Ta Không Thành Tiên - Chương 63: Nhất Bích Khuynh Thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Ta Không Thành Tiên


Chương 63: Nhất Bích Khuynh Thành



Đã gặp?

Đích xác đã gặp.

Kiến Sầu nhìn hắn, không nói gì.

Năm đó lúc Tạ phủ còn chưa đổ, Kiến Sầu đến nhà họ Tạ trả đồ lại được Tạ mẫu vừa mắt giữ lại sao chép kinh Phật trong đình đá, vị đại nhân này cũng mặc quan phục đi qua trên đường nhỏ cách đó không xa.

Chỉ đối mặt một lần duy nhất đó.

Kiến Sầu có thể nhớ người này vì hắn là một quan chức, hơn nữa còn có ánh mắt đặc thù.

Thậm chí bây giờ Kiến Sầu còn nhớ ra cả tên hắn.

Quan lại tàn ác trẻ tuổi nhất trong triều, đình úy Trương Thang.

Có điều ngược lại từ phía Trương Thang, Kiến Sầu tin rằng hắn chỉ cảm thấy mình có vẻ nhìn quen mắt thôi.

Năm đó Kiến Sầu đâu có là gì?

Số mệnh đúng là một thứ rất kì diệu.

Suy nghĩ rất dài dòng phức tạp, nhưng trên thực tế cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Kiến Sầu không dời ánh mắt khỏi người đối phương, nói lạnh nhạt: “Đình úy đại nhân trí nhớ không tồi, có điều như thế thì sao?”

Lập tức đồng tử của Trương Thang kịch liệt co lại!

Một cảm giác nguy hiểm cực hạn tràn lên.

Có điều là từ trong lòng.

Hắn đích xác chỉ nhớ rõ mình đã gặp Kiến Sầu, lại không biết rốt cuộc là ở đâu, trong trường hợp nào, càng không biết Kiến Sầu rốt cuộc tên là gì. Tuy nhiên đối phương lại có thể dễ dàng nói ra thân phận của hắn.

Cảm giác không ngang hàng này khiến Trương Thang đã quen nắm giữ đại cục rất không thoải mái trong lòng.

Hắn vô thức định mở miệng hỏi một câu gì đó nữa, nhưng không ngờ cơn gió từ tay áo Diệp Phiên Phiên cuối cùng đã thổi đến nơi…

Vù vù…

Một trận gió lớn thổi tới, Trương Thang không hề có sức phản kháng, bị cơn gió này thổi từ lá sen xuống như thể bị một bức tường đập trúng, chỉ một thoáng đã biến mất như xuyên qua hư không.

Biến mất rồi!

Trước mặt Kiến Sầu trống rỗng.

“Người bại ra ngoài”.

Âm thanh mang theo ý cười của Diệp Phiên Phiên từ bên cạnh truyền tới.

Nàng hơi đứng thẳng lên, bày ra tư thế hồn nhiên giống như một tiểu cô nương, hai tay vỗ vào nhau lanh lảnh: “Xong rồi, kẻ lải nhải cuối cùng cũng đã bị loại ra ngoài, chúc mừng bốn vị đã ở lại. Bây giờ chúng ta sẽ tiến vào nhất bích khuynh thành thật sự!”

Trong hư không hẳn vẫn còn có ba người khác đang đứng, nhưng Kiến Sầu hoàn toàn không nhìn thấy.

Nàng chỉ có thể nhìn Diệp Phiên Phiên, xem ánh mắt Diệp Phiên Phiên nhìn về bốn phía.

Tuy nhiên một động tác của Diệp Phiên Phiên đã thu hút toàn bộ sức chú ý của nàng.

Vòng eo giống như rắn nước uốn éo, đôi chân dài trắng như tuyết thấp thoáng dưới vạt váy màu xanh lục, quả thực như núi xanh tuyết trắng, tươi đẹp lại không kém vẻ cao ngạo kiều diễm.

Mái tóc dài buông xuống như thác nước, bị gió thổi lên cùng với động tác chậm rãi đứng dậy của nàng.

Bàn tay trắng trẻo giơ lên, năm ngón tay thon thon.

Tuy nhiên năm ngón tay này vừa nắm chặt lại, một loại hơi thở đáng sợ đột nhiên bao trùm xuống.

“Nhất… Bích… Khuynh… Thành!”

Âm thanh từ miệng Diệp Phiên Phiên phát ra, bật ra khỏi đầu lưỡi.

Nhẹ nhàng, chậm chạp, dường như là tiếng thở dài đến từ viễn cổ.

Nhất bích khuynh thành!

Cánh tay Diệp Phiên Phiên chậm rãi giơ lên, dưới lá sen là hồ nước rộng lớn vô biên vô tận. Trên mặt nước yên ả, sóng gió chợt sinh ra, không ngờ lại có vô vàn con sóng lớn bị đánh thức theo động tác chậm rãi giơ tay lên của nàng.

Nước trong hồ đang dâng lên.

Dâng rất nhanh.

Sóng lớn dâng trào lập tức xé nát tất cả mọi sự yên tĩnh.

Diệp Phiên Phiên chỉ giơ tay lên, không ngờ lại như toàn bộ nước trong hồ đều bị hút lên theo.

Lá sen trên mặt hồ lập tức sẽ bị nước nhấn chìm.

Đám người Kiến Sầu trên lá sen cảm thấy dưới chân rung chuyển.

Nhất bích khuynh thành, rốt cuộc là cái gì?

Không ai biết.

Hai mắt trở nên sáng ngời, máy tóc bay loạn, Diệp Phiên Phiên đứng trên lá sen giống như một đóa sen màu xanh lục nở rộ.

Mắt thấy hồ nước đã nhanh chóng dâng lên, Diệp Phiên Phiên không hề do dự phất tay về phía trước.

Như là cuồng phong đẩy sóng lớn, như là bờ biển đột nhiên ngăn cản sóng biển tiếp tục tiến lên, trước mặt Diệp Phiên Phiên lập tức có một con sóng thần chồm tới đánh thẳng về phía những người đang đứng không yên trên lá sen.

Tất cả xảy ra cực nhanh, phản ứng của Kiến Sầu dù nhanh nhưng chỉ kịp lên tới giữa không trung.

Tuy nhiên sóng thần quá cao.

Một ngọn sóng lao thẳng tới trước mặt Kiến Sầu.

Con sóng hung bạo lập tức đập Kiến Sầu đang lơ lửng không hề có điểm tựa rơi thẳng xuống dưới.

Ầm!

Nước hồ nhấn chìm Kiến Sầu, ngâm trong sóng triều vô biên.

“U u u!”

Loáng thoáng tiếng kêu hoang mang lo sợ.

Kiến Sầu đã bị con sóng mang sức mạnh kinh khủng này quật ngã, không ngờ lại cảm thấy toàn thân vô lực, chỉ có thể trôi theo con sóng lớn điên cuồng này về một phía nào đó. Bây giờ vừa nghe thấy âm thanh này, nàng lập tức ngớ ra.

Con chồn nhỏ?

Từ sau khi nàng tiến vào hoa thốn tàn hồng, con chồn nhỏ vẫn rất yên tĩnh. Nếu không đặc biệt chú ý, thậm chí Kiến Sầu còn không cảm thấy sự tồn tại của nó. Cũng bởi vì nàng trước vượt cửa, sau rơi vào ảo cảnh, sau nữa lại chìm vào tu luyện…

Dường như từ một lúc nào đó bắt đầu, nó đã không còn kêu gì nữa.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đã hơi quen thuộc này, Kiến Sầu lập tức lo lắng cho nó.

Nàng cố gắng nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng con chồn nhỏ trong sóng triều nhấp nhô.

Bộ lông vốn mềm mại đã ướt sũng nước hồ.

Con vật nhỏ hoang mang lo sợ ngoi lên khỏi mặt nước, thường thường vừa nhổ đầu lên lại bị một con sóng khác nhấn xuống, uống đầy miệng nước, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu hu hu hu, dường như cực kì gian khổ.

Kiến Sầu vội vàng bơi dịch về phía nó. Quỷ Phủ cồng kềnh sớm đã được nàng thu lại, nàng đưa tay tóm lấy con chồn rồi ôm nó vào lòng.

Con chồn nhỏ run rẩy trong lòng nàng, sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn không trung xanh ngắt, con ngươi đảo qua đảo lại. Sau đó nó nhìn ra sau lưng Kiến Sầu, lập tức kêu một tiếng: “Khẹc!”

Đây là tiếng cảnh báo!

Không có bất cứ dấu hiệu nào, thậm chí Kiến Sầu cũng không cảm giác được có gì khác thường, một con sóng dữ đã xuất hiện ngay sau lưng nàng.

Ầm!

Kiến Sầu vừa định lui lại né tránh, son sóng đã đập thẳng xuống.

Như là một gậy đập xuống đầu.

Cũng giống con chồn, Kiến Sầu vừa ngoi đầu lên ổn định được thân hình không lâu đã bị con sóng lớn này vùi xuống, tiếp tục bị cuốn về phía trước.

Trên mặt hồ mênh mông, sóng không ngừng đi xa.

Cả mặt hồ dường như đã biến thành một con sông lớn, nở ra những đóa hoa sóng đưa mấy người được vào cửa này đến nơi xa.

Chiếc lá sen màu lục dưới chân Diệp Phiên Phiên lại không bị con sóng lớn này hất đi, càng không bị nước hồ dâng lên nhấn chìm, dường như đây là một chiếc thuyền nhỏ chở nàng trôi trên mặt nước.

Bốn người có tư cách vào nhất bích khuynh thành đã biến mất trước mắt, biến mất trong những ngọn sóng lớn cuồn cuộn như nước lũ.

Diệp Phiên Phiên nheo mắt, mỉm cười: “Cơ duyên, cơ duyên, chỉ xem cơ duyên…”

Có thể ở lại, không một ai không phải người may mắn.

Không ở lại, cũng không phải toàn bộ đều không may mắn.

Lúc này, trên một đảo đá ngầm nào đó ngoài Tây Hải Thập Cửu Châu.

Trong lòng ôm trường mâu màu vàng, Tiền Khuyết nhìn lên trời, lộ ra một vẻ mặt khó tả.

Tất cả mọi thứ trong Sát Hồng Tiểu Giới đã biến mất, mình bị Cố Thanh Mi đánh bại…

“Tu sĩ Côn Ngô lại mạnh đến mức này sao…”

Tiếng than thở từ miệng Tiền Khuyết phát ra.

Ào ào.

Sóng biển vỗ vào đá ngầm.

Tiền Khuyết cúi đầu nhìn cây trường mâu màu vàng mình ôm trong lòng, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Hừ, con ranh chết tiệt chỉ biết bắt nạt người khác. Côn Ngô? Côn Ngô có gì đặc biệt hơn người? Dưới tài ngụy trang siêu phàm của Toán Bàn gia gia của ngươi, ngươi có biết cái quái gì đâu, còn không phải bị ta lừa cho quay mòng mòng sao?”

Mạnh Tây Châu?

Bố mà là Mạnh Tây Châu gì đó à?

Vừa nghĩ đến chuyện Cố Thanh Mi lại bị mình lừa thật, Tiền Khuyết lập tức phá lên cười.

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười càn rỡ quyện với tiếng sóng dập dờn trên mặt biển rộng.

Các tu sĩ đi qua gần đó đều kinh ngạc quay sang nhìn.

Tuy nhiên Tiền Khuyết lại không hề để ý.

Hắn há miệng, ôm trường mâu, ngẩng mặt lên trời cười to, cười ngặt nghẽo không dừng lại được.

Vẻ kiêu ngạo của Cố Thanh Mi đến giờ vẫn còn khắc vào trong đầu hắn, con bà nó, hoàn toàn không thể phai mờ được.

Cũng không biết Mạnh Tây Châu thật có bị loại ra hay không. Nếu đã bị loại, đương nhiên tất cả đều dễ. Nếu chưa bị loại, Cố Thanh Mi vào cửa lại phát hiện Mạnh Tây Châu thật sự vẫn ở đó, không biết vẻ mặt ả sẽ thế nào?

“Ha ha ha ha…”

Lại là một tràng cười dài.

Cứ nghĩ đến chuyện đùa bỡn tu sĩ Côn Ngô ăn trên ngồi trước, Tiền Khuyết lại có cảm giác kích thích chưa từng có.

Sướng!

Thật con bà nó sướng!

Nhưng mà…

Cũng đau!

Đau quá, đau quá…

“Ha…”

Tiếng cười của Tiền Khuyết dừng lại.

Trường mâu màu vàng chướng mắt lắm, mũi mâu nhọn hoắt quả thực như đâm vào trong lòng Tiền Khuyết.

Phi kiếm của hắn, linh thạch của hắn, vô số tinh lực hắn hao phí…

Một chuyến hành trình Sát Hồng Tiểu Giới không những không nhận được bất cứ thu hoạch nào mà còn bị đánh gần chết, thậm chí còn kết đại thù với Côn Ngô… Nếu sau này Cố Thanh Mi biết mình chỉ ngụy trang, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ rất thảm.

Tiền Khuyết lập tức chán nản, đau lòng ôm ngực, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề: Hay là cầm mâu đâm chết chính mình để khỏi phải uất ức thêm nữa?

Cô đảo nhân gian, nhà tù Đại Hạ.

Trương Thang thần bí biến mất khoảng mười ngày cuối cùng lại xuất hiện nguyên hình nguyên dạng phía sau án dài trong nhà tù.

Nhà tù lạnh lẽo hôm nay lại rất đặc biệt, không có một tiếng rên rỉ, cũng không có một tiếng kêu thảm nào.

Một tên lính coi ngục bước chân mệt mỏi như người say rượu lảo đỏ đi tới bên này.

Hôm nay đình úy đại nhân cũng không ở đây, hoàng thượng cũng đã nói rất nhiều ngày rồi. Cả quan trường Đại Hạ quả thực như nổ tung, tại sao lại có quan chức không dưng mất tích, đúng là gặp ma giữa ban ngày.

Có người nói là Trương Thang làm ác quá nhiều, cuối cùng bị ác quỷ bắt đi. Cũng có người nói Trương Thang phạt ác dương thiện, một ngày đắc đạo, trực tiếp phi thăng. Đương nhiên nhiều người cũng suy đoán là Trương Thang phạm tội gì đó, sợ tội bỏ trốn, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi…

Hai tai đám lính coi ngục mấy ngày nay không hề được nhàn hạ lúc nào.

Trong những ngày đình úy đại nhân vắng mặt, các phạm nhân bị nhốt trong tù cuối cùng cũng được nghênh đón cuộc sống thanh nhàn nhất, hạnh phúc nhất của mình từ lúc bị bỏ tù tới nay.

Giống như là lúc này, không có chảo dầu sôi sùng sục, không có con dấu nung đỏ, cũng không có roi sắt lạnh lùng, càng không có lưỡi dao mỏng sáng loáng…

Cả nhà tù quả thực yên tĩnh giống như là linh đường.

Vô duyên vô cớ, lính coi ngục chợt cảm thấy nổi da gà.

Hắn đeo phác đao bên hông, chậm rãi đi qua trước án dài, còn ngáp một cái, chuẩn bị đi tuần tra đại lao một lượt.

Tuy nhiên sau khi hắn bước đi được ba bước…

HÌnh như có chỗ nào không phù hợp?

Lính coi ngục chợt cảm thấy sau gáy lạnh buốt.

Hắn quay đầu lại nhìn, lập tức sợ hãi ngã bệt xuống đất.

“Đại đại đại đại đại nhân!”

Trương Thang đang trầm tư cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lính coi ngục một cái, không có biểu cảm gì.

Trong thời gian mình ở Sát Hồng Tiểu Giới, trong triều nhất định đã xảy ra không ít sóng gió, chắc chắn còn có rất nhiều khó khăn cần xử lí. Vừa rồi ngồi đây hắn đã nghĩ rất nhiều.

Tuy nhiên trong đầu vẫn không vứt đi được hình ảnh người phụ nữ cầm chiếc búa khổng lồ kia.

Một người phụ nữ mình đã gặp, lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Rốt cuộc là ở đâu…

Trương Thang vừa nhớ vừa nhìn về phía lính coi ngục, thuận miệng nói: “Đứng lên đi, đi lấy hồ sơ gần đây cho bản quan…”

“Đại đại đại đại đại nhân, ngài ngài ngài ngài ngài về, về về về bao giờ…”

Lính coi ngục sợ đến mềm chân, căn bản không đứng dậy nổi.

Ánh mắt Trương Thang có vẻ gì đó kì quái, lại mang theo sự lạnh lẽo.

Hắn nhíu mày, một nỗi nghi hoặc đột nhiên dâng lên.

Chỉ là…

Không thể khẳng định.

Trương Thang không nhìn thấy phản ứng của lính coi ngục. Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt án cốc cốc, đột nhiên hắn đổi giọng nói: “Không, ngươi đi tìm hồ sơ vụ Tạ thị đến đây!”

Hồ sơ Tạ thị?

Lính coi ngục suýt phát khóc.

“Đại nhân, chuyện từ bao giờ rồi, mọi người đều đã tìm phát điên, ngài vẫn còn muốn xử án sao?”

Sát Hồng Tiểu Giới.

Tiếng nước dần dần trở nên êm tai.

Róc rách!

Một chiếc lá sen nổi trên mặt nước đột nhiên lật lên.

Ào!

Hoa sóng nở ra trên mặt nước, cuối cùng Kiến Sầu cũng trồi lên được, cả người toàn là nước, trong tay xách con chồn nhỏ tội nghiệp, xoay người nhảy thẳng lên trên lá sen.

Động tác này xem như cực nặng, nhưng lúc rơi xuống lại nhẹ như lông hồng.

Lách tách…

Chỉ có những giọt nước từ trên người nàng, từ mài tóc nàng rơi xuống, như thủy ngân lăn trên mặt lá sen.

Phù!

Cuối cùng thở phào một hơi, Kiến Sầu nhìn sang bên cạnh một cái. Chiếc đĩa đá vẫn trôi nổi bên người như cũ, nhưng những vệt sáng trên đó đã thay đổi.

Mấy vệt sáng vốn nằm trên tám hướng bây giờ lại hoàn toàn xáo trộn, tổng cộng chỉ có bốn phương hướng, mà mình vốn ở hướng chính đông nay lại đổi xuống chính nam. Bốn vệt sáng tượng trưng cho bốn người, ngoài Kiến Sầu những người khác vẫn là màu đỏ.

Sau khi thấy rõ cục diện trên đĩa đá, khóe miệng Kiến Sầu không nhịn được giật giật.

Sát Bàn này đúng là chuyên chơi khăm người ta.

Từ sự thay đổi vị trí của vệt sáng màu lục là mình, Kiến Sầu có thể khẳng định cục diện cũ đã bị xáo trộn, nhận thức cũ đã bị lật đổ.

Như Diệp Phiên Phiên nói, sau khi người thua bị loại ra, khả năng truyền âm của đĩa đá cũng được mở lại.

Nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai nói chuyện, hiển nhiên mọi người đều không muốn lộ ra thân phận của mình.

Một lần chiến đấu, một lần thắng bại cũng tương đương với xóa bỏ cục diện trước đó.

Bọn họ không biết rốt cuộc ai được ở lại, ai phải ra ngoài.

Nhưng Kiến Sầu là ngoại lệ.

Bởi vì nàng vẫn là vệt sáng màu lục duy nhất trên Sát Bàn.

Nàng không thể xác định rốt cuộc ai bị loại, ai được vào, nhưng người khác lại có thể biết nàng không bị loại.

Cảm giác này quả thực đứng ngồi không yên.

Có điều chuyện đã đến nước này, dường như cũng không có biện pháp gì tốt hơn.

Kiến Sầu không thèm xem nữa, lòng bàn tay vẫn ướt sũng, có tiếng kêu yếu ớt như sắp tắt thở vang lên, Kiến Sầu cúi đầu xuống nhìn thấy con chồn nhỏ lè lưỡi như sắp chết đến nơi.

Nàng cảm thấy buồn cười, ngồi xuống đặt con chồn nhỏ lên trên lá sen.

Bộ lông mềm mại của con chồn sau khi bị ngâm ướt liền bết vào nhau, vốn là một con chồn lông xù lại biến thành một con chồn gầy gò như bị cạo hết lông.

Lúc này nó đang run rẩy vì lạnh, nằm sấp trên lá sen, còn dùng chân sờ sờ ngực mình, giống như còn chưa hết sợ.

Tặc tặc, nhìn xem, đáng sợ như vậy sao?

Kiến Sầu đưa tay ra chậm rãi vuốt đầu con chồn nhỏ.

“Hu hu hu…”

Thở ra nhiều mà hít vào ít, đúng là hù chết chồn rồi, nước lớn quá!

Con chồn nhỏ chưa hết hoảng hồn giơ chân lên lau nước trên mặt đi.

Kiến Sầu nhìn động tác này quả thực cảm thấy con chồn nhỏ này đã thành tinh rồi, động tác này rõ ràng giống như lau mồ hôi lạnh mà!

Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của Kiến Sầu, con chồn nhỏ quay lại lườm nàng một cái.

Kiến Sầu lại càng thêm kinh ngạc.

Nếu không phải bây giờ không thể nói chuyện, nàng rất muốn tóm con vật nhỏ này lên hỏi cho ra đầu ra đũa: Có phải mày đã thành tinh rồi không?

Đáng tiếc, không thể.

Bên lá sen có dòng nước chảy qua.

Kiến Sầu chậm rãi đưa mắt nhìn quanh một vòng, đột nhiên thềm kêu một tiếng kinh ngạc trong lòng.

Trận sóng lớn vừa rồi không biết đã đẩy nàng tới nơi nào.

Đưa mắt nhìn quanh, mặt nước mênh mông, có một ít cỏ nước và lá sen vỡ vụn trôi trên mặt nước, dưới nước có bóng cá bơi. Có điều vùng nước này có bờ, bờ màu lục rất dài.

Nước dưới chân không ngờ lại đang chảy về phía trước.

Không ngờ dây lại là một con sông lớn.

Kiến Sầu có thể nhìn thấy hai bên bờ màu lục mặc dù thay đổi không lớn nhưng đích xác là có thay đổi, chứng minh nàng đang trôi dọc theo dòng sông này.

Sông lớn…

Trong Sát Hồng Tiểu Giới không ngờ lại có sông lớn.

Kiến Sầu quả thực rất kinh ngạc.

Giới tu hành có vô số chuyện kì dị, nhưng những gì trải qua lần này vẫn làm cho Kiến Sầu được mở rộng tầm mắt.

Ngỡ ngàng đứng trên chiếc lá sen trôi giữa sông lớn, y phục ướt đẫm của Kiến Sầu được gió sông thổi bay phần phật, nhất thời lại có cảm giác tiêu dao như đang chơi thuyền trên sông.

Nhưng chỉ cần cúi xuống xem…

Rất nhiều thứ nổi trên mặt sông, đều như bị trận sóng lớn vừa rồi đánh nát.

Kiến Sầu không nhịn được thở dài một hơi: Đây có phải “Chơi thuyền uống rượu trên sông” gì đâu, rõ ràng là sau nạn lụt, ngồi trên thuyền nhỏ rách nát nhìn những đồ vật kì quái dưới nước cùng nhau trôi qua mà.

Không biết những người khác rốt cuộc như thế nào?

Lại có một đống linh tinh trôi tới, Kiến Sầu nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại.

Vừa rồi Diệp Phiên Phiên chỉ đưa tay ra đã khiến mặt hồ phẳng lặng nổi sóng gió ba đào, quả thực làm người ta choáng ngợp, cũng khiến Kiến Sầu phải chịu đau khổ. Có điều bây giờ khôi phục lại, thân thể lại không nhận được bất cứ tổn thương nào.

Trôi trên mặt sông xét cho cùng cũng không được tốt, Kiến Sầu nghĩ bay lên vẫn là an toàn hơn.

Nàng xoay người định xách con chồn nhỏ từ trên lá sen lên.

Không ngờ đúng lúc này đôi mắt nhỏ linh động của con chồn nhỏ đang giũ lông trên người hòng khôi phục bộ lông xù đẹp đẽ đột nhiên đưa lên nhìn về một phương hướng trên mặt hồ. (ND: lúc sông lúc hồ loạn hết cả lên)

Ngay sau đó…

“U u u u!”

Không đợi Kiến Sầu phản ứng lại, con chồn nhỏ đã lao thẳng ra giữa sông.

Nó đi làm gì?

Không phải vừa mới bị trận lũ này làm mất nửa cái mạng sao?

Kiến Sầu vô thức giơ tay ra cản, không ngờ con chồn nhỏ đã hóa thành một tia chớp màu xám lao cực nhanh qua phía trước đầu ngón tay nàng trước khi nàng kịp chạm vào người nó.

Tõm!

Là tiếng con chồn nhỏ rơi xuống nước.

Vừa rồi còn bị nước ngập gần chết, vậy mà bây giờ con chồn nhỏ lại phá nước mà đi như một mũi phi tiêu.

Thẳng phía trước nó chính là đống tạp vật rách nát đang trôi qua.

Nhìn thấy cảnh này, Kiến Sầu đã hiểu.

Trong đống đồ đó có thứ gì sao?

Kiến Sầu lại hồi tưởng lần đầu mình gặp con chồn nhỏ này.

Một đống rác chất đầy dưới chân mình, và cả Sát Bàn xuất hiện cuối cùng.

Chính là con chồn này đã đưa nàng đến với hành trình Sát Hồng Tiểu Giới.

Ơ…

Đột nhiên nhớ tới chuyện Nhai Sơn thu nhận đệ tử mới.

Kiến Sầu chán nản vỗ trán, xong đời rồi…

Chuyện này đã bị mình quên khuấy đi mất.

Không biết bây giờ Nhai Sơn ra sao, có phản ứng thế nào trước việc mình mất tích…

Vừa nghĩ đến hình ảnh Phù Đạo sơn nhân ăn đùi gà, âm trầm nhìn mình cười gian, Kiến Sầu đã cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Trong lúc nàng đang phân tâm nghĩ ngợi lung tung, con chồn nhỏ đã bơi tới chỗ đống rác đó.

Nó lập tức chui vào, lúc thì nhảy lên đống rác, lúc lại chui xuống bên dưới, một lát sau lại từ giữa đống rác này chui ra.

Cách!

Chân trước bên trái cào một cái, một mảnh gỗ bị ném xuống nước.

Ùm!

Chân trước bên phải cào một cái, một cái giẻ rách đẫm được bị vứt ra ngoài.

Tõm!

Hai chân sau cùng đạp, một con dấu bằng đá chỉ còn lại một nửa rơi xuống nước.

Rào rào, các loại rác rưởi bay tứ tung.

Cả một vùng giữa sông như chìm trong một cơn mưa rác.

Kiến Sầu lấy lại tinh thần, quả thực trợn mắt há mồm.

Cái con chồn này…

Có lẽ không bỏ được sở thích tích trữ đồ vật.

Nhớ tới một đống cái gọi là bảo bối của nó lần trước, Kiến Sầu lại không nhịn được đau răng. Nàng đưa tay lên mi tâm rút Quỷ Phủ ra, định ngự Quỷ Phủ đến bắt con vật thích quấy rối này về.

“Hu hu hu!”

Con chồn nhỏ đột nhiên chui vào trong đống rác còn đang trôi lềnh bềnh, đầu cắm xuống dưới cắn vào thứ gì đó, hai cái chân sau đạp vào một khúc gỗ mục, hai chân trước thì chống ở phía trước, dường như đã dùng hết sức bình sinh, sau đó…

Nó kéo mạnh đầu lên.

Ào!

Đống rác cuối cùng bị phá mất kết cấu ổn định nhất, lập tức tản ra trên mặt sông.

Vút!

Con chồn nhỏ vung cái đuôi lông xù, đạp vào khúc gỗ mục cuối cùng để mượn lực, không ngờ đã lao thẳng về phía chiếc lá sen của Kiến Sầu.

Hai con mắt nhỏ đen láy, không khác gì vừa nhặt được bảo bối.

Nó nhảy tới bên chân Kiến Sầu, cúi đầu nhả thứ bảo bối mình vừa đào được ra.

“Ngao u u u u!”

Như là khoe khoang công huân trác tuyệt của mình, con chồn nhỏ lại giả làm sói hú.

Khóe mắt Kiến Sầu giật một cái, trong lòng sinh ra một cảm giác khó mà diễn tả.

Cố nén cảm giác muốn tóm lấy con chồn nhỏ đánh một trận, nàng cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình.

Đó là một cái thìa canh màu bạc đã han gỉ loang lổ, thoạt nhìn không có gì khác những thứ trong đống rác vừa rồi. Nếu phải nói ra một điểm thu hút ánh mắt nhất của nó thì chính là cái thìa canh này lại được làm thành hình lưỡi người.

Không biết người nào lại có thể dùng một cái thìa buồn nôn như vậy?

Con chồn nhỏ kiêu ngạo đi xung quanh cái thìa màu bạc này, quả thực có cảm giác hiên ngang cao ngạo, dường như trên mặt viết hàng chữ “Chủ nhân mau khen ta đi!”

Nó đi được một lát, đột nhiên phát hiện Kiến Sầu hình như vẫn yên lặng, cuối cùng không nhịn được dừng bước.

Con chồn nhỏ thò chân ra chỉ chiếc thìa bạc.

Kiến Sầu không động, ánh mắt thăm thẳm nhìn nó.

Con chồn nhỏ sốt ruột, lại ra sức chỉ, sau đó thè ;ưỡi ra.

Kiến Sầu vẫn chỉ nhìn nó, dường như nhìn một kẻ mất trí.

“U u u!”

Dường như không chịu nổi sự ngạo mạn của Kiến Sầu, cuối cùng con chồn nhỏ đi thẳng tới, thè lưỡi ra liếm.

Cái lưỡi hồng hồng và cái lưỡi màu bạc của cái thìa liếm vào nhau…

Tăng…

Kiến Sầu kinh hãi, một sợi dây trong đầu đột nhiên đứt phựt.

Sở thích nhặt rác có thể du di, nhưng…

Cái này thì không được!

Gân xanh giật giật trên trán Kiến Sầu, nàng đư tay tóm cổ nó kéo ra khỏi cái thìa bạc, làm cho lưỡi và lưỡi rời nhau ra.

“Hu hu hu!”

Ánh mắt lên án của con chồn nhỏ lập tức nhìn thẳng vào Kiến Sầu.

“Hu hu hu hu?”

Tại sao không cho người ta liếm?

“Hu hu hu hu!”

Thả người ta xuống, có còn lẽ trời nữa hay không?

“Hu hu hu hu!”

Một con chồn đáng yêu như người ta mà cũng bắt nạt.

“Hu hu hu hu!”

Quả thực không có một chút nhân tính nào!

“Hu hu hu hu!”

Ngươi quả thực không bằng cầm thú!

Kiến Sầu lạnh lùng nhìn nó một cái: “…”

“Hu…”

Con chồn nhỏ rụt cổ lại, âm thanh lập tức yếu đi vì sợ hãi, bị Kiến Sầu xách như một cái giẻ rách mà cũng không dám cử động gì nữa.

Thấy nó đã ngoan ngoãn, Kiến Sầu mới tạm hài lòng.

Nàng cho nó một ánh mắt: Đi theo tao, những ngày tốt lành của mày đã kết thúc rồi!

Con chồn nhỏ dường như có thể hiểu được ánh mắt này, lập tức có cảm giác trái tim lạnh buốt.

Chiếc thìa bạc này quả thực nhìn rất buồn nôn, cả đời này Kiến Sầu chưa bao giờ nhìn thấy một cái thìa nào thử thách sức nhẫn nại của người ta như cái này…

Một tay nàng xách con chồn nhỏ ngăn không cho nó chạm vào cái thìa này, đồng thời cúi người xuống cẩn thận cầm cán thìa, không chạm vào nước dãi con chồn để lại trên đó, thờ ơ nhìn một cái rồi đinmhj ném cái thìa đi.

Không nghĩ tới chỉ nhìn một cái như vậy mà lại thấy được mấy chữ trên cán thìa.

“Nấu một thìa trời đất”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN