Ta Không Thành Tiên - Chương 8: Họ gì tên gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Ta Không Thành Tiên


Chương 8: Họ gì tên gì?



Ve sầu râm ran, nắng hè chói chang

Trên sơn đạo uốn lượn rất dài, một phụ nữ mặc áo trắng và một lão già sánh vai đi tới.

Người phụ nữ áo trắng đeo một bọc đồ nhỏ, mái tóc đen như mực.

Tuy là ngày hè nóng nực nhưng tay nàng giơ một tàu lá sen xanh mướt lên che, giống như một cơm gió mát thổi tới giữa nắng nóng, lại thêm da trắng mắt to, thật sự cực kì đẹp mắt.

Nhưng lão già kia thì lại khác, mặc dù không mướt mồ hôi nhưng vẻ mặt lại rất bi phẫn, một bộ quần áo rách nát, bên hông đeo một hồ lô rượu màu vàng, một tay cầm chiếc gậy trúc mốc thếch, tay kia lại kéo một sợi dây thừng.

Phía sau dây thừng kéo một chiếc xe gỗ, trên xe đứng một con ngỗng trắng khí độ ung dung.

Không sai, lão già này chính là Phù Đạo sơn nhân tự xưng tiên phong đạo cốt, oai chấn Thập Cửu Châu lục đạo, người phụ nữ áo trắng tiên phong đạo cốt đương nhiên là Kiến Sầu không cần phải hỏi.

Đây đã là ngày thứ mười bọn họ rời khỏi ngôi làng dưới thung lũng.

Sau khi ra khỏi làng, hai thầy trò liền đi một mạch về phía nam.

Phù Đạo sơn nhân thật đáng thương, không ngờ trên đường lại phải mang theo một con ngỗng trắng. Vốn tưởng rằng thu một đồ đệ, cho dù không có lễ vật như bình thường thì ít nhất cũng phải có hai con ngỗng, dạo này lão ta ngày càng tham ăn.

Nhưng không ngờ phía trước lai có một cái hố to đang chờ lão.

Hôm đó lão nói muốn ăn thịt ngỗng, Kiến Sầu mới nói rõ chân tướng làm Phù Đạo sơn nhân tức giận đến mức không ngừng la hét oa oa.

Khi đó Kiến Sầu thấy lão tức giận lại mỉm cười một cái. Cũng không biết vì sao Phù Đạo sơn nhân đột nhiên lại không còn giận nữa.

Đứa đồ đệ này của lão gặp rất nhiều hoạn nạn lại còn miễn cưỡng cười vui, quả thực làm người ta thương cảm.

Phù Đạo sơn nhân suy nghĩ một lát rồi quyết định mang con ngỗng trắng này lên đường.

Sau đó sự thật chứng minh, làm người không được nhất thời mềm lòng!

Hai người đi, con ngỗng trắng cũng đi, nhưng Phù Đạo sơn nhân lại còn phải đi gấp, một con ngỗng sao có thể theo kịp bước chân người được? Mà Phù Đạo sơn nhân lại thật sự không nỡ bỏ lại con ngỗng này.

Nhìn vẻ mang theo không phải bỏ lại không xong của Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu chỉ khuyên lão thả con ngỗng đó đi cho nó tự sinh tự diệt, hoặc dứt khoát giết luôn.

Không nghĩ tới Phù Đạo sơn nhân lại kiên quyết không chịu, cuối cùng nghĩ ra một ý kiến tồi, không biết từ đâu lấy ra một chiếc xe gỗ nho nhỏ đặt con ngỗng lên đó.

Từ đó trở đi, Phù Đạo sơn nhân đi đâu cũng kéo theo con ngỗng này.

Kiến Sầu triệt để cứng họng, thật sự bội phục những ý nghĩ kì quái trong đầu Phù Đạo sơn nhân.

Đã thấy xe trâu, xe ngựa, nhưng đời này nàng còn chưa nhìn thấy xe người.

Mà trên xe còn chở một con ngỗng!

Lúc này Phù Đạo sơn nhân thở phì phò đi phía trước, con ngỗng trắng ở phía sau kêu quang quác.

Nghe tiếng huyên náo này, lại nhìn con đường phía trước, Kiến Sầu cực kì chán nản.

“Sư phụ, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”

Trong truyền thuyết chẳng phải tiên nhân đều biết bay hay sao?

Tại sao Phù Đạo sơn nhân mang theo một con ngỗng mà cũng phải kéo đi?

Kiến Sầu thật sự là không thể nào hiểu nổi.

Phù Đạo sơn nhân nghe vậy dừng lại, lau mồ hôi tưởng tượng trên trán, nhìn nàng một cái, lại không biết từ đâu lấy ra một chiếc đùi gà đưa lên miệng gặm.

“Sơn nhân không vội đồ đệ vội, ngươi là thái giám à?” (Phỏng theo câu hoàng đế không vội thái giám vội)

“…”

Kiến Sầu im lặng nhìn lão ta chằm chằm, thật sự muốn nói, nàng chỉ hỏi một câu thế thôi, nàng không vội.

Như thể sớm đã nhìn thấu nàng rồi, Phù Đạo sơn nhân nói: “Được rồi được rồi, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Ngươi đến bái sư học nghệ nhưng ta còn chưa dạy ngươi bất cứ thứ gì, là sư phụ không đúng. Nhưng trên đường đi sư phụ phải ăn đùi gà, cần ôm ngỗng, còn phải chỉ đường cho ngươi, rất bận đúng không? Ngươi cũng không cần vội, giữ được tâm thái bình tĩnh cũng là một loại tu hành…”

Không, đồ nhi không vội…

Không đúng!

Có thời gian ăn đùi gà, bế ngỗng, chỉ đường cho nàng…

Mà còn kêu bận?

Kiến Sầu nghe xong đột nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, không nhịn được trợn mắt nhìn lão: “Sư phụ đâu có nói không dạy đồ nhi tu hành là để đồ nhi rèn tính kiên nhẫn, tôi luyện tâm cảnh?”

“Ơ, ta có nói mà?”

Ai da, lộ tẩy rồi!

Thịt gà trong cổ họng cũng không biết làm sao lại tắc nghẹn, Phù Đạo sơn nhân nhìn trái nhìn phải: “Khụ khụ… E hèm, ý ý ý ta không phải như thế. Chẳng phải chúng ta đang bận đi đường sao? Hơn nữa ít nhất chúng ta cũng phải tìm một nơi linh khí đầy đủ mới có thể bắt đầu tu luyện. Đến giờ sư phụ vẫn không tìm được nơi nào mà”.

Bàn tay nắm bọc quần áo của Kiến Sầu dần dần nắm chặt, nét cười trên mặt lại ngày càng sâu.

“A, ý của sư phụ là không phải vì sư phụ lười không muốn dạy?”

“Đúng đúng đúng”.

Phù Đạo sơn nhân gật đầu như gà mổ thóc.

“Ngươi yên tâm, sư phụ đã vẽ cho ngươi một con đường bằng phẳng đi thẳng lên trời. Đi tiếp nửa ngày nữa chúng ta sẽ đến Thanh Phong am rất nổi danh ở Đại Hạ của các ngươi, ở ngay Đại Thành trên bờ Đông hải. Sư phụ… Sư phụ có một vị cố nhân ở đó, cần đến gặp mặt, vừa hay nơi đó nằm cạnh biển, linh khí dồi dào mà tính chất lại cực kì ôn hòa, thích hợp cho người thường chưa hề có nền tảng tu luyện. Đến nơi ấy sư phụ đi làm việc, ngươi sẽ bắt đầu tu luyện”.

Kiến Sầu quan sát lão, không nói gì.

Phù Đạo sơn nhân ghé sát tới, giọng nói có vài phần lấy lòng: “Thôi nào! Sư phụ tuyệt đối không phải loại người nói năng bậy bạ không đáng tin cậy, sư phụ làm sao có thể để ngươi tụt lại sau lưng người khác? Khi đến lúc, ngươi nhất định là người lợi hại nhất trong thế hệ mới của toàn bộ Thập Cửu Châu! Đi tiếp nửa ngày nữa thôi!”

Kiến Sầu vô thức nhìn trời.

Trên trời không hề có gió.

Mặc dù không cảm thấy Phù Đạo sơn nhân có gì đáng tin, nhưng nhìn vẻ mặt thành khẩn và bộ dáng dè dặt của lão, trong lòng Kiến Sầu thực ra lại không có một chút nộ khí nào.

“Sư phụ, đồ nhi thật sự không vội. Đồ nhi chỉ cho rằng…”

Cho rằng ngài nên sửa cái thói suốt ngày nói nhảm của mình đi.

“Mà thôi vậy”.

“Hê hê, yên tâm yên tâm, tuyệt đối chỉ nửa ngày thôi!”

Phù Đạo sơn nhân vội vàng bảo đảm.

Thế là hai người lại tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng còn chưa đi được mấy canh giờ, Kiến Sầu đã biết vị sư phụ này của mình quả nhiên không đáng tin chút nào.

Sơn đạo phía trước cuối cùng trở nên bằng phẳng.

Đứng trên lưng chừng núi nhìn xuống dưới, dãy núi liên miên tự bắc xuống nam dần dần trở nên thấp bé, cuối cùng mạch núi nhấp nhô chìm xuống dưới đồng bằng mênh mông.

Trên đồng bằng, các thành thị phồn hoa phân bố hỗn loạn, khắp nơi đầy mùi khói lửa nhân gian.

Thanh Phong am ở Đại Thành gần bờ Đông hải, bờ Đông hải!

Bọn họ từ xóm làng đi ra, đến giờ vẫn hướng thẳng về nam.

Cũng là nói bây giờ Phù Đạo sơn nhân còn phải mang Kiến Sầu đi thẳng về đông nữa!

Trong nháy mắt nhìn thấy đồng bằng phía trước, cuối cùng Kiến Sầu cũng biết mình sớm muộn cũng bị Phù Đạo sơn nhân hại chết.

“Đây chính là nửa ngày mà sư phụ nói?”

“À à, rảo chân một chút vẫn có thể đến kịp”.

“Trả lại con ngỗng cho đồ nhi!”

Kiến Sầu đột nhiên không muốn nói lí với Phù Đạo sơn nhân nữa. Nàng đã nhìn ra, nếu không có một chút áp lực, vị sư phụ này sẽ không đáng tin chút nào.

“Có chuyện gì cứ bĩnh tĩnh nói chuyện, đừng có hơi chút đã nhắc tới ngỗng nữa”.

Phù Đạo sơn nhân nhìn đồng bằng phía trước, kì thực trong lòng lão cũng hơi ngơ ngác.

Không đúng, hình như phương hướng không giống như mình nghĩ.

Lão còn đang suy nghĩ rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề đã nghe thấy những máu lạnh vô tình lời bất chấp lí lẽ của Kiến Sầu.

Phù Đạo sơn nhân lập tức kinh hãi, cúi xuống ôm con ngỗng trắng lên, nhìn về phía Kiến Sầu đầy cảnh giác.

Kiến Sầu mỉm cười: “Thế sư phụ có thể trả lời đồ nhi, có đúng là nửa ngày hay không?”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi vội cái gì! Ta nói nửa ngày chính là nửa ngày, nửa ngày là sáu canh giờ, bây giờ mới qua có một, hai, hai canh giờ rưỡi! Còn có ba canh giờ nữa, nhất định có thể đến được!”

Phù Đạo sơn nhân nói thành khẩn.

Ánh mắt nghi hoặc từ mái tóc Phù Đạo sơn nhân quét xuống tận đôi giầy rơm rách, Kiến Sầu giơ tay chỉ đồng bằng vô tận phía xa xa, chỉ có thể thấy những đám mây trôi lờ lững.

“Ngài nói còn hơn ba canh giờ nữa là chúng ta có thể vượt qua đồng bằng?”

“Ta nói có thể qua được là sẽ có thể qua được”. Phù Đạo sơn nhân trừng mắt: “Hừ, phải để ngươi thấy bản lãnh trông nhà của sơn nhân rồi: Kiếm!”

Kiến Sầu còn chưa phản ứng lại đã nghe thấy Phù Đạo sơn nhân quát to một tiếng.

Kiếm!

Tiếng vang răng rắc thanh thúy vang lên.

Kiến Sầu kinh ngạc đưa mắt nhìn, thấy chiếc xe do những ván gỗ ghép lại trên mặt đất không ngờ lại nhanh chóng co vào.

Một làn ánh sáng xanh lấp lánh lướt qua, chiếc xe gỗ không ngờ đã biến thành một thanh kiếm gỗ, lặng lẽ lơ lửng cách mặt đất một thước.

Phù Đạo sơn nhân ôm chặt con ngỗng, nó lập tức liều mạng đập cánh như đang kêu lên: Xe của ta, xe của ta, kiếm của ta, kiếm của ta!

Phù Đạo sơn nhân thấy thế không chút do dự cho con ngỗng này một đập.

Con ngỗng trắng lập tức ủ rũ buông cổ xuống, rất tội nghiệp nhìn thanh kiếm gỗ đó.

Kiếm gỗ hình thù cổ xưa, là một thanh đại kiếm, lưỡi rộng bằng hai bàn tay, chiều dài vào khoảng bốn thước, cùn mà không có mũi nhọn, màu sắc hơi xỉn, một số nơi còn biến thành màu đen tuyền.

Nàng tới gần xem, những dấu vết màu đen tuyền đó không ngờ lại là những hình vẽ từ những nét như nòng nọc, dường như là một dấu hiệu thần bí nào đó.

Cả thanh kiếm này thoạt nhìn không có gì đẹp.

Nhưng trong nháy mắt nó xuất hiện, Kiến Sầu lại cảm nhận được một sự chất phác và tự nhiên như hòa hợp với trời đất.

Phù Đạo sơn nhân nhìn vẻ kinh ngạc của Kiến Sầu, cuối cùng hừ một tiếng từ trong lỗ mũi ra.

“Kiếm này tên là Vô, ngươi nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy nó nữa”.

“Còn có loại kiếm nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy sao?”

Giới tu hành quả thật không gì không có.

Khóe miệng Kiến Sầu co giật một chút.

“Không có kiến thức, không có kiến thức! Đúng là không có kiến thức. Đằng nào có nói ngươi cũng không hiểu, mau lên xe, à không, mau lên kiếm!”

Phù Đạo sơn nhân tự mình bước lên trước, đứng cách mũi kiếm một thước, thanh kiếm gỗ đó lại không hề nhúc nhích, vẫn lơ lửng trên mặt đất như cũ.

Kiến Sầu chần chừ một lát rồi mới hiểu ra: Đây là chuẩn bị bay rồi.

Nàng bước lên, cẩn thận giẫm lên vị trí phía sau gần chuôi kiếm, bởi vì sợ ngã cho nên đưa tay giữ chắc cánh tay Phù Đạo sơn nhân: “Sư phụ, sẽ không bị ngã xuống chứ?”

“Ngươi đứng vững là sẽ không ngã xuống”. Phù Đạo sơn nhân cười hì hì, lại xoa đầu con ngỗng trong lòng mình, nói: “Ngỗng ngoan, ngỗng ngoan, ta sẽ đưa ngươi thừa phong ngự kiếm! Vô kiếm, lên!”

Thừa phong ngự kiếm mà đi!

Trước mặt một trận cuồng phong thổi tới, thân hình khô gầy của Phù Đạo sơn nhân trong vạt áo bay phần phật dường như không chịu được mấy phút nhưng ánh mắt lão lại trong thoáng chốc trở nên nóng cháy và sáng ngời, có một loại ánh sáng tràn trề lóng lánh tích tụ trong thân thể lão.

Lão đứng vững vàng trên mũi kiếm, vừa bấm thủ quyết liền thấy một làn ánh sáng màu lam từ thân kiếm gỗ tràn ra.

Thanh kiếm gỗ đang lơ lửng trên mặt đất không ngờ lại đột nhiên bay lên, từ trên sơn đạo bay thẳng lên trời.

Cây cối cao lớn bên đường vốn cành lá che trời lúc này lại nhanh chóng lui lại trong tầm nhìn của Kiến Sầu.

Càng ngày càng cao, càng ngày càng cao.

Thanh kiếm lao chéo lên trời đưa nàng bay mãi lên cao.

Bầu trời xanh ngắt, mây trắng như tuyết, càng lên cao màu sắc càng thuần khiết.

Chỉ chốc lát sau bọn họ đã rời khỏi dãy núi liên miên, bay về phía đồng bằng rộng lớn.

Những đám mây trôi qua dưới chân rất nhanh, những thành thị phồn hoa đều bị tầng mây che khuất, chỉ nhìn thấy hình dáng nhạt nhòa.

Kiến Sầu đứng trên tầng mây này, tâm tình nhất thời cũng bắt đầu rung động.

Dãy núi tú lệ như một pho tượng vĩnh hằng đứng bên rìa đồng bằng như mạch máu nhấp nhô của mặt đất.

Núi sông bát ngát, đều ở dưới chân.

Không gian bao la, như đạp gió cưỡi mây mà không biết khi nào dừng lại. Gió thổi phần phật, thế gian trôi lại sau lưng, như mọc cánh biến thành tiên.

Kiến Sầu nhất thời quên mất mình muốn nói gì, định nói gì, chỉ nhìn cảnh tượng này gần như mê muội.

Dường như có thể hiểu được tâm cảnh của Kiến Sầu lúc này, Phù Đạo sơn nhân cũng yên lặng hiếm thấy.

Đồng bằng rộng lớn dưới chân không cần phải lặn lội đường xa mới vượt qua được vì đã ngự kiếm bay qua rất nhanh.

Thanh kiếm gỗ Vô hóa thành một vệt ánh sáng màu lam sáng rực bay vút qua phía chân trời.

Đông hải mênh mông đã gần ngay trước mắt.

Nước biển xanh ngắt từ chân trời mà đến, mang theo ba đào cuồn cuộn, sóng bạc đầu tung trắng xóa.

Bờ biển hết sức bằng phẳng, chỉ có chỗ giao tiếp với đồng bằng có vài dãy núi thấp bé, ngọn núi cao nhất ở giữa tên là núi Đại, trên đó có Thanh Phong am, chính là nơi Phù Đạo sơn nhân phải đến.

Từ xa xa, Phù Đạo sơn nhân đã nhìn thấy một vách đá dựng đứng phía sau núi Đại, lão điều khiển kiếm gỗ bay về phía đó.

“Hạ!”

Phù Đạo sơn nhân lại bắt quyết, mũi kiếm gỗ chĩa xuống phía dưới.

Kiến Sầu có cảm giác đứng không yên nhưng chân nàng lại cố định vững vàng trên thân kiếm, có lẽ là có phòng hộ gì đó.

Trong lòng nàng đột nhiên có chút cảm động, sư phụ ngoài miệng vẫn kêu ghét mình nhưng lúc ngự kiếm vẫn nghĩ đến nàng.

Nghĩ đến đây, nàng quay lên nhìn phía trước, thấy Phù Đạo sơn nhân vẫn ôm con ngỗng trắng như ôm con ruột của mình.

Rốt cuộc ai mới là đồ đệ của lão?

Sự cảm động vừa dâng lên trong lòng thoáng chốc hóa thành hư ảo.

Kiến Sầu ấm ức trong lòng, không thể nói rõ là cảm giác gì.

Phù!

Hạ xuống dưới đất, Phù Đạo sơn nhân thở phào nhẹ nhõm.

Kiến Sầu cũng từ trên thân kiếm bước xuống, đưa mắt quan sát bốn phía.

Cảnh vật bên Đông hải hoàn toàn khác ngôi làng nàng ở trước đây, cây cối cao lớn rậm rạp hơn, lá cây bóng loáng, đá trên vách núi dưới chân màu trắng xám, mặt vách đá nham nhở như bị gió thổi năm này qua năm khác mà thành.

Đây là một vách núi dựng đứng khá cao, trên vách núi có mấy cây cối khẳng khiu không có bao nhiêu lá.

Từng cơn gió mạnh từ dưới đáy vực thổi lên như cắt vào mặt đau rát.

Phù Đạo sơn nhân lại hiên ngang lẫm liệt, khi gió thổi đến đột nhiên ơ một tiếng.

“Làm sao thế?”

Kiến Sầu cho rằng có gì đó không phù hợp.

Phù Đạo sơn nhân lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là có người đưa tin cho sơn nhân”.

“Người đâu?”

Kiến Sầu nhìn khắp nơi mà không thấy người nào cả.

Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Phù Đạo sơn nhân đứng bên bờ vực, vạt áo rách nát tung bay theo gió. Lão vươn tay, năm ngón tay mở ra như cảm nhận quỹ tích của gió, sau đó khẽ nheo mắt, cau mày, ngón tay nhẹ nhàng cử động trong gió.

Sau đó dường như cảm nhận được gì đó, lão duỗi ngón trỏ và nhất tịnh ra kẹp lại trong gió.

Một làn ánh sáng màu trắng bạc bị lão kẹp được từ trong hư không.

“Không có người, còn tin thì đây”.

Vệt ánh sáng màu bạc nằm trong tay Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu nhìn rất kinh ngạc.

“Đây là tin à?”

Phù Đạo sơn nhân gật đầu xem như trả lời Kiến Sầu.

Lão cau mày, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vê một cái. Vệt sáng vỡ tan hóa thành một màn sương bạc trôi nổi trên không, sau đó tụ lại thành từng hàng chữ.

Đây là?

Kiến Sầu nhìn lên, lại phát hiện những chữ viết đó rất mơ hồ đối với mình, nhìn kiểu gì cũng không thấy rõ.

Phù Đạo sơn nhân lại tập trung tinh thần đọc.

“Kính gửi Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư núi Côn Ngô hữu lễ!

Theo thiên đạo chỉ dẫn, ta từng dùng đại thuật tính toán trăm năm. Côn Ngô trong vòng trăm năm sẽ có đại kiếp nạn ập tới. Có một người kinh tài tuyệt diễm sẽ xuất thế ngày hai mươi hai tháng sáu, thay thế ta cứu Côn Ngô khỏi nước lửa, chặn hết sóng to gió cả.

Ta sinh ra vì Côn Ngô, cũng phải hiến thân vì Côn Ngô, vì thế mười ngày trước về tây đến Đại Hạ, thu kẻ này vào môn hạ của mình.

Kẻ này tâm tính cực tốt, trần duyên chém hết, dung mạo như ngọc, tao nhã lịch sự, thông làu bách gia. Dù tay trái trì đạo nhưng thiên phú trác tuyệt, mười ngày trúc cơ, quả thật trong đời ta ít thấy.

Sơn nhân và ta tương giao nhiều năm, nay có việc vui, chân thành mời sơn nhân cùng vui.

Ngoài ra, mong sơn nhân sớm về Thập Cửu Châu, có việc lớn thương lượng”.

Từng chữ từng câu, Phù Đạo sơn nhân đọc xong cũng không biết trong lòng có cảm giác gì, hai hàm rằng nghiến vào nhau ken két.

“Lão quái vật Hoành Hư! Chỉ là vừa thu một đồ đệ chứ gì? Cái gì mà dung mạo như ngọc, tao nhã lịch sự? Tu hành có phải dựa vào mặt đâu? Lại còn tay trái trì đạo, thuận tay trái thì nói là thuận tay trái, nói văn vẻ như vậy làm cái gì? Diễn, diễn đi, diễn sâu vào, mười ngày trúc cơ có gì đặc biệt hơn người? Đồ nhi, đồ…”

Lão lớn tiếng hô lên, nhìn về phía Kiến Sầu, âm thanh lại tắc nghẹn trong họng.

Kiến Sầu mặc bộ đồ trắng, không có một chút tu vi nào, đang nhìn lão đầy nghi hoặc.

Phù Đạo sơn nhân nhớ tới “mười ngày trúc cơ” trong thư, đột nhiên cảm thấy một ngụm máu nghẹn trong họng suýt nữa phải nôn ra.

Nhìn đồ đệ người ta nhận, lại nhìn đứa đồ đệ này của mình…

Sắc mặt Phù Đạo sơn nhân nhất thời như già thêm nhiều tuổi.

Kiến Sầu vừa rồi nghe Phù Đạo sơn nhân la hét cũng hiểu được đại khái, hình như là ai đó mới thu đồ đệ.

Có điều…

Dung mạo như ngọc, tao nhã lịch sự, mười ngày trúc cơ…

Còn cả…

Thuận tay trái.

Kiến Sầu ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Sư phụ, gã đồ đệ lão quái vật Hoành Hư mới thu nhận này tên là gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN