Ta Không Thành Tiên
Chương 11: Động thái khác thường
Nội dung của quyển sách nhỏ này chính là nền tảng của tu hành.
Bắt đầu từ khiếu huyệt khắp nơi trong cơ thể người đến phương pháp vận hành linh khí cụ thể đều được giảng giải trong đó.
Kiến Sầu rất may mắn. Đêm qua nàng đánh bậy đánh bạ thế nào mà không ngờ lại bắt đầu tu luyện rất thuận lợi, đối với quá trình tu luyện cũng đã có thể nghiệm rất trực quan. Trong tình hình đã có kinh nghiệm thành công, nàng đối chiếu với phương pháp tu luyện viết trong sách, không ngờ lại nhanh chóng hiểu được.
Chỉ có điều khác đêm qua là đêm qua nàng dẫn dắt linh khí cực kì dễ dàng, dường như chúng vốn đã thích nàng, để mặc cho nàng sai khiến. Nhưng hôm nay nàng tu luyện lại không giống như thế.
Nàng nhắm mắt lại, một điểm sáng nhạt tại mi tâm sáng lên, đây là “tâm nhãn” được Phù Đạo sơn nhân mở giúp, có thể cảm giác được sự tồn tại của linh khí. Sau đó nàng thử suy tưởng như hôm qua, lại phát hiện linh khí vẫn giữ nguyên quỹ tích vốn có của chúng, tuyệt đối không di động chút nào.
Nàng cho rằng tu luyện là việc đơn giản như muốn gì được thế, xem ra đã đánh giá chính mình cao quá rồi.
Trong nháy mắt đó, Kiến Sầu cảm thấy một sự mất mát.
Nàng khoanh chân ngồi tại chỗ, vô cớ cười nhẹ một tiếng.
Có lẽ Phù Đạo sơn nhân nói là thật, nàng đích xác không phải thiên tài gì.
Đã không phải thiên tài thì cứ dựa theo tuyến đường của người bình thường mà đi là được.
Kiến Sầu biết nàng còn có rất nhiều, rất nhiều việc cần hoàn thành, nàng còn có con đường rất dài, rất dài phải đi, cho dù mở đầu có khó khăn đến mấy, nàng cũng không thể gục ngã ở chỗ này.
Kiến Sầu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, gạt bỏ mọi tạp niệm trong lòng, thử kết nối với linh khí xung quanh một lần nữa.
Lần này dường như tốt hơn một chút.
Nếu như nói vừa rồi là nàng vẫy tay với chúng, chúng chỉ thoáng nhìn rồi không thèm để ý, vậy thì lần này là nàng cất tiếng gọi to, cuối cùng chúng cũng quay mặt lại, đi tới chỗ nàng.
Cố gắng nhất định sẽ có thu hoạch.
Kiến Sầu thất bại hết lần này tới lần khác, lại tiếp tục nỗ lực hết lần này tới lần khác.
Mặt trời dần dần lên cao, lại dần dần nghiêng về tây.
Bóng dáng Kiến Sầu dưới đất dần dần ngắn đi, lại dần dần dài ra.
Chỉ có màn hào quang từ Vô kiếm lan rộng ra là không thay đổi, vẫn giữ nguyên phạm vi ba trượng, không ngừng hô hấp.
Kiến Sầu ngồi yên trên đỉnh núi trong ba trượng hào quang này.
Một luồng linh khí từ huyệt thiên linh trên đỉnh đầu nàng mà vào, theo sự dẫn dắt của nàng mà chui vào các kinh mạch, bồi dưỡng thân thể nàng, hơn nữa không ngừng trở nên tinh thuần.
Cuối cùng luồng linh khí này hóa thành những ánh sao lấm tấm, lại từ mi tâm nàng lan rộng ra, hạ xuống đấu bàn của nàng, được tuyến khôn vận chuyển đổ vào thiên nguyên…
Như thế mới xem như kết thúc một lần tu luyện.
Mồ hôi lấm tấm dày đặc trên trán Kiến Sầu. Tách một tiếng vang lên, mi mắt dày của nàng khẽ động, cuối cùng chậm rãi mở ra.
Thế giới xung quanh biến thành một vùng tối tăm. Chỉ có một vầng trăng sáng treo cao trên vách núi.
Gió từ dưới núi thổi lên làm cây cối trên núi phía sau Kiến Sầu cũng rung động sàn sạt.
Nàng thở ra một hơi khí đục, lúc đứng lên cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hơn không ít.
Theo pháp môn trong sách, hai ngón áp út của Kiến Sầu co lại, lòng bàn tay hướng vào nhau, kết thành một thủ ấn.
Xoẹt!
Trước mắt nàng bừng sáng lên.
Trên mặt đất lồi lõm hiện ra một vạn tượng đấu bàn giống như phù điêu, phạm vi một trượng ba tấc, chính giữa có thiên nguyên to bằng nắm tay trẻ con, đồng thời còn có một tuyến khôn và một nửa tuyến khôn khác sáng rực giữa vùng hỗn độn.
Đây là đấu bàn của chính Kiến Sầu!
Người mới học cần kết thủ ấn mới có thể gọi ra đấu bàn, nhưng nếu là tu sĩ thành thạo hơn một chút thì chỉ cần tâm ý khẽ động đã có thể làm cho đấu bàn chuyển động dưới chân.
Còn Kiến Sầu đương nhiên chỉ có thể dùng thủ ấn để gọi ra.
Nhưng dù thế nàng cũng đã có một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Mới chỉ qua mười ngày.
Mười ngày trước nàng trói gà không chặt, là vợ người ta, còn sắp làm mẹ. Bây giờ nàng đã không có vương vấn với trần thế, lại dần dần tập được bản lĩnh của mình, thậm chí còn bước lên con đường tu hành người bình thường tha thiết ước mơ, sắp đi tầm tiên vấn đạo.
Mười ngày, thoáng cái như một giấc mơ.
Vui sao?
Buồn sao?
Hoặc là sau đau buồn lại có vui sướng?
Thủ ấn của Kiến Sầu dần dần buông ra, đấu bàn dưới chân cũng chậm rãi ẩn đi.
Nàng đưa mắt nhìn lại, gió trên núi rất lớn, vầng trăng trên đỉnh núi cũng rất lớn.
Thanh Phong am dưới chân núi đã không còn nhìn thấy bóng người hay đèn đuốc gì, càng không cần phải nói vị sư phụ nói đi là đi luôn của nàng nữa.
Đã tu luyện trọn một ngày, có lẽ là nhờ linh khí bồi dưỡng, Kiến Sầu không hề cảm thấy đói, chỉ cảm thấy miệng mình khô khốc.
Nàng cúi xuống lấy túi đựng nước mang từ nhà đi ra, đưa mắt nhìn quanh tìm nơi lấy nước.
Không ngờ đúng lúc này nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng vang quái dị.
Vù vù…
Nàng vội ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lại là thanh kiếm gỗ đó!
Thanh kiếm Vô cắm trên đá núi cứng rắn lúc này không ngờ lại giống như đang gào thét, thân kiếm rộng rãi rung lên kịch liệt. Màn ánh sáng xanh ba trượng vốn đang ổn định cũng đột nhiên rung động không yên, không ngừng thu nhỏ.
Chỉ một thoáng sau, không ngờ màn sáng xanh ba trượng đã co hết cỡ vào trong, bám vào trên thân kiếm, như bị thứ gì đó ép về.
Ù ù ù!
Cuồng phong cuồn cuộn thổi tới.
Trên đỉnh núi lập tức cát bay đá chạy, tất cả cây cối đều chao đảo, lá rụng bay khắp trời đất.
Kiến Sầu đứng trên vách núi, áo trắng bay phần phật, suýt nữa bị cơn gió này cuốn đi. Nàng không nhịn được dùng tay áo che mặt, sợ đất cát bay vào mắt.
Tuy nhiên nàng chỉ che một lát rồi lại bỏ xuống ngay.
Đồng tử phóng đại, sau phút giây sững sờ là sự thán phục tột độ.
Trong đêm tối mịt mờ không ngờ lại xuất hiện vô số vệt sáng màu vàng kim từ dưới chân núi bắn thẳng lên bầu trời đêm đầy mây.
Từng đám mây bị ánh vàng cắt nát như lụa rách.
Ngay cả vầng trăng sáng vằng vặc cũng không khỏi trở nên mờ tối dưới ánh vàng mãnh liệt này.
Nếu không phải xung quanh vẫn tối đen như mực, Kiến Sầu suýt nữa cho rằng bây giờ đang là ban ngày.
Vị trí phát ra ánh vàng không phải nơi khác, chính là Thanh Phong am, nơi Phù Đạo sơn nhân đang ở đó.
Lúc này cổng am Thanh Phong đóng chặt, không có người ra vào, trong am cũng không nhìn thấy nửa bóng người.
Nhưng Kiến Sầu lại có thể nhìn thấy cả tòa Thanh Phong am như đang đè lên một thứ gì đó, vô số ánh vàng từ xung quanh Thanh Phong am tràn ra, bắn thẳng lên trời. Những ánh vàng này lúc có lúc không, lấp lánh lưu chuyển giữa những vị trí khác nhau, không ngờ lại kết hợp thành một dấu hiệu to lớn, dường như là một kí hiệu cổ xưa.
Kí hiệu này ngày càng lên cao, ngày càng bay cao, cuối cùng không ngờ bắn thẳng lên trời cao!
Trong mắt Kiến Sầu cũng chỉ có ánh vàng rực rỡ, không có gì khác ngoài kí hiệu cổ kính này.
Trong nháy mắt đó nàng lại có một dự cảm thần kì: Kí hiệu này tuyệt đối không đơn giản!
Đêm tối tĩnh mịch được ấn phù này chiếu sáng, cũng vì kí hiệu này mà trở nên sôi trào.
Thập Cửu Châu.
Trên một lầu cao gần biển, cuồng sĩ đang uống rượu làm thơ đột nhiên đặt chén rượu xuống, đứng bật dậy, mắt lộ ánh sáng kinh hãi nhìn về phía mặt biển mịt mờ sương. Ánh mắt mang khí thế mạnh mẽ đó dường như có thể xuyên thấu sự cách trở của thời không, nhìn thấy hết thảy mọi thứ tận bờ bên kia: “Xảy ra chuyện rồi…”
Cũng là Thập Cửu Châu.
Giữa hồ nước trong vắt nhìn thấy đáy, một đôi mắt thăm thẳm sáng lên, mái tóc dài màu lam đậm xõa trong nước, chậm rãi đong đưa theo sóng nước. Mắt người phụ nữ này cũng màu lam, đáy mắt có một ngọn lửa u ám. Một ấn phù xa mãi tận cô đảo nhân gian lại xuất hiện một cách kì lạ trên ngọn lửa trong đáy mắt. Nàng nhíu mày lại dường như hoang mang, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào hồ nước trong suốt đó.
Vẫn là Thập Cửu Châu.
Trong hang động dưới lòng đất, mặt trên của một tế đàn to lớn chính là một tấm gương đồng nhẵn bóng phẳng lì. Một ông già khô gầy ngồi xếp bằng trên gương đồng, râu tóc bạc hết, trên người bám đầy bụi bặm.
Một ấn phù chậm rãi hiện lên trên gương đồng, ánh vàng rực rỡ lập tức chiếu sáng cả hang động.
Mí mắt khô héo của ông già khẽ động rồi chậm rãi mở ra. Ông già cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt mịt mờ, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cả Thập Cửu Châu, tất cả mọi tu sĩ đại năng có cảm ứng với trời đất lúc này đều ngẩng đầu lên nhìn.
Ấn phù đó cũng được khắc vào cảm giác của bọn họ.
Không có ngoại lệ.
Tuy nhiên lúc này Kiến Sầu còn không biết đây rốt cuộc là chuyện lớn đến mức nào.
Nàng cố gắng nhớ kĩ ấn phù đó, đến tận lúc nó dần dần tiêu tan trong tầng mây.
Ánh sáng phía dưới Thanh Phong am cũng dần dần ảm đạm rồi tiêu tan.
Vòng sáng vốn đã co lại bám vào trên thân Vô kiếm cũng như khôi phục được vài phần dũng khí, lại chậm rãi nở ra, bao phủ Kiến Sầu trong đó.
Đêm đen, ấn phù huyền ảo vô cùng đã biến mất, cuồng phong kịch liệt cũng biến mất, ánh vàng chói mắt cũng không còn.
Tất cả trở lại bình thường như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí có lúc Kiến Sầu quả thực cho rằng mình đang ở trong mơ.
Nàng ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, chỉ có cành gãy lá rụng đầy đất nhắc nhở nàng, hết thảy những gì nàng tận mắt chứng kiến vừa rồi không phải là ảo giác.
Thanh Phong am dưới kia đã gặp chuyện, vừa rồi Vô kiếm cũng có dị động, không phải là vị sư phụ nhặt của nàng xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Ý nghĩ này một khi xuất hiện là không thể nào xua đi được nữa.
Kiến Sầu còn đang suy nghĩ xem mình có cần xuống núi đi tìm Phù Đạo sơn nhân hay không, khóe mắt chợt thấy ánh sáng lóe lên, nàng đưa mắt lại nhìn thấy từ Thanh Phong am phía dưới có một vệt sáng màu lam đậm bay ra.
Vệt sáng này cực nhanh, từ chân núi theo triền núi bay thẳng lên.
Thậm chí Kiến Sầu còn có thể nghe thấy tiếng rít của vệt sáng này.
Hào quang thoáng chốc đã bay tới trước mắt Kiến Sầu, đồng thời còn có một tiếng kêu thảm: “Quá xui xẻo, quá xui xẻo rồi! Đồ nhi! Đồ nhi!”
Huỵch một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Kiến Sầu mượn ánh sáng từ Vô kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người vừa đến.
Không phải người khác, chính là Phù Đạo sơn nhân vừa rồi nàng còn định đi tìm.
“Sư phụ!”
Kiến Sầu không nhịn được vui mừng gọi một tiếng, vội vàng đi tới, không ngờ đến gần mới phát hiện Phù Đạo sơn nhân đang thở hồng hộc, hai tay chống cây gậy trúc nát đó, khuôn mặt đen thui, quan trọng nhất là trên người còn có rất nhiều vết máu.
Kiến Sầu kinh hãi: “Sư phụ, ngài bị thương rồi à?”
“Ta…”
Phù Đạo sơn nhân cúi đầu nhìn, trong đầu nghĩ hôm nay mình thật là dũng mãnh, làm sao lại bị thương được. Không ngờ vừa cúi đầu xuống quả nhiên nhìn thấy máu tươi đầy người, lão lại bị Kiến Sầu làm cho tức giận gần chết.
“Đây đương nhiên đều là máu của người khác!”
“À…”
Kiến Sầu ngượng ngùng thu vẻ mặt kinh ngạc, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển không ngừng, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lại không biết rốt cuộc nên hỏi câu nào trước.
“Sư phụ, vừa rồi…”
“Ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cứ từ từ đã. Bây giờ nghiêm trọng, cấp bách, ngươi mau đi theo ta!”
Phù Đạo sơn nhân vừa nói vừa đưa tay vẫy Vô kiếm, Vô kiếm lập tức chui lên, bay thẳng đến bên người Phù Đạo sơn nhân.
Lão đứng lên Vô kiếm, nhân tiện kéo Kiến Sầu còn chưa phản ứng kịp lên theo, sau đó tay bấm thủ quyết, Vô kiếm lập tức bay vút đi!
Gió đêm rất lạnh tạt vào mặt, thổi vào người rét căm căm.
Vô kiếm phát ra hào quang màu lam đậm, gào thét bay xuống Thanh Phong am dưới chân núi.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn xuống, lại chỉ thấy bóng đen lay động như yêu ma quỷ quái.
“Sư… Sư phụ… Chúng ta phải làm gì?”
Cổng Thanh Phong am đã ở trước mặt nhưng Phù Đạo sơn nhân lại ngự kiếm không dừng mà bay vọt qua thẳng đến phía sau.
“Trung Vực có mấy đệ tử không biết sống chết lại dám sang bên này rèn luyện, bị nhốt trong ẩn giới ở Thanh Phong am, bà nội nó chứ, thế là sơn nhân ta phải đi cứu. Hiện đã sắp đến thời gian mở truyền tống trận rồi, nhưng trong quá trình mở cửa xảy ra sai sót, bây giờ phải có năm tu sĩ cấp kim đan trở xuống mới có thể mở ra được”.
Phù Đạo sơn nhân tóm tắt một lượt những chuyện xảy ra, lập tức hè một tiếng khinh thường.
“Bà nội nó, ngươi mới chỉ có Luyện Khí kì, cũng đến đó góp một chân cho đủ số!”
Ơ…
Không ngờ lại là thế.
Truyền tống trận?
Ẩn giới?
Là cái quái gì?
Kiến Sầu chỉ có thể hiểu sơ sơ, còn chưa kịp hỏi tiếp lại nghe thấy Phù Đạo sơn nhân nói: “Lát nữa gặp mấy đứa không biết trời cao đất rộng kia, ngươi cứ nói mình là môn hạ Nhai Sơn…”
“Môn hạ Nhai Sơn?”
Kiến Sầu kinh ngạc.
Vô kiếm vẫn gào thét, chỉ một thoáng đã bay qua nửa am.
Phù Đạo sơn nhân dù bận vẫn lừ mắt xem thường nàng: “Ta là môn hạ Nhai Sơn, ngươi đương nhiên là đệ tử Nhai Sơn! Chuyện này cũng cần phải hỏi, đúng là phí công thu ngươi làm đồ đệ!”
Không dưng nói một hồi như vậy ai biết?
Kiến Sầu kích động muốn ngất.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, trong am không ngờ lại không nhìn thấy một bóng người, cảnh vật xung quanh đều lướt cực nhanh về phía sau.
“Thế đồ nhi đứng thứ mấy? Sư phụ đã thu mấy đồ đệ rồi?”
“Thu bảy”.
Vô kiếm đột nhiên vọt lên, vượt qua một con dốc nhỏ rồi lại lập tức lao xuống, phía trước xuất hiện một dòng suối nhỏ.
Phù Đạo sơn nhân thuận miệng trả lời Kiến Sầu, thân thể lại căng lên, đã sắp đến đích rồi.
Kiến Sầu hoàn toàn không biết, gật đầu hiểu ý: “Vậy đồ nhi xếp thứ tám, xem như tiểu sư muội”.
“Có cái rắm!”
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa lộn nhào khỏi thân kiếm ngã xuống, lão đúng là không còn sức nói chuyện nữa.
Mùi máu tanh trên người không ngừng tỏa ra, âm thanh của lão rất vang vọng trong đêm tối.
“Ngươi khoảng hai mươi tuổi, còn đã từng làm vợ người ta. Bọn ngớ ngẩn đời thứ ba sáu đó lúc nhập môn đều nhỏ hơn ngươi, ngươi đương nhiên là đại sư tỷ!”
Đại… đại sư tỷ?
Trước mắt Kiến Sầu trở nên tối sầm.
Thế là nàng…
Già rồi?
Kiến Sầu ngơ ngác một hồi lâu không bình tĩnh lại được. Ba chữ đại sư tỷ không ngừng lượn vòng trong đầu. Đến lúc nàng phản ứng lại thì một hang núi rộng một trượng xuất hiện trước mặt, vẫn còn không ngừng phóng đại!
Kiến Sầu há miệng trợn mắt nhìn, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, Phù Đạo sơn nhân đã ngự kiếm bay thẳng vào trong hang núi nhỏ hẹp.
Quyết tiến không lui!
“Đến rồi!”
#########
ND: Rảnh rỗi nói sơ sơ về hệ thống cấp bậc tu luyện.
Khởi đầu của tất cả những cái gọi là tầm tiên vấn đạo, tu tiên, tu đạo là từ quyển Đạo Đức kinh của Lão Tử, còn gọi là Lão Đam. Đạo Đức kinh kì thực không viết về đạo đức mà gồm hai phần đạo kinh và đức kinh, viết về cái gọi là thiên đạo, có nhắc tới một số cảnh giới của người tu chân như kim đan, trúc cơ, nguyên anh gì đó. Cuối cùng nghe nói ông này cưỡi trâu xanh ra khỏi Hàm Cốc quan, có khí tím từ phía đông bay đến (tử khí đông lai) rồi phi thăng lên tiên giới, để lại duy nhất một quyển Đạo Đức kinh loằng ngoằng khó hiểu làm khổ bao nhiêu đời vua chúa bên nước Tàu học đòi tu tiên rồi nhiễm độc thủy ngân, thạch tín mà chết. Đạo khả đạo, phi thường đạo, đạo mà có thể nói ra, diễn giải, mô tả được thì đã không còn là đạo, đạo chỉ có thể mỗi người tự tìm cho mình, tự ngộ ra, lại không có cách nào truyền cho người khác được, thế nên sư phụ chỉ có thể dạy pháp thuật cho đồ đệ, còn thiên đạo thì không dạy nổi, đồ đệ phải tự lĩnh ngộ.
Theo các truyện tiên hiệp trên mạng, cấp bậc cảnh giới của người tu chân chia ra thành nhiều bậc khác nhau, về cơ bản các cấp bậc thấp nhất là luyện khí kì (hấp thu linh khí thiên địa chứa trong người để luyện hóa), trúc cơ kì (xây dựng nền móng căn bản của người tu tiên, như trong truyện này là hoàn thiện đấu bàn của mình, linh khí từ thể khí chuyển sang thể lỏng), kim đan kì (linh khí từ thể lỏng biến thành kim đan, hình cầu, màu vàng kim), nguyên anh kì (kim đan tan chảy, hóa thành nguyên anh, có hình một đứa bé giống như bản thân tu sĩ), trên đó có thể có xuất khiếu kì, luyện hư kì, độ kiếp kì, đại thành kì gì đó, cuối cùng là phi thăng thành tiên.
Chúng ta có thể hình dung con người như một cỗ máy, linh khí là nhiên liệu. Ban đầu linh khí như khí gas, cao hơn là khí gas hóa lỏng, cao hơn nữa là nhiên liệu rắn, nhiên liệu hạt nhân, đại loại thế. Cũng khá dễ hiểu đúng không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!