Anh Bỏ Em Đi
Chương 48 - ED
Ngọc Hân định qua phòng Ngọc Lan để hỏi nhưng cô thấy em mình đã ngủ say và em cô lại mang chiếc áo đen của cậu trai đó. Cô nghĩ Ngọc Lan phải chắc yêu cậu ta hơn cả bản thân mình.
Sáng cố gắng thức dậy sớm, Ngọc Hân chủ động điện thoại cho Hồng Loan đi cà phê. Cô suy nghĩ để tìm mọi cách cho Hồng Loan nói thật với mình. Ngọc Hân tới quán R bên quận B ngồi trước, lúc sau thì Hồng Loan cũng tới. Vào trong thấy chỉ một mình Ngọc Hân nên Hồng Loan cũng ngạc nhiên.
Sau khi đợi Hồng Loan kêu món xong thì Ngọc Hân giả vờ lạnh lùng. “Bà có nhớ những chuyện bà nói với tôi hôm qua không.”
Hồng Loan ngơ ngác. “Chuyện gì.”
Ngọc Hân đoán hình như Hồng Loan không nhớ gì nên cô liền giả vờ đánh động. “Tối qua bà đã kể chuyện của chồng tôi.”
Hồng Loan ngạc nhiên đến mức xém phụt nước ra khỏi miệng. “Bà nói gì vậy. Chồng nào kia chứ.” Hồng Loan tiếp tục nói láo.
Ngọc Hân biết Hồng Loan đang giả vờ nên liền nói. “Chồng tôi chứ chồng nào. Tôi đã biết hết rồi. Tôi chỉ muốn bà kể cho tôi nghe, là có những ai biết chuyện này nữa.”
Hồng Loan cúi mặt xuống rồi thở dài. “Lúc tối tôi say, tôi đã kể gì cho bà vậy.”
“Chả gì nhiều. Đủ để tôi biết về chồng tôi.” Ngọc Hân tiếp tục giả vờ. “Tôi cần biết những ai biết đến chuyện này.” Cô thở dài. “Dù sao anh ấy cũng đi rồi mà. Tôi chỉ muốn báo đáp những người thân của anh ấy thôi.”
“Thật sự thì lúc bà xảy ra tai nạn thì tôi đang ở Pháp.” Hồng Loan chậm rãi kể. “Lúc tôi về thì mọi người bảo tôi giấu chuyện của chồng bà. Tôi cũng sửng sốt khi nghe anh ấy mất. Chẳng qua là mọi người lo cho bà thôi.”
Anh ấy mất. Vậy là chồng tôi đã chết rồi sao, Ngọc Hân nghĩ thầm rồi gắng bình tĩnh lại. “Tôi biết là mọi người quan tâm cho tôi. Nhưng trí nhớ của tôi có thể hồi phục mà. Bà biết người thân của anh ấy không.” Cô vẫn gắng bình tĩnh, hai bàn tay cô nắm chặt lại.
Hồng Loan khựng lại khi nhân viên bưng thức uống ra. “Thật sự thì chuyện bà chỉ có Quỳnh Hương là biết rõ nhất. Tôi với Thảo Vân không biết được gì nhiều. Ngoài chuyện chồng bà từng làm nhân viên quán R thì tôi không biết được gì nữa.” Hồng Loan thắc mắc. “Sao bà không hỏi bé Lan.”
Ngọc Hân khẽ cười rồi nói láo. “Ngọc Lan đang đau buồn nên tôi không tiện làm phiền nó.”
Sau đó Ngọc Hân giả vờ nói sang chuyện khác rồi điện thoại cho Quỳnh Hương, rồi hai người hẹn nhau ở quán R ở bên quận A. Bước vào trong thì Ngọc Hân đã thấy Quỳnh Hương tới trước. Khẽ bình tĩnh ngồi xuống, cô cần phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, vì cô biết Quỳnh Hương rất khó để lừa như Hồng Loan.
“Mày có phải là bạn thân của tao hay không.” Ngọc Hân lạnh lùng nhìn Quỳnh Hương.
Quỳnh Hương ngơ ngác. “Hôm nay mày bị gì vậy.”
“Mày trả lời tao đi.” Ngọc Hân gặng hỏi. “Mày có phải là bạn thân của tao không.”
Quỳnh Hương bật cười. “Tất nhiên rồi. Sao mày lại hỏi vậy.”
Ngọc Hân bắt đầu đi vào câu chuyện. “Vậy tại sao mày giấu chuyện chồng tao mất.”
“Mày nói gì vậy. Chồng mày nào. Mất cái gì.” Quỳnh Hương giả vờ ngạc nhiên rồi ngơ ngác.
Ngọc Hân liền giở trò. “Mày còn định lừa tao đến khi nào nữa. Mày định giấu việc chồng tao mất đến khi nào.” Cô nhăn mặt lại nhìn Quỳnh Hương. “Hay là mày đợi tao nói anh ấy từng làm việc ở đây, rồi anh ấy như thế nào nữa.”
“Mày nói gì tao không hiểu.” Quỳnh Hương tiếp tục đưa bộ mặt giả ngơ.
Ngọc Hân biết là không thể khai thác được chuyện từ Quỳnh Hương, nên cô liền chơi đòn cuối cùng. “Vậy thì mày cứ không hiểu đi.” Cô giả vờ liếc mắt rồi tức giận bỏ đi.
Quỳnh Hương đứng dậy kêu lớn. “Khoan đã.”
Ngọc Hân nhếch môi cười khi biết mình đạt được mục đích. Cô giả vờ lạnh lùng quay lại. “Sao.”
Quỳnh Hương dịu giọng. “Thôi được rồi. Mày ngồi xuống đi. Tao sẽ kể cho mày mọi chuyện.”
Ngọc Hân bước tới ngồi xuống. “Rồi đó, giờ mày kể đi.”
Quỳnh Hương nhìn cô. “Thật sự thì tao biết mày chưa nhớ lại. Chỉ là ta nghĩ sớm muộn gì mày cũng nên biết. Tao không nói thì mày cũng sẽ đi hỏi quanh thôi.”
Rồi Quỳnh Hương kể lại cho Ngọc Hân những chuyện mình biết. Tất cả đều do Ngọc Hân lúc trước tâm sự lại với cô. Vừa nghe, Ngọc Hân vừa khóc, mặc dù cô vẫn không có một ký ức nào về Văn Vũ. Cô không biết tại sao, cô chỉ thấy mình và Văn Vũ quá khổ qua những gì Quỳnh Hương kể.
Sau khi nghe mọi chuyện xong, Ngọc Hân khẽ nói. “Tao và anh ấy có hạnh phúc không.”
“Rất hạnh phúc.” Quỳnh Hương ứa nước mắt. “Vô cùng hạnh phúc là đằng khác. Đến nỗi tụi tao phải phát ghen.” Quỳnh Hương nhìn ra cửa sổ. “Những gì mày kể khiến tao cũng muốn có được.”
“Giờ anh ấy ở đâu.” Ngọc Hân phát hoảng.
Quỳnh Hương lắc đầu. “Tao không biết. Mọi việc tao kể đều là do mày tâm sự với tao. Chuyện giữa mày và anh ấy thì chỉ có hai người là rõ nhất. Một là bé Lan và hai là Hữu Kim.”
“Mày biết cậu Hữu Kim đó ở đâu không.” Ngọc Hân hỏi nhanh.
Quỳnh Hương đưa mắt nhìn quanh. “Tao cũng không rõ nữa. Hữu Kim từng làm nhân viên ở đây nhưng đã nghỉ việc rồi. Mày hỏi chị Ngân xem thử.”
“Chị Ngân nào.” Ngọc Hân không nhớ gì hết.
“Chị Ngân quản lý ở đây. Ngày xưa mày với chị Ngân quen nhau mà. Chị cũng biết chuyện của Văn Vũ và mày.” Quỳnh Hương bưng ly nước uống.
Ngọc Hân tạm biệt và cảm ơn Quỳnh Hương. Sau đó cô hỏi nhân viên và đi lên lầu tìm chị Ngân. Thấy cô bước tới thì chị Ngân ngưng gõ phím và nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
“Chào chị.” Ngọc Hân nhìn chị ta. “Em là Hân. Em muốn hỏi chị một chút chuyện.”
Chị Ngân nhìn cô rồi thở dài. “Em nhớ lại mọi chuyện rồi sao.”
Ngọc Hân cúi mặt xuống. “Cũng đủ để đau lòng.” Cô ngẩng mặt lên. “Chị có biết Hữu Kim giờ đang ở đâu hay không.”
Chị Ngân thắc mắc. “Em tìm Kim có việc gì.”
“Em muốn hỏi một chút chuyện về anh Vũ.” Ngọc Hân nói thật.
Chị Ngân trầm ngâm giây lát rồi ghi địa chỉ của Hữu Kim lên một tờ giấy. “Đây là địa chỉ của Kim.”
“Dạ em cảm ơn chị.” Ngọc Hân quay đi.
Chị Ngân nói vọng theo. “Chị nghe em sắp đám cưới.”
“Chắc bây giờ thì không nữa rồi chị.” Ngọc Hân không ngờ mình lại nói thật với chị ta.
“Chị nghĩ em nên làm đám cưới đi. Đó cũng là điều mà Vũ muốn ở em.” Chị Ngân khuyên nhủ cô.
“Sao chị biết được anh ấy muốn như vậy.” Ngọc Hân thắc mắc vì sao chị ta nói như hiểu Văn Vũ lắm.
Chị Ngân nghiêm mặt lại. “Vì sao ư. Vì muốn em hạnh phúc nên Vũ đã hy sinh rất nhiều.” Chị Ngân nhếch môi cười. “Khi chị hỏi nó vì sao lại đánh đổi như vậy. Em biết nó trả lời sao không. Nó bảo rằng tất cả mọi thứ nó đánh đổi cũng không thể bù đắp lại được những mất mát của em.” Chị Ngân thở dài. “Chị nghĩ em nên tiếp tục sống hạnh phúc, điều mà Vũ luôn hằng ao ước cho em.”
Ngọc Hân khẽ cười khi nước mắt đang rơi. “Em cảm ơn chị. Dù em vẫn chưa lấy lại trí nhớ hoàn toàn, nhưng em nghĩ hạnh phúc của em đã đi theo anh ấy rồi.”
Ngọc Hân chào chị Ngân rồi lao đi thật nhanh. Cô đánh xe đi tìm Hữu Kim trong khi nước mắt không ngừng chảy. Ngọc Hân nghĩ tại sao cô lại mất trí nhớ như vậy và tại sao mọi người lại giấu cô. Một lúc sau thì cô cũng tới nới, địa chỉ mà chị Ngân đưa là một tiệm xăm. Vào trong thì cô hơi bất ngờ khi thấy Tuấn Thanh, cô chợt quên Tuấn Thanh là thợ xăm của mình. Một lúc sau, Hữu Kim đi mua thức ăn về cho mọi người thì gặp Ngọc Hân. Biết ý nên cậu bảo cô ra một tiệm cà phê gần đó ngồi.
Sau khi đợi Hữu Kim rít một hơi thuốc, Ngọc Hân liền mở lời. “Chị đã biết mọi chuyện. Chị muốn gặp em để hỏi về anh Vũ.”
Hữu Kim nhếch môi cười. “Chị muốn biết chuyện gì.”
Ngọc Hân không ngờ cậu ta lại dễ bắt chuyện như vậy. “Chị muốn biết mộ anh ấy nằm ở đâu.”
Hữu Kim cười khẩy như khinh bỉ. “Cái đó chị nên về hỏi Lan thì sẽ rõ hơn.”
Sợ Hữu Kim phiền lòng nên Ngọc Hân liền chuyển sang câu khác. “Anh ấy còn người thân nào nữa không.”
“Còn một người duy nhất thôi.” Hữu Kim ngước nhìn Ngọc Hân. “Đó là vợ anh ấy.”
“Em nói rõ hơn được không.” Ngọc Hân muốn biết rõ.
Hữu Kim lắc đầu khẽ cười như ngao ngán. “Anh ấy chả còn người thân nào cả, ngoài người vợ sắp cưới của anh ấy. Nhưng mọi chuyện đâu có ngờ được, anh ấy mất và vợ anh ấy lại chẳng nhớ anh ấy là ai.”
Ngọc Hân biết Hữu Kim đang trách móc mình. “Chị xin lỗi nhưng chị cũng đâu có muốn như vậy.”
Hữu Kim nói lớn. “Chị có thể quên bất cứ ai nhưng tại sao chị lại quên đi người yêu chị nhất và cũng là người mà chị yêu nhất kia chứ.” Hữu Kim khẽ cười. “Chị còn muốn hỏi gì nữa không.”
Ngọc Hân đành nói thật. “Đến giờ thì chị vẫn chưa biết mặt anh ấy. Em có thể cho chị nhìn bức hình nào đó của anh ấy được không.” Tại sao mọi người bạn của cô đều không có hình của Văn Vũ.
Hữu Kim khẽ cười rồi móc điện thoại ra. Lướt một lúc thì cậu đưa cho Ngọc Hân. “Anh ấy là người mặc áo sơ mi đen ấy.”
Ngọc Hân sửng sốt khi thấy người Hữu Kim mô tả. Cô thật sự bất ngờ khi biết Văn Vũ là cậu trai chụp hình chung với Ngọc Lan. Người mà Ngọc Lan luôn kêu nhớ và bảo là người yêu.
Ngọc Hân nhìn Hữu Kim rồi nói giọng run run. “Đây là anh Vũ sao.”
Hữu Kim thở dài. “Đúng rồi, lạ quá sao hả chị.”
Ngọc Hân thắc mắc. “Nhưng sao Ngọc Lan nói với chị.” Cô nghẹn ngào. “Đây là người yêu của nó.”
“Vì Lan cũng yêu anh ấy.” Hữu Kim nhìn Ngọc Hân. “Yêu nhiều hơn chị.” Hữu Kim lắc đầu. “Giá như Ngọc Lan ích kỷ, thì có lẽ bây giờ anh ấy và Ngọc Lan có thể đang sống vui vẻ với nhau.”
Ngọc Hân lặng người đi, bấy lâu nay cô đã nhiều lần nhìn thấy Văn Vũ nhưng tại sao cô lại không nhận ra kia chứ. Cô nghĩ mình thật sự đáng chết và đáng nguyền rủa. Tại sao đến chồng cô, mà cô còn không nhớ, thì cô sống làm gì nữa.
Ngọc Hân bật khóc khi đang lái xe về nhà. Cô phải tìm Ngọc Lan và bắt nó phải kể lại mọi chuyện với mình. Lao lên phòng nhưng Ngọc Hân không thấy Ngọc Lan đâu cả. Cô bắt đầu cuống lên và điện thoại cho em mình. Cô vừa khóc, vừa ra lệnh cho Ngọc Lan phải về nhà ngay lập tức.
Ngọc Hân cúp máy và nảy ý lục tung căn phòng của Ngọc Lan để tìm những dấu tích của Văn Vũ. Ngọc Hân nhớ lại những tấm hình, cô kéo ngăn tủ ra và cầm nó trên tay.
Đây là gương mặt của anh ấy ư. Tại sao mình lại quên mất anh ấy kia chứ, Ngọc Hân suy nghĩ trong đau khổ rồi quỵ xuống.
Ngọc Hân nhìn tấm hình và cố gắng lật tung bộ não của mình lên để tìm kiếm những ký ức về Văn Vũ. Nhưng lạ thay, cô có gắng đi thế nào chăng nữa thì vẫn không tìm thấy được gì, dù chỉ là một mảnh ký ức nhỏ thôi. Ngọc Hân gào thét trong đau đớn. Nhiều người giúp việc chạy lên nhưng bị ánh mắt của cô liếc nhìn nên đành im lặng lui xuống.
Một lúc sau thì Ngọc Lan về, nghe mọi người thuật lại nên Ngọc Lan hoảng hốt chạy lên phòng. Vừa bước vào thì Ngọc Lan thấy Ngọc Hân đang ngồi bệt trên sàn, gương mặt chị cô đầy đau khổ và tuyệt vọng. Những lớp trang điểm lòe ra bởi những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống.
Ngọc Lan thấy chị mình như vậy nên rất đau lòng. “Chị sao vậy. Anh Hưng ăn hiếp chị sao.” Ngọc Lan nghĩ chỉ có như vậy mới làm chị mình đau khổ thôi.
Ngọc Hân nhìn lên Ngọc Lan với ánh mắt đầy oán trách. “Tại sao em lại giấu chị. Em là em gái của chị kia mà.”
“Em giấu chị chuyện gì.” Ngọc Lan không hiểu chị mình nói gì.
“Chuyện gì sao.” Ngọc Hân hét lên. “Chuyện của chồng chị.”
Ngọc Lan giờ mới bình tĩnh lại, lúc này cô mới thấy chị mình đang cầm những tấm hình trên tay. Đó là hình của cô và Văn Vũ. “Chị đã biết rồi sao.”
“Nếu chị không biết thì em còn định giấu chị đến khi nào.” Ngọc Hân nghiến răng.
Ngọc Lan thở dài. “Em chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ giấu chuyện của anh Vũ cả.” Ngọc Lan cắn chặt môi. “Chẳng qua là mẹ bảo muốn tốt cho chị nên mới bày ra như vậy. Mẹ sợ chị đau buồn, sợ chị bị chấn động và sợ chị sẽ nghĩ quẫn.”
Ngọc Hân như hiểu ra. Cô nhìn Ngọc Lan như muốn van xin. “Em nói cho chị biết đi. Giờ mộ của anh ấy ở đâu.”
Ngọc Lan lắc đầu rồi nước mắt lăn dài trên gò má. “Mất rồi. Mộ của anh ấy không còn nữa rồi.”
“Tại sao lại không còn.” Ngọc Hân thắc mắc. “Em nói đi, không còn là như thế nào.”
Ngọc Lan nhìn chị mình trong đau khổ. “Mộ của anh ấy nằm trên cái dự án mà chị đã phê duyệt bên quận H.” Ngọc Lan trách móc. “Em đã từng nói gì, bộ chị quên rồi sao.” Ngọc Lan cười khẩy. “Rằng chị sẽ hối hận về việc này.”
“Tại sao lúc đó em không nói với chị. Nếu em nói thì mọi chuyện đâu có thành như vậy.” Ngọc Hân trách ngược lại em mình.
Ngọc Lan nhếch môi cười. “Nói với chị sao. Chị âm thầm cho người triển khai. Đến khi báo chí phanh phui ra mọi chuyện thì lúc đó em mới biết.” Ngọc Lan cắn chặt môi. “Chỉ có một vài ngôi mộ được xây khang trang để che mắt dư luận, còn lại thì tất cả đã bị san lấp ngay trong đêm. Giờ đây anh ấy đang nằm đâu đó sâu thẳm dưới hàng tấn bê tông. Có thể là dưới mặt đường, mặt sàn và hay cũng có thể là trong nhà vệ sinh chẳng hạn.”
Ngọc Hân không tin mình đã làm một việc vô cùng thất đức và đầy bất nhân như vậy. Ngọc Hân không ngờ chồng mình bị chính tay cô đối xử như rác rưởi. Ngọc Hân nấc lên thành tiếng, nước mắt, nước mũi cô chảy ra thành dòng.
Ngọc Hân nói giọng đứt quãng. “Em có thể kể mọi chuyện cho chị biết được không. Chị muốn em kể hết mọi thứ, dù là nhỏ nhất.”
Ngọc Lan lắc đầu. “Chuyện của chị và anh ấy rất dài. Làm sao em biết hết mà có thể kể.” Ngọc Lan đứng dậy bước đi.
“Em đi đâu vậy.” Ngọc Hân nhìn theo.
“Em muốn cho chị xem thứ này.” Ngọc Lan đi về tủ đồ của mình. Cô lôi ra một chiếc hộp giấy. Trong đó có một cái điện thoại, cuốn sổ tâm sự của Văn Vũ và cuốn sổ ghi chép của Ngọc Hân.
Ngọc Lan cắm sạc pin vào điện thoại rồi ngồi xuống đối diện chị mình. “Đây là chiếc điện thoại của chị. Em vẫn lén mẹ giữ đến bây giờ. Trong lúc chờ sạc thì em sẽ kể chị nghe những gì mình biết.”
Ngọc Lan hít một hơi thật sâu rồi thuật lại tất cả mọi chuyện cho Ngọc Hân. Nước mắt cô cũng rơi xuống chả kém chị mình, chỉ có điều cô đau đớn hơn khi phải hình dung và nhớ lại mọi chuyện.
“Vậy thật sự thì em với anh ấy có quen nhau thật không.” Ngọc Hân thắc mắc.
“Em yêu anh ấy nhưng anh ấy thì luôn yêu chị. Chính vì sự hiểu lầm như vậy nên anh ấy lại bỏ ra thành phố N. Chị cũng ra đấy tìm nhưng anh ấy lại rời đi. Chị tiếp tục ra thành phố QĐ. Chị bảo rằng dù anh ấy đi đâu thì chị vẫn luôn tìm đến.”
Ngọc Hân nhớ lại lời Quỳnh Hương nói nên chem vào. “Rồi chị tự tử nên anh ấy quay lại.”
Ngọc Lan lắc đầu. “Anh ấy vẫn luôn yêu chị nhưng chỉ là anh ấy muốn chị hạnh phúc thôi. Cuối cùng thì chị và anh ấy ở bên nhau từ lúc đó, hai người sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Ngày kết hôn cũng đã được định sẵn nhưng chưa kịp gì thì chị và anh ấy gặp tai nạn.” Ngọc Lan cố gắng kìm nước mắt lại. “Chị sống, còn anh ấy chết.” Ngọc Lan quay ra sau khởi động điện thoại lên. “Trong này có chứa những hình ảnh của chị và anh ấy. Chị xem đi.”
Ngọc Hân bắt đầu vút màn hình và những bức ảnh của cô với Văn Vũ hiện ra. Những bức hình mà hai người chụp chung ở nhà hàng, rạp phim, quán cà phê. Ngọc Hân lấy tay che miệng lại để kìm lại tiếng khóc. Cô tiếp tục lướt tới, những hình ảnh của hai người chụp trong bữa ăn, lúc Văn Vũ đang đứng trong bếp, lúc anh đang quét nhà. Rồi đến một đoạn video, cô đang mặc một chiếc áo dây màu trắng. Cô đang phồng má lên rồi khẽ cười. Mái tóc cô đang tung xõa trước mặt.
“Ngồi im để anh sấy tóc nào.” Tiếng của Văn Vũ trong đoạn video phát ra.
Ngọc Hân khẽ cười. “Đây là chàng hoàng tử của em. Anh ấy đang sấy tóc cho người yêu của mình.” Ngọc Hân nói lớn. “Anh nhìn vào camera đi.”
Văn Vũ khẽ cười rồi nói. “Pet của anh ngồi im đi nào. Động đậy hoài sao anh sấy tóc em được.”
Ngọc Hân không tin được những gì mình vừa xem. Cô ở trong đoạn video đó vô cùng vui vẻ. Ngọc Hân không ngờ những khoảnh khắc hạnh phúc như vậy, mà cô lại không thể nhớ nổi. Ngọc Hân lướt tiếp tới, một đoạn video khác lại khởi chạy. Lần này là hình ảnh Văn Vũ đang xoa bóp chân cho cô.
“Anh ơi nhìn em đi.” Ngọc Hân nói trong video.
Văn Vũ nhăn mặt. “Em lại quay cái gì nữa vậy.”
“Sao anh lại mắng em.” Ngọc Hân nũng nịu. “Anh ăn hiếp em.”
“Anh thương Pet anh không hết mà ăn hiếp cái gì.” Văn Vũ mỉm cười.
Ngọc Hân giơ chân lên ịn vào má của Văn Vũ rồi bật cười sung sướng. Văn Vũ túm lấy bàn chân đó rồi lấy tay cù lét. “Dám chọc anh ư.”
Ngọc Hân cười lớn. “Anh tha cho em đi. Em không dám nữa đâu.”
Những tiếng cười tiếp tục vang lên, Ngọc Hân cảm thấy mình không thể nào chịu nổi, cô phải bịt miệng lại ngăn lại tiếng khóc. Cô cố gắng lướt qua, một đoạn video nữa lại khởi chạy. Lúc này cô đang nhìn camera nhu miệng ra rồi lại mỉm cười. Cô bắt đầu đi lui lại phía Văn Vũ, lúc này anh đang đứng nấu ăn. Cô quàng tay ôm ngang bụng Văn Vũ.
“Anh yêu ơi, anh có yêu em không.” Giọng Ngọc Hân từ video phát ra.
“Nhột, đừng cù lét anh. Để anh nấu ăn đi mà.” Văn Vũ bật cười vì nhột.
Ngọc Hân giả vờ nũng nịu. “Anh không yêu em nữa sao.” Cô giả vờ khóc, miệng cô nhu lên trong đoạn video.
Văn Vũ thấy vậy liền ngừng lại, anh lại ôm Ngọc Hân từ phía sau rồi hôn lên má cô. “Anh yêu Pet của anh nhất.”
“Thật không.” Ngọc Hân hớn hở khẽ cười.
Văn Vũ nhìn camera gật đầu. “Thật.”
“Anh nói anh yêu em đi.” Ngọc Hân hối thúc.
Văn Vũ không nói mà anh quay mặt Ngọc Hân lại rồi hôn thắm thiết. Ngọc Hân vẫn đang cầm điện thoại mở camera trước để quay phim.
Văn Vũ hôn xong thì Ngọc Hân đỏ mặt nói lớn. “Em có nói anh hôn em đâu.”
Ngọc Hân biết mình không thể nào xem được nữa. Cô buông điện thoại xuống và ôm mặt khóc nức nở.
Ngọc Lan liền nhích tới ôm chị mình. “Chị đừng như vậy.” Ngọc Lan muốn chị mình ngừng đau khổ lại.
“Sao chị có thể quên được anh ấy kia chứ.” Ngọc Hân nói trong nghẹn ngào. “Tại sao chị lại sống khi không thể nhớ anh ấy là ai. Chị sống để làm gì kia chứ. Sao không để chị chết theo anh ấy luôn.”
Rồi Ngọc Hân được Ngọc Lan dìu về phòng, sau khi cô xem đoạn video tai nạn giao thông của mình và khóc ngất đi. Giờ đây Ngọc Hân ngồi trước bàn trang điểm ngơ ngác. Cô biết rằng dù mình không thể nhớ gì nhưng chừng đó cũng đủ để trái tim cô tan nát thành ngàn mảnh vụn. Cô tiếp tục nén đau giở cuốn sổ tâm sự của Văn Vũ ra đọc. Rồi đến cuốn sổ ghi chép của cô. Trong đó là những trang giấy tính toán tiền chi tiêu của hai người, những dòng nhật ký của cô.
Ngọc Hân cứ thế lật từng trang và đọc từng chữ. Từ những con số chi tiêu, mua cái này đến dự định sắm cái kia. Những công thức nấu các món ăn mà Văn Vũ ưa thích. Những lời tâm sự viết vào những ngày cô vui lẫn buồn.
“Nếu mình sinh con trai thì mình sẽ đặt tên Nguyễn Trương Văn Thành. Nếu sinh con gái thì mình sẽ đặt tên Nguyễn Trương Ngọc Vân. Không biết anh ấy có thích không nhỉ, mình cũng chưa hỏi anh ấy nữa. Cứ mỗi lần nghe đến việc con cái là anh ấy lại bay mất khỏi giường. Nghĩ lại mà thấy đáng ghét, để xem tối nay anh ấy có bay được nữa hay không.” Những dòng nhật ký trong cuốn sổ của Ngọc Hân.
Cô tiếp tục giở sang trang kế tiếp. “Trưa hôm nay anh ấy lén đem cơm cho mình. Gần tới văn phòng thì trời đổ mưa và cả đoạn đường chẳng ai bán áo mưa cả. Mặc kệ cả người ướt đẫm nước mưa, anh ấy vẫn mỉm cười đưa hộp cơm rồi dặn mình phải ăn hết. Thế là mình ăn cơm chang với nước mắt. Thật sự mình thấy thương anh ấy dễ sợ. Anh ấy có thể thôi ngừng làm mình yêu anh ấy hơn được không.”
Ngọc Hân tiếp tục bật khóc. Cô tiếp tục đọc cho tới trang cuối cùng của cuốn sổ. “Đêm qua mình mới nhận ra được một việc. Vô tình bật dậy giữa đêm khuya, mình thấy phòng tắm sáng đèn. Lúc đi tới thì mình thật sự chết lặng khi thấy anh cắm cúi giặt đồ. Giờ thì mình mới biết, hầu như đêm nào anh ấy cũng lén mình giặt đồ cả. Anh ấy bảo, có những chỗ của quần áo mà máy giặt không thể giặt sạch. Mà anh ấy không muốn mình cực khổ nên đêm nào cũng lén dậy giặt tay. Nếu mà giặt ban ngày thì chả khác nào gợi việc cho mình. Thật sự lúc đó mình chỉ biết ôm anh bật khóc, mình không biết phải nói gì. Mình chỉ biết rằng, nếu một ngày nào đó anh ấy biến mất, thì mình cũng sẽ đi theo anh ấy, mình không muốn sống nữa. Anh ơi, Văn Vũ của em ơi, đừng bỏ Pet đi nhé. Pet sợ lắm cô đơn lắm, Pet sợ thiếu anh, Pet sợ phải sống một mình và không được nhìn thấy gương mặt của anh. Do vậy anh đừng bỏ Pet đi nhé. Nếu đi đâu thì hãy dẫn Pet đi với. Yêu anh, Nguyễn Văn Vũ, chàng trai đáng yêu của Pet.” Ngọc Hân đóng sập cuốn sổ lại trong nghẹn ngào. Cô đưa tay lên miệng cắn chặt lại để kìm lại sự đau đớn tột cùng của bản thân.
Ngọc Hân kéo ngăn tủ ra để bỏ chiếc điện thoại và hai cuốn sổ vào. Giờ đây thì cô biết mình phải làm gì, mặc cho ký ức của cô chỉ là một tờ giấy trắng. Ngọc Hân bất ngờ thấy được một cái danh thiếp màu vàng nhạt, trên đó chỉ ghi tên Tam và số điện thoại. Ngọc Hân tò mò nên lật sang mặt sau. Cô thấy một hàng chữ, “dành cho những ngày tuyệt vọng và đau khổ nhất”, đây là nét chữ của cô.
Ngọc Hân ngạc nhiên vì trước giờ cô từng ngồi đây trang điểm, cũng từng mở ngăn tủ ra tìm danh thiếp nhưng sao bây giờ mới thấy cái này. Ngọc Hân trầm ngâm giây lát rồi quyết định lấy điện thoại của mình quay số trên tấm danh thiếp đó.
“Alo.” Một giọng nam vang lên trong điện thoại.
Ngọc Hân ầm ừ. “Anh là Tam.”
“Tất nhiên tôi là Tam rồi. Ai vậy.” Anh ta khẽ cười.
“Tôi là Ngọc Hân. Tôi không biết vì sao mình lại có danh thiếp của anh.” Ngọc Hân nói thẳng với anh ta.
Tam bật cười ha hả trong điện thoại. “Hân phải không, Hân bạn của Tuấn Thanh đúng không.”
Ngọc Hân nhớ mình quen anh chàng thợ xăm Tuấn Thanh nên liền đáp. “Đúng rồi anh.”
“Sao.” Tam nói giọng hớn hở. “Lại thất tình đúng không. Chịu không nổi nên mới điện cho Tam chứ gì. Nể Hân là bạn của Thanh nên Tam lấy giá rẻ cho.”
Ngọc Hân vẫn không biết anh Tam này làm nghề gì và bán cái gì. “Anh bán hàng gì.”
“Còn hàng gì nữa.” Tam ấm ớ giây lát. “À tôi hiểu ý Hân rồi. Hàng tôi dạng viên. Đảm bảo chất lượng nên Hân đừng sợ.”
Ngọc Hân thắc mắc. “Hàng gây nghiện sao.”
“Gì mà gây nghiện.” Tam bất ngờ nên nói lớn. “Hàng này giống như thuốc an thần nhưng liều lượng cao hơn. Đảm bảo không gây hại cho sức khỏe, chỉ có điều đừng dùng nhiều, nếu không sẽ mất mạng như chơi.”
Ngọc Hân đã hiểu ra anh chàng tên Tam này bán thứ gì. Cô nhanh chóng khẽ cười. “Vậy anh bán cho tôi đi.”
Sau khi ghi nhớ địa chỉ anh ta đọc, Ngọc Hân lao ra khỏi phòng. Những người giúp việc thấy cô đi xuống nên lo lắng hỏi han. Ngọc Hân bảo đi có chút việc sẽ về lại giờ. Ngọc Hân đánh xe lao đi, cô ngạc nhiên khi đang buổi chiều mà trời lại tối sầm như vậy. Gió bắt đầu nổi lên thổi bụi bay khắp nơi, những chiếc lá bên lề đường bay tứ tung, đâu đó là hình ảnh người ta tấp vào lề mang áo mưa.
Ngọc Hân lao xe đi gặp anh chàng Tam để mua thuốc. Sau khi nghe anh ta nói thì Ngọc Hân đã quyết định ngay, cô thật sự không muốn sống nữa. Nếu giống như những gì anh ta nói, Ngọc Hân chỉ cần uống nhiều thuốc thì cô sẽ được gặp lại Văn Vũ.
Đường xá vắng vẻ, trời lại đang mưa. Ngọc Hân nhấn mạnh chân ga, cô không muốn mình Văn Vũ phải đợi mình lâu hơn nữa. Cô cần phải xuống nhanh với anh ấy.
Dù anh ở bất cứ nơi đâu, em sẽ luôn vì anh mà tìm đến, Ngọc Hân nghĩ thầm với nụ cười nở trên môi.
Giây phút cô đang nở nụ cười trên môi thì cũng là lúc một âm thanh vang lên như xé nát không gian ở đó. Ngọc Hân thấy người mình như quay cuồng. Tiếng gương bể, tiếng va chạm, tiếng la hét vang lên.
Sau khi lao nhanh qua ngã tư với một tốc độ cực nhanh, Ngọc Hân bị xe container tông mạnh tới. Chiếc xe của cô dập nát rồi xoay mấy vòng, trước khi nằm im bên vệ đường. Ngọc Hân gục đầu trên vô lăng, máu trên đầu cô chảy xuống khắp mặt. Cú va chạm ngay bên ghế tài xế nên khiến cô bị thương tích rất nặng nề.
Ngọc Hân mất cảm giác toàn thân nhưng trí óc cô lại không như vậy. Vụ va chạm đã làm chấn động đến thần kinh của cô. Ngọc Hân đang nhớ lại mọi chuyện, hàng loạt những hình ảnh, những ký ức bị mất của cô đang đồng loạt ùa về. Tất cả những một thước phim đang lướt qua trong đầu. Giống như việc sao chép từ usb sang máy tính, vì có quá nhiều dữ liệu được dung nạp nên khiến cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Mặc cho bên ngoài la hét như thế nào. Ngọc Hân đang dần nhớ lại mọi chuyện, cô đã nhớ Văn Vũ, cô nhớ mình và anh ấy đã quen nhau như thế nào và hạnh phúc ra sao. Dường như vì quá hạnh phúc nên Ngọc Hân không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Những tiếng thở của Ngọc Hân ngày càng ít đi, máu chảy xuống ngày càng nhiều hơn. Ngọc Hân cảm thấy đôi mắt mình đang nặng trĩu, cô cố gượng hết những sức lực còn lại của mình để nở một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.
Ngọc Hân biết mình sắp được gặp lại Văn Vũ. Những giọt nước mắt cuối cùng của cô đang lăn xuống từ khóe mi. Đôi mắt Ngọc Hân khẽ khép lại và mọi thứ chìm vào bóng tối như vốn dĩ của nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!