Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 243: Pháp tướng thiên địa
– Ngũ… Ngũ tổ!
Nhìn chằm chằm lấy thân hình cao lớn đang đứng chắn trước mặt mình, mấy người Cố Hùng thần sắc khó tin cực độ, sau đó là vui mừng đến run rẩy. Cảm giác căng thẳng tuyệt vọng lúc này đây đã tan biến không còn, thay vào đó là một loại tinh thần phấn chấn, như vạn vạn ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Ngũ tổ trở về, Ngũ tổ đã trở về với bọn hắn, bọn hắn được cứu rồi.
Cao Cơ từ đầu tới cuối ánh mắt không rời Cố Sở, không thể nào mà che giấu đi sự kinh sợ trong đáy lòng. Hắn làm sao không biết Cố Sở cơ chứ, Ngũ tổ của Cố Gia, hơn trăm năm trước đã bước vào Vấn Đỉnh trung kỳ, so với hắn còn sớm hơn tám mươi năm đạo hạnh. Còn nhớ năm đó có lần hắn gây chuyện, bị Cố Sở ra mặt trấn áp không chút nương tay, một màn ám ảnh tới tận bây giờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, khi mà giây phút hoảng sợ qua đi, sắc mặt của hắn dần chuyển sang hưng phấn dữ tợn. Cố Sở xuất hiện thì đã sao, tu vi của hắn hiện tại cũng đã đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ, lại có Thanh Loan Phiến trong tay, có gì mà phải sợ hãi. Hôm nay, chính là cơ hội để hắn trả thù, rửa đi nỗi nhục nhã năm đó.
Không những năm người Cố Hùng, mà ngay cả Cố Sở cũng phải chết.
Bóng ma tâm lý, luôn là tồn tại đáng sợ nhất đối với tu sỹ. Nó có thể khiến cho ngươi chưa chiến đã bại, cũng có thể khiến ngươi điên cuồng đánh mất lý trí. Cao Cơ lúc này chính là như thế.
– Ha ha! Ta còn tưởng là ai, hoá ra là Cố Sở tiền bối à. Không nghĩ tới đám người ở Thiên Nguyên lại không có lấy được mạng chó của ngươi. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Lấy lại khí thế của mình, hắn đứng thẳng người ở trên không trung, như một vị thần ngạo nghễ nhìn xuống nhân gian. Lời của hắn nghiễm nhiên xưng Cố Sở là tiền bối, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ châm biếm và xem thường. Cứ như trong mắt hắn, mạng của Cố Sở và mạng chó chẳng có gì khác nhau vậy.
Đứng dưới đại địa xa xa, Cố Sở dường như không có nghe thấy lời nói của hắn, mà quay người nhìn thoáng qua đám tiểu bối của mình, nhất là đại trưởng lão và Cố Hùng, thần sắc mang theo vài tia tán thưởng.
Ngay cả khi đối diện với tử vong vẫn lựa chọn trung thành, thậm chí không do dự lựa chọn cái chết để tạo ra đường sống cho người mình, đây không phải là dũng khí mà người bình thường có thể bày ra được. Mấy đứa nhỏ này, rất khá.
Mà phía bên kia, Cao Cơ bị Cố Sở ngó lơ thì giận đến điên người. Chính là cái thái độ chó chết này, cái thái độ mà năm đó Cố Sở đối diện với hắn bày ra, khinh thường và miệt thị, coi hắn như không hề tồn tại.
Năm đó thực lực của hắn thua lão, chịu nhục là điều tất yếu. Nhưng bây giờ đã khác, không chỉ có tu vi tăng tiến mà hắn còn nắm trong tay tiên khí, vậy mà lão vẫn dám bày ra thái độ đó, quả thực là muốn chết.
Sát khí lăng lệ điên cuồng bộc phát quanh thân, hắn giận quá hoá cuồng, sau đó gằn lên từng chữ ác độc:
– Vẫn dám xem thường ta! Lão già chó chết, hôm nay ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.
Khí thế ngút trời từ thân thể hắn theo lời nói mà bạo ra, mãnh liệt đến mức khiến cho đám người hộ pháp đều tái mét, run rẩy bỏ chạy về phía xa. Loại chiến đấu ở cấp bậc này đã viễn siêu khả năng mà bọn chúng có thể chịu đựng, nếu còn không bỏ chạy, chỉ vài sợi dư ba cũng đủ để chúng hồn phi phách tán, chết chẳng toàn thây.
– Đi chết đi.
Rống lên trong cổ họng, Cao Cơ nắm lấy Thanh Loan Phiến mà bạo phát. Dòng lốc xoáy chung quanh như thần long thức giấc, vang lên tiếng âm minh khủng bố, lôi điện ngợp trời. Nếu như nói lúc nãy nó chỉ là một cái lốc xoáy to lớn, lúc này đây đã trở thành thiên địa vòng xoáy, toát ra hơi thở đậm chất huỷ diệt, chân chính thiên địa tai kiếp.
– Ngũ tổ, cẩn thận…
Trông thấy phạm vi của lốc xoáy đang điên cuồng thu hẹp, như trở thành một cái máy nghiền thiên địa, Cố Hùng nội tâm bạo phát kinh hoảng, vội vàng la lên cảnh báo cho Cố Sở.
Nhưng khiến cho hắn ngây người là, Ngũ tổ một mực đứng im không nhúc nhích. Mặc cho gió lốc quất qua, đem y phục và râu tóc phiêu dật rối tung, lão vẫn sừng sững như thiên trụ. Đôi mắt lấp lánh như sao nhìn về phía Cao Cơ, bỗng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
– Con sâu cái kiến…
Vươn ra cánh tay có chút nếp nhăn vì tuổi tác, lão nhẹ nhàng nhấn về phía Cao Cơ đang đứng, khinh thường nói ra.
Hành động của lão khiến cho rất nhiều người đều nhất thời khó hiểu, nhưng rất nhanh liền kinh hồn táng đảm nhìn về phía bầu trời. Chỉ thấy giữa muôn trùng mây đen, một cái đầu ngón tay hư ảnh như xé trời mà qua, nghiền nát bất cứ thứ gì mà nó gặp phải trên đường.
Một chỉ, mây đen tán, lốc xoáy tan, thiên địa cùng diệt.
– Oành… Đùng… đùng!
Trời đất điên đảo trong hỗn độn, tiếng nổ oanh minh như trời sụp, cuốn theo sóng âm hoá thành thực chất lan tràn, nghiền nát toàn bộ đại địa mà nó đi qua.
Ngón tay huỷ diệt lốc xoáy vẫn chưa có dừng lại, tiếp tục đè lên trên đầu của Cao Cơ, đem cả hắn cùng Thanh Loan Phiến nhồi sâu xuống đại địa. Sóng đất từ vị trí va chạm cuộn lên cao mấy trăm mét, bồng bềnh không thua gì sóng biển, cát đá tung toé lên khắp bầu trời.
Không gian sau đó bỗng trở nên an tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấp thoáng tiếng đất đá lộp bộp rơi, liên miên không dứt. Không có ai nói được lời nào, chỉ biết sững sờ ngây ngốc nhìn và phát ra từng nhịp hô hấp không đều, liên tục hít vào dưỡng khí.
– Muốn cứu hắn, mơ tưởng.
Rất lâu không có động tĩnh gì, đám người Cố Hùng còn tưởng Cao Cơ đã chết, sắc mặt vui mừng đỡ nhau chạy về phía Cố Sở. Chỉ là bọn hắn còn chưa bước được nửa đường, Cố Sở đã ngạo nghễ cười, sau đó bay thẳng lên trên bầu trời.
– Một tên Vấn Đỉnh điên phong cùng hai tên Vấn Đỉnh trung kỳ cường giả, vậy mà không biết xấu hổ đi vây bắt mấy tên tiểu bối, Cao Gia quả là chịu bỏ ra đại giới. Nếu các ngươi đã thích ỷ lớn hiếp nhỏ, lão phu sẽ chơi cùng các ngươi.
Nơi tay của lão phù văn biến hoá, chớp mắt xuất ra Phong Thiên Lạc Địa kích, giương thẳng lên trời.
Thần kích vừa ra, như thức tỉnh khỏi giấc ngủ vạn cổ, run lên tiếng cộng hưởng hung lệ ngập trời. Không đến nửa hơi thở sau, thân kích bỗng nhiên biến lớn, bạo trướng gấp trăm vạn lần. So với vạn năm đại thụ càng thêm lớn, sánh với thập vạn đại sơn càng thêm cao. Đuôi kích xuyên sâu đại địa, đầu kích chọc thủng trời cao, khiến người không thể nào mà tưởng tượng nổi.
Mà khí thế của Cố Sở cũng không thua kém chút nào, chớp mắt triệu hồi ra pháp tướng kinh thiên động địa, đội trời đạp đất. Mỗi bước đi đều vượt qua mấy chục dặm đại hoang, mỗi cú dẫm chân cũng khiến cho một vùng đại lục đều phải cùng nhau run rẩy.
– Lũ chuột nhắt, còn không mau hiện thân.
Pháp tướng của Cố Sở đứng bên cạnh Phong Thiên Lạc Địa kích, dương cặp mắt sáng chói như hai vầng mặt trời nhỏ nhìn xuống đại địa, ngạo nghễ lên tiếng. Vươn tay nắm lấy cây đại kích có phần quá khổ, nét mặt lão không tự chủ ánh lên tia tự đắc.
Pháp tướng thiên địa này là bí thuật mà mấy hôm trước lão tốn không ít nước bọt mới xin được từ chủ mẫu, quả nhiên không hổ là pháp thuật tiên gia, bá đạo đến không ngờ.
Chỉ mới tu luyện có vài ngày, pháp tướng lão triệu hồi ra đã lớn gấp mấy lần đại sơn, nếu là tu luyện đến cực hạn, chẳng phải lão có thể với thiên địa sánh cùng hay sao. Loại cảm giác vô địch này, rất tốt. Thậm chí nếu lần nữa đối diện với Lâm Thanh Phong, lão cũng có tự tin đánh một trận mà không rơi vào hạ phong.
Chỉ là rất nhanh nét đắc ý trên mặt lão liền khựng lại, không, phải là cả cơ thể khổng lồ của lão đều khựng lại, thậm chí hai chân đều vì dụng lực mà lún sâu xuống gần trăm mét. Đưa ánh mắt khó tin nhìn về Phong Thiên Lạc Địa kích, vẻ mặt lão nhất thời trở nên nhăn nhó. Lão vậy mà không nhấc nổi nó, xấu hổ ah.
– Thứ binh khí phản chủ.
Ho khan trong lòng, lão lầm bầm trong tâm thức, đồng thời cũng rất lấy làm bất đắc dĩ. Mặc dù thanh trường kích này được người chế tạo riêng cho lão, nhưng mà đẳng cấp của nó quá cao rồi, cao đến mức với tu vi của lão hiện tại cũng chỉ có thể dùng quan hệ bình đẳng để đối xử, mà không thể tuỳ ý sử dụng nó. Đau lòng sao?
Mặt mũi là không thể mất, lão rất nhanh bỏ qua việc sử dụng Phong Thiên Lạc Địa kích, đảo mình vươn tay vỗ về vị trí cách mình không xa.
Bàn tay to như núi lới đổ ập xuống, đẩy cho không gian liên tục vặn vẹo, bắn ngược ra ba cái bóng người. Ba người này như lưu tinh rơi xuống đại địa, oanh ra ba cái hố đất khổng lồ. Cao Cơ là thê thảm nhất, cả người run rẩy không đứng nổi, tứ chi đều gãy nát, xương cốt ngả nghiêng đâm xuyên ra bên ngoài, doạ người vô cùng.
– Không có khả năng, không có khả năng… Ngươi làm sao lại có thể mạnh như thế. Ta không tin… ta không tin.
Run rẩy nhìn lấy pháp tướng của Cố Sở, Cao Cơ như kẻ điên tự mình gào thét, khoé mắt đều như muốn nứt ra, hằn đỏ từng tia máu. Hắn không cam lòng, hắn mạnh lên, hắn có tiên khí, tại sao có thể thua được, hắn không thể thua.
– Làm sao, đến thua trận cũng không chịu nổi hay sao? Dám đánh chủ ý lên Cố Gia chúng ta, Cao Gia các ngươi phải nghĩ sẽ có một ngày trả giá đắt. Các ngươi, chính là cái giá đầu tiên đó.
Cố Sở lành lạnh cười, nhìn xuống Cao Cơ đang nằm thoi thóp, tròng mắt bắn ra sát khí ngập trời.
– Sáu năm mất tích, không nghĩ ngươi vậy mà đã Quy Nguyên, thật là khó lòng mà tin tưởng.
Phía khác, một cái nam tử trẻ tuổi bò dậy từ đổ nát, giương mắt nhìn lên bầu trời, nhàn nhạt nói ra. Lời của hắn rất tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc nào trong đó. Tựa như việc Cố Sở đã Quy Nguyên cũng không làm cho hắn sợ hãi.
Nhìn thoáng qua Cao Cơ và một người khác bên cạnh mình đang tỏ ra khiếp sợ cùng không cam lòng, hắn lại tiếp tục nói, giọng điệu lúc này tràn đầy thở than và tiếc nuối:
– Là Cao Vô Cầu ta tính sai làm liên luỵ các ngươi, thật sự xin lỗi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!