽ ngày một nhiều hơn, mạnh hơn. Chúng ta không thể không phòng bị trước.”
“Thích sư muội, lại phiền tới muội rồi.” Hắn quay sang Thích Hạ mỉm cười có phần gượng gạo.
Thích Hạ vừa liếc nhìn thi thể Ngôn Vô Cương lẩm nhẩm: “Phi Thiên Dạ Xoa tiền bối vẫn luôn bao che cho hắn dù biết hắn cùng Ngôn hương chủ quan hệ không tốt đẹp lắm. Ai…, không biết rồi sẽ còn nổi lên phong ba gì nữa đây.”
Vừa nói nàng vừa đi tới trước mặt tên tù binh, lần nữa thi triển Sưu Hồn Thập Tam Thủ mà tra hỏi.
“Xem ra phía trước đúng là đã được Ẩn Hoàng bảo chủ bố trí cả rồi.” Trương Viễn Sơn nghe bọn tù binh khai ra thì khẽ nói: “Vì sao Ẩn Hoàng bảo chủ lúc này lại triệu tập thủ hạ cao thủ đi đại điện trung tâm mà phong tỏa cửa điện, không để bất kỳ kẻ nào tới gần, khiến cho đám người áo đen này như rắn mất đầu?”
“Việc đó không phải chuyện tốt sao? Ít nhất trước khi đuổi kịp tới đại điện trung tâm sẽ không sợ có cao thủ tiếp viện, cũng không cần lo bảo chủ trực tiếp ra tay.” Thanh Cảnh không quá để ý nói.
Tề Chính Ngôn đột nhiên nói xen vào: “Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn phải đi trung tâm của bảo điện, không biết bảo chủ hắn âm mưu những gì, nếu không biết trước thì sẽ ăn thiệt thòi lớn.”
“Đó chính là điểm mấu chốt. Nhưng làm sao để tìm hiểu bây giờ? Hay là ngươi còn thừa thời gian để đi điều tra?” Thanh Cảnh nghiêng đầu về phía vách đá nói.
Lúc này, mọi người đều đứng xa hành lang, xa các vách đá xung quanh. Mạnh Kỳ nhìn thấy đồng bọn nằm chết cũng nhất thời bi thương, không có tâm tư mà lên tiếng.
Giang Chỉ Vi nắm chặt trường kiếm, mũi kiếm còn nhỏ xuống một giọt máu tươi nói: “Không cần phải tạo thêm xích mích nữa, cứ theo kế hoạch trước kia mà hành động, đồng thời phải tăng nhanh tốc độ. Mặc kệ bảo chủ hắn âm mưu cái gì, chúng ta tranh thủ lúc hắn còn chuẩn bị mau đến đại điện trung tâm.”
“Chỉ có thể làm như vậy thôi.” Trương Viễn Sơn mạnh mẽ đứng dậy, nhìn Thanh Cảnh cùng Tề Chính Ngôn bảo: “Chúng ta xuất phát thôi.”
Nói xong, ba người thân hình liền động, lướt đi theo vách tường trong hành lang, rất nhanh biến mất tại một ngã ba.
Thích Hạ nhìn Giang Chỉ Vi, lại nhìn Mạnh Kỳ một chút, mỉm cười nói: “Chỉ Vi, ta lớn hơn vài tuổi, xin phép được gọi ngươi một tiếng Chỉ Vi muội muội. Còn giờ, tất cả đều nghe theo ngươi phân phó.”
Giang Chỉ Vi tươi cười gật đầu: “Thích tỷ tỷ, chúng ta cũng xuất phát thôi. Mọi người cẩn thận ám toán.”
Thấy chúng nữ nhân đi nhanh về phía trước, Mạnh Kỳ cũng vội vã lấy một thanh tinh cương trường kiếm từ một thi thể rồi lao theo.
“Đổi sang đao đi. Kiếm khó học, đao lại dễ dùng. Đối với ngươi mà nói, dùng đao so với kiếm thì ít nhất mạnh hơn gấp bội.” Giang Chỉ Vi thuận miệng nhắc nhở một câu. Nàng trước ở Tẩy Kiếm Các, nếu không có vài năm khổ công thì trường kiếm bên người tác dụng làm trang sức còn hơn làm vũ khí.
Mạnh Kỳ suy nghĩ, tựa hồ đã từng nghe qua nhắc nhở này, liền vứt bỏ trường kiếm, thay bằng một thanh đao có sống lưng dày.
Mặc dù hắn nhỏ người, dùng đoản đao cận chiến thì có lợi hơn nhưng một tấc ngắn là một tấc hiểm, dài hơn một chút vẫn hơn. Dù sao khí lực của hắn cũng không nhỏ, huy vũ đao này cũng không phải gắng hết sức.
Hai người Giang Chỉ Vi cùng Thích Hạ vừa trải qua tràng cảnh chém giết, chính mắt nhìn thấy động đội chết tại đương trường thì vẫn còn rung động trong lòng, bảo trì trầm mặc, nhưng Mạnh Kỳ hắn thật ra đã khôi phục tinh thần, chỉ là không dám lên tiếng. Toàn thân khí lực phát tác, theo sát Giang Chỉ Vi, nhìn nàng kiếm như độc tiễn, kiếm quang như thoi đưa kích giết liên tiếp mấy tên áo đen, có lúc còn bị nàng xách cổ nhấc qua mấy đoạn tràn đầy bẫy rập ám toán.
“Sắp tới nơi rồi.” Thích Hạ nhìn quanh, xác nhận vị trí.
Sau một hồi trầm mặc, Giang Chỉ Vi nhìn về phía cửa đá hô: “Cẩn thận khí độc.”
Mạnh Kỳ trải qua ‘trăm ngày Trúc Cơ’, ý thức đã thanh tỉnh, trí nhớ không tệ. Hắn nhớ rõ phía sau cửa đã tô vẽ móng rồng này là một cái hành lang. Đi vào đó nếu dẫm lên cơ quan thì sẽ có khí độc phun ra, nhưng phía cuối hành lang chính là căn phòng bí mật giam hãm Trình Vĩnh Trình đại hiệp.
Thích Hạ đẩy cửa đá ra, gương mặt cúi xuống quan sát kỹ bố trí gạch đã phía trong.
“Thích tỷ tỷ học cao hiểu rộng, cũng là một cao thủ về cơ quan chi thuật.” Giang Chỉ Vi đứng cạnh giải thích cho Mạnh Kỳ.
Kỳ thật nàng không nói hắn cũng có thể đoán ra vì những cơ quan lúc trước đều là Thích Hạ phá giải.
Thích Hạ xem một lát thì cười nói: “Chỉ Vi muội muội quá khen rồi. Ta võ công không bằng các ngươi, lúc này đành phải dựa vào bàng môn tả đạo để tranh thắng mà thôi.”
Giang Chỉ Vi cũng miễn cưỡng cười cười không trả lời nàng. Chuyển đầu sang nhìn Mạnh Kỳ, sắc mặt có chút chán nản nói: “Lúc còn ở tông môn, ta chỉ học qua cách ứng phó với các loại đánh lén, bảo vệ bản thân, đối với việc bảo bọc người khác lại không thật tốt. Ta phải nói rõ cho ngươi biết trước điều này.”
Trong lòng nàng tất nhiên là đang nghĩ tới cái chết của Ngôn Vô Cương.
Trong lòng Mạnh Kỳ phát sầu nhưng biểu hiện ra mặt vẫn là của kẻ to gan lớn mật, bảo: “Không vấn đề gì, nếu không có Giang cô nương trông nom, ta một bước cũng khó đi, sớm ô hô ai tai cùng Ngôn Vô Cương rồi.” Hắn còn nhớ nhưng lần này là cố ý nói ‘Giang cô nương’ với Giang Chỉ Vi.
“Là Giang thí chủ.” Giang Chỉ Vi không ngại sửa lưng hắn, trên khuôn mặt cuối cùng cũng hiện lên một nét tươi cười.
Thích Hạ đột nhiên ngẩng mặt mỉm cười: “Chỉ Vi muội muội, hàng lang này có cánh cửa bí mật, có thể nối thẳng tới một căn phòng bí mật. Từ địa đồ mà xem, nơi ấy có lẽ chính là gian phòng giam hãm Đinh Trường Sinh – Đinh đại hiệp.”
“Người định chia nhóm để hành sự?” Giang Chỉ Vi thoáng nghe liền đoán ra ý của Thích Hạ.
Thích Hạ gật đầu: “Các cao thủ của bảo các đều đi trung tâm đại điện, lại phát sinh con đường này, ta nghĩ nên thử một lần, hy vọng có thêm chút phần thắng cuối cùng.”
Giang Chỉ Vi nhấc tay vuốt vuốt mái tóc đen thả dài xuống vai, nghĩ lại những tên áo đen dã gặp dọc đường, đúng là tu vi không cao, không có cao thủ nào xuất hiện thì gật đầu căn dặn: “Phải hết sức cẩn thận đó.”
“Cách tránh cậm bẫy này, …” Thích Hạ cầm lấy Phần Thủy Thứ, nhìn Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ nói tiếp: “Trái ba phải bốn, cứ đi theo tuần tự này thì sẽ không khởi phát khí độc.”
Nàng thuận ta chém xuống một khối đá rồi ném thử, quả nhiên không có động tĩnh gì, sau đó nhón chân bước đi luôn. Ở giữa hành lang mở một cánh cửa đá, biến mất trong bóng tối.
“Chúng ta cũng đi cứu Trình đại hiệp thôi.” Giang Chỉ Vi vừa nói vừa bước tới bên cạnh Mạnh Kỳ, muốn nắm cổ áo hắn mang theo.
Mạnh Kỳ tất nhiên không muốn một mình ở lại chỗ này cho mấy gã áo đen lấy mình thử kiếm, nhưng còn một nghi vấn chưa hiểu, thật không dám đơn độc cùng Giang Chỉ Vi hành động.
Nghĩ lại cho tới bây giờ, cũng hiểu được phần nào tác phong và suy nghĩ của Giang Chỉ Vi, hắn đánh bạo hỏi: “Giang cô nương, có một chuyện ta không biết có nên hỏi hay không?”
“Có chuyện gì?” Giang Chỉ Vi hơi nghi ngờ nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cắn răng nói: “Giang cô nương, lúc gặp hai người áo đen, vì sao cô nương lại ẩn giấu thực lực? Ta biết cô có thể dễ dàng giải quyết bọn chúng.”
“À”, Giang Chỉ Vi kêu lên một tiếng, vẻ mặt hứng thú vô cùng. Sau đó, nét mặt lại trở nên nghiêm túc: “Ta nói ra, ngươi không được cười.”
Không mấy khi được thấy Giang Chỉ Vi lộ ra phong thái của thiếu nữ, nội tâm Mạnh Kỳ cũng nhẹ nhõm không ít, ra vẻ ta đây sẽ tuyệt đối không cười.
Giang Chỉ Vi ngẩng mặt nhìn vách đá, gương mặt hơi ửng hồng bảo: “Đó là lần đầu tiên ta giết người. Chứng kiến cảnh địch nhân máu tươi tung tóe, toàn thân vô lực ngã xuống, ta cũng có chút rung tay a.”
Oạch! Mạnh Kỳ thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng, tất nhiên là nguyên nhân này, chính mình đã nhiều chuyện rồi!
Thấy bộ dạng nén cười của Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi hừ lạnh một tiếng: “Lúc trước còn trong tông môn, ta cũng chỉ giết gà để rèn luyện can đảm sát sinh chứ chưa từng giết người.”
“Oạch, Giang cô nương, ngươi giết chết bao nhiêu con gà rồi?” Mạnh Kỳ thuận miệng nói lảng.
Giang Chỉ Vi ra chiều suy nghĩ bảo: “Ta tự luyện kiếm mất hai năm thì thành, mỗi ngày giết hai con gà, thì thoảng có thay bằng mấy con lợn hoặc dê sống.”
Trong đầu Mạnh Kỳ tức thì lóe tinh quang, nghiêm mặt nói: “Giang cô nương, ta đã nghĩ ra danh hiệu sau này khi cô nương thành danh rồi.”
“Là gì?” Giang Chỉ Vi tò mò hỏi.
“Đồ Kê Kiếm Thần!” Mạnh Kỳ nghiêm túc nói.
“Ha ha…” Giang Chỉ Vi bật cười thành tiếng: “Ai chà, thật nhìn không ra cái óc lém lỉnh của tiểu hòa thượng ngươi a. Còn nữa, gọi ta một câu Giang thí chủ, cẩn thận kẻo Phật Tổ trừng phạt ngươi đó.”
Lúm đồng tiền trên má như hoa nở, nhưng rất nhanh trở lại nghiêm túc. Một tay xách theo Mạnh Kỳ hướng hành lang chạy đi. Qua mấy câu chuyện phiếm, quan hệ của hai người gần lại không ít.
Thích Hạ xét đoán cơ quan quả thực không tồi. Trên đường đi, gió lặng sóng êm. Giang Chỉ Vi cùng Mạnh Kỳ đã thành công tới phía cuối cửa đã lúc trước.
“Ở đây nói cửa đã không thể mở từ bên trong.” Giang Chỉ Vi xem xét một lúc, bảo Mạnh Kỳ cẩn thấn phía sau kẻo có ám khí từ sau lưng phi tới.
Cửa đá từ từ mở ra, âm thanh chà xát vào mặt đất vang lên, không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
“Vị bằng hữu tới cứu ta chăng?” Một thanh âm nam tử lạnh lùng vang lên.
Giang Chỉ Vi nhìn xuống quan sát, chắc chắn không có mai phục mới đi vào căn phòng đá. Mạnh Kỳ giúp nàng coi chừng ngoài cửa.
Giữa căn phòng đá, một vị nam nhân mình mặc thanh sắc cà sa cất tiếng: “Tại hạ Trình Vĩnh, tạ ơn cô nương cứu giúp. Không biết là ai đang giữ cửa?”
Hắn đối với người trong giang hồ thì rõ như lòng bàn tay, nhưng với tiểu cô nương này thì lại chưa từng thấy qua.
“Trình đại hiệp! Vãn bối xuất thân từ nơi hẻo lánh. Vì vi sư được một Ma đại hiệp bí mật mời nên tới tương trợ tiền bối trừ ma vệ đạo.” Giang Chỉ Vi nhất thời chỉ biết ứng biến bằng mấy lời nói dối.
Trình Vĩnh nghe tới tên Ma Lương Hàn thì gật đầu, nghiêng tới phía Giang Chỉ Vi hỏi: “Không biết cô nương danh tính là gì?”
“Vãn bối là Giang Chỉ Vi.”
Trình Vĩnh đi tới trước mặt Giang Chỉ Vi, mỉm cười nói: “Anh hùng xuất thiếu niên a! Tốt lắm, chúng ta xuất phát đi cứu những người khác thôi. À, vị thiếu niên này là?”
Giang Chỉ Vi xoay người chỉ Mạnh Kỳ nói: “Hắn pháp hiệu Chân Định.”
Vừa lúc đó, Mạnh Kỳ phát hiện tròng mắt Trình Vĩnh phủ kín một tầng thanh khí, trong lòng liền có dự cảm xấu. Mà Giang Chỉ Vi cũng thấy có điều không ổn, vận sức vào chân lui về phía sau.
Trình Vĩnh tay trái rất nhanh từ dưới hướng lên, như chớp đánh tới tiểu phúc của Giang Chỉ Vi.
“Đoạt Tâm Hoàn.” Không biết từ đâu, trong đầu Mạnh Kỳ hiện lên mấy chữ này.
Giang Chỉ Vi phản ứng chậm nửa nhịp, tốc độ rút lui không theo kịp tốc độ tấn công của Trình Vĩnh, trong nháy mắt bàn tay đã tới trên bụng, nhất thời chỉ có thể thông qua súc khí tại bụng để giảm thiểu tổn thương.
Cùng lúc đó, nét mặt Giang Chỉ Vi trở nên quả quyết không tránh né, trường kiếm xuất ra, quyết một đường ngươi chết ta sống.
“Ầm”, Giang Chỉ Vi lãnh trọn một kích bay lên, đập vào phía trên cửa đá, miệng phun máu tươi rơi xuống đất. Lồng ngực Trình Vĩnh cũng bị trường kiếm đâm vào rất sâu, máu tươi như rót chảy ra.
“Hà hà…” Trình Vĩnh điểm vài huyệt đạo dưới lồng ngực để cầm máu, sau đó giống như dã thú không quan tâm tới thương thế của mình, hướng Giang Chỉ Vi cùng Mạnh Kỳ đánh tới.
Giang Chỉ Vi vừa xuất ra một kiếm làm Trình Vĩnh nửa đường thoáng co rụt lại, nhờ đó mà chưởng lực giảm xuống khá nhiều. Tuy không khiến nàng trọng thương nhưng nhất thời bị đánh vào chỗ hiểm, toàn thân tản mát khí lực, hai chân lại càng mất đi cảm giác.
“Tiểu hòa thượng.” Nàng hô lớn một tiếng, hy vọng thức tỉnh Mạnh Kỳ vượt qua nỗi sợ mà tấn công. Trình Vĩnh đã bị đâm vào ngực trái, tình trạng nhất định không ổn. Nói không chừng kéo dài thêm vài hô hấp, hắn tự ngã cũng nên.
Nhìn Vĩnh Trình cả người nhiễm huyết, hai mắt hiện thanh khí như ác quỷ xông lại, Mạnh Kỳ chân tay lập cập, nghe thấy Giang Chỉ Vi hô hoán thì tinh thần thức tỉnh. Hắn nghĩ tới hình dạng Ngôn Vô Cương lúc chết, nghĩ tới tràng chém giết vừa trải qua, nghĩ tới ngày thường vẫn luyện quyền cước thì lấy hết can đảm nhảy lên, cắn răng bổ ra một đao.
Sau đó mới biết, quả nhiên dùng đao so với kiếm thì tốt hơn thật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!