Nhất Thế Chi Tôn 1
Q.7 - Chương 70 - Phật Tổ Năm Đó
A Tu La thủy tổ nheo mắt, nhìn Mạnh Kỳ:
“Cảm giác Hoàng Tuyền……”
Lời còn chưa dứt, tay nó bắn ra một làn đao mang màu đỏ thẫm gần như đen, cả phật đường lập tức vang lên những tiếng tru thê lương làm loạn tâm nhân, trong hư không xuất hiện những hình bóng dữ tợn, sôi trào theo đao mang.
Tất cả sinh linh đã bị A Tu La thủy tổ giết chết đều hiện ra chỉ trong một đao!
Khai Thiên Tịch Địa, Cửu U sinh ra, liền có A Tu La thủy tổ, bắt đầu từ lúc đó, nó liền không ngừng chiến đấu, không ngừng giết chóc, cho tới hôm nay, số lượng vong hồn dưới tay nó là không thể nào đếm nổi, sát khí và tàn nhẫn nó ngưng tụ được đủ khiến cả thần tiên cũng phải mất đi đấu chí, mặc cho nó xâm lược.
Đối mặt ngay lập tức mà tới đao mang, nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết, Mạnh Kỳ trên mặt mỉm cười không biến, gập lên ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra.
Một làn kiếm khí đỏ rực bắn ra, như dòng Hoàng Tuyền thu nhỏ, bên trong lờ lững vô số những oán linh trầm luân vĩnh cửu, cùng phát ra tiếng quỷ khóc thê lương, không chút thua kém tiếng tru trong đao mang.
Rào rào!
Dòng Hoàng Tuyền bên bờ thạch miếu sóng dâng ào ạt, vọng ra tiếng quỷ vật rít gào mà từ khi dòng sông này có trên đời tới nay chưa từng xuất hiện bao giờ, chấn động cả hai bờ.
Kiếm khí chống đỡ đao mang, huyết hạt cọ rửa, tẩy đi kí ức của các vong hồn, bao phủ những thi thể không còn toàn vẹn, tiếng quỷ khóc và kêu thảm thiết trung hòa vào nhau, phật đường lại trở về yên tĩnh.
Vô thanh vô tức, kiếm khí huyết hạt và đao mang đỏ đen triệt tiêu lẫn nhau, cùng biến mất.
Ngay khi hai người va chạm với nhau, ở trong A Tu La bộ tộc trên hoang nguyên, tai Bố Lan bỗng nhiên đau nhói như bị một thanh đao cùn cắt tới cắt lui, cắm thẳng vào linh hồn, đau tới mức cô không còn kềm chế được mình, ngã nhào xuống đất, ôm đầu đau đớn. Không phải chỉ mình cô, tất cả A Tu La xung quanh cũng đều bị y hệt, tà long đang bay trên không cứ thế rơi thẳng xuống, vô số ma điểu rơi rào rạt như mưa.
A Tu La thủy tổ và Mạnh Kỳ không đánh nữa, lặng lẽ quan sát lẫn nhau.
“Luyện Hoàng Tuyền chi lực tới được cỡ này ngoài khả năng những lão gia hỏa chém ra phân thân để muốn khống chế Hoàng Tuyền kia thì e là chỉ có nhân kiệt khai sáng ra Nguyên Thủy Ma Đạo của Chân Thật giới làm được mà thôi.” A Tu La thủy tổ nói, “Xem ra ngươi chính là Hoàng Tuyền chân thân hắn chém ra nhỉ.”
Nó cười tự giễu: “Ta tự phong ấn mình đã rất lâu, rất nhiều năm rồi luôn nằm trong im lặng, hiểu biết không bao nhiêu về tình hình Chân Thật giới hiện giờ, cũng có khả năng có nhân tài mới xuất hiện chứng được ‘Hoàng Tuyền chân thân’.”
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng đi tới, cười khẽ:
“Đạo hữu quả thật là tuệ nhãn như đuốc.”
Hắn không chối mình không phải là “Hoàng Tuyền chân thân” Ma Quân chém ra.
A Tu La thủy tổ nhìn hắn, nếp nhăn trên mặt rung rung: “Đạo hữu cố ý truyền tin tức Hoàng Tuyền chuyển thế thân trở về cho ta biết là có dụng ý gì?”
“Hoàng Tuyền chuyển thế thân biến mất ở quanh đây, rất có khả năng liên quan tới chuyện Phật Tổ xây dựng thạch miếu này. Lão phu hiện giờ vẫn chưa tìm thấy đầu mối.” Mạnh Kỳ thản nhiên đáp. “Đạo hữu sinh ra từ khi Cửu U mới sáng lập, sống lâu bằng cả Cửu U này, hẳn đã nhìn thấy Phật Tổ xây dựng cái miếu này, nên đạo hữu chính là đối tượng thỉnh giáo phù hợp nhất. Nên ta mới mượn hai vị tiểu hữu kia báo tin này cho ngươi, nếu ngươi không có hứng thú, lão phu chỉ có thể tìm phương pháp khác mà thôi.”
A Tu La thủy tổ hắc một tiếng: “Lúc Phật Tổ xây dựng thạch miếu này đã độ hóa không biết bao nhiêu là cường giả của A Tu La bộ tộc ta, hóa họ thành Phật môn hộ pháp chi tộc.”
Chỉ mấy lời đã phác họa ra cả một câu chuyện dài kinh tâm động phách. Có thể nhận ra nó và A Tu La bộ tộc không có khả năng mặc cho Phật Tổ độ hóa, tất nhiên trong quá trình đó đã xảy ra rất nhiều chiến đấu, rất nhiều thương vong.
Nhưng đối với đại nhân vật như vậy, nó cũng rất thông minh không gọi ông ta là “Lão lừa già ngốc”.
Quả nhiên là “Hoá thạch sống”, người chứng kiến lịch sử…… Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Phật Tổ xây dựng cái miếu này để làm gì? Quả thật để trấn áp cái gì đó hả?”
A Tu La thủy tổ lắc đầu, con mắt chìm vào xa xăm:
“Thời điểm đó, Phật Tổ còn chưa đăng lâm Bỉ Ngạn, nhưng lại có cảm giác đã đăng lâm Bỉ Ngạn rất lâu rồi. Tới cảnh giới đó của họ, cỡ như chúng ta không thể nào nhìn ra được trạng thái cụ thể của họ. Ông ta một mình đến Cửu U, thuyết pháp khuyên ma, từ ‘Minh Hải’ đến ‘Tha Hóa Tự Tại Thiên’, từ ‘Hắc Ngục’ đến ‘Ma trì’, từ ‘Hoàng Tuyền’ đến ‘Tu La trường’, chỗ nào cũng tới, lúc đó Ma Chủ và Thiên Sát vẫn còn, nên ông ta cũng không làm ra chuyện gì quá phận, chỉ giống như để hoàn thành một lần khổ hạnh mà thôi.”
“Cả quá trình đó, ông ta dừng lại mười tám lần, mỗi một lần dừng lại liền xây dựng nên một cái thạch miếu, trong đó chín cái ở sâu trong chín tầng Cửu U, chín cái thì dọc theo các bờ sông Hoàng Tuyền, chẳng hề trấn áp cái gì cả.”
“Từng ấy năm tới nay, ta vẫn luôn suy nghĩ tự hỏi rốt cuộc ông ta xây mớ thạch miếu này để làm gì, hình như chỉ là để cảm ngộ, để ông ta tìm tòi về huyền bí của Cửu U để hoàn thiện bản thân mình. Mười tám cái thạch miếu này chính là công cụ để ông ta đánh dấu Cửu U mà thôi.”
Mày mò huyền bí của Cửu U để hoàn thiện bản thân? Mạnh Kỳ nghe mà giật mình, có một cảm giác mơ hồ rằng mình dường như sắp chạm đến bí mật của Bỉ Ngạn.
“Đáng tiếc cụ thể là gì, ta thật sự không dò ra được, có lẽ phải tới khi đạt tới cảnh giới của mấy người Thiên Sát may ra mới hiểu nổi.” A Tu La thủy tổ thở dài.
Mạnh Kỳ đi tới, giọng như đang bàn luận: “Cho nên, dưới những cái miếu này không hề có phong ấn cường giả nào cả? Nói như vậy, không có ai nhìn thấy chuyện Hoàng Tuyền chuyển thế thân biến mất……”
Manh mối tới đây là kết thúc.
Mạnh Kỳ bỗng nhiên linh quang lóe lên, nghiêng đầu nhìn A Tu La thủy tổ, cười: “Nếu nơi này không tìm ra manh mối, đạo hữu hẳn sẽ không có tới đây, đêm khuya đến tận đây, tất có nguyên do.”
A Tu La thủy tổ cười khẽ, giọng châm chọc: “Phật Tổ ‘từ bi vi hoài’, thương hại Cửu U chúng sinh, lúc xây dựng đương nhiên có ý đồ, chỉ cần tâm sinh thiện ý, nguyện buông xuống đồ đao, thì tiến vào thạch miếu là có thể bước vào tịnh thổ, sẽ được giải thoát.”
“Thắp sáng thanh đăng, gõ vang mõ đá, thành tâm niệm kinh hoặc niệm phật hiệu trước Vô Diện chi phật là sẽ nhìn thấy tịnh thổ.”
Mạnh Kỳ giật mình: “Trong thạch miếu có tàng tịnh thổ? Đạo hữu… là nghi ngờ Hoàng Tuyền chuyển thế thân đã tiến vào bên trong?”
A Tu La thủy tổ gật đầu, thở dài: “Ta đã sống lâu lắm rồi, lâu tới mức chính ta cũng không ngờ mình còn sống, nhưng sự thật nói cho ta biết, những cái này bất quá chỉ là ảo giác, nên ta mới muốn đi tìm Sinh Tử nguyên điểm, tìm hiểu huyền bí của tử vong, nhưng mãi mà vẫn chưa nhìn thấy ‘cánh cửa’ của nó, thu hoạch duy nhất chính là dọc theo ‘Hoàng Tuyền’, đi lên hướng thượng du, mất mấy ngàn năm, cuối cùng lại trở về đúng nơi mình đã xuất phát.”
Nói cách khác Hoàng Tuyền là một vòng tròn? Tự thành tuần hoàn, không có ngọn nguồn, không có chỗ cuối? Nếu thế, nguyên điểm của nó ở đâu? Sinh tử nguyên điểm là ở đâu? Mạnh Kỳ bật cười: “Đạo hữu nửa thần nửa ma, thiên tính thị sát, ham mê chiến đấu, có bản tính ích kỉ và lãnh khốc của tà ma và tà thần, sao có thể chiến thắng bản tính, nói bí mật này cho lão phu biết thế?”
Nói thực ra, nếu không phải ý thức nhờ Hoàng Tuyền hài cốt âm thầm thi triển Nguyên Tâm ấn báo cho hắn biết những gì nghe được đều là thật, thì hắn sẽ không tin đâu.
Mắt A Tu La thủy tổ lóe tinh quang, bình thản đáp:
“Không phải ta chiến thắng bản tính, mà đó là do ta sợ chết muốn cầu sinh, là thiên tính chiến thắng dục vọng.”
Khi chỉ dựa vào bản thân, nó đã tốn bao nhiêu năm như vậy mà không hề có tiến triển, vậy thì chỉ còn cách nhờ vào bên ngoài. Hơn nữa, bí mật về Sinh Tử nguyên điểm đương nhiên không phải là thứ một ai đó muốn độc hưởng mà được.
“Chúng ta vào tịnh thổ xem sao đi.” Mạnh Kỳ không hỏi nữa, chỉ vào Vô Diện chi phật.
A Tu La thủy tổ cười: “Muốn khiến ta và đạo hữu buông xuống đồ đao, tâm sinh thiện ý, sợ là không thua gì tham phá sinh tử đại bí, phải tìm một ai đó khác thích hợp mới được.”
Mạnh Kỳ cười, đi tới hương án, cầm thạch chùy lên gõ vào mộc ngư một cái.
Khí chất của hắn đột nhiên thay đổi, từ một lão giả tà dị tang thương, trầm luân mơ hồ hóa thành cao tăng đại đức thiền tâm trong vắt, từ bi vi hoài, mái tóc mai hoa râm mang tới cảm giác đã trải qua vài phần hồng trần thế tục, rốt cuộc đại triệt đại ngộ “thì ra là vậy”.
Phật hiệu vang lên, thiện âm vang vọng, A Tu La thủy tổ nhìn Mạnh Kỳ mà trong lòng rung động.
Nếu không phải vừa rồi “Hoàng Tuyền chân thân” tử vong tà ô rành rành trước mắt, e là nó đã nghĩ kẻ trước mặt là một tăng nhân khổ hạnh cả đời chỉ biết có thanh đăng cổ phật.
Lần đầu tiên trong đời, nó không nhìn thấu được đối phương.
Bất tri bất giác, thiền đường trở nên thanh u, gương mặt không đường nét của Vô Diện chi phật dần vặn vẹo, biến thành bộ dáng lão giả của Mạnh Kỳ hiện tại.
Ta thấy Như Lai, Như Lai tức ta!
Mặt Phật vừa hiện, lưu ly tịnh quang từ trong thanh đăng trào ra, huyễn hóa ra một cánh cửa to đầy chữ vạn màu vàng ngay trước mặt Mạnh Kỳ và A Tu La thủy tổ.
Làm hòa thượng mới là sở trường của ta…… Mạnh Kỳ ngầm tự giễu, cùng với A Tu La thủy tổ đồng thời quay đầu nhìn ngoài cửa, sau đó cùng bước vào “Tịnh thổ chi môn”.
Đợi đến thân ảnh hai người biến mất, Huyết Sát đạo nhân mới hiện ra ở ngoài cửa miếu, trong mắt vừa có nét vui, vừa có nghi hoặc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!