Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 235: Chết
Có trung niên béo gợi ý, Cố Thông khoé môi bất giác lộ ra ý cười. Đẩy ra thiếu nữ trong ngực, hắn chỉnh lại y phục, phong độ nhẹ nhàng bước về phía bàn ăn.
– Vị muội muội này, ngươi thật là xinh đẹp. Ta có thể mời ngươi dùng bữa được không?
Cố Thông ngoài miệng nói, nhưng trong đầu lại như ngựa hoang chạy loạn. Thật là đẹp, thiếu nữ này quá đẹp, mỹ lệ đến không cách nào dùng bút mực để hình dung. Nếu như có thể đem nàng lưu lại hầu hạ bên mình, nhân sinh còn cầu gì hơn nữa đây.
Thiên Phương đã sớm phát hiện ra đám người nhưng không có để tâm, chỉ là đám sâu kiến càn quấy mà thôi, nàng mới lười đi quản. Thấy Cố Thông còn dám xưng mình là muội muội, thần sắc của nàng nhất thời như phủ thêm sương lạnh. Đã bao nhiêu năm rồi, khắp thế gian này còn chưa có ai dám vô lễ với nàng như thế.
– Cút!
Nếu như là tính cách thường lệ của Thiên Phương, Cố Thông chỉ sợ đã chết đến không thể chết hơn. Chẳng qua lúc này đang ngồi cùng Hoàng Thiên, nên nàng không muốn bàn tay mình dính máu, chỉ lạnh lùng đuổi hắn đi cho khuất mắt.
Nhưng nàng nhân nhượng, không có nghĩa là đối phương sẽ biết điều. Bị nàng trực tiếp đuổi đi như thế, Cố Thông sắc mặt nhất thời cau lại, thập phần giận giữ. Thân phận của hắn xưa đâu bằng nay, người ngoài thấy hắn đều phải cúi đầu nịnh nọt lấy lòng, có bao giờ bị xem thường như thế.
Thấy Cố Thông bị xấu mặt, đám người xung quanh nhao nhao tỏ thái độ, mặc dù không hoàn toàn giống nhau, nhưng đa phần là giận giữ và nịnh nọt lấy lòng. Còn trong suy nghĩ của chúng, hiển nhiên là đang cười lạnh. Theo bọn chúng thấy, thiếu nữ này thật không biết trời cao đất rộng, lại dám đắc tội Cố Thông. Một chút nữa biết được thân phận của hắn, chỉ e sẽ bị doạ sợ đến mức quỳ xuống cầu xin.
– Tiểu ni tử, ngươi e là không biết hắn là ai đi.
Trung niên béo nhìn về Thiên Phương, ngữ khí lãnh đạm. Hắn vốn là muốn lấy lòng của Cố Thông, đây chẳng phải là cơ hội cho hắn thể hiện hay sao.
– Cút!
Lại có tiếng quát vang lên, nhưng không phải là Thiên Phương, mà là Hoàng Thiên. Hắn không biết tự lúc nào đã buông đũa xuống, khẽ nghiêng đầu cảm nhận lấy đám người, thần sắc lạnh lùng đến khó tả.
Tiếng quát của hắn khiến đám người nhất thời ngây ra, ai cũng không nghĩ tới tên thanh niên mù này so với thiếu nữ lại càng thêm phách lối, quả thực là muốn chết.
Trung niên béo sắc mặt méo mó, trong lòng rất muốn một vỗ đánh chết Hoàng Thiên, nhưng vì đang muốn lấy lòng Thiên Phương nên đành phải nhịn xuống. Theo như hắn quan sát, Hoàng Thiên chỉ là một tên tàn phế mà thôi, sống hay chết không quan trọng, quan trọng là phải làm sao khiến cho thiếu nữ kia đi theo Cố Thông mới tốt.
Cũng vì vậy mà hắn hoàn toàn bỏ qua hai người Hoàng Thiên và Cố Sở, tiếp tục hướng về phía Thiên Phương mà nói:
– Tiểu ni tử, ngươi hẳn phải biết tân gia chủ của Cố Gia Cố Bình đi. Người này chính là Cố Thông, cháu trai của ông ta. Hắn mời ngươi dùng bữa là đang coi trọng ngươi, đây là cơ hội ngàn năm có một, đừng bỏ lỡ. Đi theo hắn, có tương lai hơn đi theo một tên mù loà nhiều, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.
Một lời này của hắn vừa nói ra thân phận của Cố Thông, vừa miệt thị Hoàng Thiên là một tên tàn phế, tràn đầy địch ý. Tin tưởng thiếu nữ này nếu không phải kẻ ngốc, hẳn sẽ biết mình nên lựa chọn bên nào.
Hắn khá thông minh, nhưng rất tiếc là hắn đánh chủ ý sai người. Thiên Phương, Hoàng Thiên hay là Cố Sở đều không phải loại người tầm thường. Bất cứ ai trong bọn họ cũng là tồn tại mà hắn không thể nào đắc tội.
Thấy đám người còn dây dưa không dứt, Cố Sở sắc mặt bắt đầu trở nên âm trầm, tràn đầy bất thiện. Tiếp xúc với Lâm Dương không lâu, nhưng lão cũng đã biết được một số bí mật mà người thường không bao giờ có thể chạm tới, thân phận của Thiên Phương là một trong số đó.
Thân thế của nàng đáng sợ tới mức doạ người, đừng nói là lão, dù cho toàn bộ cường giả đỉnh tiêm trên đại lục trước mặt nàng cũng chẳng khác nào sâu kiến. Vậy mà đám vô tri này lại dám bất kính với chủ mẫu, có khác nào muốn chết.
Híp mắt hướng về phía Hoàng Thiên, lão mở miệng xin ý:
– Chủ nhân, có cần ta đem bọn chúng ném ra ngoài không?
Hoàng Thiên nghe xem Cố Sở, nhẹ lắc đầu. Khoé môi của hắn bất giác nhếch lên lộ ra nét tươi cười, chỉ là đằng sau nụ cười đó sát ý đã lạnh đến mức ngưng lại như sương.
– Dám đánh chủ ý lên Phương, bọn hắn đã không còn tư cách sống nữa.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng khoảng cách với đám người không xa, ai cũng nghe rõ mồn một.
– Thật ngông cuồng.
– Không biết sống chết.
Liên tiếp có mấy cái thanh âm giận giữ vang lên, đám người sắc mặt đầy bất thiện, nhìn về phía Hoàng Thiên như đang nhìn một thằng ngốc. Muốn ra tay với Cố Thông ngay tại U Châu thành, tên mù này là sợ mình sống quá lâu ư.
Chỉ là ngay tại thời điểm bọn chúng đang tự cho là đúng, Hoàng Thiên đã động thủ. Cánh tay hắn khẽ vuốt lên chén rượu, dòng nước rượu bên trong bỗng nhiên xoay tròn, chớp mắt hoá thành một cái lốc xoáy phá chén mà ra.
Vốn là mềm mại yếu đuối như nước, sau khi hoá thành lốc xoáy lại như biến thành siêu cấp lợi khí, phóng đi với một tốc độ khiếp người.
– Chút tài mọn!
Thấy Hoàng Thiên vậy mà thật dám ra tay, trung niên béo quát lên một tiếng lạnh lùng. Cánh tay đảo qua phát ra thanh sắc quang mang, muốn đánh tan xoáy nước. Theo hắn thấy, đây chỉ là chút điêu trùng tiểu kỹ, còn chưa có đủ tư cách đả thương hắn.
– Phốc! Đùng!
Nhưng là một màn kinh người phát sinh, xoáy nước khi va vào quang mang của hắn lại không có bị đánh tan, ngược lại còn dễ dàng xuyên thủng, sau đó lao vào trước mặt hắn, tại mi tâm bạo ra một tiếng nổ kinh người.
Hơi rượu toả ra như sương, thơm phức át cả mùi máu. Đầu lâu của trung niên béo bị nổ thành năm sáu mảnh, máu tươi vẩy ra khắp sàn. Cả thân thể hắn mất đi khống chế, bay ngược xuống dưới cầu thang, lưu lại một vệt máu kéo dài.
Hoàng Thiên lúc này mới từ từ đứng đậy, chậm rãi bước về phía Cố Thông. Sát ý, chẳng biết tự lúc nào đã ngưng tụ như thật, cuồn cuộn quanh thân hắn.
– Đánh chủ ý vào nữ nhân của ta, ngươi muốn chết.
Gằn giọng nói ra từng chữ, thanh âm của hắn bỗng chốc trở nên đáng sợ vô cùng, so với ác ma còn muốn đáng sợ hơn.
Lạnh! Rất lạnh! Lạnh đến thấu xương!
Hắn mỗi bước, cơ hồ đều khiến đám người cảm giác nghẹn lại, không thể nào mà hô hấp. Sống lưng bọn chúng bỗng nổi lên từng cơn rét lạnh, tựa như đang có một lưỡi dao lạnh lẽo kề trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể đem đầu bọn chúng hái xuống.
– Ha ha, nữ nhân của ngươi thì đã sao, Cố Thông ta nhìn trúng đồ vật, còn chưa có ai dám nói không. Dám ra tay với người của ta, ngươi mới là kẻ phải chết.
Mặc dù Hoàng Thiên bày ra thực lực không tệ, nhưng Cố Thông cũng không phải là hạng xoàng. Thấy đối phương vậy mà dám nói sẽ giết mình, hắn không nhịn được mà cuồng tiếu, buông lời bá đạo.
Trong tay hắn không biết tự lúc nào xuất hiện một cây búa sắt, ác độc công kích về phía Hoàng Thiên. Tu vi của hắn không yếu, vậy mà đã đạt tới Hoá Linh trung kỳ, một kích toàn lực đánh ra không thể xem thường.
Đám người phảng phất như đã nhìn thấy Hoàng Thiên thảm hại, bị một búa bổ nát đầu, máu me tung toé, khoé miệng kẻ nào kẻ nấy tràn đầy cười lạnh. Nhưng rất nhanh nụ cười trên môi của bọn chúng liền ngưng lại, toàn thân lông tơ chợt dựng đứng.
Bởi búa của Cố Thông còn đang trên đường lao đi đã bị chặn đứng, cánh tay của Hoàng Thiên như hoá thành kim thiết sinh sinh bắt lấy đầu búa, siết một cái đem nó bóp nát thành trăm mảnh.
– Ngươi…
Một màn doạ cho Cố Thông hãi nhiên thất sắc, run rẩy nhìn lấy Hoàng Thiên như đang nhìn một con quái vật, sau đó không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Nhưng hắn có thể chạy được sao? Không! Không có kẻ nào có thể bỏ chạy cả. Hoàng Thiên thân hình như hoá thành tia chớp, song thủ vươn ra.
– AAAA…
Tiếng đứt gãy vang lên doạ người, Cố Thông rên lên một tiếng thấu tận tâm can. Chỉ thấy nhoáng lên, Hoàng Thiên đã xách lấy cổ hắn như đang xách một con chó, hai cánh tay đã bị bẻ ngược, gẫy nát, vô lực buông thỏng xuống không gian.
– Thật lớn mật, mau buông Cố thiếu ra!
Ngay vào lúc này, từ dưới cầu thang bỗng nhiên vang lên tiếng quát chói tai. Một tên trung niên nam tử cao gầy như tia chớp vọt tới, hai bàn tay thoáng chốc biến trướng hoá thành cự trảo, lăng lệ chụp vào đầu Hoàng Thiên.
Một trảo này bá đạo vô cùng, dọc đường đi lấp loé lôi quang, phát ra trầm muộn thanh âm bùng nổ, khí thế kinh nhân. Người tới rất mạnh, chí ít phải đạt tới Sinh Thần cấp bậc.
– Sinh Thần cường giả…
Người này mạnh mẽ để cho mấy kẻ khác kinh sợ hô lên, ngay sau đó là mừng rỡ. Có cường giả ở cấp độ này ra tay, tên thanh niên mù này chỉ có con đường chết.
– Ngươi cứu không nổi hắn.
Đối mặt với công kích bất ngờ của Sinh Thần cao thủ, Hoàng Thiên chỉ lành lạnh cười nói ra. Hắn vừa dứt lời, cánh tay bỗng dụng lực quăng Cố Thông về phía trung niên nam tử như làm tấm bia đỡ. Đồng thời Thiên Kiếm xuất hiện trong tay, phách ra một chiêu Tà Tâm.
Tên trung niên nam tử thế tới rất mãnh liệt, trông thấy Hoàng Thiên vậy mà dám đem Cố Thông ra làm bia đỡ thì giận giữ cực độ, nhưng không còn cách nào khác đành phải thu chiêu, vươn tay đón lấy Cố Thông.
Nhưng hắn còn chưa kịp bắt được người, bóng kiếm từ phía sau đã vụt bay qua, đem Cố Thông chém làm hai mảnh, chết trong tuyệt vòng và không cam lòng. Thậm chí cánh tay của hắn mới chạm vào thân thể Cố Thông cũng bị chém đứt lìa, máu tươi phún ra như suối.
Một màn máu tanh, nhìn thấy mà rợn người.
Trung niên nam tử sắc mặt tái nhợt, bạo lui mấy chục bước về sát mép cầu thang mới có thể dừng lại. Cắn răng nắm lấy cánh tay đã đứt đoạn, ánh mắt hắn lăng lệ nhìn về phía Hoàng Thiên:
– Ngươi… ngươi lại dám giết hắn. Cả Tuyết Vũ đại lục nãy cũng không còn chốn cho ngươi dung thân. Hãy chờ lấy cơn thịnh nộ của Cố Gia đi.
Hoàng Thiên sẽ sợ Cố Gia ư? Không, hắn không những không sợ mà còn xem thường, người đứng đầu Cố Gia đang tại đây làm thủ hạ cho hắn, Cố Gia là cái thá gì?
Không hề để ý đến lời nói của trung niên nam tử, hắn sau khi phách ra một kiếm Tà Tâm, sắc mặt của đã lạnh đến cực điểm, lạnh lùng nói:
– Dám xúc phạm nữ nhân của ta, bất cứ kẻ nào cũng phải trả giá bằng máu. Ngươi cũng muốn chết?
Đưa ra câu hỏi, nhưng Hoàng Thiên lại không hề cho đối phương có thời gian để trả lời. Thiên Kiếm trong tay run lên đáng sợ, lần nữa chém về phía trung niên nam tử.
– Phanh.
Lần này trung niên nam tử đã có chuẩn bị, quanh thân toát ra một vầng khí lãng chống trả lại thế tới của Hoàng Thiên. Va chạm bạo ra tiếng nổ chói tai, trung niên nam tử mặc dù ngăn cản lại được, nhưng đám người còn lại lại không may mắn như thế, chớp mắt bị dư ba quét qua, thân xác nổ tung thành mưa máu, xác thịt bắn lên khắp sàn nhà cùng vách tường.
Lại có thêm người bị giết, lập tức dọa cho đám người đang quan chiến xung quanh sợ đến muốn nứt cả tim gan, nhao nhao bỏ chạy khỏi hiện trường. Thậm chí có kẻ trực tiếp mở ra cửa sổ mà nhảy lầu. Có lẽ trong mắt bọn họ, nhảy lầu có khi còn có cơ may sống hơn là phải đối diện với tên ác ma này, quá mức đáng sợ.
– Mẹ kiếp, ngươi muốn chết.
Trung niên nam tử nhìn thấy Hoàng Thiên không coi mình ra gì, vậy mà còn dám giết người trước mặt hắn. Vừa sợ vừa giận quát lên chói tai. Đường đường là Sinh Thần cao thủ, có bao giờ hắn chịu phải uỷ khuất như thế. Hắn phải giết chết tên mù ngu ngốc này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!