Ma Thần Hoàng Thiên - Chương 328: Đánh lén
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Ma Thần Hoàng Thiên


Chương 328: Đánh lén



Ta không bao che hắn, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ngươi có thể sỉ nhục Trần gia chúng ta.

Quận chúa lúc này quả thực bị tiểu hoà thượng làm cho nổi giận, cánh tay không biết tự lúc nào xuất kiếm, sắc bén lạnh lùng không kẽ hở đánh úp qua. Một chiêu, dù không có sát ý, nhưng tuyệt đối không là nương tay.

Bóng kiếm lao đi, trong vô thức kéo ra một trận tiếng rung, như là rút đi toàn bộ lực lượng thiên địa chung quanh cường hoá thêm sức mạnh. Cho tới khi tiếp cận tên nhóc, năng lượng của nó đã mạnh đến mức chấn vỡ không gian, kéo theo xung quanh là tận cùng sóng âm khủng bố.

Bên này, trông thấy quận chúa không nói nhiều lời mà trực tiếp động thủ, tiểu hoà thượng cũng có chút bất ngờ. Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, thần sắc nó vẫn bình tĩnh cực kỳ, vươn tay kéo qua ba mươi sáu viên bồ đề đối kháng:

– Phật Nộ Đồ Thiên…

Giây phút đó, phật khí hạo nhiên bao quát cửu trùng thiên. Một tôn hư ảnh phật đà điên cuồng hội tụ sau lưng nó, kim quang chói loà. Trước thế tới kinh thiên của kiếm khí, phật đà bùng lên lửa nộ, một bàn tay úp tới.

– Phanh… anh!

Như là sao chổi đụng lưu tinh, hai cỗ lực lượng khổng lồ phát nổ ra tiếng rung động bầu trời, như muốn phá nát màng tai người khác. Một cỗ xung chấn dữ dội theo đó mà ra, khiến cho mười mấy con người đều có chút thụ không nổi, sắc mặt hơi tái nhợt bước ngược về sau.

– Không thể nào…

Mười mấy tên thanh niên giây phút ấy đều lộ ra kinh hoàng, trên khuôn mặt tràn đầy thần sắc không thể nào tin tưởng.

Bởi vì một chiêu giao phong vừa rồi, quận chúa của bọn hắn đều bị bức lui tới mười bước.

Nàng chính là siêu cấp thiên kiêu của Trần Gia, là một trong bốn người mạnh nhất của thế hệ này, đặt trên toàn bộ Đại Việt cũng là hàng đầu, thế mà lại bị một tên nhóc đánh cho lui bước, đó là chuyện hoang đường cỡ nào.

– Thiên Kiêu bảng bài danh thứ ba mươi tám, cũng chỉ có vậy mà thôi!

Bên này, tiểu hoà thượng so với quận chúa cũng chẳng khá hơn, bị năng lượng phản phệ bức lui một đoạn dài, tới tận vị trí của người mình mới dừng lại được.

Trông thấy quận chúa cũng bị mình đánh lui, ánh mắt của nó không khỏi loé lên, mở miệng nói ra đầy châm chọc. Chỉ là ngoài miệng xem thường, nhưng trong lòng của nó cũng đang dần trở nên ngưng trọng. Bàn tay phải trong vô thức thu lại phía sau lưng, giấu đi một vết chém rách dài, tí tách chảy ra máu đỏ.

Quả nhiên không hổ là siêu cấp thiên kiêu, chiến lực rất không tầm thường. Cái này chẳng lẽ mới chính là thực lực chân chính của thiên kiêu trên Thiên Kiêu bảng?

Tiểu hoà thượng vừa suy nghĩ trong lòng, không hiểu sao tự dưng lại bùng cháy lên một ngọn lửa, chiến ý kinh người.

– Các ngươi rốt cục là ai?

Quận chúa lúc này bắt đầu nhận ra được sự việc không tầm thường, nội tâm có chút ngưng trọng chất vấn.

Có thể dễ dàng đánh lui Trần Lỗ, hơn nữa còn dưới tình huống đối kháng đánh ngang tay nàng tuyệt đối không phải hạng người vô danh. Nhưng mặc cho nàng cố gắng quan sát thế nào, vẫn không thể đoán ra được lai lịch của đối phương, thậm chí chiêu thức mà nó sử dụng nàng cũng nhìn không thấu.

Tên nhóc này đến tột cùng là ai, làm sao lại có thể mạnh mẽ đến mức này.

Phải biết bản thân nàng là cường giả bài danh thứ 38 của Thiên Kiêu bảng, dù không dám tự xưng vô địch trong cùng cảnh giới, nhưng cũng là một tồn tại đi đến cực hạn của Sinh Thần. Ba mươi bảy người trên không ra, còn có ai có thể cùng nàng làm địch thủ?

Nhưng một khắc này, nàng bắt đầu đối với chiến lực của mình sinh ra hoài nghi.

Bởi vì chiến lực của tiểu hoà thượng biểu hiện ra, đã không kém nàng quá nhiều, so với người bài danh thứ 39 càng là mạnh hơn nhiều lắm.

– Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hắn đánh chết thôn trưởng gia gia, các ngươi một lời giải thích cũng không có, còn bao che cho hắn, đây chính là phong cách làm việc của Trần Gia?

Tiểu hoà thượng hơi khép hờ đôi mắt, giọng điệu mang theo vài phần nộ ý.

– Hắn giết chết trưởng thôn là không đúng, nhưng có trách phạt hay không đó cũng là chuyện nội bộ của Trần gia, không đến lượt người ngoài can thiệp cùng chất vấn. Ngược lại, ngươi không những ra tay với hoàng thân quốc thích, lại còn sỉ nhục Trần Gia, đó mới là tội chết.

Quận chúa nghe vậy thì cau mày, lành lạnh nhìn qua. Lời nói mặc dù bảo Trần Lỗ sai, nhưng vẫn là tràn đầy thiên vị, thậm chí là trắng trợn bao che.

– Ha ha… Nói tóm lại vẫn là bao che cho nhau mà thôi. Thôn trưởng gia gia tuy chỉ là một phàm nhân, nhưng suốt sáu bảy chục năm cuộc đời, không có một giây phút nào là không phục vụ và cống hiến cho Trần Gia. Vậy mà cuối cùng các ngươi đối xử với ông ấy thế nào? Chỉ vì nói một câu giảng hoà mà bị đánh chết tươi, đó là cách mà các ngươi đối xử với người của mình đó ư?

Tiểu hoà thượng cười có chút điên dại, nắm tay sớm siết chặt thành đấm, bắn ra mấy dòng máu đỏ.

Một lời này, triệt để khiến cho quận chúa ngậm miệng, thậm chí là có chút xấu hổ cúi đầu.

– Đủ rồi! Chớ có nhiều lời vô nghĩa nữa. Chúng ta chỉ hỏi một câu thôi, các ngươi có nhường đường hay không?

Chỉ là quận chúa xấu hổ, không đồng nghĩa với việc người khác cũng sẽ như vậy. Mấy tên thanh niên từ đầu đã khó chịu đoàn người, lúc này đây liên tiếp bị chất vấn càng là bạo tẩu.

– Nhường đường cho các ngươi… có thể. Nhưng hắn thì không.

Tiểu hoà thượng lạnh lùng nói, cánh tay chỉ về phía Trần Lỗ không chút nhún nhường.

– Vậy thì đi chết đi.

Xung đột đã đi lên đỉnh điểm, nhóm người cũng không muốn nói nhiều nữa. Chỉ thấy có ba tên quát lên giận giữ, một bước bước ra, lập tức cùng tiểu hoà thượng quần chiến.

Sức mạnh Sinh Thần hùng hồn áp đảo khắp toàn bộ đình đài.

– Chỉ bằng vào các ngươi?

Lãnh đạm đứng nhìn ba người vây giết, tiểu hoà thượng vừa nói, cánh tay vừa triệu hồi ra Hàng Ma Xử giương cao, phật khí xen lẫn hung uy quanh quẩn, ẩn hàm một cỗ sát khí mà không nên có ở người nhà phật.

– Nhóc con không biết trời cao đất rộng.

Ba tên thanh niên cười lạnh lùng, tung người nhảy một cái, chiến lực Sinh Thần toàn bộ khởi phát, chân nguyên phun trào đem bốn bề bức bách áp lực cực kỳ.

Vút… phanh… bành…

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên môi bọn hắn liền biến thành kinh hồn táng đảm.

– Không đánh chết một hai người, các ngươi liền nghĩ tiểu hoà thượng ta dễ trêu chọc.

Chỉ thấy tiểu hoà thượng thoắt cái biến thân, một quyền phật nộkhông những phá vỡ phòng ngự cương khí của cả ba người, mà còn trực tiếp hung hăng nện ở trên thân một tên trong chúng, kém chút nữa đem lồng ngực hắn nổ nát, thân thể hoá lưu tinh mang theo vết máu vương dài, đâm vào trong đình đài nổ nát.

– Trần Ly…

– Mẹ kiếp, ta giết ngươi.

Hai tên còn lại vừa sợ, lại vừa khí. Ngay tại thời điểm tiểu hoà thượng vừa đánh thương Trần Ly thì ác độc áp sát sau lưng nó, ánh mắt băng lãnh kinh người. Kiếm ý lạnh lẽo hai bên cùng tới, căn bản không để ý đồng bọn của mình sống chết thế nào, toàn lực chém ra.

Bóng kiếm vừa ra, mưa gió điên cuồng thổi tới.

Nếu đổi lại là một tên thiên kiêu khác, màn đánh lén của bọn hắn có lẽ đã thành công, thậm chí còn có thể chém lìa đầu đối thủ. Chỉ tiếc là người mà bọn hắn đánh lại là tiểu hoà thượng, vị đệ tử duy nhất của một cường giả cấp bậc Thần Thoại.

Kiếm đến lạnh lùng, nhưng tròng mắt tên nhóc lộ ra còn lạnh lùng hơn nữa, sau lưng nó chớp nhoáng phật đồ, Hàng Ma Xử trong tay điên cuồng quất tới.

– Phanh, phanh!

Như là hai trái bom pháp khí nổ tung, để cho toàn bộ không gian chung quanh vỡ nát, hình ảnh hoá pha lê vỡ tan thành trăm ngàn lớp.

– Không ổn, lui!

Hai tên thanh niên đánh lén không thành, rất nhanh đạp gió lui về. Nhưng lui được không, khi mà tên nhóc đã nổi điên tiếp cận chúng, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

– Phanh… phốc.

Âm thanh như là tiếng ma quỷ, chỉ thấy một tay nó dùng Hàng Ma Xử đem cánh tay của một tên đánh cho gãy lìa, còn một chân nhảy lên đá vỡ hàm tên còn lại, khiến cho đối phương phải ôm miệng máu bay ngược về phía sau.

Một màn kinh diễm, để cho đám người có chút câm lặng. Chỉ có Trần Lỗ làhíp lại hai mi, ánh mắt liếc nhìn qua mấy tên thanh niên khác.

– Đầu trọc, chớ có ngông cuồng.

Mấy tên này sau cái nhìn của hắn liền gật đầu như là hiểu ý, đạp không lao tới bao vây tên nhóc.

Cũng là ba người, nhưng hiển nhiên chiến lực so với ba tên vừa rồi thì mạnh hơn nhiều lắm. Ban đầu tiểu hoà thượng còn có chút dễ dàng, nhưng không bao lâu bắt đầu lâm vào thế yếu bị dồn tới đường cùng, trên thân cũng bắt đầu đổ máu.

– Vút…

Một đạo công kích không biết từ đâu đánh lén sau lưng nó, uy lực to lớn tới mức phật đồ sau lưng nó cũng dần tan rã.

Tiểu hoà thượng thực sự rất mạnh, nhưng còn chưa mạnh đến mức có thể một mình vừa đối chiến ba người, vừa đề phòng người đánh lén. Toàn lực nhất kích, nó cũng chỉ miễn cưỡng phá tan thế tấn công của ba tên chính diện, nửa giây sau liền bị công kích kia đánh bay ra ngoài, cánh tay vừa nãy bị thương, lúc này suýt chút nữa là bị chém đứt rời.

Có người đánh lén đắc thủ, ba tên thanh niên kia làm sao bỏ lỡ cơ hội ngàn năm, trong tích tắc ánh mắt giao lưu, thoắt cái đều thi triển ra chiêu số đánh về.

– Súc sinh, chết đi…

Đúng lúc mà tiểu hoà thương đang súc tích sức mạnh hòng đối kháng, một cỗ sát ý đột nhiên từ bên hông nó lần thứ hai ập tới.

Chỉ thấy Trần Lỗ không biết tự lúc nào tiếp cận đằng sau nó, nhân thời điểm nó tập trung đánh nhau mà ra tay hạ sát thủ.

Cuồng phong rống giận, lôi điện tàn phá, không gian vỡ tan. Trần Lỗ lúc đó khí tức gần như đạt đỉnh, trong tay triệu hồi ra hắc thương, đâm ra một thương không thể tả nổi tà ác.

Chỉ thấy trường thương xoay tròn thành xoáy, toát ra một cỗ tà thức lạnh lùng, nương theo mũi thương càn quét mà ra, đánh cho toàn bộ đình các đều ầm ầm nổ nát.

– Hừ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN