Ta Không Thành Tiên
Chương 73: Chu Thừa Giang
Mọi người đều nói, Tạ Bất Thần chính là đệ nhất nhân dưới kim đan.
Dù thế nào thì đó cũng là một cách xưng hô rất oai phong, tuy nhiên đối với Chu Thừa Giang lại là một sự châm chọc khó nói. Danh hiệu này từng được đội trên đầu hắn, nhưng bây giờ…
Mọi người đều nói, Chu Thừa Giang chính là đệ nhất nhân dưới Tạ Bất Thần.
Một sự châm chọc quá đắng cay!
Có điều, không biết người ngày xưa là đệ nhất nhân, hôm nay là đệ nhị nhân này rốt cuộc nghĩ thế nào.
Trên dưới mặc dù không quá quan tâm đến chuyện của Thập Cửu Châu, nhưng dạo này có quá nhiều tin đồn về thiên tài của Côn Ngô, cho nên cũng có nhiều cơ hội nhắc tới Chu Thừa Giang. Vốn tiếng tăm của Chu Thừa Giang cũng không thấp, bây giờ lại thường xuyên bị người ta lôi ra so sánh với Tạ Bất Thần.
Mọi người đã số chỉ nghe tên Chu Thừa Giang, lại chưa từng thấy hắn ngoài đời. Bây giờ nghe người ta kêu la, lại nhìn người đàn ông thoải mái giơ tảng đá lớn lên, mọi người đều có cảm giác kinh hãi.
Long Môn, Chu Thừa Giang?
Thì ra cũng không phải một người chỉ có hư danh.
Ánh mắt Kiến Sầu đưa xuóng nhìn người này.
Chu Thừa Giang có tướng mạo rất tốt, mày sắc mắt sáng, lộ ra khí khái anh hùng. Cho dù trên trời không có nắng, hắn cũng như đang dứng dưới nắng, trên người có khí thế sắc bén như bảo đao mới ra khỏi vỏ, làm mọi người không dám nhìn thẳng vào.
Cơ bắp trên cánh tay hắn giấu ở phía dưới tay áo rộng rãi, chỉ có hai bàn tay rắn chắc là lộ ra một vài phần sức mạnh. Tảng đá lớn nặng hàng vạn cân bị hắn giơ lên rất thoải mái, trên trán không nhìn thấy một chút mồ hôi nào. Hai mắt hắn sáng ngời, trên mặt còn mang nụ cười, có điều lúc này lại lô vẻ hơi hồ nghi nhìn lên trên đỉnh Nhai Sơn.
Vừa rồi Chu Thừa Giang đi tới nơi này, trên đỉnh Nhai Sơn lại có một tảng đá lớn rơi thẳng xuống chỗ hắn.
Lúc đó Chu Thừa Giang vô thức giơ tay lên đỡ lấy tảng đá lớn này. Hắn không hề cố ý bêu xấu ở Nhai Sơn.
Chu Thừa Giang ho một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua một đám đệ tử Nhai Sơn đang trợn tròn mắt nhìn mình. Là một tu sĩ chỉ có tu vi Trúc Cơ kì, hắn không có gan lỗ mãng ở Nhai Sơn.
Thấy xung quanh mình không có người, Chu Thừa Giang liền ôm hai tay, chậm rãi đặt tảng đá màu xám to lớn mà thô ráp xuống đất.
Phù!
Hắn thở phào một hơi, nói với một đệ tử Nhai Sơn đứng cách mình không xa: “Để sư huynh chê cười rồi, sư huynh không sao chứ?”
Chu Thừa Giang hôm nay đi theo sư tôn Bàng Điển tới thăm Nhai Sơn, vốn là do đệ tử Nhai Sơn này dẫn đi tham quan Nhai Sơn, không nghĩ tới lại xảy ra bất ngờ như vậy.
Đệ tử Nhai Sơn này tu vi cũng không thấp, vừa khéo cũng là trúc cơ hậu kì.
Có điều…
Không phải tu sĩ trúc cơ hậu kì nào cũng có sức mạnh như Chu Thừa Giang.
Hắn không nhịn được ôm quyền nói: “Chu sư huynh Long Môn quả thật là danh bất hư truyền, hôm nay xem như đã được mở rộng tầm mắt”.
“Quá khen quá khen”.
Chu Thừa Giang cười cười, bị bao nhiêu người nhìn, hắn cũng có vài phần ngượng ngùng. Sau đó hắn nhìn về phía tảng đá: “Tảng đá này đặt ở đây chắc không tiện lắm? Hay là ta giúp sư huynh chuyển đi?”
“Không dám làm phiền đại giá của Chu sư huynh, Nhai Sơn sẽ có đệ tử Chấp Sự đường đến dọn dẹp”. Đệ tử Nhai Sơn cười cười, xua tay nói: “Mời Chu sư huynh, tiếp theo chúng ta sẽ đi xem Phong Âm cốc sau Nhai Sơn”.
“Làm phiền sư huynh”.
Chu Thừa Giang vẫn rất khách sáo, nhìn quanh thấy mọi người vẫn còn đang nhìn mình, hắn cũng không e ngại gì, chỉ chắp tay đi theo đệ tử Nhai Sơn đó.
Hai người một trước một sau ung dung đi qua đám người.
Để lại một tảng đá lớn cao bằng hai người ở chỗ cũ.
Ánh mắt Kiến Sầu rời khỏi bóng lưng Chu Thừa Giang, chuyển sang nhìn tảng đá lớn, nói một tiếng: “Người này thật mạnh, khí thế rất trầm”.
“Hê hê, từng ghi tên trên bia Cửu Trùng Thiên, đương nhiên không phải chỉ có hư danh”.
Phù Đạo sơn nhân nheo mắt, chậm rãi gặm một miếng đùi gà không biết lấy ra từ khi nào, cười một tiếng.
Đành là nói như vậy, nhưng mà…
Kiến Sầu nhíu mày, nói: “Nghe nói thiên tài phần lớn không dễ chung sống, mỗi người có một kiểu tính tình quái gở khác nhau. Vị Chu Thừa Giang này dường như cũng mới tu luyện chưa được mấy năm đúng không? Lại xem có vẻ rất hiền lành”.
“Đại sư tỷ cho rằng hắn hiền lành thật sao?”
Thẩm Cữu bước tới, cũng nhìn về phương hướng Chu Thừa Giang vừa biến mất, ánh mắt suy tư cuối cùng rơi xuống trên tảng đá to lớn.
Ban đầu Kiến Sầu nghe không rõ lời này của Thẩm Cữu, nàng mở miệng định hỏi nhưng rồi lại thôi.
Nghĩ lại một chút thì cũng có thể hiểu được.
Long Môn, môn phái này từng có thời gian truyền thừa không ngắn, chỉ là giờ đây suy thoái, mà kể cả ngày xưa cũng còn khó so bì với Nhai Sơn chứ chưa nói bây giờ. Dù là tu sĩ kì tài ngút trời, nhưng lúc mới chỉ có tu vi Trúc Cơ kì, đứng trên địa giới Nhai Sơn cao thủ nhiều như mây, có mấy người dám cuồng, mấy người dám ngạo?
Chỉ cần nhớ lại lúc trước Phù Đạo sơn nhân bắt bọn họ chờ là có thể hiểu được.
Long Môn đã là cái gì? Phù Đạo sơn nhân tiện tay đuổi như đuổi ruồi.
Khụ.
Đương nhiên, cũng có khả năng là sư phụ nhà mình quá mức ngông cuồng.
Kiến Sầu cho rằng khả năng sư phụ mình quá ngông cuồng cao hơn mot chút.
Tiểu mập mạp Khương Hạ bên cạnh cũng chen tới, gãi gãi hai cái cằm của mình.
“Nghe nói công pháp của Long Môn đến từ thượng cổ, chính là do luyện thể sĩ để lại, sức mạnh thân thể luôn luôn rất mạnh. Tên Chu Thừa Giang này dù mới tu luyện chẳng bao lâu nhưng cũng có chút thiên phú trên mặt này. Có điều công pháp Long Môn lại có một loại đặc tính, kinh mạch tương đối yếu kém, nếu gặp phải tu sĩ thật sự mạnh thì chưa chắc có thể chiếm được lợi thế gì. Có điều ta không thể nào nghĩ ra được, hắn mạnh như vậy, tại sao lại thua một tên mới trúc cơ được ba ngày của Côn Ngô?
Đừng nhìn tiểu mập mạp vừa thấp vừa béo, nhưng bây giờ hắn đã là một tu sĩ kim đan thực sự, nếu ở môn phái khác cũng là nhân vật có số có má đàng hoàng rồi. Những lời hắn nói vừa rồi cũng xem như rất có tầm mắt.
Ngay cả Phù Đạo sơn nhân cũng không khỏi gật đầu, nói: “Nếu Bàng Điển có thể chỉ dẫn tên đệ tử đắc ý này tu luyện khí mạch cho tốt, phối hợp với pháp môn tu hành độc đáo của Long Môn, chỉ sợ sẽ có thể mở ra một con đường mới. Thôi, lão quái vật này đã đén đây rồi, ta và hắn đã ba trăm năm không gặp nhau…”
Sau khi lẩm bẩm một câu, Phù Đạo sơn nhân xoay người đi thẳng đến Lãm Nguyệt điện. Lúc sắp đi lão lại dừng bước, quay lại gọi: “Kiến Sầu nha đầu!”
Kiến Sầu vẫn thấy rất hứng thú với Chu Thừa Giang, có điều bây giờ còn không thể tiếp xúc nên định trở về nghiên cứu hai con vật nhỏ của mình.
Nghe thấy Phù Đạo sơn nhân gọi, nàng quay lại: “Sư phụ?”
“Ngươi lại mất tích mấy ngày, sơn nhân ta thấy chưởng môn cũng rất lo lắng cho ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng nên qua đó ọột cái. Ta đi trước, ngươi về thay đồ rồi đến sau”.
Phù Đạo sơn nhân phóng khoáng ném xương gà, dặn dò xong liền dịch chân một cái, lập tức biến mất tại chỗ.
Kiến Sầu kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân đã cất bước đi vào đình đá cao cao.
Thật nhanh…
Kiến Sầu lập tức không biết nói gì. Nàng chỉ có thể ngự khí, muốn đuổi theo tốc độ này đúng là hơi khó.
Thở dài một hơi, nàng quay lại: “Thẩm sư đệ…”
Âm thanh dừng bặt.
Kiến Sầu nhìn thấy Thẩm Cữu ôm con chồn nhỏ và cốt ngọc Đế Giang trong lòng, khóe miệng giật giật.
Thẩm Cữu sờ sờ đầu con chồn nhỏ, đỏ mặt ho một tiếng: “À, đại sư tỷ cứ yên tâm đi đi, con chồn này cho bọn ta mượn chơi một lát, lúc đại sư tỷ về bọn ta sẽ trả. Bọn ta nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt!”
“Đúng đúng đúng!”
Tiểu mập mạp Khương Hạ đứng bên cạnh không ngừng gật đầu.
Khụ…
Đã đến Nhai Sơn bao nhiêu năm mà còn chưa từng thấy thứ gì có trí tuệ thế này, hắn đương nhiên muốn nghiên cứu một chút.
Đại sư tỷ phải đi theo sư phụ, vừa khéo.
Khấu Khiêm Chi ôm kiếm, ánh mắt lướt qua bộ lông mềm mại của con chồn, dường như cũng có vài phần băn khoăn, có điều cuối cùng hắn vẫn lắc đầu, sau đó lắc mình một cái biến mất.
Kiếm si, kiếm si, đương nhiên luyện kiếm vẫn là quan trọng nhất.
Trần Duy Sơn thì nhìn Kiến Sầu với vẻ mặt ngu ngốc, thành khẩn nói: “Không sao, đại sư tỷ cứ đi đi, ta tin rằng bọn họ nhất định sẽ chăm sóc chúng thật tốt”.
“…”
Vì sao nghe ngươi nói lời này, ta lại càng không thể tin được nhỉ?
Lời Trần Duy Sơn nói ra cơ bản đều linh nghiệm nhưng theo chiều ngược lại.
Kiến Sầu đau đầu, nhưng nhìn thấy con chồn nhỏ co trong lòng Thẩm Cữu, nheo mắt có vẻ rất thoải mái, nàng lại không muốn nói gì nữa.
Quỷ Phủ ném ra, Kiến Sầu ngự khí bay thẳng về gian phòng nhỏ đơn sơ của mình, thay bộ váy áo đầy vết máu, chọn một bộ trường bào tông màu chính là màu lam đậm mặc vào người, đi tới đình đá rồi đi vào đường hầm dài xuyên qua lòng núi.
Vù1
Tiếng ngự khí bay qua vang lên bên tai.
Kiến Sầu dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.
Một vệt ánh sáng pháp bảo màu xám đậm đáp xuống đình đá không hề rộng rãi, cách Kiến Sầu đang đứng ở đầu đường hầm chỉ có ba trượng.
Y bào đen tuyền khiến người kahcs có cảm giác dày nặng.
Một thanh trường kiếm màu xám đậm không thấy rõ hình dáng được Chu Thừa Giang thu vào trong tay áo. Hắn cất bước đi về phía đường hầm, sau khi bước tới một bước liền nhìn thấy một nữ tu sĩ đứng phía trước.
Mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng muốt lộ ra một vẻ thanh tú khó tả, có điều hai mắt lại như hai đầm nước lạnh rất sâu. Lưng nàng quá thẳng, cùng với hai tay bắt chéo bên hông, thân thể hơi co lại, tất cả đều khiến Chu Thừa Giang cảm nhận được một sức mạnh đang tích tụ chờ phát động.
Đó là…
Một con mãnh thú chuẩn bị vồ bắt con mồi.
Trên cổ áo và cổ tay áo của nữ tu sĩ này đều thêu hoa văn mây và ánh chớp cổ sơ lộ ra một vẻ bể dâu. Tia chớp cách điệu lượn vòng qua rìa tay áo, dường như có một tiếng sấm nổ vang trong đầu hắn.
Cảm giác rất quen thuộc.
Cảm giác nguy cơ có thể ấp đến bất cứ lúc nào.
Bước chân của Chu Thừa Giang vẫn không dừng lại, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao.
Có điều trong quá trình bước tới từng bước một, ánh mắt hắn vẫn không hề rời khỏi người nữ tu sĩ này.
Gần một bước, hiểm một bước.
Mỗi một bước đến gần, hắn lại cảm thấy tốc độ tim đập của mình nhanh hơn một phần.
Máu trong người chảy xiết.
Đó là một loại chiến ý mãnh liệt.
Cảm giác này tới quá nhanh, quá gấp, quá đột nhiên!
Kiến Sầu cũng có cảm giác kì lạ như vậy.
Vừa rồi đứng bên cạnh nhìn đối phương còn không rõ ràng, nhưng lúc này nhìn đối phương đi tới, cảm giác này lại mãnh liệt đến cực hạn.
Nàng cảm thấy xương cốt trong người mình nổ vang từng tấc một, như là có sức mạnh nào đó đang tăng lên mãnh liệt, không ngừng gào thét.
Tất cả chỉ phát sinh trong một chớp mắt.
Ba thước!
Ai cũng không biết rốt cuộc là ai ra tay trước!
Ầm!
Từ trong thân thể Chu Thừa Giang lập tức phun ra một luồng sức mạnh hùng hậu, như một thanh kiếm sáng loáng lấp lánh đột nhiên được rút ra mang theo vô số đóa hoa ánh sáng.
Lúc này hắn không hề giữ sức.
Lên gối thúc tới!
Sức mạnh cuồn cuộn mãnh liệt như sóng biển ào ạt trút ra.
Có điều Chu Thừa Giang không ngờ nghênh đón hắn cũng là một cú đá cuồng bạo cương mãnh không kém.
Vù!
Vạt áo màu lam đậm tung bay, hoa văn đám mây và tia chớp sầm màu vẽ ra một đường cong đẹp đẽ.
Chân Kiến Sầu rất dài, cũng rất thẳng, giờ khắc này lại không nhìn thấy cả tàn ảnh, chỉ có một vệt sáng tốc độ cực nhanh.
Ầm!
Vừa chạm vào đã bắn ra.
Hai người như hai tia chớp đụng vào nhau, lại lập tức bắn ngược về, gần như đồng thời một cước đạp mạnh xuống đất lưu lại một dấu chân thật sâu, thân hình từng người đã ổn định lại.
Lúc này sức ép không khí to lớn mới nổ tung từ chỗ hai người giao thủ.
Soạt…
Mặt đá ở trung tâm vụ va chạm vừa rồi bị khoét thành một hố to, mặt ngoài các tảng đá xung quanh đều nứt ra.
Trường bào màu đen tuyền của Chu Thừa Giang và vạt áo màu lam đậm của Kiến Sầu tung bay phần phật trong cát bụi.
Ngang tay.
Một cuộc đọ sức trong chớp mắt.
Xương thật là cứng.
Chu Thừa Giang cau mày, khó giấu được sự khiếp sợ trong lòng. Trừ Tạ Bất Thần, không ngờ trong những người cùng thế hệ, cùng tu vi lại còn có nhân vật xuất sắc như vậy. Cho dù không bằng Tạ Bất Thần thì sợ là cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
“Ngươi là đại sư tỷ Nhai Sơn?”
Ánh mắt bình tĩnh và tỉnh táo của Kiến Sầu rơi vào người Chu Thừa Giang.
Đây là tu sĩ đã bại dưới tay Tạ Bất Thần sao?
Là một cường địch.
Chỉ đối mặt một lần, Kiến Sầu khẳng định mình đã dùng tới sức tấn công mạnh nhất, tuy nhiên cũng chỉ ngang tài ngang sức.
“Ha ha ha, đúng là không ngờ, hai lão già mà còn không chết chúng ta còn chưa giao thủ mà bọn tiểu bối đã không đánh không thành bằng hữu rồi. Đúng là già rồi, già rồi”.
Một tiếng cười to từ sơn đạo sau lưng truyền đến.
Một ông già thân mặc đạo bào vuốt chòm râu bạc dưới cằm, thân thể gầy gò giấu ở dưới đạo bào rộng rãi, nhìn có vẻ đã hơi còng nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh tinh quang.
Tay áo lão thêu hình kim long bằng chỉ vàng, có thể đoán được là Bàng Điển, trưởng lão Long Môn.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn chiếc hố to giữa hai người Kiến Sầu và Chu Thừa Giang, Bàng Điển đã biết rõ kết quả cuối cùng của trận giao thủ đột nhiên bùng nổ vừa rồi.
Ngang tay.
Vì thế, đồng tử của lão co lại.
Lão già Phù Đạo kia quả thật đã thu một đồ đệ đáng sợ.
Quan trọng là…
Còn là một nữ tu sĩ.
Lão không khỏi đưa mắt nhìn Chu Thừa Giang rồi lại nhìn Kiến Sầu.
Đến tận lúc này, chưởng môn Trịnh Yêu mới cùng Phù Đạo sơn nhân đi ra.
Trên mặt Trịnh Yêu giữ nụ cười đúng mực, Phù Đạo sơn nhân lại dương dương tự đắc, nhìn Kiến Sầu một cái, vẫy tay gọi anngf tới chỗ mình.
Đồng thời lão uể oải mở miệng nói với Bàng Điển: “Cái đứa đồ nhi này của ta chưa được dạy dỗ đàng hoàng, cũng mới bước vào đường tu hành được hai ba tháng, đều là nó tự mình mò mẫm đi trên đường, học nghệ không tinh. Phương pháp luyện thể Nhân Khí này cũng mới tới tầng thứ ba, xương còn chưa đủ cứng, để lão Bàng ngươi chê cười rồi”.
Mới tới tầng thứ ba…
Kiến Sầu đương nhiên nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân vẫy mình. Nàng không nói với Chu Thừa Giang câu nào, khẽ chắp tay với đối phương rồi xoay người đi đến bên cạnh Phù Đạo sơn nhân: “Sư phụ!”
Phù Đạo sơn nhân hài lòng gật đầu, nhướng mày với nàng cực kì mờ ám.
Bàng Điển đứng bên kia, nụ cười trên mặt cũng có chút đông cứng. Có điều lúc đưa mắt nhìn Chu Thừa Giang, vẻ đông cứng này lại biến thành nóng rực khó tả.
Lão cao giọng cười, chỉ nói: “Ôi, cũng tại ta đã khiến Phù Đạo lão huynh chê cười. Thừa Giang đi theo ta tu hành đã được ba năm, nhưng từ một năm rưỡi trước vẫn kẹt ở trướcc ửa tâng fthws tư, cũng là gần đây mới có một chút đột phá. Ta làm sư phụ thật sự là xấu hổ, xấu hổ”.
Chu Thừa Giang cũng đi tới vái Phù Đạo sơn nhân: “Vãn bối Chu Thừa Giang bái kiến Phù Đạo sơn nhân!”
Phù Đạo sơn nhân nhướng mày khen một câu: “Anh hùng xuất thiếu niên, tiểu hội Tả Tam Thiên hai năm nữa phải trông chờ vào ngươi rồi”.
Nói xong lão lại nhìn Bàng Điển đứng đối diện, cười nói: “Kiến Sầu, vị trưởng lão Bàng Điển này và sư phụ ngươi là chí giao, ngươi cũng ra mắt trưởng lão Bàng Điển đi!”
Kiến Sầu vốn đang đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, lúc này liền bước tới một bước thi lễ: “Vãn bối Kiến Sầu bái kiến Bàng trưởng lão”.
Ánh mắt Bàng Điển lướt qua gương mặt không lộ nửa phần biểu cảm của Kiến Sầu, trong lòng than một tiếng “Sau này sẽ là một nhân vật khó lường đây”, ngoài mặt lại cười như nở hoa.
“Từ lâu đã nghe nói Phù Đạo lão huynh thu một nữ tu sĩ có thể sánh với Tạ Bất Thần Côn Ngô làm đồ đệ, hôm nay được thấy, đúng là thật lợi hại. Chỉ sợ lời của Phù Đạo lão huynh sai rồi, tiểu hội Tả Tam Thiên phải xem ngôi sao mới của Nhai Sơn mới đúng”.
Trịnh Yêu bên cạnh vẫn không nói, bây giờ đã thầm mắng xối xả trong lòng. Lão già kia đúng là dối trá, mở miệng không được nửa câu nói thật bao giờ. Hắn biết Phù Đạo sơn nhân vẫn bỉ ổi như thế, nhưng Bàng Điển cố ý nói “có thể sánh với Tạ Bất Thần” thì đúng là hơi độc địa.
Bởi vì vừa rồi Kiến Sầu và Chu Thừa Giang cũng chỉ ngang tay, mà Chu Thừa Giang lại thực sự đã thua dưới tay Tạ Bất Thần.
Kiến Sầu đương nhiên cũng nghe ra ý so sánh và chia rẽ của Bàng Điển, nàng khôn ngoan ngậm miệng không nói gì.
Các trưởng bối vừa âm hiểm vừa không biết xấu hổ nói chuyện với nhau, mình im lặng đứng nghe là tốt nhất.
Bên kia, Chu Thừa Giang dường như cũng rất hiểu lí lẽ này.
Hắn giữ nụ cười nhạt, đứng bên cạnh Bàng Điển, thân hình bảy thước làm bền khiến Bàng Điển càng tỏ ra gầy gò.
Phù Đạo sơn nhân nghe Bàng Điển nói xong liền cười âm hiểm: “Họ Bàng, ngươi nói là đồ đệ của Phù Đạo ta không bằng người ta chứ gì?”
Bàng Điển vội vàng chắp tay: “Phù Đạo lão huynh trách oan ta rồi, ta nào dám nói lời này? Chẳng qua là ta cho rằng đưa đồ nhi này của lão huynh sau này nhất định có thể vượt qua Long Môn, trở thành đại nhân vật số một số hai ở Thập Cửu Châu này”.
“Rắm!”
Phù Đạo sơn nhân còn đang khách khí đưa đẩy đột nhiên lộ ra nguyên hình. Lão nhìn Bàng Điển bằng nửa con mắt: “Ngay cả đồ nhi ta mới thu cũng đánh không lại!”
Sắc mặt Bàng Điển hơi khó coi, tuy nhiên chỉ một chớp mắt sau đã trở lại bình thường.
Lão cười tít mắt nói: “Đánh không lại? Hôm nay đánh không lại, sau này ai biết?”
“Ha ha ha…” Phù Đạo sơn nhân phá lên cười cực kì kiêu ngạo: “Ai da, lão Bàng nhà ngươi vẫn chưa chịu phục à? Cái đứa đồ nhi này của ta tu luyện cực nhanh, ai cũng không ngăn được. Đừng nói là ngươi, kể cả cái thằng Tạ Bất Thần Côn Ngô sớm muộn cũng sẽ bị đồ nhi nhà ta đánh đến chết. Sau này? Sau này cũng là Nhai Sơn ta số một!”
Lời này rất điên cuồng.
Ánh mắt Chu Thừa Giang lập tức lộ ra dị sắc.
Dù hắn vẫn không nói nhưng lại nhìn về phía Kiến Sầu.
Một người khác cũng nhìn nàng, chính là Bàng Điển.
Phù Đạo sơn nhân nói quá chắc chắn, đúng theo phong cách cuồng ngạo của lão xưa nay, xen lẫn một chút ngông của Nhai Sơn. Chỉ có những lúc như thế này, Bàng Điển mới cảm thấy Phù Đạo vẫn là Phù Đạo ngày xưa.
Lão cười to, sau đó lớn tiếng nói: “Phù Đạo lão huynh đã ngông cuồng như thế, lão Bàng ta cũng không thể không tiếp đón đến cùng. Không bằng lão huynh và ta lấy vốn liếng ra đánh cuộc, hai năm sau, trước tiểu hội Tả Tam Thiên, kêu hai đứa đồ nhi của ta và lão huynh đối chiến một trận. Nếu ta thua, hồ nước dưới Long Môn tặng cho lão huynh. Nếu lão huynh thua, mười sáu động càn khôn của lão huynh sẽ thuộc về ta. Lão huynh có dám đánh cuộc hay không?”
“Đánh thì đánh! Có gì mà không dám đánh?”
Phù Đạo sơn nhân đáp ứng không hề do dự.
Có điều ngoài mặt đáp ứng, trong lòng đã thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông Bàng Điển rồi.
Mẹ nó chứ, ngươi có giỏi thì thử đề nghị đánh cuộc lúc không có người khác xung quanh đi, ta không đại chiến ba trăm hiệp với ngươi thì không gọi là Phù Đạo!
“Ha ha ha…” Bàng Điển nghe vậy lập tức phá lên cười, dường như cực kì đắc ý. Lão lắc đầu, không ngờ lại xoay người đi thẳng: “Phù Đạo ơi Phù Đạo, tội gì cứ phải khư khư giữ thể diện như thế? Bố ghét nhất là nhìn cái vẻ không coi ai ra gì của ngươi, lần này ngươi hãy chờ xem! Đồ nhi ngoan, chúng ta đi thôi!”
Nói xong lão hóa thành một luồng ánh sáng bay đi xa.
Ánh mắt Chu Thừa Giang rất tế nhị.
Hắn nhìn Kiến Sầu một cái, che giấu chiến ý hừng hực, hơi cúi người thi lễ: “Vãn bối cáo từ!”
Nói xong liền đi ra ngoài theo.
Kiến Sầu nhìn theo bóng hắn, lại nhìn hố sâu để lại dưới đất, lông mày không khỏi nhíu chặt, thật lâu không nói gì.
Bàng Điển…
Một tiếng “bố” cuối cùng đó cũng coi như là đã lộ ra bộ mặt thật.
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cái gọi là “bạn chí giao” của Phù Đạo sơn nhân cũng không khác tính lão là mấy.
“Sư phụ…”
Nàng quay sang định nói gì đó với Phù Đạo sơn nhân.
Không ngờ Phù Đạo sơn nhân lại chầm chậm ngẩng đầu lên: “Ngươi còn ở đây làm gì?”
Ơ…
Ý ngài là gì?
Kiến Sầu vĩnh viễn không theo kịp suy nghĩ của Phù Đạo sơn nhân, không khỏi ngớ ra.
“Vì sao ngươi còn không đi tu luyện?” Phù Đạo sơn nhân hỏi một câu.
Kiến Sầu ngẩn ra một hồi lâu: “Sư phụ, con vừa mới về…”
“Kiến Sầu!”
Tiếng kêu rung trời vang lên.
Lông măng trên người Kiến Sầu dựng đứng lên hết.
Một bóng đen lao tới trước mặt, không ngờ lại là Phù Đạo sơn nhân. Lão lao tới tóm cánh tay nàng, nước mắt nước mũi giàn giụa, đấm ngực giậm chân rên rỉ: “Tài sản và tính mạng của sư phụ đều đặt hết vào rồi, chết cũng cần thể diện nên sống mới khổ, kho báu sư phụ tích lũy mấy trăm năm, ngươi nhất định không thể để thua mất được. Sư phụ ta đau lòng quá…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!