Ta Không Thành Tiên
Chương 49: Ninh người luyện thể
“Phương pháp luyện thể”.
Có lẽ cũng biết lời vừa rồi của mình rất đáng sợ, cho nên Kiến Sầu nhắc lại một lần rất rõ ràng.
Phù Đạo sơn nhân cuối cùng cũng sụp đổ…
Lão nhớ lại một câu Khúc Chính Phong nói trên đỉnh Hoàn Sáo, không chừng Kiến Sầu mới là người chịu đòn tốt nhất… Không ngờ đúng là có nguyên nhân.
“… Ngươi… Ngươi xác định là chính ngươi muốn luyện thể đấy chứ? Hay là bị cái thằng Khúc sư đệ của ngươi làm cho quấn trí rồi?”
Mức độ mạnh mẽ về thể xác của Khúc Chính Phong là hiếm thấy trong toàn bộ giới tu hành.
Bởi vì không có thằng ngốc nào lại chịu hao tổn vô số thời gian cho việc rèn luyện cường độ thân thể.
Theo Phù Đạo sơn nhân đoán, trong thời gian hơn trăm năm này, Khúc Chính Phong không làm gì khác ngoài rèn luyện thể xác.
Kiến Sầu vừa mói đánh nhau với Khúc Chính Phong một trận, nó không chừng đã bị kích thích rồi.
Thử nghĩ xem, nếu nữ tu sĩ đầu tiên của Nhai Sơn đi rèn luyện thể xác mà bị người ngoài nghe thấy thì sợ là lại bàn tán xôn xao, nói Nhai Sơn không coi nữ tu sĩ là người gì đó…
Nghĩ tới đây, Phù Đạo sơn nhân lại thở dài.
Kiến Sầu lại vẫn rất bình tĩnh, nói: “Sư phụ từng nói đồ nhi là thiên hư chi thể. Sau khi giao thủ với Khúc sư đệ, đồ nhi cũng nghĩ… Thiên hư chi thể, lợi ích lớn nhất không chỉ là tu luyện nhanh, quan trọng hơn là đồ nhi không có kinh mạch nên không thể phá hủy. Có điều hôm nay giao thủ với Khúc sư đệ, hắn vừa ra tay, linh khí trong người đồ nhi liền tan tác, chạy tới khắp nơi trong máu thịt, nhất thời khó có thể tụ lại được”.
“Đành là như vậy…”
Kì thực Phù Đạo sơn nhân cũng hiểu ý nàng.
Khi hấp thu thiên địa linh khí, tu sĩ sẽ tự động dẫn dắt linh khí chạy trong các kinh mạch trong thân thể mình, mượn việc này để rèn luyện thân thể. Nhưng đối với người không có kinh mạch như Kiến Sầu, cái gọi là kinh mạch của nàng chẳng qua chỉ là những tuyến đường vận hành linh lực mà nàng tưởng tượng trong đầu, bản thân không có hình dạng nên cũng cực dễ bị người khác đánh tan.
Linh khí của tu sĩ thấm vào kinh mạch, củng cố kinh mạch. Linh khí của Kiến Sầu lại thấm vào máu thịt, củng cố thể xác.
Củng cố kinh mạch đơn giản, củng cố cả thân thể lại rất khó khăn, phải hao phí quá nhiều sức lực.
Nhưng tu sĩ dựa vào kinh mạch để tu luyện, Kiến Sầu lại phải dựa vào thể xác.
Bởi vậy hôm nay Kiến Sầu đột nhiên hỏi lão về phương pháp luyện thể quả thật không phải vì kích động, cũng không xem như bị Khúc Chính Phong ảnh hưởng…
Cùng lắm là hành vi nào đó của Khúc Chính Phong đột nhiên gợi cho nàng một chút linh cảm.
Phù Đạo sơn nhân hơi khó xử: “Phương thức luyện thể cũng không phải không có… Nhưng vi sư hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn luyện thể?”
Chuyện này còn gì phải hỏi nữa?
Kiến Sầu nhớ lại khoảnh khắc lúc trước mình hùng hổ lên gối nhưng lại lập tức bị chặn đứng, trong lòng liền có một tâm tình khó nói.
Suy cho cùng thì Khúc Chính Phong thích nàng hay ghét nàng cũng không có quá nhiều quan hệ với nàng.
Nàng chỉ biết có một điểm Khúc Chính Phong nói không sai, trên đại địa Thập Cửu Châu này, người yếu như nàng đích xác không có tư cách được gọi là đại sư tỷ Nhai Sơn. Quan trọng hơn là có thể nàng còn không có cả tư cách “báo thù”.
Vốn tính không hề yếu đuối, Kiến Sầu không cho rằng mình không gượng dậy được sau thất bại ngày hôm nay.
Ngược lại, bộ phận kiên cường nhất trong tính cách của nàng đã bị gợi ra.
Khúc Chính Phong?
Bái sư sáu trăm tám mươi năm, bây giờ cũng mới chỉ là nguyên anh thượng đỉnh.
Nhưng bản thân Kiến Sầu lại có thiên hư chi thể tu luyện nhanh nhất, muốn vượt qua Khúc Chính Phong trong thời gian ngắn thoạt nghe có vẻ như nằm mơ giữa ban ngày, nhưng…
Trên đời có bao nhiêu người nằm mơ giữa ban ngày, vì sao mình không thể là một trong số đó?
Đây là một giấc mơ có thể làm người ta bùng cháy.
Ánh mắt Kiến Sầu trở nên sáng ngời.
Nàng nhìn Phù Đạo sơn nhân, mỉm cười nói: “Xin sư phụ chỉ điểm”.
“…”
Như một lần nữa biết đến con người Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân phát hiện…
Nàng đã không giống trước.
Vẻ nhu hòa vốn vẫn bao trùm cả người nàng đột nhiên rút đi, trong đôi mắt sáng ngời là một ngọn lửa nóng rực.
Ánh mắt như thế này, kì thực Phù Đạo sơn nhân đã từng thấy rất nhiều lần.
Các đệ tử Nhai Sơn từng bị mình đánh, bị Khúc Chính Phong đánh, từng thua rất nhiều lần, từng bại rất nhiều lần vẫn không ngừng bò về phía trước, chẳng phải ánh mắt của mỗi người đều giống như vậy sao?
Luyện thể?
Ờ thì luyện thể chứ sao?
Phù Đạo sơn nhân vẫy tay, nói: “Đi theo ta đến tàng kinh các! Sư phụ chọn cho ngươi mấy bản!”
Chát!
Một tấm lệnh bài bị ném thẳng xuống đất, thế là một cánh cửa tròn hiện lên trên mặt đất.
Phù Đạo sơn nhân dùng chân mở cửa, nhảy thẳng xuống dưới: “Theo ta!”
Kiến Sầu nhìn cánh cửa mở xuóng dưới đất, có cảm giác được mở rộng tầm mắt. Nàng quay lên nhìn đỉnh Hoàn Sáo khuất sau tầng mây, đương nhiên cũng không nhìn thấy bóng dáng Khúc Chính Phong.
Nàng mỉm cười, cuối cùng tung người nhảy, nhảy xuống tàng kinh các.
Lần này cửa không được mửo ở bên cạnh tàng kinh các mà mở từ trên mái vòm xuống.
Kiến Sầu từ trên cao rơi thẳng xuống, Phù Đạo sơn nhân đã phủi tay đi lại khắp nơi.
“Luyện thể chính là một việc khổ sai, có điều ngươi đã hỏi sơn nhân ta thì chắc hẳn trong lòng cũng đã có chuẩn bị?”
“Cũng hiểu sơ sơ”.
Nhưng mà không rõ lắm.
Kiến Sầu bước tới, đi theo phía sau Phù Đạo sơn nhân.
Từng hàng giá sách dần dần chạy qua trước mắt.
Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân cũng chuyển động rất nhanh. Lão nói: “Phương pháp luyện thể của thằng ngốc Khúc Chính Phong từ đâu ra thì ta không biết, có điều phương pháp luyện thể sơn nhân ta định cho ngươi thì có thể hơi… hơi đáng sợ”.
“Đáng sợ?” Kiến Sầu kinh ngạc.
Phù Đạo sơn nhân nói: “Nhai Sơn ta kì thực không có truyền thống luyện thể gì, thể xác cũng chỉ cần vừa vừa thôi. Giới tu hành có rất nhiều môn phái cũng vậy, sức mạnh cơ thể chỉ tăng trưởng tự nhiên theo quá trình tu luyện. Dù sao thì sức mạnh lớn nhất của tu sĩ cũng đến từ linh lực mạnh mẽ, tu luyện chủ yếu là đấu bàn. Có điều Nhai Sơn căn cơ rất dày, sau bao nhiêu năm cũng có không ít công pháp thượng vàng hạ cám được lưu truyền lại…”
Vừa nói lão vừa đưa mắt nhìn, dường như đã tìm được thứ cần tìm nên dừng bước.
Trước mặt có vô số quyển sách, đều được ghi chú “Phương pháp luyện thể”.
“Quyển này!”
Phù Đạo sơn nhân đưa tay ra cầm lấy quyển ngoài cùng bên phải.
Tàng kinh các chính là một “giới” của tu sĩ hữu giới, bên trong không có bụi bặm gì, cho nên quyển sách này dù đã để đây rất nhiều năm không ai động đến nhưng vẫn sạch sẽ, chỉ có điều đã hơi cũ, có lẽ là lúc được đưa vào tàng kinh các đã như vậy rồi.
Kiến Sầu đi theo bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, ghé vào gần xem, lúc nhìn thấy mấy chữ to ngoài bìa quyển sách liền không nhịn được ơ một tiếng: “Nhân Khí?”
Đúng.
Quyển sách về phương pháp luyện thể này được gọi là Nhân Khí.
Phù Đạo sơn nhân tiện tay lật mấy trang, sau khi xác nhận quyển sách này không thiếu trang liền lấy ngọc giản đang lơ lửng phía trên quyển sách xuống, lại tra một lần nữa, cuối cùng thấy không có vấn đề gì liền đưa cho Kiến Sầu.
“Cái gọi là Nhân Khí chính là lấy người làm vũ khí. Các tông sư luyện khí rèn luyện vũ khí thế nào thì con người cũng luyện thể như vậy. Dùng lửa đốt cháy, dùng búa dùng đục, cơ thể người như pháp khí, rèn pháp khí thế nào rèn cơ thể thế ấy”.
Đây lại là một khái niệm mới mẻ.
Kiến Sầu đưa ngọc giản lên áp vào mi tâm, phương pháp tu luyện liên quan đến Nhân Khí liền trực tiếp chui vào trong đầu nàng.
Quả thật là lấy người làm pháp khí, còn phân chia thành lớn cảnh giới lớn, tổng cộng có chín tầng.
Tu luyện đến mỗi cảnh giới đều đối ứng với một cảnh giới của pháp khí.
Luyện thể đến trình độ cao nhất, theo sách viết thì thể xác có thể như huyền bảo, phi thiên độn địa, dù người chết thân thể cũng không thối rữa, trở thành “pháp khíngười” rthaatj sự, thậm chí có thể bị người khác rèn luyện thành pháp bảo, có thể nói là rất đáng sợ.
Có điều…
Phương pháp tu luyện này cũng rất đáng sợ.
“Lấy đỉnh sắc thuốc, đổ đầy nước, người như gia súc cho vào đỉnh ninh. Lửa mạnh nước sôi, da thịt rữa nát, sau đó lấy nước ép Thiết Ngưng Thảo ngưng tụ lại, cực kì dẻo dai…”
Chỉ cần đọc mấy câu mở đầu đã sởn tóc gáy.
Không ngờ lại phải cho người vào ninh trong đỉnh lớn nước sôi sùng sục, đến lúc thịt trên người bị nấu nhừ hết lại dùng nước ép tiên thảo tôi luyện…
Kiến Sầu nhìn mà hoảng hốt.
Giọng nói đầy đắc ý của Phù Đạo sơn nhân truyền vào tai nàng: “Đây chính là một vị tiền bối cuồng tu luyện của Nhai Sơn ta ăn cắp từ thiền tông Nam Hải về, cải tiến thêm một chút nên lại càng kinh khủng. Được đấy chứ? Chỉ cần ngươi dám cắn răng tu luyện, không cần nhiều, chỉ cần tu luyện đến tầng thứ năm là có thể đánh cho thằng ngốc Khúc Chính Phong kêu oai oái luôn”.
“Đồ nhi sẽ dùng phương pháp này. Còn Khúc sư đệ… Sư phụ không cần lo lắng, đồ nhi không hề hận hắn”.
Chẳng qua chỉ muốn đánh hắn thôi.
Kiến Sầu đã ghi nhớ hết nên lại đặt ngọc giản xuống.
Giọng nàng bình tĩnh, đích xác nghe không ra một chút phẫn hận nào.
“À… Chuyện trên biển lúc trước Khúc sư đệ đã nói với sư phụ, không biết bây giờ đã có kết luận gì chưa?”
Đề tài đột nhiên thay đổi.
Phù Đạo sơn nhân nhớ lại kết quả quyền tin với Hoành Hư lão quái,trong bụng toàn là lửa.
Lão nói: “Côn Ngô bên kia nói là có yêu tà gì đó xuất thế, nhưng yêu tà có thể cưỡi côn mà đi, nói thật một câu, bây giờ chúng ta cũng không thể làm gì được. Nếu thật sự phải ra tay đối kháng, có lẽ chỉ còn cách lôi những lão già mà còn không chết từ dưới đất lên may ra mới có vài phần cơ thắng.
“Kẻ cưỡi côn mà đi chính là yêu tà?”
Kiến Sầu đột nhiên sửng sốt.
Phù Đạo sơn nhân vẫn đi về phía trước, không để ý đến vẻ mặt Kiến Sầu. Lão nói: “Đá ngầm Đại Mộng, đá ngầm Đại Mộng, chẳng phải vẫn có lời đồn có thần thú thượng cổ nằm ngủ ở đó, mơ một giấc dài không tỉnh lại sao? Sơn nhân ta không ngờ lời đồn lại lại là thật sự. Các tu sĩ đại năng ở Thập Cửu Châu ít nhất ta biết tám phần, không có mấy người có bản lãnh như vậy. Hơn nữa trời đất có dị tượng, phù du trong thiên hạ sáng sinh sáng chết, quả thực không tầm thường… Đây là chuyện trái với quy tắc của thiên đạo”.
Phù du vốn sáng sinh tối chết, muốn sống lâu hơn là đi ngược lại thiên đạo. Bây giờ sáng sinh sáng chết cũng là trái với thiên đạo.
Thiên đạo đúng là một thứ nực cười.
Kiến Sầu cũng không biết vì sao mình lại nghĩ đến điều này.
Vốn nàng biết một số tin tức liên quan đến tên thiếu niên kia, nhưng sau khi nghe thấy Phù Đạo sơn nhân lải nhải một hồi, không biết tại sao nàng lại không muốn nói ra.
Đi theo Phù Đạo sơn nhân dọc qua tàng kinh các.
Cuối cùng Phù Đạo sơn nhân dừng lại trước một giác sách trong góc, lấy một quyển sách dày nhất trên đó xuống.
Quyển sách này lại không có ngọc giản đối ứng.
“Đây là quyển sách trước kia không biết nhặt từ đâu về, trong đó có rất nhiều thứ liên quan đến luyện thể. Phương pháp tu luyện Nhân Khí đó quá mức đáng sợ, sơn nhân ta cũng chưa tu luyện. Quyển sách này viết rất hỗn tạp, cũng có nhiều thứ đáng để đọc”.
Nói rồi lão ném quyển sách nặng trịch này cho Kiến Sầu.
Hự!
Kiến Sầu vội vàng đỡ lấy, lại suýt nữa bị đè ngã.
Nặng thật.
Quyển sách rất dày, mở ra xem trang đầu tiên là hình vẽ kinh mạch khiếu huyệt trong cơ thể người, bên cạnh ghi đầy chữ nhỏ, vừa nhìn đã thấy hoa hết cả mắt.
“Hê hê”.
Phù Đạo sơn nhân cười một tiếng gian trá, vỗ vỗ vai Kiến Sầu, dáng vẻ thành khẩn: “Sau này trọng trách giáo huấn thằng ngốc Khúc Chính Phong giao cho ngươi”.
… Sư phụ, ngài khẳng định người bị giáo huấn không phải đồ nhi đấy chứ?
Kiến Sầu đã chuẩn bị tinh thần bị đánh hết trận này tới trận khác rồi.
Nàng chợt thấy đau đầu.
Phù Đạo sơn nhân lại nói: “Hai quyển sách liên quan đến luyện thể này, ngươi mang về nghiên cứu cho kĩ, cứ tu luyện theo nội dung trong đó là được. Mấy ngày tới cũng không có việc gì, ngươi phải tập trung tu luyện. Hơn hai năm nữa Tả Tam Thiên Trung Vực ta có một tiểu hội, nếu như trước đó ngươi có thể đột phá kim đan, không biết chừng sẽ có tư cách đi vào”.
Kim đan?
Lại là tiểu hội Tả Tam Thiên Trung Vực.
Kiến Sầu nhíu mày: “Nhất định phải kim đan mới có tư cách đi vào sao?”
“Môn phái khác thì không phải, nhưng Nhai Sơn ta chưa đến kim đan đã đến tiểu hội Tả Tam Thiên thì mất mặt lắm”. Phù Đạo sơn nhân sờ sờ mũi, vẫn nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt tán thưởng: “Dù sao thì ngươi cũng nhất định không có vấn đề gì. Sơn nhân ta còn phải tìm vài thứ ở đây, ngươi mau đi tu luyện đi”.
“Vâng. Đồ nhi xin phép cáo lui”.
Kiến Sầu cất hai quyển sách mà một khối ngọc giản vào túi càn khôn của mình, cuối cùng ra khỏi tàng kinh các.
Lúc này mặt trời đã lặn trên Linh Chiếu đỉnh Nhai Sơn.
Kiến Sầu thấy mình vừa mới bế quan ra chẳng bao lâu, đến Tây Hải một chuyến, xảy ra rất nhiều việc, lúc về không ngờ lại phải tiếp tục tu luyện, thế mà mình vẫn cam tâm tình nguyện, dúng là khó tin.
Người ta thường nói tu hành là một chuyện đau khổ, cô quạnh và nhàm chán, quả thật không sai.
Con ngỗng trắng vẫn đạp chân bơi dưới Quy Hạc tỉnh. Lúc nhìn thấy Kiến Sầu lại xuất hiện bên cạnh Quy Hạc tỉnh, nó liền bơi lại gần phía này.
Kiến Sầu đi tới, ngồi xuống đưa tay vuốt đỉnh đầu nó.
Lông vũ bóng mượt rất trơn, nàng mỉm cười: “Xem mày ngày nào cũng bơi ở đây mà không thấy buồn chán nhỉ…”
Con ngỗng trắng cúi đầu xuống cọ vào lòng bàn tay Kiến Sầu.
Kiến Sầu ngẩn ra, cười một tiếng: “Thời buổi này ngay cả ngỗng cũng nghe hiểu tiếng người à?”
Đám tiên hạc đầu đỏ bên cạnh tờ ơ xem cảnh này rồi quay đi, cất bước đi sng phái bên kia.
Con ngỗng trắng quay về phái chúng kêu to hai tiếng như đang khiêu khích.
Kiến Sầu ngán ngẩm bóp trán: Đúng rồi, con ngỗng này thực ra rất giống tính Phù Đạo sơn nhân, quả nhiên là đã đổi sang họ của sư phụ rồi…
Kiến Sầu cảm khái, vỗ vỗ đầu nó rồi đứng dậy đi đến đan đường.
Vừa rồi đã xem ngọc giản, luyện thể cần một số linh thảo đan dược, nàng đã ghi nhớ trong lòng. Ngoài ra…
Còn cần một chiếc đỉnh lớn để “nấu người”.
Nàng đứng ngoài cửa đan đường nhìn vào bên trong, cảm thấy đan đường trước mắt cũng tương tự như hiệu thuốc bắc ở nhân gian, ở giữa có chín chiếc đỉnh lớn chế thuốc, đang có vài tên đệ tử chấp sự cầm ngọc giản xem xét tình hình trong đỉnh.
Kiến Sầu vừa xuất hiện ngoài cửa đã có người phát hiện.
Một đệ tử chấp sự trẻ tuổi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy là Kiến Sầu lièn kinh ngạc: “Đại sư bá Kiến Sầu? Chúc mừng đại sư bá Kiến Sầu xuất quan”.
Chuyện nàng xuất quan quả thực không có nhiều người biết.
Kiến Sầu không ngờ đối phương lại khách sáo với mình như vậy. Nàng chắp tay nói: “Đừng khách sáo, ta tới là muốn lấy một ít linh thảo và đan dược”.
Đệ tử chấp sự đã thành thạo, đưa cho Kiến Sầu một khối ngọc giản, mời Kiến Sầu ghi các thứ mình cần lên đó.
Kiến Sầu làm theo, sau khi ghi xong liền trả lại ngọc giản cho đệ tử chấp sự.
Đệ tử chấp sự cầm lấy, đang định đi chuẩn bị đồ cho Kiến Sầu, nhưng lúc đưa ngọc giản lên áp vào mi tâm, hắn lại ngẩn ra một lát: Vì sao… còn có cả một chiếc đỉnh, đỉnh lớn?
Đại sư bá Kiến Sầu lấy cái này làm gì?
Ánh mắt đệ tử chấp sự nhất thời trở nên kì dị.
Kiến Sầu cũng không giải thích, chỉ đứng bên cạnh chờ.
Tất cả mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị tốt…
Thậm chí bao gồm…
Rầm một tiếng.
Đệ tử chấp sự có lực cánh tay kinh người, ôm một chiếc đỉnh lớn bằng đồng thau cao bằng hai người đặt xuống trước mặt Kiến Sầu: “Đây là chiếc đỉnh lớn nhất có thể tìm được trong đan đường, bình thường dùng để luyện đan. Kiến Sầu sư bá thấy đã đủ lớn chưa?”
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn chiếc đỉnh còn cao hơn mình nhiều, nhớ tới từng câu từng chữ trong phương pháp Nhân Khí, chậm rãi thở ra một hơi.
Nàng tươi cười cảm ơn: “Đa tạ sư điệt, cái này được rồi”.
Để tự ninh mình, đủ rồi.
Kiến Sầu vỗ túi càn khôn thu chiếc đỉnh lớn này vào, rời khỏi đan đường, ngự Lý Ngoại Kính bay thẳng vào trong phòng mình.
Nàng vừa mới đi, Thẩm Cữu đã tiến vào.
“Lạ nhỉ, đại sư tỷ cũng đến đan đường à?”
Miệng lẩm bẩm mấy tiếng, Thẩm Cữu mặc y phục trắng tinh đi vào đan đường, nhìn thấy đệ tử chấp sự đó liền chào hỏi: “Củ cải, chuẩn bị cho ta hai viên Hồi Xuân Đan”.
“Không phải chứ?”
Đệ tử chấp sự được gọi là củ cải nghe thấy tên thuốc lại cảm thấy cực kì vô lực: “Tứ sư bá, hạn mức đan dược của tứ sư bá tháng này đã sắp hết rồi, sao lại toàn là Hồi Xuân Đan thế? Sao tứ sư bá lại đào hoa như vậy?”
Bốp!
Thẩm Cữu không hề do dự cốc cho hắn một cái.
“Ngươi ăn nói kiểu gì thế, coi tứ sư bá ta là hạng người không đứng đắn à? Hồi Xuân Đan không chỉ được dùng để trú nhan, ta còn phải dùng vào việc khác, ngươi biết cái gì. Mau lên”.
Củ cải ấm ức ôm đầu, đúng là muốn khóc cũng khóc không được.
“Đại sư bá vẫn tốt nhất, còn cười với cả sư điệt nữa”.
“Đó là đại sư bá ngươi tốt tính, mà này, đúng rồi, đại sư bá ngươi tới làm gì thế?” Thẩm Cữu tò mò hỏi.
“Chỉ tới lấy một ít linh thảo đan dược đơn giản, và cả… và cả một cái đỉnh cực lớn nữa. Đại sư bá nói phải là loại có thể nấu người ấy”.
Vừa nói tới chuyện này, củ cải lại hưng phấn hơn một chút. Hắn nắm đan dược trong tay, quay lại nhìn Thẩm Cữu, trong mắt lấp lánh ánh sáng kì quái: “Tứ sư bá, có phải đại sư bá… có sở thích đặc thù gì không? Giống… giống như sở thích của nhị sư bá mà mọi người thường rì rầm ấy…”
Sở thích?
Đặc thù?
Thẩm Cữu sờ sờ cằm, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Đỉnh lớn có thể nấu người.
Rốt cuộc là đại sư tỷ muốn làm gì?
Hắn đưa tay che ngực, tim đập tăng tốc, rên rỉ: “Ta chỉ nghe nói nhị sư huynh có sở thích ăn thịt người, tại sao bây giờ đại sư tỷ cũng bị lây rồi? Nhai Sơn ta còn có chỗ nào an toàn nữa không?”
***
Trong gian phòng nhỏ của Kiến Sầu.
Bày một trận pháp đơn giản phòng hộ ngoài cửa để phòng ngừa người khác tự ý xông vào, sau đó Kiến Sầu liền quay vào trong phòng.
Một chiếc đỉnh lớn được nàng dốc từ trong túi càn khôn ra, đổ đầy nước vào, dùng linh thạch bày một trận pháp tụ hỏa ở dưới đáy đỉnh, một ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.
Không bao lâu sau từ trong đỉnh đã có hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Theo phương pháp luyện thể Nhân Khí, Kiến Sầu lần lượt bỏ vào đỉnh hai lạng thiên tâm thảo dài nhỏ trắng tinh, sáu đoạn rễ cây bạch ngọc long lanh như ngọc, tám đóa sen khô diệp nhìn như được làm từ lá khô…
Cùng với số lượng linh thảo được cho vào ngày càng nhiều, màu nước trong đỉnh cũng càng ngày càng đậm.
Kiến Sầu nhìn một lát rồi đi đến phía trước đỉnh, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn.
Trong lòng vốn cuồn cuộn, cuối cùng dần bình tĩnh lại.
Kì thực nàng đã bế quan rất lâu, cuộc sống sau khi đi tới Nhai Sơn rất thú vị, cũng rất buồn tẻ, thời gian bế quan đã chiếm hơn nửa. Có điều tốc độ tu luyện dường như vẫn không theo kịp nhu cầu của nàng.
Từng câu nói của Khúc Chính Phong vẫn vang vọng bên tai.
Muốn trở thành đại sư tỷ Nhai Sơn, nàng phải mạnh hơn bọn họ, tàn nhẫn hơn bọn họ, áp chế bọn họ, lại che chở bọn họ, trở thành một cây đại thụ của bọn họ, chứ không phải là một viên ngọc được người khác nâng niu trong lòng bàn tay…
Mặc dù Kiến Sầu không cảm thấy mình được nâng niu gì, nhưng nàng không thể phủ nhận, Khúc Chính Phong nói không sai.
Những người khác đối với nàng rất tốt, chuyện này không có vấn đề gì.
Vấn đề ở chỗ nàng không thể cũng tốt với mình như vậy.
Căn bản còn chưa có tư cách.
Nàng hô hấp thật chậm, hình ảnh trong đầu lại ngày càng trở nên rõ ràng…
Nàng lật tay lên, chậm rãi mở mắt ra.
Chiếc khóa bạc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay nàng.
Còn có một đứa nhỏ đang chờ nàng đòi lại công bằng cho nó.
Nàng có lí do gì để tốt với chính mình?
Kiến Sầu nghĩ, nàng phải tàn nhẫn với chính mình, tàn nhẫn với mình hơn nữa.
Nếu đủ mạnh thì đã không bị người ta lên gối đánh bật lại mà người ta phải bị đánh văng đi mới đúng.
Nếu đủ mạnh sẽ không phải Khúc Chính Phong đánh cho nàng phục mà là nàng đnáh cho hắn phục.
Nếu đủ mạnh, nàng có thể đường đường chính chính đi đến trước mặt Tạ Bất Thần, nói với hắn: Hôm nay, theo hẹn, ta đến lấy mạng nguơi!
…
Ùng ục…
Vô số bọt khí từ đáy đỉnh chạy lên, khi lên đến mặt nước liền vỡ tan.
Hơi nóng cuồn cuộn bốc lên từ mặt nước trong đỉnh mang theo một mùi thuốc không biết là dễ ngửi hay là khó ngửi.
Chiếc đỉnh khổng lồ bằng đồng thau như một chiếc lò luyện cực lớn.
Cuối cùng Kiến Sầu đứng dậy, chân đạp Lý Ngoại Kính, chậm rãi bay lên.
Nước thuốc màu đen nhạt trong đỉnh đã sôi sùng sục.
Kiến Sầu chớp chớp mắt, thở ra một hơi, điều chỉnh lại tâm cảnh của mình.
Nàng chậm rãi cởi ngoại bào trên người ra, ném xuống sàn nhà.
Chiếc áo bào dày được cởi ra, thân thể mảnh dẻ của nàng không thể che giấu được nữa, gầy gò, thậm chí là nhỏ nhắn yếu ớt.
Không khí dường như quá lạnh khiến nàng rùng mình một cái, tuy nhiên ngay sau đó hơi nóng lại khiến trước mắt nàng mờ đi.
Luyện thể.
Luyện ngục.
Đợi nàng luyện đến thân thể kim thiết, tầng thứ nhất của Nhân Khí, nhất định phải đi ra tìm “Đại sư huynh” của nàng đánh nhau một trận.
Còn kết quả…
Ai thèm quan tâm?
Chỉ là nàng không cam lòng.
Dù vẫn tiếp tục thua, nàng cũng phải tiếp tục chiến!
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, cuối cùng Kiến Sầu nhắm mắt gọi đấu bàn ra, điều động linh lực bảo vệ bộ xương rồi chậm rãi chìm cả người vào trong cự đỉnh.
Nước thuốc sôi sùng sục nhấn chìm người nàng.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Bên ngoài.
Thẩm Cữu từ đan đường đi ra, chép chép miệng nhìn về phía gian phòng nhỏ của Kiến Sầu, không khỏi suy nghĩ: Rốt cuộc là cần nấu cái gì? Vì sao đều thích dùng đỉnh để nấu chứ?
Từng bước một đi tới, thậm chí Thẩm Cữu còn nghĩ đến chuyện đi hỏi vị nhị sư huynh mặt đen tim còn đen hơn của mình.
Nhưng cuối cùng hắn lại lắc đầu.
Thôi, ngu gì mà đi tìm chết.
Hắn thở dài một hơi, vừa mới chuẩn bị rời khỏi đây lại có một tia chớp xé rách trời chiều đỏ như máu, ầm ầm hạ xuống Quy Hạc tỉnh.
Thẩm Cữu giật bắn: “Làm cái gì thế? Đang yên đang lành gửi phong tín không được sao? Cùng trong giới tu hành, có thể nhẹ nhàng một chút được không? Làm thế này có thể dọa chết người đấy!”
Lúc hắn nói xong thì một ánh bạc cũng tách ra từ tia chớp, cuối cùng lơ lửng ở trên mặt nước.
Thẩm Cữu nhìn, cảm nhận khí tức của ánh bạc đó và ngẩn người: Lại gửi cho Kiến Sầu sư tỷ à?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!