Nhất Thế Tôn Sư - Q.7 - Chương 34 - Tam Thi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Nhất Thế Tôn Sư


Q.7 - Chương 34 - Tam Thi



Dịch: Tiểu Băng

Chuẩn Đề?

Gần như là một đại nhân vật Bỉ Ngạn!

Mình tùy tiện cũng gặp phải một Bỉ Ngạn giả?

Mạnh Kỳ sớm đã biết tới cái tên Chuẩn Đề đạo nhân từ truyện “Phong Thần diễn nghĩa”. Quyển truyện này có vẻ là một hình chiếu về “Thượng Cổ Phong Thần chi chiến” đó, những nhân vật trong truyện đa phần đều là có tồn tại thật ở trong chư thiên vạn giới, ví dụ như Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ.

Cho nên hắn vẫn nghi ngờ rằng hai vị Tam Thanh Tây phương giáo cũng là Bỉ ngạn giả, và Tiếp Dẫn đạo nhân là A Di Đà Phật, Chuẩn Đề đạo nhân là Bồ Đề Cổ Phật.

Bồ Đề Cổ Phật là ai? Là người ở thời Thái Cổ lực áp Nhiên Đăng, thành tựu Bỉ Ngạn!

Sau khi Phong Thần chi chiến, ông ta biến mất, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình!

Chuẩn Đề đạo nhân nhìn trộm Thượng Cổ Bỉ Ngạn chiến trường, rõ ràng là vì tìm tung tích Nguyên Thủy Thiên Tôn hoặc Linh Bảo Thiên Tôn!

Với khả năng của một Bỉ Ngạn giả, nếu thức tỉnh trở về, chân thân hàng lâm, một cái phong ấn của Dương Tiễn mà ngay cả mình cũng còn phá được thì làm sao có khả năng làm khó được ông ta?

Cho dù trước đó có không biết chuyện Thanh Vi giới tồn tại, theo dõi mình mới phát hiện ra, thì cũng đâu cần phải tiếp tục lặng lẽ nhìn trộm sau đó nữa?

Cho nên, Chuẩn Đề này hẳn chỉ là mượn vật hiện hình chiếu, không mạnh lắm.

Hắn mỉm cười:

“Thì ra là Cổ Phật hiển hóa, vãn bối không có từ xa tiếp đón.”

Ngàn vạn đừng nói ta với Tây phương giáo có duyên nha…… Hắn thầm nghĩ.

Chuẩn Đề đạo nhân mỉm cười: “Tiểu hữu hậu sinh khả uý, nhiều lần đã làm người ta phải than thở. Nếu không phải sớm đã bị Ngọc Hư thu nạp, bần đạo khó tránh khỏi sinh ý tiếc tài. Tâm gặp Như Lai, thân thành Bồ Đề, tuyệt không phải là lời nói dối.”

“Bần đạo biết tiểu hữu đang đi tìm tung tích Nguyên Thủy và Linh Bảo, tạm thời sẽ không tin ta, nhưng chờ ngươi vào tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên rồi mà vẫn không tìm ra được đáp án, vậy có thể tới hỏi thăm bần đạo.”

Chuẩn Đề đạo nhân vậy là có biết về tung tích của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn…… Mạnh Kỳ nổi lên nghi hoặc, nhất thời không biết làm sao trả lời.

Chuẩn Đề đạo nhân khẽ vạch một cái, những đốm sáng lưu ly bay ra, kết ra bốn Phạn văn, ý tứ cụ thể không rõ, nhưng không ẩn chứa khí tức huyền diệu gì.

“Tới lúc đó, nếu tiểu hữu muốn hỏi thăm bần đạo, chỉ cần mặc niệm bốn chữ Phạn này là được, không cần ngươi phải vào Bồ Đề tịnh thổ.” Ông ta mỉm cười, thân hình hư ảo nháy mắt theo gió tiêu tán.

Nhìn bốn chữ phạn dần mờ tắt đi, Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định ghi nhớ chúng, để xem Chuẩn Đề rốt cuộc muốn lấp lửng cái gì.

Hắn trao đổi với Cố Tiểu Tang:

“Chuẩn Đề đạo nhân thật sự là Bồ Đề Cổ Phật?”

Cố Tiểu Tang cười nhẹ: “Tướng công trấn áp bốn chữ Phạn kia trước đi rồi hẵng nói chuyện.”

“Phong ấn trấn áp?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên.

“Ừ. Quên chúng nó đi, phong ấn chúng vào sâu trong kí ức, nếu không mỗi khi trong đầu lóe qua bốn chữ này sẽ vô thức nối kết với vị kia, làm lộ ra bí mật.”.

Đến cảnh giới Bỉ Ngạn, chỉ cần trong đầu lóe qua tên của họ, không cần phải mở miệng gọi, cũng không cần mặc niệm, đều sẽ bị cảm ứng được, bị nhận ra, thậm chí còn có thể dùng liên hệ để dòm được những điều khác!

Chuẩn Đề đạo nhân này đúng là âm hiểm, nếu không phải mình mang theo tức phụ, không, mang theo Cố Tiểu Tang có ký ức và kiến thức của Kim Hoàng, thì đã trúng bẫy!

Quả thật thần không biết quỷ không hay!

Bản tính linh quang lóng lánh, từ chỗ cao vô cùng chiếu khắp tâm linh đại hải, kiểm tra tất cả, tất cả những cái gì có dính tới bốn chữ phạn kia đều bị Hỗn Độn Vô Cực chi ý bao vây lấy, bị chư quả chi nhân bao phủ, phong ấn lại, nhét xuống dưới đáy biển tâm linh.

Làm xong, Mạnh Kỳ nhớ lại bốn chữ phạn kia, phát hiện ra mình đã quên đi rồi.

Tại sao không phá hủy luôn những kí ức kia, Mạnh Kỳ với sự hiểu biết nhiều năm của mình về Cố Tiểu Tang, đã đoán ra dụng ý của cô.

Hẳn là đợi tới lúc cần thiết, sẽ cởi bỏ phong ấn, nhớ lại bốn chữ phạn kia, giả vờ như lơ đãng nghĩ tới vài thứ, truyền đạt những ý niệm sai lầm bậy bạ đó cho Chuẩn Đề đạo nhân, để lừa ông ta!

Đủ âm hiểm! Cơ mà ta thích!

Cố Tiểu Tang chống cằm: “Ông ta là đại nhân vật Phật môn thời đại Thái Cổ, tự mở ra con đường Bồ Đề Kim Thân cho mình, sau đó chém đi Tam Thi, đăng lâm Bỉ Ngạn.”

“Tam Thi này có người bảo là Tam Thi thiện ác chấp, cũng có người nói là Tam Thi quá khứ hiện tại tương lai, đạo nhân chính là một trong số đó, nếu là thiện ác chấp niệm, thì hẳn là một trong hai cái ác niệm hoặc chấp niệm, còn nếu là quá khứ hiện tại tương lai, thì nhất định là quá khứ chi thân.”

Chuẩn Đề đạo nhân chỉ là một trong Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật? Mạnh Kỳ nghe mà tò mò: “Hai bộ còn lại trong Tam Thi thì sao?”

Còn có nhân vật hiển hách khó lường nào là Bồ Đề Cổ Phật Tam Thi không?

Cố Tiểu Tang lắc đầu:

“Hai cái còn lại của Tam Thi rất thần bí, chỉ có vài người biết thôi, ‘Ta’ cũng không ngoại lệ.”

Khi một việc dùng hai từ thần bí để hình dung, thường đều là cái gì đó chưa biết, làm sợ hãi, Mạnh Kỳ không nhịn được nghĩ tới hai bộ còn lại của Bồ Đề Cổ Phật Tam Thi, tim đập nhanh không thôi.

Hắn phỏng đoán: “Ban đầu ông ta không có đầu mối gì về vị trí của hai bộ còn lại kia, nên mới lén cùng ta lẻn vào Thượng Cổ chiến trường, nhưng từ dấu vết ở bên trong chiến trường, ông ta hẳn đã nhìn ra được cái gì đó, nên mới hiện thân cản ta lại, dùng lời lẽ đả động ta, bốn chữ phạn kia hẳn chỉ là thuận tay mà làm thêm thôi.”

“Đúng vậy, tướng công càng ngày càng cơ trí.” Cố Tiểu Tang cười, vỗ tay.

Bị cô chế nhạo, Mạnh Kỳ sớm đã quen rồi, hỏi sang chuyện khác: “Nàng có biết còn lối đi nào tới được tầng thứ ba Cửu Trọng Thiên, tới cái đại điện đá xám không?”

Chỉ có từ chỗ đó mới có thể tiến vào tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên.

Cố Tiểu Tang cười, nhìn Mạnh Kỳ hơn nửa ngày mới nói: “Vốn là có, tiếc là tầng đó đã bị tên mọi rợ nào đó hủy đi mất rồi, không còn lối đi nào khác nữa.”

Là tại Đại Đạo chi thụ! Mạnh Kỳ cười gượng: “Có còn cách gì tới được cái đại điện đó không?”

Cố Tiểu Tang trầm ngâm: “Cộng minh, nếu Cao Lãm xây dựng Phong Thiên đài thành công, lấy nhân đạo thống thiên, đương nhiên sẽ cộng minh giao hòa với Cửu Trọng Thiên, hiện ra tầng trên cùng và đại điện đá xám đó. Tương tự, nếu có ai có được một phần quyền lực của Thiên Đế, lập được một Thiên Đình với quy mô nhất định, thì cũng sẽ tạo được sự cộng minh giao hòa, khiến tầng trên cùng và đại điện đó hiện ra, đương nhiên, thời gian mở ra được bao lâu thì khó nói.”

Như vậy à…… Mạnh Kỳ gật đầu.

Mặc kệ như thế nào, cứ có phương hướng để cố gắng là được.

Cố Tiểu Tang giang tay, duỗi eo: “Tướng công, thiếp thân kế tiếp phải bế quan, muốn luyện hóa Tiên Thiên chi đức, dùng bản chất của nó để tăng cường tự tính linh quang, trở lại chỗ cao vô cùng, chiếu hình vạn giới, nên chàng phải duy trì thông minh tỉnh táo, đừng có để mình chịu thiệt quá, bằng không thiếp thân sẽ đau lòng.”

Cô chớp mắt, đôi mắt sáng như sao trời, như có tình lại như vô tình.

Mạnh Kỳ đang định nói chuyện, Cố Tiểu Tang khẽ bật cười: “Cũng không được thả lỏng chuyện đi tìm Thanh Đế, chuyện này đối với chuyện sau này chàng nhìn trộm tương lai sẽ có lợi nhất định.”

Ừ, cũng có chỗ tốt cho nàng nữa chứ gì…… Mạnh Kỳ ra vẻ không để ý, khó xử nói: “Bởi vì có liên quan tới Bỉ Ngạn đại nhân vật và những kẻ đại thần thông, ta thôi diễn tương lai không ra được, tất cả rất mơ hồ, không nhìn thấy được một loại tương lai nào, càng không thể tìm thấy tương lai khả năng của Thanh Đế, thế làm sao liên lạc với ông ấy được?”

Đương kim thế gian, có ai nhìn thấy được tương lai?

Mình không được, Tề Chính Ngôn không được, Vương đại công tử cũng không được, trừ phi y có lại được Lạc Thư, Lạc Thư thức tỉnh đến cấp độ Tạo Hóa, và mấy người Quảng Thành tử vẫn chưa trở về.

Cố Tiểu Tang chớp mắt:

“Đạo thống của ngoại đạo lục sư, có Chỉ Hư sơn, Tà Mệnh phái, Vô Tưởng tông đều rất am hiểu về thôi diễn, nếu chàng nhìn thấy được tổ sư của họ, thì có thể nhìn thấy một khả năng nào đó của tương lai.”

Cô cười cười: “Cũng vì nhìn thấy vài cái tương lai bị các Bỉ Ngạn giả chiếm cứ, Vấn Thân phái mới có suy nghĩ mọi thứ đều đã được chú định, số mệnh đã thành, khó mà thay đổi, khiến bản thân trở thành ‘Tà Mệnh phái’, Vô Tưởng tông thì lại nghĩ tương lai có quá nhiều khả năng, phiêu miểu không chừng, đại đạo khó mà tìm hiểu được, nên mới trở thành thờ phụng đủ thứ……”

Trong lòng Mạnh Kỳ chợt lóe qua hai bóng người, Chỉ Hư sơn Việt Tử Khuynh, Vấn Thân phái Thiên Mệnh đạo nhân. Người đầu tung tích lung tung không tìm nổi, người sau thì sau chuyện Kim Ngao đảo không lâu cũng rời khỏi Thiên Mệnh quan, tung tích không rõ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN