Ta Không Thành Tiên
Chương 29: Một lời không hợp
Các đệ tử đến xem bên ngoài đều bị trưởng lão đuổi đi, lí do thống nhất được đưa ra chính là đại sư tỷ tu luyện sơ ý một chút gây ra, còn rốt cuộc bọn họ có tin hay không thì không thể biết được, mà các trưởng lão cũng không cần quan tâm.
Có điều mấy đệ tử của Phù Đạo sơn nhân thì không dễ lừa gạt như vậy.
Hiếm khi năm người còn ở Nhai Sơn lại tụ tập cùng nhau như hôm nay.
Một Khúc Chính Phong thờ ơ đứng bên cạnh. Một Thẩm Cữu mặc áo bào trắng như tuyết, ngón tay khẽ vuốt môi, dường như đang suy nghĩ. Một củ cải nhỏ, Khương Hạ, vẫn nhìn lên lỗ thủng trên vách núi, trong miệng lẩm bẩm: “Chân ai mà to thế nhỉ?”
Hai người còn lại đương nhiên là hai gã có biệt danh “kiếm si” và “tên ngốc”.
Một thanh niên dáng vẻ hào sảng, bên hông đeo một thanh trường kiếm, một bầu rượu.
Dưới cằm có dâu lún phún, chắc là đã mấy ngày không cạo, nhìn có vẻ hơi lôi thôi.
Nhưng đôi mắt hắn lại sắc bén như lưỡi kiếm. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt này liền có cảm giác như trong đó có bóng kiếm lấp loáng, hết sức đáng sợ.
Một người còn lại thì tướng mạo đôn hậu, dáng người khỏe mạnh, trên mặt mang nụ cười chất phác, mặc dù có một khuôn mặt xem như tuấn tú đàng hoàng nhưng thần thái lại không thể nào gọi là đẹp trai.
Gã này chính ta tên ngốc Trần Duy Sơn.
Hắn gãi gãi đầu, lại nghe thấy câu hỏi Khương Hạ vẫn lẩm bẩm, liền trả lời: “Vừa rồi nghe các trưởng lão nói là đại sư tỷ tu luyện gây ra động tĩnh, ta nghĩ đây chính là chân của đại sư tỷ?”
Trong nháy mắt, bốn người xung quanh đều yên lặng một cách kì lạ.
Khóe miệng Thẩm Cữu co giật một hồi lâu, sau đó hắn ngẩng đầu lên, đặc biệt thành khẩn nói với gã đàn ông đôn hậu: “Lão Lục, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đến trước mặt đại sư tỷ, ngươi tốt nhất đừng nói một chữ nào”.
Khúc Chính Phong đứng bên cạnh cười, rất lạnh nhạt.
Khương Hạ nhìn vẻ mặt Khúc Chính Phong, rùng mình một cái: Quá lạnh.
Trần Duy Sơn lại không hiểu nổi: “Vì sao?”
Thẩm Cữu nhìn hắn đầy khinh thường, chỉ số thông minh thấp thế này, sợ là hết thuốc chữa rồi.
“Đi ra rồi”.
Thanh niên vẫn đứng bên cạnh không tham gia bàn tán với bọn họ, ánh mắt không rời lỗ thủng trên cao, cuối cùng nói một tiếng.
Giọng hắn rất thô, rất khàn, làm mọi người nghe mà khó chịu.
Có điều lúc này mọi người đều không để ý, vội vàng nhìn theo ánh mắt hắn.
Quả nhiên là có người đi ra.
Trưởng lão mi dài đi trước, chưởng môn và Kiến Sầu đi sau. Người đi cuối cùng không ngờ lại là vị sư tôn “đáng kính” của bọn họ, Phù Đạo sơn nhân.
Phù Đạo sơn nhân không ngừng gọi với lên phía trước: “Ngươi trả lời ta đi!”
Thực ra lúc này Kiến Sầu cũng không đi trước Phù Đạo sơn nhân bao nhiêu, nàng bất đắc dĩ dừng bước, có điều khóe mắt lại thoáng liếc thấy các vị “đồng môn” cãi lời trưởng lão đứng bên dưới quan sát mình.
Đưa mắt nhìn quanh một lượt, Kiến Sầu phát hiện có vô số ánh mắt từ chỗ xa chỗ gần chỗ sáng chỗ tối đang rơi vào trên người mình.
Lời sắp ra đến miệng cũng dừng lại, sau đó biến thành: “Sư phụ, lát nữa chúng ta nói tiếp. Đồ nhi cũng không xác định được”.
Cái thứ gọi là thiên bàn này, dù nói thế nào cũng có vẻ hơi mơ hồ huyền ảo.
Kiến Sầu luôn cảm thấy quá trình tu luyện của mình rất kì dị, quá thuận lợi, ngược lại khiến nàng hơi sợ hãi.
Lúc này Phù Đạo sơn nhân cũng đã đi đến bên cạnh nàng, nghe Kiến Sầu nói như vậy trong lòng lại rất nghi hoặc.
Lão vừa đi vừa nói: “Ôi, ta đã nói với ngươi rồi, thắp sáng tất cả các tuyến khôn có thể thắp sáng rồi mới trúc cơ, sao con bé nhà ngươi lại sốt ruột như vậy? Nhớ năm xưa ta lần tìm hướng đi của các kinh mạch cũng tốn không ít thời gian. Đấu bàn một trượng đâu phải dễ dàng thắp sáng toàn bộ chứ? Càng huống chi khi đó ta còn là một thiên tài vang danh Thập Cửu Châu…”
“Thế sư phụ có thắp sáng được toàn bộ không?”
Kiến Sầu lại hỏi.
“…”
Một lần nữa bị câu hỏi của Kiến Sầu làm nghẹn họng.
Phù Đạo sơn nhân chỉ hận không thể nhét cái đùi gà vào miệng nàng: “Sơn nhân ta phát hiện ngươi đúng là đã nhiễm thói xấu của mấy thằng ranh kia rồi. Sao có thể bắt nạt người già như thế? Người ta đã cố tránh không nói mà lại cứ bới ra!”
“À…”
Mỗi lần nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân như thế này, Kiến Sầu lại lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bị đứa nghịch đồ này làm tức chết.
Trịnh Yêu đi trước mấy bước nghe thấy, trong lòng rất sướng, chỉ dỏng tai nghe mà không xen vào. Biết làm sao được, ai bảo hắn không phải thiên tài, cũng không phải đồ đệ của thiên tài, càng không có đồ đệ thiên tài chứ?
Ai da ai da, thanh nhàn đúng là tốt thật.
Sáng sớm có động tĩnh lớn như vậy, từ trên xuống dưới Nhai Sơn kì thực đều tò mò, mặc dù bị đuổi đi nhưng cũng chỉ là không dám công khai đứng xem thôi. Những người như Thẩm Cữu, Khúc Chính Phong còn có không ít, thấy đám người chưởng môn vừa cười vừa nói đi ra, dáng vẻ vô cùng cao hứng, trong lòng bọn họ đều có một thắc mắc như nhau.
Tàng kinh các suýt nữa bị nổ, có chuyện gì đáng vui vẻ chứ?
Những kẻ nhanh trí lập tức nghĩ đến Kiến Sầu.
Chẳng lẽ các trưởng lão nói động tĩnh này là đại sư bá Kiến Sầu gây ra, chuyện này lại là sự thật?
Trong một số trường hợp, suy nghĩ của mọi người luôn tồn tại điểm chung.
Thế là sau khi đám người Phù Đạo sơn nhân đi mất, không ít người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn lỗ thủng khổng lồ hình thù kì quái: Chẳng lẽ đúng là chân của Kiến Sầu đại sư bá?
Tên nhóc mập mạp Khương Hạ cũng giơ ngón tay mũm mĩm ra chọc Trần Duy Sơn đứng bên cạnh.
“Ngươi thấy thế nào?”
Trần Duy Sơn luôn luôn thật thà chất phác, hắn cảm thấy các sư huynh đệ đều đang nhìn mình, lại thấy hơi xấu hổ.
Đưa tay sờ sờ gáy, Trần Duy Sơn nói: “Ta cho rằng đại sư tỷ rất lợi hại, có điều chân hơi to một chút, ngay cả tường cũng hỏng rồi”.
“…”
Chỉ số thông minh cỡ này, hoàn toàn không thể đối thoại bình thường được!
Khương Hạ chán nản lấy tay che mặt, nói với Thẩm Cữu: “Tứ sư huynh, ngươi nói đúng”.
Thẩm Cữu phóng khoáng phất tay áo, nói: “Đó là đương nhiên. Có điều ta vẫn rất tò mò, trước lúc bế quan, sư tỷ cũng chỉ có Luyện Khí kì, rốt cuộc làm thế nào mà gây ra động tĩnh lớn như vậy được? Ơ hay, họ lên kia làm gì?”
Ánh mắt đưa lên nhìn theo đám người Phù Đạo sơn nhân, Thẩm Cữu nói xong liền ngẩn ra một lát.
Thì ra đám người Phù Đạo sơn nhân do chưởng môn Trịnh Yêu dẫn đầu không ngờ lại đang đi lên thang, đi đến Lãm Nguyệt điện ở trên cao.
Đến Lãm Nguyệt điện bình thường là để nghị sự hoặc tiếp khách.
Mọi người ở Nhai Sơn đã lâu nên đều biết chuyện này.
Khúc Chính Phong bên cạnh nói lạnh nhạt: “Vừa rồi ta thấy Hi Hòa trưởng lão từ bên ngoài đến, nghe nói là Tiễn Chúc phái cử ba nữ tu sĩ đến, muốn gặp Kiến Sầu sư tỷ. Cụ thể là chuyện gì thì ta không hỏi”.
Dù sao cũng không phải việc của hắn, không tiện hỏi thăm.
Thẩm Cữu lập tức tò mò, đặt tay lên vai Khúc Chính Phong, cười hê hê: “Nhị sư huynh, đừng giấu nữa mà. Ta biết ngươi, ngươi luôn là con cáo già giấu kĩ không lộ nhất Nhai Sơn chúng ta. Ta và ngươi đã đấu bao nhiêu năm, bây giờ ta cũng bị ngươi đánh bại rồi. Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, ngươi tiết lộ một chút có sao đâu”.
Vừa rồi còn hầm hè nhau, người không biết còn tưởng hai người này có đại thù, chớp mắt sau đã thân thiết như thường rồi.
Mấy người còn lại nhìn thấy, đồng loạt lừ mắt đầy xem thường.
Nghe Thẩm Cữu nói, Khúc Chính Phong chỉ lạnh nhạt lắc đầu: “Ta thật sự không biết nhiều hơn”.
“Đã không biết thì chúng ta đi xem là biết”.
Giọng nói vừa thô vừa khàn từ bên cạnh xen vào.
Mọi người kinh ngạc quay lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng thanh niên dáng vẻ hào sảng thoáng cái biến mất, hóa thành một vệt sáng đáp xuống ngôi đình đá dẫn đến Lãm Nguyệt điện.
Mấy người còn lại đều hơi bất ngờ.
Khúc Chính Phong than thở: “Nói đến sức hành động thì các sư huynh đệ chúng ta đúng là còn thua kém Khấu sư đệ. Khấu sư đệ không giỏi ăn nói, chỉ si mê kiếm, để một mình hắn lên ta không yên tâm. Từng là đại sư huynh của các ngươi, ta phải lên trông coi Khấu sư đệ một chút”.
Dứt lời, như một “nhị sư huynh” rất có trách nhiệm, hắn ngự kiếm bay thẳng lên, cũng bay tới Lãm Nguyệt điện.
Tên nhóc mập mạp Khương Hạ mắng một tiếng: “Nhị sư huynh vô sỉ, đợi ta với!”
“Các ngươi đi hết à? Có cần phải vội vã như vậy không? Cho ta đi theo với!” Thẩm Cữu luôn luôn không chịu kém ai, không hề nghĩ ngợi đạp phi kiếm đuổi theo.
Chỉ còn lại Trần Duy Sơn ngốc nghếch, nghĩ một hồi lâu mới nói: “Mọi người đều đi, ta cũng đi. Cùng hành động với mọi người chắc là không sai”.
Thế là hắn lắc người, bóng dáng biến mất. Khi xuất hiện lại, không ngờ hắn đã ở bên cạnh tên mập mạp Khương Hạ.
Mấy người rón rén đến gần Lãm Nguyệt điện.
Lúc này trên Lãm Nguyệt điện, trưởng lão Hi Hòa đứng thứ hai trong bốn đại trưởng lão đã đứng trong điện.
Hắn rất thấp, chỉ cao đến ngực chưởng môn Trịnh Yêu vừa đi vào, dưới cằm lại có bộ râu dày, rất dài, gần như sắp quét xuống đất.
Mấy cây đèn đồng đều có ánh lửa, dù là ban ngày vẫn cháy như thường.
Bên ngoài liên tiếp có tiếng bước chân, trưởng lão Hi Hòa không hề kinh ngạc, bình tĩnh quay lại thi lễ: “Bái kiến chưởng môn, bái kiến Phù Đạo sư bá”.
Trịnh Yêu đặt một tay lên cái bụng phệ, chậm rãi bước tới.
Vị trí chính giữa có một bảo tọa, bình thường Trịnh Yêu không bao giờ ngồi ở đó, nhưng khi có người ngoài đến thăm thì lại khác.
Đến lúc làm bộ làm tịch rồi.
Hắn phất tay áo ngồi lên bảo tọa, Phù Đạo sơn nhân đi teho phía sau thuận thế ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn, hiển nhiên là địa vị cực kì cao quý. Còn Kiến Sầu chính là đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân nên đứng hầu bên cạnh Phù Đạo sơn nhân.
Kiến Sầu nhìn mấy người đang đứng giữa đại điện, ngoài trưởng lão Nhai Sơn còn có ba nữ tu sĩ.
Các nữ tu sĩ này mặc y phục không khác Hứa Lam Nhi mấy, góc áo có thêu kí hiệu giống như hai cánh cửa sổ, dáng người đều rất đẹp.
Nữ tu sĩ đứng phía trước khóe mắt có một nốt ruồi, có vẻ khá bình tĩnh. Người đứng giữa thì nhìn hơi thông thường. người dứng sau cùng lại cúi thấp đầu, dường như hơi căng thẳng, cũng không biết mặt mũi thế nào.
Hai cánh cửa sổ, Tiễn Chúc phái.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc? (ND: Ý là cô gái hỏi khi nào mới được cùng tình nhân cắt bấc nến bên cửa sổ phía tây. Tiễn là dùng kéo cắt, chúc là nến)
Trong đầu Kiến Sầu lại hiện lên câu thơ đó, sau đó quan sát mấy người trong điện, cảm thấy hơi đang tiếc.
Quá lãng phí.
Nếu Tiễn Chúc phái toàn là người tâm cơ sâu nặng như Hứa Lam Nhi thì đúng là không xứng với cái tên đẹp như vậy.
Thấy mọi người đã đến, Hi Hòa trưởng lão liền tiến lên bẩm: “Khởi bẩm chưởng môn, ba vị đệ tử Tiễn Chúc phái cầu kiến đã ở trong điện.
Đây là một câu dẫn kiến.
Ba cô gái phía sau nghe vậy lập tức tiến lên một bước, cùng thi lễ với Trịnh Yêu: “Chúng vãn bối bái kiến chưởng môn Nhai Sơn”.
Âm thanh đều tăm tắp, rất nũng nịu vang lên trên điện làm mọi người có một cảm giác rất khác thường.
Trịnh Yêu đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, thản nhiên đưa tay xoa gai ốc vừa nổi trên cánh tay, trên mặt lại không lộ manh mối, nói: “Mời ba vị tiểu hữu đứng lên, đều là tu sĩ Tả Tam Thiên Trung Vực, cũng không cần đa lễ như thế. Bản tọa nghe nói các vị tới tìm đại sư tỷ?”
Đại sư tỷ?
Nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái có nốt ruồi dưới khóe mắt tên là Chu Bảo Châu, ở Tiễn Chúc phái cũng được sư tôn rất coi trọng, dù không bằng Hứa Lam Nhi nhưng cũng kém không nhiều.
Lần này ả đã chuẩn bị kĩ trước khi đến, biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, cũng biết Kiến Sầu là đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân.
Nhưng bây giờ ả lại hơi kinh ngạc.
Bởi vì ả đang định lên tiếng gọi Kiến Sầu là đại sư tỷ.
Mồ hôi lạnh tự nhiên toát ra, Chu Bảo Châu hít một hơi mới điều chỉnh lại tâm tình được. Ả ứng biến coi như không tồi, kịp thời đổi giọng.
“Hồi bẩm Trịnh chưởng môn, đúng là như thế”.
Lấy lại bình tĩnh, Chu Bảo Châu nói tiếp: “Tiễn Chúc phái ta có đệ tử Hứa Lam Nhi, thời gian trước cùng mấy tông môn Trung Vực khác xuất phát đến ẩn giới Thanh Phong am trên cô đảo nhân gian, không ngờ nửa đường gặp nạn, may được Phù Đạo trưởng lão trọng nghĩa cứu giúp, thật sự vô cùng cảm kích. Có điều trên đường về Thập Cửu Châu, Hứa sư tỷ của ta bị kẻ thù lòng lang dạ sói ở Ngũ Di tông đuổi giết, khi đánh nhau nhất thời loạn tay loạn chân, lại sơ suất giao thủ với Kiến Sầu tiền bối…”
Dùng tiền bối, coi như thông minh.
Có điều lời nói ra lại không được thông minh lắm.
Kiến Sầu im lặng đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, trong mắt lộ vẻ châm chọc.
Xem ra đề nghị của mình sai rồi.
Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân ngồi dây đều đã nghe Kiến Sầu kể lại ngọn nguồn, bây giờ nghe những lời né tránh trọng điểm của Chu Bảo Châu, trong lòng không được thoải mái lắm.
Tại sao nghe lời này lại ngứa tai như vậy?
Trịnh Yêu nheo mắt thoáng nhìn sắc mặt Chu Bảo Châu.
Chu Bảo Châu cảm thấy vị chưởng môn Nhai Sơn này thật sự không giống những gì mình nghe nói.
Trong mắt thế nhân, Nhai Sơn cao quý mà thần bí, là một nơi xuất hiện rất nhiều cao thủ.
Dù là Chu Bảo Châu cũng không thể không chấn động khi đi qua thiên tu mộ dưới cầu treo Nhai Sơn. Nhưng…
Tại sao chưởng môn Nhai Sơn lại là một người mập mạp?
Chu Bảo Châu không cách nào hình dung được cảm giác trong lòng, có gắng đè cảm giác quái dị này xuống, nhất nhất thuật lại những lời sư tôn đã dặn.
“Nhai Sơn luôn được các môn phái Tả Tam Thiên Trung Vực kính trọng, Tiễn Chúc phái cũng là một trong số đó. Bây giờ sơ suất làm người của Nhai Sơn bị thương, Hứa sư tỷ dù bị thương nặng nhưng trong lòng vẫn áy náy không thôi, chỉ sợ giữa hai môn có xích mích nên đã cầu xin sư tôn phái ba người vãn bối đến đây để xin lỗi Kiến Sầu tiền bối vì chuyện hôm đó”.
Chu Bảo Châu cho rằng tất cả đều thuận lợi, lúc nói mấy câu cuối cùng, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
“Hi vọng Kiến Sầu tiền bối có thể tha thứ cho sai lầm của Hứa sư tỷ lần này, không tính toán những chuyện trước kia. Tiễn Chúc phái cũng sẽ nhớ đại ân của Nhai Sơn, sau này nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của Kiến Sầu tiền bối và Phù Đạo trưởng lão đã cứu mạng”.
“Nói xong rồi chứ?”
Trịnh Yêu nghe ả lải nhải một hồi lâu, trong lòng đã rất thiếu kiên nhẫn.
Thấy bên tai không còn tiếng nói, hắn mở to mắt, cuối cùng cũng nhìn thẳng Chu Bảo Châu.
Chu Bảo Châu ngẩn ra, sau đó mới phát giác mình không hề được coi trọng.
Người của Nhai Sơn không khỏi quá mức ngạo mạn.
Chỉ tiếc không có mấy người cần để ý đến tâm tình của một tiểu nhân vật như ả.
Phù Đạo sơn nhân bên cạnh cười hê hê, hùa theo: “Hình như là xong rồi hay sao ấy”.
“Ờ”.
Trịnh Yêu gật đầu, lại quay sang nhìn: “Đại sư tỷ, đây là chuyện của ngài, ngài thấy thế nào?”
Vừa rồi thi lễ, đám người Chu Bảo Châu cũng đã thoáng nhìn Kiến Sầu.
Kiến Sầu mặc dù ăn mặc đơn giản, không hề rực rỡ nhưng chỉ nhìn qua là biết đó là một phụ nữ. Tóc đen như thác, mặt mày như vẽ, da trắng như tuyết, xinh đẹp nho nhã hiếm thấy. Dù không hẳn là nghiêng nước nghiêng thành nhưng đứng trên đại điện này cũng khiến một góc đại điện sáng ngời.
Nghe thấy Trịnh Yêu hỏi nàng, Chu Bảo Châu mới dám khẳng định thân phận của Kiến Sầu. Đây chính là đại đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân hiện nay, đại đệ tử Nhai Sơn Kiến Sầu.
Kiến Sầu đứng bên cạnh đương nhiên đã nghe rõ những lời Chu Bảo Châu nói.
Nàng hành lễ với Trịnh Yêu trước rồi mới bước tới một bước: “Bẩm chưởng môn, ta nghe vị muội muội Tiễn Chúc phái này nói mấy câu, có chút không rõ muốn hỏ lại một hai, chẳng biết có được không?”
Trịnh Yêu gật đầu một cái, nhìn về phía Chu Bảo Châu.
Nốt ruồi dưới khóe mắt Chu Bảo Châu dường như khẽ giật một cái. Sự tình phát triển hình như không giống ả nghĩ.
Cảm giác khi nhìn vị đại sư tỷ Nhai Sơn này cũng không giống Hứa Lam Nhi đã miêu tả.
Ả vừa ghét cách xưng hô “muội muội Tiễn Chúc phái” của Kiến Sầu, vừa căng thẳng vì câu hỏi sắp tới của Kiến Sầu. Thấy Trịnh Yêu đang nhnf mình, ả không dám từ chối, vội đáp: “Mời Kiến Sầu tiền bối hỏi”.
Kiến Sầu từ phía sau Phù Đạo sơn nhân đi sang vài bước rồi đi tới giữa đại điện, khẽ gật đầu xem như chào hỏi Chu Bảo Châu.
Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng, trong lòng bắt đầu than thở: Quả nhiên là đồ đệ chỉ có mình mới thu nhận được. Nhìn nó làm dáng kìa! Ung dung không? Nhàn nhã không? Có áp lực không? Có khí phách không?
Xem ra danh hiệu nữ tu sĩ mạnh nhất Nhai Sơn cũng không thích hợp nữa.
Phù Đạo sơn nhân vui vẻ quyết định: Sau này sẽ dạy Kiến Sầu thành tu sĩ mạnh nhất Nhai Sơn!
Trong điện, Kiến Sầu dừng bước, khóe miệng mang nét cười nhàn nhạt, nhìn có vẻ hết sức thân mật.
“Vừa rồi ngươi nói Hứa Lam Nhi bị kẻ xấu Ngũ Di tông đuổi giết, người này có phải Đào Chương?”
“…Vâng”.
Chu Bảo Châu không nghĩ tới Kiến Sầu lại hỏi một câu không liên quan như vậy nên phản ứng hơi chậm.
Hiển nhiên ả đang rất nghi hoặc, có điều Kiến Sầu không định gải thích àm tiếp tục hỏi: “Đào Chương Ngũ Di tông chính là kẻ xấu, vậy ngươi có biết Đào Chương từng bị Hứa Lam Nhi thừa gió bẻ măng khoét mất một con mắt không?”
Đồng tử Chu Bảo Châu lập tức co lại, trong lòng dâng lên một dự cảm cực kì chẳng lành.
Ả gắng gượng cười một cái, đáp: “Kiến Sầu tiền bối hiểu lầm, đó là lời nói của một bên, không thể tin được”.
“Cũng đúng”. Kiến Sầu không phủ nhận: “Ta mới vào giới tu hành không lâu, đích xác cũng không rõ thù hận giữa các tông môn. Vậy chuyện Đào Chương tạm thời bỏ qua, ta chỉ hỏi Hứa sư tỷ của ngươi trong lúc giao chiến chỉ lỡ giao thủ với một mình ta thôi à?”
Dự cảm chẳng lành trong lòng cuối cùng đã thành sự thật.
Chu Bảo Châu biết tình hinhd đã diễn biến theo phương hướng xấu nhất.
Mồ hôi lạnh toát ra trong lòng bàn tay, ả ngước mắt nhìn Kiến Sầu, chỉ thấy ánh mắt Kiến Sầu đầy châm biếm như đã nhìn thấu ý đồ mình đến đây.
“Chuyện hôm nay là vì Nhai Sơn mà đến, khi đó tình hình hỗn loạn, ai có thể nhớ hết được. Hứa sư tỷ cũng bị trọng thương, lúc thuật lại việc này với sư tôn cũng rất lộn xộn, cho nên Bảo Châu không thể giải đáp nghi hoặc của Kiến Sầu tiền bối”.
Đó chính là không thừa nhận.
Qua thái độ của nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái trước mặt này, Kiến Sầu đã biết chuyện này là thế nào.
Tiễn Chúc phái không thừa nhận Hứa Lam Nhi từng giao chiến với Niếp Tiểu Vãn, đương nhiên cũng sẽ không thừa nhận Hứa Lam Nhi lại dùng Lan Uyên Nhất Kích làm Niếp Tiểu Vãn bị thương nặng để cướp đường chạy trốn.
Đã không thừa nhận gì hết thì cái gọi là tạ lỗi cũng chỉ là tạ lỗi Nhai Sơn.
Kiến Sầu cũng biết Tiễn Chúc phái tính toán thế nào.
Nhất thời nàng lại không nhịn được cười khẩy một tiếng, thật sự là cảm thấy nực cười đến cực điểm.
“Thôi, trước mặt người đàng hoàng không nói lời vòng vo, ta cũng chẳng muốn vòng vèo với ngươi”. Kiến Sầu hỏi thẳng Chu Bảo Châu: “Chuyện Hứa Lam Nhi đánh Niếp Tiểu Vãn Vô Vọng trai bị thương nặng để chạy trốn, Tiễn Chúc phái ngươi có thừa nhận không?”
Đây là ép hỏi, không lưu tình chút nào.
Chu Bảo Châu không phải người ngu dốt, ả thoáng nhìn chưởng môn Nhai Sơn Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân ngồi xem kịch bên trên, cũng đã hiểu rõ thái độ của Nhai Sơn.
Không ngờ…
Tuyệt đối không ngờ.
Mỗi một việc sau khi tới Nhai Sơn đều không giống những gì sư tôn suy đoán.
Sư tôn nói Nhai Sơn đã lâu không can thiệp thế sự, chỉ có uy danh bên ngoài, hẳn sẽ không muốn tranh chấp với môn phái khác.
Sư tôn nói tu sĩ ích kỉ, ân oán của Hứa sư tỷ và Niếp Tiểu Vãn là ân oán riêng giữa hai người, có báo thù cũng không đến lượt Nhai Sơn đại sư tỷ.
Sư tôn còn nói, đại sư tỷ Nhai Sơn vốn không dính dáng gì đến Hứa sư tỷ, càng không bị thương nặng, còn đối với đám người Niếp Tiểu Vãn cũng chỉ mới quen biết, không có tình cảm sâu ănnjg gì, hẳn là sẽ không can thiệp vào chuyện này.
Tất cả những điều này cũng là nguyên nhân Hứa Lam Nhi lại ra tay với Niếp Tiểu Vãn.
Nhưng bây giờ tất cả những gì Chu Bảo Châu đang đối mặt đều kahcs xa dự đoán của sư tôn và Hứa sư tỷ.
Kiến Sầu thấy sắc mặt Chu Bảo Châu thay đổi, lại một hồi lâu không trả lời, trong lòng bắt đầu không vui.
“Ta hỏi, Tiễn Chúc phái có thừa nhận chuyện Hứa Lam Nhi đánh lén Niếp Tiểu Vãn không?”
“…”
Chu Bảo Châu chậm rãi ngẩng đầu lên, dường như dùng hết sức toàn thân mới có thể đứng thẳng người trong đại điện Nhai Sơn được.
Nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Kiến Sầu, Chu Bảo Châu lấy dũng khí mở miệng nói: “Kiến Sầu tiền bối hiểu lầm, việc này chỉ là giả dối. Tiễn Chúc phái ta và Vô Vọng trai dù xưa nay không giao hảo nhưng cũng chưa từng có thù hận. Nếu có chuyện như vậy, Vô Vọng trai sao có thể nén giận không đến tìm Tiễn Chúc phái đòi công bằng? Xin tiền bối ăn nói cẩn thận”.
Trợn mắt nói dối!
Ăn nói cẩn thận?
Không ngờ lại dám kêu nàng ăn nói cẩn thận?!
Kiến Sầu suýt nữa phì cười một tiếng.
Trên đại điện Lãm Nguyệt của Nhai Sơn, dám kêu đệ tử Nhai Sơn ăn nói cẩn thận!
Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân ngồi bên trên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Một hồi lâu sau Trịnh Yêu mới cười một tiếng cổ quái, lại không nói gì.
Kiến Sầu không tức giận, hoặc nói ít nhất giờ khắc này không tức giận.
Nàng nói: “Lời nói của một phía Đào Chương, Tiễn Chúc phái ngươi không công nhận. Chuyện thực ta tận mắt nhìn thấy, Tiễn Chúc phái ngươi cũng không nhận. Đã không nhận tất cả thì cần gì phải lên Nhai Sơn xin lỗi ta? Chỉ cần nhắm mắt không nhận chẳng phải còn hay hơn sao?”
“Hứa sư tỷ làm việc thẳng thắn, không thẹn với lương tâm. Hứa sư tỷ cũng không có lỗi gì với Kiến Sầu tiền bối, chẳng qua khi đó tình hình hỗn loạn cho nên lỡ tay thôi”. Chu Bảo Châu nói: “Càng huống chi Nhai Sơn có danh chính phái, có ơn cứu mạng với Hứa sư tỷ. Hứa sư tỷ chỉ sợ Nhai Sơn hiểu lầm nên hôm nay bọn ta mới tới thăm”.
Tới thăm?
Rõ ràng chính là khách không mời mà!
Kiến Sầu nhớ tới tình cảnh bi thảm của Niếp Tiểu Vãn lúc trọng thương hôn mê, nhớ tới vùng máu loang trên mặt biển giữa đảo Trảm Nghiệp và đảo Đăng Thiên, nhớ tới sự tỉnh táo như tê liệt của Trương Toại và Chu Cuồng…
Nàng đột nhiên cười một tiếng, lắc đầu, cuối cùng không nhìn Chu Bảo Châu nữa mà đi thẳng lên trên đại điện.
Trịnh Yêu nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt phức tạp, Phù Đạo sơn nhân bên cạnh cũng vậy.
Giới tu hành có rất nhiều chuyện, bọn họ cũng không thể thay đổi.
Kiến Sầu bước một bước lên bậc thềm.
Ghế của Phù Đạo sơn nhân còn cách đó tám bậc thềm nữa, có điều Kiến Sầu lại dừng chân đứng ở bậc thềm đầu tiên.
Nàng ngước mắt nhìn Trịnh Yêu, lại nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Nàng nghĩ một chút, không ngờ lại quay về nhìn ba người bên dưới. Hai người còn lại mặt như màu đất, cô gái nhát gan nhất đã bắt đầu run rẩy, chỉ có Chu Bảo Châu còn cố gắng bình tĩnh.
Ngay cả chính mình cũng giấu không nổi, vậy màkhi bịa đặt lại không chột dạ hay sao?
“Ta hỏi một lần cuối cùng, Hứa Lam Nhi thật sự không dùng chiêu Lan Uyên Nhất Kích nổi tiếng của Tiễn Chúc phái các ngươi đánh Niếp Tiểu Vãn trọng thương sao?”
Lan Uyên Nhất Kích!
Đây là khi đó Đào Chương nói, có elx là một thuật pháp rất nổi danh của Tiễn Chúc phái cho nên Đào Chương mới dễ dàng nhận ra.
Kiến Sầu không biết nhưng nàng phải hỏi như vậy.
Quả nhiên vừa nghe thấy Lan Uyên Nhất Kích, sắc mặt Chu Bảo Châu đã đại biến.
Đạo thuật khác nhau sẽ tạo thành thương thế khác nhau, mà Lan Uyên Nhất Kích của Tiễn Chúc phái đích xác có điểm đặc thù.
Chẳng lẽ vị đại sư tỷ Nhai Sơn này lại biết?
Chu Bảo Châu nhất thời hơi hoang mang, trong lúc hoảng loạn lại cắn răng nói: “Dù có thì cũng là khi đó tình hình cũng hỗn loạn, Hứa sư tỷ có thể đã ngộ thương Niếp Tiểu Vãn”.
“Ngộ thương?”
Kiến Sầu khó mà nói rõ cảm nhận trong lòng mình lúc này, chỉ có thể cười một tiếng tỏ ý khinh miệt.
Nàng đứng không xa trước mặt Chu Bảo Châu, đưa mắt nhìn ả: “Thế thì đúng là không khéo, chỉ sợ ngươi cũng sẽ bị ta ngộ thương!”
Trịnh Yêu thầm quát to một tiếng trong lòng “Chơi hay lắm”, chỉ thiếu nước đứng lên vỗ tay khen ngợi Kiến Sầu.
Hắn cố nén kích động, dùng tay quạt quạt bên má, kéo dài giọng, nói lạnh lùng: “Đúng vậy, tình hình lúc này đúng là quá hỗn loạn…”
Phù Đạo sơn nhân bên cạnh sướng đến mức suýt nữa làm rơi cái đùi gà vừa lén lấy ra xuống đất.
Sắc mặt Chu Bảo Châu đã khó coi đến cực điểm.
Kiến Sầu và Trịnh Yêu kẻ xướng người hoạ, ả sao có thể không hiểu ý hai người này chứ?
Chuyến đi đến Nhai Sơn hôm nay xem như thất bại rồi.
Có điều Nhai Sơn hành động như thế thật sự khiến Chu Bảo Châu không sao ngờ được. Cao ngạo không nói, lại còn quá mức vô lí, thật sự làm người ta chán ghét!
Cuối cùng ả cười lạnh một tiếng, cũng không phải không biết người gọi là đại sư tỷ Nhai Sơn chỉ có tu vi Luyện Khí kì, chỉ nhìn chằm chằm Kiến Sầu: “Không ngờ Nhai Sơn lại là một môn phái ỷ thế ức hiếp người như thế, đúng là Tiễn Chúc phái đã được mở rộng tầm mắt…”
Đây không còn là một lời không hợp nữa.
Một lời, hai lời, ba lời…
Vô số lời!
Kiến Sầu nên nghe lời Thẩm Cữu từ sớm, không cần phải nghe con ranh này nói huyên thuyên mất thời gian làm gì.
Nàng nhấc mí mắt, đuôi mắt xếch lên, ba phần buốt giá bảy phần lạnh lùng: “Rút kiếm!”
Rút kiếm!
Đám người Thẩm Cữu đang nghe trộm ngoài điện suýt nữa đồng loạt ngã nhào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!