Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 291: Mượn dao giết người
– Ha ha, thật là ngông cuồng! Súc sinh… ta sẽ không trách ngươi đâu.
Tiếng cười như điên từ miệng Đặng Dung phát ra. Hắn nhìn về phía Hoàng Thiên với ánh mắt tràn đầy miệt thị, tay áo khẽ vung một cái, như cuốn theo cả trời đất đánh về phía Hoàng Thiên.
Lực lượng thiên địa vốn vô hình, sau khi bị cuốn đi thì bỗng chốc ngưng thành thực thể. Trong đêm tối u mờ, sóng năng lượng lập loè hoá thành ba lưỡi ma đao, hàn mang rét lạnh.
Uy hiếp chí tử gần kề trong gang tấc, nhưng Hoàng Thiên phảng phất như vô cảm, y phục vù vù theo gió thổi. Kiếm khí dưới sự thúc dục của hắn ngày một rực sáng, soi rõ khắp mấy chục dặm thinh không.
– Phanh… phanh… phanh…
Thế tới của ma đao không gì cản nổi, chớp mắt liền muốn chém lên người Hoàng Thiên, vang lên tiếng nổ trùng điệp rợn người. Chỉ thấy ba vị trí không gian rung lắc dữ dội, thi thoảng còn vang lên tiếng đứt gãy như pha lê vỡ, đanh tai vô cùng.
Sức mạnh thiên địa siêu cường do Quy Nguyên thôi động, lại cộng thêm vô tận loạn lưu từ không gian đổ vỡ cuốn ra, chớp mắt kết hợp thành sức công phá huỷ thiên diệt địa. Đừng nói là một kẻ mới bước vào Sinh Thần như Hoàng Thiên có thể chống đỡ, dù cho là Vấn Đỉnh cường giả một khi đối mặt cũng đừng hòng sống sót. Chí ít trên lý thuyết là như vậy.
Còn thực tiễn, tất cả mọi người quan chiến đều không cho rằng Hoàng Thiên sẽ chết. Bởi bọn họ trông thấy được giữa ba vùng không gian loạn lưu đó, ba thân ảnh Hoàng Thiên vẫn sừng sững đứng ở đất trời, không tổn hao dù chỉ một sợi tóc. Xung quanh mỗi một “hắn”, không biết tự đâu xuất hiện năm cái bóng người ngũ sắc, là Cố Sở.
– Đều chết cho ta…
Ma đao bị Cố Sở chặn phá, nét cười trên môi Đặng Dung thoáng chốc vặn vẹo, hoá thành dữ tợn doạ người.
Thân hình hắn nhanh chóng bay đi, trong tay triệu hồi Tiên đao, dẫn động năng lượng của toàn bộ bầu trời này mà chém xuống. Đao khí xoay tròn, dọc đường đi càng trở nên cuồng bạo và ngưng thực, bằng mắt thường có thể thấy được nó đang xoắn nát thời không này.
– A…
Sức mạnh Quy Nguyên của Cố Sở trước đao khí thật giống như vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng xuyên thủng qua cả năm cái thân mình, máu tươi ồ ạt chảy xuôi. Đau đớn như một cơn hồng thuỷ sốc thẳng lên đầu não của lão, khiến khoé miệng theo bản năng rống lên tiếng rên rợn người.
Năm cái thân thể vỡ tan, thê lương rơi rụng giữa bầu trời mưa máu.
– Tiếp theo là ngươi…
Cố Sở bỏ mình, một “Hoàng Thiên” rốt cục không còn ai bảo hộ nữa, để cho Đặng Dung đắc ý mười phần. Tiên đao trong tay hắn lần nữa vung ra, nhắm thẳng về phía Hoàng Thiên mà chém giết.
– Tên khốn, cút cho ta.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Lâm rốt cục không thể nào bình tĩnh đứng ngoài được nữa, vừa kinh hô vừa chuyển mình bay tới. Hắn mặc dù rất tin tưởng vào tính toán của Hoàng Thiên, nhưng sự thật trước mắt lại khiến cho hắn không thể nào giữ vững niềm tin ấy. Dù sao đến cả Cố Sở cũng không ngăn nổi, huynh đệ của hắn làm sao sống sót.
Quỷ khí lan tràn giữa bầu trời hắc ám, đem thân thể của hắn nhấn chìm vào không gian, thoắt ẩn thoắt hiện áp sát kẻ thù.
– Súc sinh ngu ngốc.
Vốn là đang chém giết Hoàng Thiên, nhưng trông thấy Hàn Lâm ngu ngốc lao tới, Đặng Dung không khỏi nở ra một nụ cười ác độc, chuyển đao chém ngược.
– Phốc!
Chênh lệch thực lực là quá lớn, Hàn Lâm dù đã ẩn mình trong quỷ khí cũng không thể nào đối kháng, bị một đao chém đứt đôi người, đau đến điên dại mà bật ngược trở ra. Không có máu tươi chảy, chỉ có quỷ khí cuồn cuộn tuôn. Hai mảnh thân thể lao sầm xuống đại địa, sau đó vỡ tan thành khói xám.
– Muốn chết!
Trên bầu trời, sắc mặt của Hoàng Thiên lần đầu tiên biến hoá, trở nên dữ tợn cực kỳ. Hắn tính toán đủ đường, nhưng lại không tính đến cái tình cảm huynh đệ chất phác đến mù quáng của Hàn Lâm, để cho tên ngốc này lao lên nộp mạng.
Tràng cảnh đau thương năm nào lại lần nữa hiệu hữu trở về trong tâm trí hắn, trọng điệp lên thân hình vỡ nát nơi phương xa, để hắn đau đến mất đi cả lý trí, điên cuồng trước nay chưa từng.
– A…
Gần như thiêu đốt cả sinh mệnh để thúc dục thứ gì đó, hắn gào lên như một con thú điên. Ba thanh kiếm khí đã sớm ngưng hẳn thành thực thể năng lượng, bắt đầu theo tiếng gào của hắn mà chuyển di.
Trên không trung, bất ngờ xuất hiện lại năm cái thân hình Cố Sở bổ sung cho năm người đã chết vừa rồi, ngũ hành thần quang sáng rực khắp bốn phương.
– Ngũ hành sinh nhất nhãn, tam nhãn phá càn khôn.
Mười tám cái bóng người trên không bỗng nhiên cùng nhau hô lớn, chớp mắt hoá thành mười tám đạo thần quang, xuyên phá về phía vị trí trận pháp truyền tống của Khương Gia.
Cứ như là đã có chuẩn bị từ lâu, mười tám bóng người lần lượt điểm vào một bộ vị, không đến nửa giây liền kết thành một trận pháp không gian khổng lồ.
Phù văn lưu động dữ dội, cuốn theo ba thanh kiếm khí to lớn hợp thành lốc xoáy, vỡ ra hẳn một vùng không gian hỗn loạn đen ngòm.
– Ha ha, ta còn tưởng là sát chiêu gì, hoá ra chỉ là một cái siêu cấp truyền tống trận. Cố Sở ơi Cố Sở, ta thực không biết phải nói ngươi ngây thơ hay là ngu ngốc đây?
Thân thể bị ba thanh kiếm khí khổng lồ định trụ giữa trận pháp, nhưng Đặng Dung không chút nào là sợ hãi, ngược lại còn cười đến điên dại, mở miệng nói Cố Sở chẳng khác gì một tên đần.
Dùng siêu cấp trận pháp truyền tống trận để đối phó Quy Nguyên bước thứ hai? Quá mức nực cười. Đừng nói năng lượng không gian của trận pháp không thể làm gì hắn, dù cho có bắt được hắn và chuyển đi địa phương khác thì với tu vi Quy Nguyên bước thứ hai, muốn trở lại tàn sát hai gia tộc Khương – Cố cũng chỉ là chuyện dễ dàng. Nên nhớ, Tai kiếp có thể lấy mạng hắn, nhưng muốn kéo dài năm mười ngày là điều không khó chút nào.
– Ai nói với ngươi đây là truyền tống trận?
Hoàng Thiên lúc này đã trở về nhất thể, trong phút giây ngự tại cao thiên trên đầu Đặng Dung, lành lạnh nhìn xuống. Cương phong phát ra từ siêu cấp đại trận thổi vạt áo hắn tung bay, tôn lên ở hắn một cỗ khí chất đặc biệt vô cùng. Chính là duy ngã độc tôn.
– Không phải truyền tống trận?
Sự tự tin của Hoàng Thiên nhất thời khiến cho nụ cười trên môi Đặng Dung đọng lại, ánh mắt lập loè đánh giá lại trận pháp bên dưới. Nhưng mặc kệ hắn có quan sát bao nhiêu lâu chăng nữa, cũng không thể nào nhìn ra được điểm khác biệt nào.
– Phanh!
Trả lời cho hắn là một cước như trời sụp giáng xuống, Cố Sở chẳng biết tự lúc nào đã biến trở lại trạng thái thiên địa pháp tướng, đem hắn đạp bay vào sâu trung tâm của đại trận không gian.
– A… Súc sinh… súc sinh… Ta… muốn… tất cả các ngươi phải… chết.
Vốn là đang thắc mắc về siêu cấp đại trận, nhưng hết lần này đến lần khác bị người đánh vào mặt mũi, Đặng Dung gần như bị đẩy đến tận cùng của nộ khí, trực tiếp bỏ qua việc tìm hiểu đại trận. Hắn đem ma đao điên cuồng chém về bốn vách không gian, tiếng gầm rống rung lên như muốn xé rách yết hầu, đì đùng vang đi như sấm nổ.
Đao khí tung hoành, trong thoáng chốc huỷ diệt không ít phù văn trận pháp. Ba thanh kiếm khí mặc dù có sự hỗ trợ của ngũ hành tương sinh trận, nhưng đứng trước sự điên cuồng của Đặng Dung thì vẫn khó lòng chống cự, răng rắc vỡ tan.
– Ha ha… chết cho ta…
Mắt thấy đại trận đang không ngừng sụp đổ, trong lòng hắn hưng phấn đến không thể tả, ngửa mặt mà cười. Trong phút giây bàn chân khẽ búng, thân thể hắn liền vọt ra khỏi đại trận, hướng về phía Hoàng Thiên cay độc quát to.
– Grao!
Thế nhưng vào khoảnh khắc công kích của hắn sắp giết chết Hoàng Thiên, nơi trung tâm của đại trận đang sụp đổ bỗng nhiên toác ra vết nứt khổng lồ. Một cái long trảo hắc sắc khủng bố phá không mà tới, trước biết bao ánh mắt hãi nhiên chụp về phía đầu của hắn.
Long trảo này rất lớn, lớn đến mức pháp tướng thiên địa của Cố Sở trước mặt nó cũng chỉ như một con kiến hôi, bị long khí ngợp trời oanh kích ngã lộn cổ về sau.
– Kẻ nào?
Lần đầu tiên trong cuộc đại chiến, sắc mặt của Đặng Dung tái đi. Nhìn long trảo đang đổ ập lên đầu mình, hắn sợ đến không đủ dũng cảm chống cự, chỉ có thể theo bản năng quát lên.
Không có ai đáp lời hắn cả, long trảo vẫn như cũ phá không mà qua, mang theo uy thế vô cùng vô tận, khủng bố ngợp trời. Bên trên toàn bộ cửu thiên, tai kiếp mặc dù vẫn còn đổ xuống, nhưng đối với long trảo lại không thể phát sinh chút uy hiếp nào đáng kể, chẳng khác nào một cơn mưa tầm thường vậy.
– Không… không!
Hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn lấy cái chết đang gần kề, sắc mặt của Đặng Dung tràn lên vẻ kinh hồn táng đảm, không chút do dự quay đầu chạy trốn.
Nhưng mà chạy được không? Khi mà long trảo trên đầu hắn lúc này là thiên là địa. Một cái vuốt xoẹt qua, thân thể Quy Nguyên vô địch trên trời dưới đất cứ thế vỡ ra. Máu tươi chảy dài trên thân hắn, từ những mảnh thịt vụn rịn ra tanh tưởi. Ngay cả Nguyên thần cũng không thể nào thoát khốn, chống cự không nổi nửa giây rồi vỡ nát, đâu đó còn vang lên tiếng thét không cam lòng.
Đường đường một vị chí cường giả Quy Nguyên, từng đứng trên đỉnh phong mà nhìn thiên hạ, lúc này đây cứ thế chết không toàn thây.
– Mười vạn năm rồi… mười vạn năm rồi… không nghĩ ngủ say mười vạn năm, thế nhân lại xuất hiện không ít kẻ ngông cuồng. Dám ngồi trên đầu bản tôn độ tai kiếp, ha ha… quả là muốn chết.
Khi mà toàn bộ thế giới chết lặng trong hoảng sợ, một âm thanh cổ lão mang theo vài phần giận giữ bỗng nhiên vang vọng ra từ vết nứt, khiến cho rất nhiều người hãi hùng lui bước.
Chỉ thấy ở phía sau vết nứt lớn, giữa muôn trùng không gian hắc ám, một cái thân ảnh già nua đả toạ nơi tinh không. Hắn một thân y phục màu tối, lặng yên tại đó không biết đã bao năm, khí thế toả ra phảng phất như chúa tể của muôn loài. Một đôi tròng mắt đen bóng khuất sau vài lọn tóc rối, lạnh rét kinh người, tựa hồ muốn đóng băng cả vạn cổ, một cái nhìn khuấy động pháp tắc thời không.
Mà sau lưng hắn mơ hồ ẩn hiện một cái hư ảnh to lớn, đen đến rợn người. Mình rắn, vảy cá, mắt tôm, sừng hươu, bờm sư tử và năm cái ưng trảo khổng lồ. Nó không ngờ lại là một con rồng, là một con ngũ trảo thần long đang bị xiềng xích.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!