Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 296: Huynh đệ chí thân
Một góc xa xôi nào đó của tận cùng thế giới, hư không nặng nề hắc ám. Vũ trụ mơ hồ không ngày không đêm, chỉ có muôn trùng tinh tú lấp loé xen lẫn những khoảng không cô quạnh, có chút gì đó mênh mông và rộng lớn khôn cùng.
Thiên thạch quẩn quanh, thi thoảng lại va vào nhau mà bốc lên những vụ nổ lớn. Không có âm thanh và chấn động, chỉ có một chút ánh năng lượng cùng bụi mù bắn ra tung toé, từng đợt phủ lên khắp ngóc ngách không gian này.
Ngay tại trung tâm của một viên thiên thạch lớn, vậy mà có một cái bóng người đang nằm gục. Toàn thân hắn đã sớm bị bụi đá phủ đầy không nhìn ra hình dạng, chỉ có thể mơ hồ đoán được là một thi thể của đàn ông.
Trên những lớp bụi dày đặc ấy, thi thoảng lại có vài đường rãnh đỏ tươi, có chút ẩm ướt và tanh hôi như máu đọng. Có lẽ trước khi bị vứt xác ra nơi này, hắn đã trải qua một trận chiến chẳng dễ dàng.
– Hí…hiz…
Đột nhiên, thiên không lâm vào run rẩy. Hai cái hốc mắt đầy bụi của thi thể bỗng mở bừng, bắn ra hai luồng ánh sáng chói loà. Lồng ngực của hắn điên cuồng vũ động, cố gắng hít vào những hơi thật dài. Thế nhưng xung quanh nào có không khí để cho hắn hít, chỉ có bụi đá dày đặc khiến cho hai mũi hắn nghẹn đầy, ho khan khản đặc.
– Không hổ là đệ nhất thế lực của Thượng Giới, chỉ một tên trung đoàn trưởng liền có thể khiến ta trọng thương hôn mê gần mười năm.
Nửa ngày sau, khi mà đã để bản thân thích ứng với môi trường khắc nghiệt này, hắn bỗng nhiên lắc đầu mà cười khổ. Râu tóc rối tung xoã ra từng trận bụi bẩn, nhưng vẫn không thể nào che lấp đi được một vết sẹo kéo dài từ đỉnh trán xuôi xuống má phải, chia đôi khuôn mặt hắt thành hai nửa dữ tợn. Mỗi một bên đều nổi bật lên hai con ngươi lấp lánh, tràn ngập ý vị của thời gian.
Điều kỳ lạ là giữa chốn chân không ấy, âm thanh của hắn vẫn vang đi chẳng khác gì với thế giới thông thường, thậm chí tốc độ so với bình thường còn nhanh hơn gấp bội. Cơ thể hắn sau tiếng cười bỗng rực lên màu lam nhàn nhạt, tựa hồ một khối bảo thạch lưu ly đang phát sáng, mỹ lệ khôn cùng.
Một luồng sức mạnh huyền bí bỗng nhiên từ thân hắn trào ra, phảng phất như không chịu khống chế mà lan tràn về bốn phương tám hướng, vũ động phiêu du. Vạn vạn thiên thạch khổng lồ sau giây phút ấy bỗng nhiên ngừng bay, nứt toác rồi vỡ tan thành bụi phấn.
– Ám thương quá nặng, nếu không hiện tại liền có thể thử trùng kích bước tiếp theo rồi.
Tràng cảnh diễn ra tương đương khủng bố, nhưng người này lại không có chút nào là vui mừng, chỉ có tiếc nuối nặng nề. Chậm rãi đưa bàn tay lên lau đi vết máu đặc mới trào trên khoé môi, hắn nhẹ nhàng cảm thán, ánh mắt thâm thuý nhìn về phương xa.
Mười năm rồi, mười năm kể từ khi hắn rời đi thế giới để điều tra Ma Tộc xâm lấn, bị người ám toán mà trọng thương, suýt nữa thì bỏ mạng tại nơi đây. Cũng may là số mệnh chưa tận, hắn không những không có chết, mà ngược lại còn điều tra ra được hàng loạt bí mật động trời, liên quan đến sự tồn vong của cả thế giới này.
– Mười năm rồi, e sợ giới chiến đã bùng nổ tự lâu. Không được, ta phải ngăn chặn trận chiến vô nghĩa này. Còn có tên nhóc nữa… nó…
Như chợt nhớ ra điều gì đó, người hắn sững lại, sắc mặt bỗng chốc lộ ra lo lắng vô cùng. Thế rồi hắn vội vàng, vội đến mức quên cả việc làm sạch thân mình mà duỗi bước bay đi. Không có sử dụng bí pháp, cũng không có gia cố sức mạnh, nhưng tốc độ của hắn lại nhanh đến khó tả, thoáng chốc phá vỡ không gian mà đi.
Bóng người khuất lấp, để lại không gian nơi này vô cùng vô tận bụi đất, và một tràng âm thanh lo lắng vang vọng hư không:
– Nhóc con, mi phải gắng gượng… vi sư trở về.
…
Thiên Nguyên học viện, trời đã về khuya.
Bên trong toà chính điện lớn nhất, khí thế bàng bạc hào hùng. Giữa màn mưa phùn se lạnh của cuối xuân, toà điện chẳng khác nào một mảnh thiên cung nơi trần thế. Từng đoàn vệ binh trang nghiêm canh gác, tinh thần cao độ, cẩn trọng vô cùng.
Bên trong toà ngoại điện lúc này tập trung gần cả trăm người trẻ tuổi, bầu không khí có phần khẩn trương. Bọn hắn từng cái đều anh khí ngời ngời, y phục xa hoa lộng lẫy, mỗi một lời nói tiếng cười đều phảng phất toả ra phong thái tự tin, đậm chất thượng vị giả hơn người.
Hội nghị lần này quy cách cực kỳ cao, người bình thường muốn tham gia là điều không thể nào. Chỉ có những nhân vật quyền uy nhất của Thiên Nguyên và tầng lớp tinh anh quý tộc mới có thể dự vào.
Cái gọi là tinh anh quý tộc, thực ra chính là để chỉ những tuyệt thế thiên kiêu đến từ các thế lực lớn. Không chỉ có thực lực siêu tuyệt đồng lứa, mà chỗ dựa sau lưng cũng phải mạnh mẽ hơn người. Điển hình nhất, có lẽ chính là tinh anh của mười đại thế lực cự đầu.
– Không biết hội nghị hôm nay bàn về vấn đề gì mà phòng vệ nghiêm nghị như vậy?
Một góc đông người trong ngoại điện, mười mấy nam thanh nữ tú đứng gần nhau nói cười. Người hỏi là một tên nam thanh niên mặc trường bào màu trắng, thân hình cao lớn phi thường, âm thanh ồm ồm như tiếng sấm.
– Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng dường như rất trọng yếu. Cha ta lúc nghe tin sắc mặt chẳng khác nào lâm phải đại địch, còn không kịp triệu hồi chiến xa mà trực tiếp kéo ta bay qua đây.
Bên cạnh tên thanh niên, một cô gái xinh đẹp gật đầu nói ra. Ánh mắt có chút tò mò nhìn vào hai cánh cửa nội điện, tựa hồ rất hứng thú về nội dung của hội nghị này.
– Mẫu thân ta cũng có nhắc qua, hình như có liên quan đến tình hình của tứ đại lục, nghe nói là kinh biến rất lớn.
Lại có người gật gù bổ sung cho câu chuyện, nhưng vẫn như cũ không có làm sáng tỏ được nội dung, ngược lại còn khiến cho đám người trở nên hiếu kỳ cực độ.
Nếu như trước đây, tứ đại lục cùng với Thiên Nguyên cùng là một thể của liên minh, mỗi khi xảy ra kinh biến đều không khó để biết tới. Nhưng giờ đây, bốn toà đại lục này đối với bọn họ lại là một thứ gì đó thật xa xôi, mỗi một biến hoá ở đó đều trở nên bí ẩn lạ kỳ, không khó để gây nên ở những người trẻ tuổi ấy lòng hứng thú dạt dào.
– Đúng rồi, Nguỵ Tôn huynh, ngươi hẳn là phải biết một chút gì đó, mau nói cho mọi người cùng nghe đi.
Một tên nam thanh niên mập bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía trung tâm của nhóm mà nói, ánh mắt không che giấu được sự sùng kính.
– Đúng vậy, Nguỵ Tôn huynh thân là đệ tử chân truyền của tiền bối Lục Tiểu Ca, chắc chắn phải rất rõ ràng.
– Đúng a!
Lại có thêm vài âm thanh nữa vang lên ủng hộ, khiến cho sự chú ý của mọi người đổ dồn về. Nguỵ Tôn nãy giờ vốn đang trò chuyện cùng mấy cô gái, nghe thấy có nhiều người hỏi mình thì ngưng lại, mỉm cười gật đầu nói ra:
– Chuyện này ta quả thực có biết đôi chút. Đúng như mọi người nói khi nãy, nội dung của hội nghị lần này có liên quan đến kinh biến của tứ đại lục, là một tin vui.
Rất biết dẫn dắt tâm trạng người khác, Nguỵ Tôn chỉ nói lộ ra lưng chừng, càng làm cho mọi người nổi lên ham muốn tìm hiểu. Thậm chí những người ở xa cũng đã dừng lại cuộc thoại của mình, chú ý lắng nghe bên này. Hiển nhiên, ai cũng muốn biết được rốt cục là sự kiện kinh thiên gì mà có thể khiến cho toàn bộ Thiên Nguyên tổ chức hội nghị tối cao thế này.
Bất giác trở thành trung tâm của toàn bộ đại điện, Nguỵ Tôn dù không thể hiện ra ngoài nhưng nội tâm đương nhiên cực kỳ thoải mái. Ánh mắt dường như vô tình liếc về phía xa, nơi có một bóng hình cô độc đang ngồi đó, hắn tiếp tục mở lời:
– Tứ đại lục xảy ra nội chiến, một tên Chí cường giả Quy Nguyên… bị giết chết rồi.
– Cái gì?
Lời vừa nói ra, không ít người giật mình hoảng hốt, thậm chí có vài người không giữ được hình tượng mà trợn mắt ngoác mồm. Đa phần trong số đó đều tỏ ra kinh sợ và khó tin, nhưng cũng có khá nhiều người nhìn về phía Nguỵ Tôn với ánh mắt nghi ngờ.
Hiển nhiên, việc một Chí cường giả Quy Nguyên ngã xuống là một điều gì đó quá phi thường, khiến người ta khó lòng mà tiếp thu ngay được. Dù cho kẻ nằm xuống là địch nhân, và đáng lẽ ra bọn hắn phải vui mừng mới hợp lý.
– Chí cường giả… cũng bị người giết chết sao? Là ai có khả năng làm việc đó?
Trong vô thức, không biết là người nào thắc mắc nói lên. Một lời tựa hồ như nói ra thay cho tất cả mọi người, để cho hàng trăm ánh mắt lần nữa tập trung về phía Nguỵ Tôn.
Nguỵ Tôn cười cười, bỗng nhiên quay mặt nhìn về phía của bóng người phía xa, mặc cho khuôn mặt hắn tràn đầy thân thiện, nhưng sâu trong tròng mắt vẫn ẩn hàm một tia lạnh lẽo cùng khiêu khích, tựa tiếu phi tiếu nói ra:
– Cái này chúng ta nên hỏi Anh Vũ công tử mới đúng, dù sao đối phương cũng từng là huynh đệ chí thân của hắn mà.
Mấy chữ huynh đệ chí thân dường như được ai đó cố tình nhấn mạnh, để cho toàn bộ đại điện nhất thời trở nên im phăng phắc.
Những ánh mắt theo nhau đổ dồn về phía Anh Vũ, nhưng chẳng ai mở lời. Không phải vì không dám hỏi, mà tất cả bọn hắn đều đã đoán ra được đáp án rồi.
Huynh đệ chí thân của Lâm Anh Vũ, trong nhận thức của bọn hắn thì chỉ có duy nhất một người. Không ai khác, chính là tên tội đồ của Thiên Nguyên, kẻ gây ra kinh biến vào sáu năm về trước – Hoàng Thiên.
Hai chữ Hoàng Thiên, bất giác để lòng người nơi đây bùng nổ lên sóng lớn. Muôn vàn thứ cảm xúc hỗn độn không phân rõ đan xen vào nhau, khiến cho tất cả bọn hắn nhất thời không tài nào mở miệng nổi.
Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm trong suốt gần chục vạn năm trở lại đây, Nguyên Giới hầu như không có cường giả cấp độ Quy Nguyên nào vẫn lạc. Thậm chí giới chiến nổ ra, Quy Nguyên chiến liên tiếp bùng nổ nơi Nguyên Hải, tới nay cũng chưa có một người ngã xuống.
Vậy mà chỉ ngắn ngủi sáu năm, chỉ sáu năm mà Nguyên Giới đã liên tục chết đi hai vị Chí cường giả Quy Nguyên. Cả hai bọn hắn, đều vì một tên thanh niên chưa tới ba mươi mà chết, quả thực quá mức động trời.
– Lại là hắn… hắn làm sao có thể?
Cứ thế kéo dài hơn nửa ngày trời, bầu không khí quái dị mới đôi phần dịu bớt. Không biết là kẻ nào hít gió phá đi tĩnh lặng, tựa hồ như vẫn còn chưa tin được chuyện này là sự thực.
– Chí cường giả… đó là tồn tại mà cả đời ta phấn đấu cũng khó lòng chạm tới. Vậy mà hắn liên tục bẫy chết hai người, còn có thiên lý hay chăng?
Lại có một người khác nhẹ lời cảm thán, sâu trong tròng mắt ẩn hàm vài tia ảm đạm. Bản thân hắn thiên tư không tệ, thậm chí trong đồng lứa cũng là siêu tuyệt hơn người, không dám nói có thể chạm tới Quy Nguyên, nhưng đạp tới Vấn Đỉnh cũng là chuyện trong tầm tay.
Thế nhưng khi nghe thấy Hoàng Thiên lần nữa diệt Quy Nguyên, lòng kiêu hãnh của tuổi trẻ trong hắn cũng nhất thời nhấc lên không đặng, chỉ biết ai oán thở dài.
– Mặc dù đạo đức không ra gì, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn là một siêu cấp thiên tài. Loại người này một khi phát triển đến cùng, chỉ sợ Nguyên Giới sẽ chìm trong máu lửa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!