Ta Không Thành Tiên - Chương 67: Cốt Ngọc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Ta Không Thành Tiên


Chương 67: Cốt Ngọc



Thịt chín rồi…

Cuối cùng Kiến Sầu cũng biết chiếc thìa bạc đó rốt cuộc là của ai.

Trời đất nấu một thìa, không phải là một câu này sao?

Ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng xanh ngút trời.

Chiếc lá xanh chậm rãi bay lên, sau khi bay qua một điểm không ngờ lại rơi thẳng xuống đất.

Chiếc lá sáng lên, chìm vào trong chiếc nồi to lớn đó, sau khi hợp vào nhau, tiếng động biến mất liền có một luồng sáng màu xanh biếc bắn ra bốn phía.

“Hu hu hu hu!”

Một loạt tiếng kêu sợ hãi từ vai Kiến Sầu phát ra.

Kiến Sầu quay sang nhìn, hai chân con chồn nhỏ ôm chặt lấy chiếc thìa bạc hình chiếc lưỡi trong lòng, ngoài miệng phát ra tiếng kêu giận dữ, đồng thời cố gắng trợn thật to đoi mắt ti hí, căm tức nhìn ngọn núi như chiếc nồi lớn phía trước.

Chiếc thìa bạc lúc này cũng phát ra ánh sáng xanh mênh mang, nếu không phải con chồn nhỏ đang liều chết ôm chặt lấy thì sợ là sẽ lập tức thoát ra bay mất.

Chiếc nồi khổng lồ bắn ra ánh sáng xanh biếc, thấy vẫn không gọi chiếc thìa bạc về được, không ngờ lại phát ra rung động kịch liệt, không khí chấn động ù ù.

Kiến Sầu hoảng hốt.

Con chồn nhỏ trước mặt ôm chặt chiếc thìa bạc thà chết không buông ra, dường như đang chiến đấu giằng co với luồng lục quang này.

Có điều hai chân dù sao cũng không có bao nhiêu sức mạnh, chỉ trong nháy mắt chiếc thìa bạc đã vùng thoát khỏi chân nó bay ra.

Hu hu hu!

Quả thực quá đáng!

Chiếc thìa nhỏ này là ta nhặt được, dựa vào cái gì mà ngươi cướp của ta?

Con chồn nhỏ vô cùng phẫn nộ, vù một cái lao nhanh ra cắn lấy cán thìa.

Tuy nhiên chiếc thìa bạc có tốc độ bay đi cực nhanh, con chồn nhỏ lao theo cũng chỉ có thể dùng răng cắn cán thìa, bị kéo theo bay về phía chiếc nồi khổng lồ đó.

Kiến Sầu nhìn thấy, đúng là đau đầu vô cùng.

Ngọn núi hình chiếc nồi khổng lồ này chỉ sợ là rất kì dị.

Vừa rồi những chữ viết hiện lên trên cột sáng màu lục rõ ràng là do chủ nhân của Sát Hồng Tiểu Giới này để lại, từng ở nơi đây “nấu một muôi trời đất” và “luộc một nồi sông suối”, dùng chiếc nồi lớn này để nấu thần thú Đế Giang, nhét vạn quỷ vào vách núi này làm củi đốt!

Xem những bộ xương Kiến Sầu vừa thấy trong hang núi thì “vạn quỷ” ở đây cũng hoàn toàn có thể là “vạn tu” hoặc “vạn người”.

Có thể nói, nếu chiếc nồi khổng lồ trước mắt là chiếc nồi từng nấu Đế Giang, vậy hung hiểm trong đó đương nhiên không thể đoán trước được.

Mặc dù vừa rồi mới bị con chồn nhỏ liếm một cái, đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy trên cổ mình dính dính, nhưng nếu bắt nàng trơ mắt nhìn con chồn nhỏ rơi vào nguy hiểm cũng là tuyệt đối không thể.

Kiến Sầu cắn răng, linh lực rót thẳng vào Quỷ Phủ.

Quỷ Phủ lập tức rít một tiếng rồi bay về phía trước.

Kiến Sầu đưa tay ta, khi đến gần liền nhanh tay tóm lấy cái đuôi của con chồn nhỏ.

“Au au au!”

Con chồn nhỏ đau đến mức lớn tiếng kêu lên!

Vừa mở miệng kêu răng đã lập tức buông ra, chiếc thìa bạc đang bị nó cắn chặt liền bị vệt sáng xanh từ chiếc nồi bắn ra kéo trở về.

Một điểm bạc trắng như ánh sao rực rỡ cuối cùng rơi xuống ngọn núi lõm.

Trong quá trình rơi xuống, chiếc thìa vốn được Kiến Sầu đánh giá “chắc là phàm khí” không ngờ lại phát sáng rực rỡ, cứ rơi xuống một phần lại phóng đại một phần.

Vù!

Chiếc thìa bạc rơi xuống đất, cắm thẳng vào chính giữa chiếc nồi khổng lồ, cao giống như cây cột chống trời, thân thìa hình cái lưỡi sau khi phóng đại vô số lần lại càng lộ ra một sự dữ tợn và quái dị khó diễn tả.

Kiến Sầu tóm con chồn nhỏ, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngẩn ra.

Con chồn nhỏ thấy chiếc thìa bạc của mình bị cướp mất liền tức giận đấm ngực giậm chân, từ trên tay Kiến Sầu bật thẳng lên trên vai nàng, hai chân trước hơi co lại, ra sức vuốt ngực, ngẩng mặt hú dài: “Hú hú hú hú!”

Kiến Sầu triệt để không nói nên lời.

Con chồn nhỏ này rốt cuộc là cái giống gì?

Chuột?

Chó?

Sói?

Sư tử?

Vượn?

Tại sao cái gì cũng biết?

“Hú hú hú hú!”

Tiếng hú giận dữ không ngừng từ trong miệng con chồn nhỏ phát ra.

Kiến Sầu đứng ở giữa không trung, vừa định dưa tay ra xoa đầu nó, đột nhiên lại khựng lại.

Bởi vì, chỉ vì…

Trong nháy mắt chiếc thìa bạc rơi xuống đất cắm xuống đáy nồi, liền có một tầng lục quang bắn về bốn phía như bị chiếc thìa bạc rơi xuống làm bắn tóe ra.

Kiến Sầu bay theo cứu con chồn nhỏ, lúc này đang ở rất gần, thoáng cái đã bị tầng lục quang này trùm lên.

Tim Kiến Sầu thắt chặt, thân thể cũng vô thức co lại, sau đó nàng thấy lục quang trước mắt mình dần dần tiêu tan.

“Gầm…”

Tiếng gầm giận dữ từ trên trời truyền đến, đất rung núi chuyển.

So với tiếng gầm của con chồn nhỏ trước kia, tiếng gần này khí thế hơn nhiều, cũng đáng sợ hơn nhiều.

Kiến Sầu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng dáng to lớn bị người ta ném từ trên trời xuống.

Không ngờ đó lại là một con Đế Giang!

Thân thể to lớn như một ngọn núi nhỏ, lại có sáu chân bốn cánh, không có tai mắt mũi miệng, nhìn giống như một chiếc túi lớn, lúc này lại có tiếng gầm từ trong thân thể nó phát ra.

Tuy nhiên…

Không có bất cứ tác dụng gì.

Rầm!

Con Đế Giang bị đập mạnh xuống đáy nồi.

Bốn chiếc cánh cực lớn vỗ không ngừng nhưng cũng không thể đưa nó bay ra khỏi nồi.

Ầm ầm…

Có tiếng nước chảy ào ào, từ bốn phương tám hướng có vô số con sông hội tụ về trong nồi, dần dần nhấn chìm con Đế Giang đã không còn sức phản kháng.

Con Đế Giang hung dữ hết lần này tới lần khác muốn đứng lên, muốn ngoi lên mặt nước. Khi mực nước lên đến mức cao nhất, nó điên cuồng gầm lên giận dữ, bốn chiếc cánh cùng vỗ, liền có cuồng phong từ cánh nó sinh ra.

Trong đỉnh núi như chiếc nồi khổng lồ bây giờ xuất hiện một hồ nước rộng lớn, lúc này nổi gió sinh sóng, không ngờ lại có uy thế to lớn.

Chỉ tiếc là người ném nó từ trên cao xuống đây rõ ràng còn mạnh hơn.

Phía chân trời có một mảng lục quang, dường như có bóng người đứng giữa lục quang đó. Thấy Đế Giang vùng vẫy, lập tức có một vệt lục quang từ chân trời đánh xuống.

Ầm!

Lục quang nhẹ nhàng rơi xuống, không ngờ lại như một chiếc lồng giam to lớn, lập tức khóa chặt con Đế Giang lại.

Một tiếng quát trong trẻo từ trên chín tầng trời vang lên: “Súc ăn hàng ngàn môn đồ của ta, hôm nay ta liền lấy cơn giận của môn đồ để nấu ngươi mà ăn!”

Kiến Sầu bị tiếng quát này chấn động cho tim gan lộn nhào hết cả.

Trong lúc hoảng hốt nàng vẫn kịp nhận ra: Âm thanh này, là một nữ tu sĩ?

Một đoạn đối thoại đã chôn giấu rất lâu đột nhiên trồi ra từ chỗ sâu trong trí nhớ của Kiến Sầu.

“Lục Diệp lão tổ là ai?”

“Một lão yêu bà rất lợi hại, không cho nhắc tới bà ta!”

“Rõ ràng là sư phụ nhắc tới trước mà”.

“Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì…”

Lúc này Kiến Sầu đột nhiên có một cảm giác khó mà nói rõ.

Nấu Đế Giang mà ăn, thoải mái nói: Thịt chín rồi! Thịt chín rồi!

Lục Diệp lão tổ, phong thái nhường nào?

Sau khi lục quang lóe lên trước mắt, Đế Giang cuối cùng lại vô lực rơi xuống hồ nước đó.

Trên vách núi đá dưới sườn núi, vô số hang động bị cuồng phong thổi vào liền có tiếng quỷ khóc vang lên, ngàn vạn ngọn lửa ma trơi giống như liệt hỏa.

Vô số bộ xương hoặc mới hoặc cũ nhất tề từ trong hang động đứng lên, giơ lên hai cánh tay xương trắng, ngẩng mặt làm động tác la hét.

Bùng!

QUỷ hỏa càng ngày càng cháy mạnh.

Đế Giang dưới hồ lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, không ngừng vùng vẫy trong hồ.

Ùng ục…

Hồ nước nhanh chóng có bọt khí bốc lên.

Chỉ sau chốc lát, hồ nước được đun bằng ngọn lửa của vạn quỷ đã hoàn toàn sôi sùng sục.

Đế Giang kêu thảm thiết rung trời chuyển đất.

Tuy nhiên vẫn không thể chấn động bóng dáng cao cao trên chín tầng trời đó.

Một điểm bạc trắng từ trong hư không trồi lên, Kiến Sầu ngước mắt nhìn, chính là chiếc thìa đó.

Trên chất bạc bóng loáng bên ngoài còn có hoa văn nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển, có điều thần thìa giống hình chiếc lưỡi lại không có gì thay đổi. Một cánh tay trắng muốt như ngọc từ trong tầng mây thò xuống cầm lấy chiếc thìa.

Thế là chiếc thìa bạc đón gió lớn lên, cuối cùng từ tầng mây vươn xuống tận hồ nước sôi sùng sục.

Ào ào!

Thìa khuấy nước hồ, Đế Giang trong nồi đã hấp hối, không biết từ lúc nào đã không còn kêu gì nữa.

Một quầng sáng thăm thẳm từ đỉnh đầu nó phát ra, từ từ ngưng tụ lại, đúng lúc định trốn chạy thật xa thì lại bị một chiếc thìa bạc mang theo sức mạnh kinh khủng đập thẳng xuống.

Quầng sáng đã sắp ngưng tụ thành thực chất không ngờ lại bị đập tan thành mười phần.

Chín phần bị đánh bay đến các nơi, bay ra được một lát đã tan thành mây khói, chỉ còn lại một mạnh bị đánh về trong người Đế Giang.

Đây là “ba hồn bảy vía” của Đế Giang.

Đế Giang chính là “Thần điểu” hoặc “Thần thú”, còn có người gọi thẳng là “Thượng cổ thần”, cũng giống như người, có ba hồn bảy vía.

Mười vệt ánh sáng vừa rồi chính là hồn và vía của Đế Giang.

Chỉ có điều Kiến Sầu không thể phân biệt được rốt cuộc vệt sáng quay về trong thân thể Đế Giang là hồn hay là vía.

Nhưng mà hồn vía đã tản, Đế Giang dù có bản lãnh lớn đến mấy cũng không thể xoay chuyển được nữa.

Thứ nằm trong hồ để mặc nước sôi ninh nhừ đã là một con Đế Giang chết.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn theo chiếc thìa bạc, cố gắng thấy rõ bóng người màu xanh lục trên đám mây, tuy nhiên lục quang trước mắt lại đột nhiên phát sáng mạnh mẽ.

Hồ nước sôi trào đột nhiên vặn vẹo, hóa thành một màn sáng biến mất trước mắt Kiến Sầu.

Đế Giang trong hồ cũng không còn bóng dáng.

Ngay cả bóng người trên trời cũng nhạt nhòa không rõ.

Lục quang dần dần tiêu tan, hết thảy ảo giác trước mắt Kiến Sầu đều tan biến theo.

Vốn là một hồ nước to lớn bây giờ chỉ còn một hố sâu, đáy hố toàn là bùn đất, dường như là đá núi phong hoá qua năm này tháng khác mà thành. Đã có vô số thực vật màu lục sinh trưởng trong hố lớn này.

Không có Đế Giang, chỉ có một chiếc thìa bạc cực lớn cắm nghiêng nghiêng ở đáy hố.

Khu vực dưới đáy hố xung quanh chiếc thìa bạc có lẽ vì bị chiếc thìa bạc đập xuống nên tất cả thực vật màu lục đều bị hất văng ra ngoài, để lộ nền đá trắng bệch bên dưới.

Mà ở bên cạnh chiếc thìa, một cục xương to bằng nắm đấm trẻ con, trắng muốt như ngọc đang nằm yên tĩnh.

Đó là…

Cốt ngọc Đế Giang?

Đây là một khúc xương sau gáy Đế Giang, tụ tập toàn bộ tinh hoa trên người Đế Giang.

Không phải khúc xương này trên gáy bất cứ con Đế Giang nào cũng có thể hình thành cốt ngọc, thiên thời địa lợi nhân hòa đều cực kì quan trọng, cho nên cốt ngọc Đế Giang mới quý giá vô cùng.

Chỉ có điều vật chí bảo này rốt cuộc có tác dụng gì lại là điều rất ít được nghe nói.

Kiến Sầu đã từng suy nghĩ, một là bởi vì cốt ngọc Đế Giang hiếm thấy, người có thể nhận được cực kì ít, đương nhiên cũng không có cơ hội nghiên cứu. Hai là bản thân cốt ngọc Đế Giang đã có vấn đề nhất định.

Không biết cục xương này hình thành thế nào.

Khi vừa nhìn thấy cục xương anyf, Kiến Sầu đã biết đây chính là thứ mình cần tìm.

Nếu không có chiếc thìa bạc chỉ chỗ, chỉ sợ khó có thể tìm thấy nó nhanh như vậy.

Kiến Sầu không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, dưới chân khẽ động, Quỷ Phủ liền bay thẳng về phía đó.

Tốc độ của nàng vô cùng nhanh chóng.

Vệt sáng xanh tượng trưng cho nàng di chuyển rất nhanh trên đĩa đá.

Lúc này vệt đỏ của đám Liễu Không phía sau cơ bản vẫn nằm yên không động. Trận pháp đó mặc dù bị Kiến Sầu phá vỡ một góc nhưng vẫn có thể vận chuyển như cũ, hơn nữa còn không ngừng tăng cường, chắc hẳn bây giờ hai người đó đã khổ không nói nổi.

Còn vệt đỏ của Cố Thanh Mi sau khi bị con chồn nhỏ nổi giận gầm một tiếng đã rơi thẳng xuống, nằm yên ở đó không nhúc nhích.

Bây giờ chắc không có nguy hiểm gì.

Cốt ngọc Đế Giang ở ngay trước mắt.

Mười trượng!

Ba trượng!

Một trượng!

Ba thước!

Kiến Sầu đã vươn tay ra!

Đến tận nơi nhìn, cục xương này lại không dính một chút đất cát nào, mặc dù là xương trên người Đế Giang nhưng không dính một chút gân thịt nào, có lẽ đã tiêu tan sau những năm tháng lâu dài.

Kiến Sầu biết chỉ một chớp mắt nữa là mình sẽ tóm được nó.

Tuy nhiên ngay sau đó lại có một trận rung động mãnh liệt nghênh đón nàng.

“Hu hu hu!”

Con chồn nhỏ cất tiếng kêu to nhưng đã muộn.

Phù phù phù!

Bảy tám tiếng động khẽ vang lên.

Trong hố đá vốn bằng phẳng không ngờ lại có bảy tám mũi băng nhọn đâm lên.

Mũi băng sắc bén như kiếm sắc, bao quanh cốt ngọc Đế Giang dưới đáy hố.

Kiến Sầu đã đến rất gần, lập tức bị một mũi băng trong đó đâm trúng vai. Nàng cắn chặt khớp hàm, không ngờ lại không đi xem vết thương, cũng không thèm nhìn mũi băng mà lại nhìn về phía đĩa đá.

Ánh đỏ vốn đã bị con chồn nhỏ gầm ngã, lúc này lại đột nhiên thấp thoáng.

Kiến Sầu cảm thấy phía trước mình không xa có một luồng rung động kì lạ.

Đồng thời vệt đỏ trên đĩa đá không ngờ lại biến mất tai chỗ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở không xa trước mặt Kiến Sầu.

Dịch chuyển tức thời!

Từ trong hư không chậm rãi xuất hiện, trong tay Cố Thanh Mi nắm một quyển trục. Sau khi ánh sáng tan hết, quyển trục cũng tan thành tro bụi, biến mất trong lòng bàn tay ả.

Tim Cố Thanh Mi cũng đang rỉ máu.

Ả có nhiều của cải, nhưng cũng không phải để đốt thế này.

Cố Bình Sinh cho ả quyển trục dịch chuyển tức thời này là để bảo vệ tính mạng trong thời khắc nguy cấp.

Đúng là một con thú cưng thật lợi hại, vừa rồi khiến ả không sao ngăn cản được.

Nếu không phải tiếng gầm đó chỉ vang lên một lần, sợ là ả đã bị âm ma cắn trả rồi. Dù thế ả cũng phải nôn mấy ngụm máu tươi mới bình phục lại được.

Thấy trong hố đá liên tục có dị tượng, Cố Thanh Mi không đợi được nữa, trực tiếp sử dụng quyển trục, đồng thời lợi dụng mặt đất để tấn công.

Đến lúc này chỉ cần nhìn đĩa đá, Cố Thanh Mi đã có thể khẳng định, người đó đã bị mình ngăn cản.

Trước mắt chính là cốt ngọc Đế Giang.

Cố Thanh Mi cười to một tiếng: “Bất kể các ngươi có nhanh đến mấy, cốt ngọc Đế Giang này vẫn cứ là đồ trong túi của ta!”

Cướp?

Bọn chúng làm gì đủ tư cách?

Ả đưa tay vồ xuống đất, đáy mắt lộ ra một vẻ sảng khoái nóng bỏng.

Cục xương to bằng nắm tay trẻ con nằm trên mặt đất lập tức như bị cái gì đó hấp dẫn, bay thẳng đến chỗ Cố Thanh Mi.

Sắc mặt Cố Thanh Mi càng thêm vui mừng.

Tuy nhiên đúng lúc này lại có dị biến phát sinh.

Từ cốt ngọc đột nhiên toát ra ánh sáng, hình thành một khối khí to bằng nắm đấm.

Vù.

Một trận gió lớn đột nhiên thổi đến.

Khối khí này không ngờ lại vươn thành một chiếc cánh dài vài chục trượng, hùng hổ đập về phía Cố Thanh Mi phía trước.

Trong Sát Hồng Tiểu Giới, người cầm Sát Bàn hay Hồng Bàn không thể tấn công lẫn nhau, nhưng thứ khác lại có thể.

Cố Thanh Mi bất ngờ không phòng bị kịp, bị chiếc cánh này đập trúng, lập tức bay ngược ra ngoài.

Rầm!

Quầng sáng phát ra từ cốt ngọc Đế Giang này cực kì thần bí, chỉ có một quầng sáng nho nhỏ mà lại có thể vươn ra một chiếc cánh to lớn như vậy, quả thực không khác gì kì tích.

Cố Thanh Mi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kì, làm sao chông slaij được sức mạnh lớn như vậy.

Bị chiếc cánh đập trúng, ả đập mạnh vào thành hố, bị thương nặng ngất đi.

Bên kia Kiến Sầu không nhìn thấy Cố Thanh Mi, nhưng nhìn đĩa đá cũng có thể biết, đối phương đột nhiên xuất hiện phía trước mình, nhất định là đã sử dụng bí pháp gì đó.

Sau đó Kiến Sầu nhìn thấy cốt ngọc Đế Giang bay lên, ngay sau đó phát ra ánh sáng, hóa thành một chiếc cánh to lớn đập Cố Thanh Mi bay ra ngoài.

Trên đĩa đá, vệt sáng tượng trưng cho Cố Thanh Mi bay nhanh đến mức làm người ta kinh hãi, sau khi dừng lại liền không động nữa.

Không cần phải nói, lần này là ngất thật rồi.

Kiến Sầu nhất thời lại không khỏi thông cảm với Cố Thanh Mi.

Nếu Cố Thanh Mi không tranh cướp với mình, chỉ sợ người bị ăn một cánh vừa rồi đã là chính mình.

Kiến Sầu tự nhận thân thể mạnh mẽ, nhưng kết cục cũng không nhất định tốt hơn Cố Thanh Mi bao nhiêu.

Nghĩ như vậy, bây giờ nàng mới cảm thấy sợ hãi.

Ngước mắt nhìn cục xương đó, Kiến Sầu lập tức mở to mắt. Con chồn nhỏ trên vai nàng còn há to cả miệng.

Cục xương vốn đã bị Cố Thanh Mi vồ lấy, bên trên có một quầng sáng mờ mờ, chiếc cánh đã thu về, lại co vào trong quầng sáng đó. Tuy nhiên bản thân cục xương vốn chỉ là một đoạn hình trụ ngắn, lúc này rung lên một cái, không ngờ lại hai cái chân nhỏ từ trong xương trắng mọc ra.

Xẹt! Xẹt!

Sau hai tiếng động, hai cái chân đã xuất hiện.

Cốt ngọc Đế Giang vững vàng rơi xuống đất, không ngờ lại như có mắt, cất bước chạy đi.

Hai cái chân vừa nhỏ vừa ngắn chạy đi như điên, không ngờ tốc độ lại không chậm.

Kiến Sầu ngẩn ra một hồi lâu.

Con chồn nhỏ nhìn thấy, quả thực nước dãi chảy ròng.

“Ngao hu hu hu hu!”

Muốn ăn!

Nó không ngừng vỗ vai Kiến Sầu.

“Ngao hu hu hu!”

Mau đuổi theo!

Đuổi theo hay không đuổi theo?

Kiến Sầu quay sang nhìn vị trí của vệt đỏ trên đĩa đá, đối chiếu một lát, cuối cùng đưa chân đá vô số đất cát trong hố này về phía Cố Thanh Mi.

Bỏ đá xuống giếng, có ai không biết?

Cố Thanh Mi đáng thương đã ngất xỉu lại còn bị đất đá chôn vùi.

Sát Hồng Tiểu Giới vốn kì diệu như thế, Kiến Sầu không nhìn thấy nhưng vẫn biết việc làm của mình sẽ có hiệu quả gì. Nàng cũng không nhìn thêm mà quay người đi luôn.

Cốt ngọc Đế Giang mặc dù nguy hiểm, nhưng nàng có Quỷ Phủ trong tay, chưa chắc đã không có sức đánh một trận.

“Ngao hu hu hu!”

Đi thôi!

Cục xương kia, ngươi chạy chậm một chút!

Bọn ta tới ăn ngươi đây!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN