Ta Không Thành Tiên
Chương 101: Xuất Phát, Côn Ngô!
“Cốc cốc cốc!”
Trước ngôi nhà tranh cũ nát một bóng người màu xanh nhạt đang ngồi, trong tay cầm chiếc gương tỏa ra kim quang trong suốt không ngừng đập xuống đầu bậc thềm phát ra âm thanh vang dội.
Dưới mái nhà tranh cũng có một người ngồi.
Ngự Sơn Hành vốn đã thấp, ngồi xuống lập tức biến thành một đống, ánh mắt lại dính chặt trên tay Kiến Sầu.
Nói chính xác là dính trên chiếc Lý Ngoại Kính đó.
Chiếc gương trong tay Kiến Sầu giơ lên, ánh mắt Ngự Sơn Hành cũng di lên theo, kèm thêm là cả cái đầu cũng ngẩng lên. Chiếc gương trong tay Kiến Sầu đập xuống, cả đầu hắn cũng cúi xuống theo. Gương của Kiến Sầu đập vào cái mộng gỗ, cả người hắn run lên theo.
Đó không chỉ là thân thể run lên mà là cả linh hồn cũng run lên.
Chiếc gương lập lòe ánh vàng, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.
Vậy mà nữ tu sĩ trước mặt lại dùng đồ tốt như vậy làm búa đóng mộng gỗ, đúng là phí của trời, phí của trời!
Chiếc gương này tại sao lại không phải của hắn?
Không nên không nên, mình đường đường là tông chủ Ngự Sơn tông, sao có thể hâm mộ người khác được?
Ngự Sơn Hành nghĩ vậy vội vàng lắc đầu, dường như muốn gạt bỏ hết những suy nghĩ vẩn đục này, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được ánh mắt của mình.
Ôi!
Mọi người đều là tu sĩ, tại sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Có lẽ ánh mắt hắn quá mức khát khao, quá mức ai oán, Kiến Sầu gõ xong nhát “búa” cuối cùng, chợt cảm thấy có gì đó không phù hợp.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị tông chủ Ngự Sơn Hành đời thứ sáu của Ngự Sơn tông trước mặt đang nhìn chằm chằm chiếc Lý Ngoại Kính… Ơ, vì sao cứ cảm thấy hắn giống như một con ếch hoặc một con rùa đen đáng thương nhỉ?
Nhất định là ảo giác!
Khóe miệng khẽ co giật một chút, Kiến Sầu mở miệng nói: “Bậc thềm đã sửa xong rồi, Ngự tông chủ, còn có gì không ổn không?”
Ngự Sơn Hành sửng sốt: “Ơ…”
Kiến Sầu đứng dậy lau mồ hôi lấm tấm trên đầu, nhìn về phía bậc thềm với ba bậc gỗ mới tinh phía trước ngôi nhà tranh cũ nát, vẫn còn tỏa ra mùi thơm tươi mát của gỗ mới. Nhất thời lại có một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng nàng.
Quen thuộc.
Rất lâu trước kia, dường như nàng cũng đã làm như vậy.
Kiến Sầu hoảng hốt một chút.
“Không có việc gì, không có việc gì nữa”.
Ngự Sơn Hành mặc dù thèm muốn Lý Ngoại Kính của Kiến Sầu nhưng cũng biết mình không có bản lãnh tranh cướp.
Đứng phía trước bậc thềm, hắn mừng khấp khởi xoa xoa bàn tay, hài lòng đánh giá bậc gỗ dưới chân, còn bước tới giẫm giẫm: “Ai da, đạo hữu lợi hại, lợi hại, đúng là lợi hại. Không những có thể coi thường hộ sơn đại trận của Ngự Sơn tông ta mà còn có thể làm được bậc thềm đẹp như vậy nữa. Tốt rồi, bậc thềm đã làm xong, bản tông chủ tha thứ cho ngươi”.
Nghe thấy câu này, cuối cùng hai mắt Kiến Sầu cũng phát sáng: “Chúng ta có thể đi rồi chứ?”
“Đương nhiên”.
Ngự Sơn Hành cười to một tiếng, từng bước bước xuống bậc thềm mới sửa, đi thẳng tới phía trước.
“Bản tông chủ nói lời là giữ lời, nói dẫn ngươi đến Côn Ngô là sẽ đi đến Côn Ngô. Đợi bản tông chủ mở hộ sơn đại trận ra bảo vệ sơn môn. Đạo hữu, ngươi mau tới đây, chớ để hộ sơn đại trận gây thương tích”.
Mặc dù không biết Kiến Sầu rốt cuộc làm thế nào tiến vào hộ sơn đại trận, nhưng Ngự Sơn Hành vẫn tin rằng nếu trận pháp thật sự mở ra hoàn toàn, Kiến Sầu vẫn sẽ bị trận pháp gây thương tích.
Hắn dặn một tiếng rồi chạy đến bên cạnh tấm bia đá vỡ.
Kiến Sầu nhìn theo, lập tức nhớ tới lúc trước mình cưỡi gió mà đến đã bị Ngự Sơn Hành nói là tự ý xông vào. Nàng cho rằng hộ sơn đại trận chưa hề mở ra, nhưng xem dáng vẻ Ngự Sơn Hành lại không giống như là làm bộ.
Lần này nàng đi theo Ngự Sơn Hành đến thẳng chỗ hắn.
Bàn tay Ngự Sơn Hành đã đặt lên tấm đá đó. Kiến Sầu nhìn thấy chữ viết bên trên, không nhịn được hỏi: “Trên này khắc tên Ngự Sơn tông à?”
“Đúng thế. Ngươi cũng biết những chữ này sao?” Ánh mắt Ngự Sơn Hành phát sáng, hắn đắc ý cười nói: “Đây là văn tự bản tông chủ tự nghĩ ra, ngươi lại có thể lĩnh ngộ, sau này tiền đồ không thể hạn chế”.
“…”
Kiến Sầu lập tức cảm thấy như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, ngoài cháy trong mềm.
Ngự Sơn Hành hoàn toàn không biết mình vừa nói ra những lời kinh người thế nào, không hề thấy nhục mà còn dương dương tự đắc.
“Khi đó tự nghĩ ra những văn tự này đã làm ta mất rất nhiều thời gian. Đạo hữu ngươi có thể nhận ra, quả thực là tri âm của bản tông chủ. Ngươi yên tâm, sau này nếu ngươi có khó khăn gì, bản tông chủ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn, vì ngươi mà không tiếc mạng sống!”
Kiến Sầu á khẩu một hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Đại ân đại đức của tông chủ suốt đời khó quên”.
“Ha ha ha…”
Ngự Sơn Hành cười lên, đột nhiên vỗ bàn tay vào tấm bia đá vỡ.
Tách tách tách…
Kiến Sầu dường như nghe thấy tiếng những vết nứt trên bia đá mở rộng, không khỏi lo lắng.
Bia đá lắc lư, lắc lư, dường như sau phút chốc sẽ đổ xuống.
Ngự Sơn Hành cũng không cao hơn tấm bia đá đó bao nhiêu, lúc này đầu đầy mồ hôi, cũng hết sức thận trọng nhìn chằm chằm bia đá, lẩm bẩm tự nói: “Tổ tông ơi, tổ tông ơi, ngàn vạn lần đừng đổ, ngàn vạn lần đừng đổ. Nếu ngươi đổ ta cũng không sửa nổi”.
Nghe lời này, Kiến Sầu thầm cảm thấy buồn cười, nhưng cũng cảm thấy vị Ngự Sơn Hành đệ lục này là một người rất thú vị.
Không biết có phải nghe thấy lời cầu nguyện trong nội tâm Ngự Sơn Hành hay không, tấm bia đá sắp đổ đến nơi không ngờ lại lắc một cái rồi đứng yên.
Một luồng linh quang run rẩy từ tấm bia đá vỡ phát ra.
Kiến Sầu rất kinh ngạc: Không ngờ lại có hộ sơn đại trận thật!
Linh quang lập tức mở rộng, biến thành một màn sáng hình bán cầu bao phủ phạm vi mười trượng, cũng bao gồm ba ngôi nhà tranh nho nhỏ của Ngự Sơn tông.
Chỉ có điều…
Màn sáng không khỏi quá mức keo kiệt.
Một lớp mỏng manh, Kiến Sầu không cần đi tới gần cũng có thể cảm thấy linh khí trong màn sáng này yếu ớt thế nào. Lại nhìn đồ văn trận pháp màn sáng bao trùm phía dưới, Kiến Sầu lập tức không nỡ nhìn thêm nữa.
Dù không hiẻu gì về trận pháp nhưng nàng có thể cảm giác được màn sáng căn bản chỉ có một cái vỏ không, như là một lớp giấy.
Đừng nói là tấn công, dù muốn phòng hộ cũng không thể làm được.
Nếu mình cưỡi gió mà đến, đụng vào màn sáng này có khi cũng không có cảm giác gì.
Kiến Sầu thở dài một hơi trong lòng.
Quay lại nhìn, Ngự Sơn Hành lau mồ hôi trên đầu, lúc nhìn thấy màn sáng sáng lên lại sinh ra một sự tự hào, nói: “Đây chính là trận pháp do tổ sư lập phái của Ngự Sơn tông ta, cũng chính là Ngự Sơn Hành đệ nhất sáng tạo ra, đời đời ban phúc cho Ngự Sơn tông ta”.
“Thế à…” Kiến Sầu không biết nói gì khác: “Thế ba ngôi nhà cũng là tông chủ đời thứ nhất truyền xuống sao?”
“Đương nhiên là thế, đây chính là thứ lâu đời nhất của Ngự Sơn tông ta. Cùng truyền thừa xuống còn có danh hiệu ba chữ Ngự Sơn Hành này, mỗi một đời tông chủ Ngự Sơn tông đều gọi là Ngự Sơn Hành, đời thứ nhất gọi là Ngự Sơn Hành đệ nhất, đến bản tông chủ đã là Ngự Sơn Hành đệ lục”.
Ngự Sơn Hành chống hai tay vào hông, lúc nói ra mấy chữ Ngự Sơn Hành đệ lục, tinh thần hắn rất phấn chấn.
Kiến Sầu đứng bên cạnh hắn, cao hơn hắn một nửa.
Ánh mắt xuyên qua khoảng trống chính giữa nhìn ba ngôi nhà tranh phía trước, nàng cười cười: “Cũng rất tốt”.
Thật sự rất tốt.
Đơn giản, thú vị.
Ngự Sơn Hành nhún vai, nhìn thấy Kiến Sầu đang cười cũng không biết nàng cười cái gì, có điều chắc chắn là không có ác ý.
Lúc này chính hắn lại có chút xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài, ho một tiếng nói: “Hộ sơn đại trận đã mở, chúng ta đi thôi. Nào, xem ta thi triển bí pháp của bản tông đưa ngươi một đoạn đường!”
Âm thanh đột nhiên vút lên.
Kiến Sầu xoay người lại, thấy Ngự Sơn Hành vỗ tay một cái, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa hai tay úp vào nhau, ngón áp út và ngón út đan vào tạo thành thức mở đầu một pháp quyết.
Xẹt!
Trên mặt đất lập tức hiện lên một vòng sáng hình bát giác, chính là vạn tượng đấu bàn.
Ơ…
Có điều hơi nhỏ một chút, Kiến Sầu áng chừng chỉ có năm thước.
Thiên nguyên đã xuất hiện một chiếc bát ngọc, hơn nữa lại còn đã đầy, điều này cho thấy tu vi của Ngự Sơn Hành không chỉ là Trúc Cơ kì mà thậm chí còn là trúc cơ thượng đỉnh, không khác Kiến Sầu là mấy.
Đấu bàn chỉ có năm thước, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là thiên phú quá thấp.
Sắc mặt Kiến Sầu thay đổi một chút, có điều lúc này Ngự Sơn Hành cũng không nhìn thấy.
Đấu bàn vừa xuất hiện, bàn hai tay hắn đang chập vào nhau bắt đầu run lên vì dùng sức, gương mặt đen sì sì cũng chuẻn thành màu đỏ, dường như thi triển thật pháp này là một việc rất nặng nề đối với hắn.
Ầm ầm…
Dường như mặt đất đột nhiên chấn động.
Kinh ngạc lui lại một bước, hai mắt Kiến Sầu sáng ngời nhìn xuống đất.
Dưới mặt đất đang rung động dường như có thứ gì đó không ngừng giãy giụa.
Sắc mặt đỏ tía, Ngự Sơn Hành trợn đôi mắt nhỏ, hét lớn một tiếng như sắp tắt thở: “Ta lệnh, thanh sơn lên!”
Phù!
Tiếng “lên” như sấm sét bổ xuống đất, Kiến Sầu nghe thấy dưới lòng bàn chân có một âm thanh vang lên, phát ra rung động kịch liệt.
Từ dưới đất chui lên.
Một ngọn núi thu nhỏ, dường như đỉnh núi bị người ta dùng kiếm chặt ngang để lại một mặt phẳng hình tròn. Ngọn núi cao khoảng bốn thước nâng thân thể Ngự Sơn Hành lên.
Bây giờ thì Kiến Sầu phải ngước nhìn hắn.
Ngọn núi mới mọc lên khá nhỏ, đường kính khoảng sáu thước, cao bốn thước, đường kính mặt bằng bên trên cũng khoảng ba thước, bên rìa còn có mạch đá núi, thoạt nhìn hơi mờ nhạt.
Trên đầu Ngự Sơn Hành ướt đẫm mồ hôi. Thấy đã gọi ngọn núi lên thành công, hắn mệt đến mức chỉ muốn đặt mông ngồi bệt xuống, thở hồng hộc nói với Kiến Sầu: “Đạo… đạo hữu, lên núi, ta chuẩn bị ngự… ngự sơn rồi!”
Ngự sơn?
Kiến Sầu nhìn ngọn núi nho nhỏ này, cảm thấy trong đầu như mộng ảo.
Ngự Sơn tông, Ngự Sơn Hành, thì ra là ý này.
Có điều…
Ngọn núi nhỏ như vậy, mình phải bước lên thật sao?
Khóe miệng giật giật, nàng do dự nói: “Cái này… Ngự tông chủ, ta có pháp khí của mình, không bằng chính ta ngự khí…”
“Có phải ngươi xem thường Ngự Sơn tông ta không?” Ngự Sơn Hành trừng mắt, lập tức lớn tiếng kêu lên: “Tông ta mời người lên núi chính là đại lễ, sao ngươi dám từ chối?”
“…”
Không nói được gì.
Kiến Sầu nhìn ngọn núi giống như đống đất này, không nhịn được cười khổ một tiếng, đành phải chắp tay thở dài: “Nếu như thế, cung kính không bằng tuân mệnh!”
“Thế mới đúng chứ!”
Thấy Kiến Sầu đã đáp ứng, sắc mặt Ngự Sơn Hành mới dễ coi hơn.
Hắn vuốt cằm cười lên, thân thể thấp lùn đứng trên ngọn núi như đống đất này nhìn đồng hoang bao la phía trước không ngờ lại như đang nhìn vương quốc và con dân của mình.
Cuối cùng Kiến Sầu cũng đứng lên ngọn núi này, Ngự Sơn Hành hét lớn một tiếng: “Thanh sơn, đi!”
Ầm!
Một tiếng động vang lên.
Ngọn núi nhỏ dưới chân như nghe hiểu lời của Ngự Sơn Hành, sau khi hắn chỉ về phía đông nam liền lập tức di chuyển về phía đó.
Gió tạt vào mặt mà đến.
Ngự Sơn Hành nói: “Chúng ta cứ đi thẳng về hướng đông nam, trước hết ra khỏi hoang nguyên này, sau đó sẽ nhanh chóng đến địa giới Vô Vọng trai, đi tiếp về phía đông nam chính là Côn Ngô”.
Vô Vọng trai?
Đó không phải là môn phái của Niếp Tiểu Vãn sao?
Kiến Sầu nhìn theo hướng tay Ngự Sơn Hành chỉ.
Mây trắng lững lờ, trời xanh ngăn ngắt.
Trên hoang nguyên mênh mông bát ngát, vô số cỏ dại lay động trong gió.
Đống đất dưới chân như một con ngựa khỏe mạnh chở hai người Kiến Sầu và Ngự Sơn Hành vững vàng đi trên hoang nguyên.
Nhìn cảnh vật trôi qua cực nhanh xung quanh, Kiến Sầu thầm than thế giới bao la thần kì, cũng cảm thấy gã Ngự Sơn Hành này có vẻ khá đáng tin.
Nàng suy nghĩ một lát, đưa tay gọi ra một đạo lôi tín màu lam. Nàng buông tay ra, cùng tiếng sấm ì ùng, một tia chớp xuyên qua tầng mây biến mất phái xa xa.
Ngự Sơn Hành tò mò quay sang nhìn.
Kiến Sầu mỉm cười: “Ta lạc đường rất lâu, còn chưa báo bình an với sư môn. Nay đã có tông chủ tương trợ liền thông báo cho họ, kêu họ không cần chờ ta, gặp mặt tại Côn Ngô là được”.
“Thì ra là thế”.
Ngự Sơn Hành gật đầu, cũng nên như vậy.
Hắn vô thức muốn mở miệng hỏi Kiến Sầu là gnf của môn phái nào, nhưng cuối cùng nghĩ chính mình cũng là tông chủ một môn, đặc biệt còn là tông chủ Ngự Sơn tông, nếu thật sự hỏi ra chuyện gì sau này còn thể hiện phong độ cao nhân thế nào được.
Cho nên hắn dứt khoát không hỏi nữa.
***
Cô đảo nhân gian.
Ra khỏi Thanh Phong am là đến biển sâu xanh thẳm.
Khúc Chính Phong mặc áo bào đen tuyền bắt tay sau lưng đứng bên bờ biển. Trong cảng biển ở thế gian bình thường này có không ít thuyền đánh cá bỏ neo. Những người sống ven biển dựa vào đánh cá kiếm sống đều bận rộn trên thuyền đánh cá, da bị ánh mặt trời phơi cháy đen, mặt và ngực lại đỏ rực.
Mấy chiếc thuyền buồm xa xa chỉ lộ ra đỉnh cánh buồm nhọn.
Hắn nhìn rất lâu, sau đó lại nhìn Thanh Phong am mờ mờ sau lưng, nhướng mày một cái, cuối cùng nhìn xuống bàn tay mình.
Rõ ràng là bàn tay trắng muốt lộ ra một vẻ thanh nhã, nhưng hắn lại nhìn thấy trên đó có nhuốm máu tươi…
Bây giờ mới chỉ có mấy người ít ỏi, nhưng sau này sẽ có rất nhiều, rất nhiều.
Ẩn giới Thanh Phong am mới chỉ là khởi đầu.
Tạ Bất Thần cũng chỉ là khởi đầu.
Vuốt ve đường vân trong bàn tay, Khúc Chính Phong lại chậm rãi ngước mắt lên nhìn ra biển.
Ở cô đảo nhân gian, các phàm nhân gọi biển này là Đông Hải, nhưng ở Thập Cửu Châu bên kia các tu sĩ lại gọi là Tây Hải.
Trên đại lục bên kia biển có Côn Ngô, được gọi là một trong hai trụ cột lớn của Trung Vực.
Ngón tay nhẹ nhàng bóp lại, trên đầu ngón tay Khúc Chính Phong xuất hiện một con rắn bạc nho nhỏ, có tia điện màu bạc chạy quanh. Hắn thoáng nhìn một cái, ngón tay buông ra.
Vù!
Tia điện màu bạc lập tức vượt qua biển rộng mênh mông, sau nháy mắt đã biến mất như xuyên thấu hư không.
Bờ bên kia, vượt qua bờ biển vô biên, ở trung tâm Thập Cửu Châu chính là Côn Ngô.
Mười ngọn núi cao bao quanh núi chính Côn Ngô, trên quảng trường Vân Hải, hàng ngàn tu sĩ Côn Ngô đang đứng lặng chờ đợi Hoành Hư chân nhân từ đại điện Chư Thiên bên trên đi ra.
Đứng ở phía trước chính là các vị trưởng lão Côn Ngô, Cố Bình Sinh phụ thân của Cố Thanh Mi cũng có mặt trong đó.
Cố Thanh Mi thì đứng trong hàng ngũ đệ tử trung tâm ở phía sau, không kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng, nhưng cũng có một chút lo lắng âm thầm.
Hành trình ẩn giới Thanh Phong am đã kéo dài hai năm, Tạ Bất Thần vẫn chưa có tin tức.
Rõ ràng…
Rõ ràng với năng lực của Tạ sư huynh, hắn nhất định sẽ bước lên Nhất Nhân đài!
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Mi lại bắt đầu tức giận, đều tại chưởng môn, đang yên đang lành bắt Tạ sư huynh đi làm gì? Nhỡ đâu xảy ra chuyện làm thế nào?
Trong lúc ả đang nghĩ ngợi lung tung, một tia chớp màu bạc đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Màu sắc khác lôi tín thông thường và rung động nó mang theo lúc xuất hiện đều chứng minh với mọi người đây ít nhất là lôi tín đặc biệt do tu sĩ Nguyên Anh kì gửi tới, bình thường có chuyện cấp tốc mới dùng như vậy.
Các vị trưởng lão đứng phía trước cũng kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, phía sau đã có người kêu lên một tiếng: “Là chưởng môn!”
Các vị trưởng lão và tất cả mọi đệ tử phía sau đều ngẩng đầu lên nhìn.
Mây trắng trôi trên quảng trường Vân Hải đột nhiên biến đổi, biến thành một bàn tay nhẹ nhàng đong đưa, vươn tới nắm lấy lôi tín bay về phía đại điện Chư Thiên.
Trong đại điện, trước tinh bàn chu thiên, Hoành Hư chân nhân đưa tay điểm vào lôi tín vừa bay tới. Ánh bạc liền lập tức tan biến, tia điện trong những ngón tay lão lại vô cùng ngoan ngoãn.
Văn tự lập tức xuất hiện.
Hoành Hư chân nhân vừa nhìn thấy sắc mặt đã biến đổi, trở nên sa sầm.
“Môn hạ đệ tử Nhai Sơn Khúc Chính Phong bẩm Hoành Hư chân nhân, vào ẩn giới Thanh Phong am thăm dò, đã tra rõ nguyên nhân Tiễn Chúc phái nhòm ngó vị trí trưởng lão chấp pháp, sau khi trở về sẽ bẩm báo trực tiếp. Chỉ thẹn Tạ sư đệ Côn Ngô hãm thâm hiểm địa trong ẩn giới, tu vi hơi thấp, Chính Phong không kịp cứu, bị kẹt dưới đá núi, sống chết không biết. Chính Phong trở về sẽ nhận trách phạt”.
Sống chết không biết.
Sống chết không biết, thật là hay!
Hoành Hư chân nhân bước xuống bậc thềm cao cao, ngón tay bóp lại, lôi tín liền biến mất vô tung.
Đứng bên dưới chính là đại đệ tử chân truyền Triệu Trác của lão, thoạt nhìn rất tầm thường, chỉ rất chín chắn, thấy thế không khỏi thắc mắc: “Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tạ sư đệ của ngươi có lẽ không đến được rồi”. Giọng Hoành Hư chân nhân rất bình tĩnh, lão đưa mắt nhìn ra ngoài đại điện: “Mệnh bài của nó chưa vỡ, chắc hẳn chỉ bị mắc kẹt. Ngươi lập tức đi đến ẩn giới Thanh Phong am, ta phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
Phái hắn đi?
Triệu Trác bây giờ đã là nguyên anh thượng đỉnh, ngang ngửa với Khúc Chính Phong, nhưng chuyện này Khúc Chính Phong cũng không thể làm được, phải hắn đi có tác dụng gì?
Triệu Trác vô thức muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ bình tĩnh không nhìn ra tâm tình trong mắt sư tôn.
Một suy nghĩ đáng sợ…
Xuất hiện.
Triệu Trác đột nhiên không dám hỏi gì nữa, chỉ nói một tiếng: “Đệ tử tuân lệnh”.
Hoành Hư chân nhân khẽ gật đầu.
Cách tiểu hội Tả Tam Thiên còn không đến sáu ngày, Côn Ngô cũng có một số việc chuẩn bị cần lão đích thân chủ trì.
Không dừng lại nữa, lão đi ra ngoài đại điện.
Cách đó cả ngàn dặm, Nhai Sơn. (ND: trước thấy nói Nhai sơn cách Thải Dược Phong 300 dặm, Thải Dược Phong cách Côn Ngô 300 mà?)
Các đệ tử đi tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên lần này đều tụ tập trên Linh Chiếu đỉnh nhỏ giọng thảo luận.
“Đại sư bá sao còn không về?”
“Đúng vậy, đã đợi hai ngày rồi”.
“Các ngươi nói xem có phải đại sư bá đã biến thành gió bay đi rồi không?”
“Sao ngươi không nói đại sư bá đã biến thành rồng bay đi rồi?”
“Ôi, đại sư bá có về kịp không nữa?”
Từ lúc Nhan Trầm Sa mang tin tức từ Hắc Phong Động về, nói lại để mất tung tích đại sư bá một lần nữa, tất cả mọi người ở Nhai Sơn đều ngớ ra.
Chẳng những thuận gió bay ra, chưa tới kim đan mà không cần ngự khí, đại sư bá lại còn hoàn toàn coi thường trận pháp của Tiễn Chúc phái, bay mất hút khiến tất cả mọi người đều không tìm được.
Mà Tiễn Chúc phái cũng đúng là xui xẻo.
Mọi người không nhịn được sinh ra vài phần thông cảm.
Vây bắt đại sư bá lâu như vậy, cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo. Lúc về qua Vạn Thú Sơn gần Hắc Phong Động lại bị vô số ác thú bỗng dưng nổi điên tấn công, chết hơn nửa, non nửa còn lại gần như đều bị trọng thương, không có dăm ba năm không thể khỏi được.
Đương nhiên bên Tiễn Chúc phái có người tố cáo, nói là Nhai Sơn động chân động tay, cố ý gài bẫy bọn chúng.
Chỉ tiếc không có ai tin.
Chuyện cười!
Lúc đó Nhan Trầm Sa một người một tiêu ra tay cứu đệ tử Tiễn Chúc phái bị nhốt ra, cứu tính mạng của bao nhiêu người, muốn giết đã giết từ lâu rồi, cần đợi các ngươi quay về mới hạ độc thủ sao?
Dù Nhan Trầm Sa đứng yên mặc kệ cũng không ai dám nói gì, càng không cần phải nói hắn còn có thể diễn kịch, giả vờ đã cố cứu nhưng không thể cứu được.
Tiễn Chúc phái cắn ngược lại Nhai Sơn một miếng, thật sự là không biết lòng người tốt.
Trước đó bọn chúng mua dây buộc mình, mời rất nhiều người xuống đáy vực xem, vốn là để kiềm chế Nhai Sơn, không nghĩ tới lại khiến tất cả mọi người thấy sự nhẫn tâm đối với đồng môn, thấy chết mà không cứu của bọn chúng, cuối cùng tu sĩ Nhai Sơn bọn chúng nhất tâm tính kế lại cứu đồng môn của bọn chúng.
Vì thế Tiễn Chúc phái mất cả danh lẫn lợi.
Tu sĩ Trung Vực nào hiểu thị phi khi nhắc tới Tiễn Chúc phái đều mắng một tiếng: “Hừ, một đám xấu xa”.
“Đều tại Tiễn Chúc phái khiến đại sư bá của chúng ta biến mất, lần này đến tiểu hội, cứ nhìn thấy người của Tiễn Chúc phái là đánh!”
Mọi người bàn tán một hồi, nhớ tới Tiễn Chúc phái, đột nhiên có một đệ tử Nhai Sơn lên tiếng.
Lời này vừa nói ra lập tức có rất nhiều người hưng phấn phụ họa: “Đúng, đánh cho mẹ bọn chúng cũng không nhận ra luôn!”
“Cả ta nữa!”
“Hê hê, dù sao cũng là tiểu hội mà, chúng ta chỉ giao đấu với bọn chúng mà thôi”.
“Không biết quy tắc năm nay như thế nào, nghe nói lần trước là vượt sông…”
Âm thanh rì rầm bị gió thổi đi, nghe không rõ nữa.
Phù Đạo sơn nhân đứng trên Bạt Kiếm đài cao cao, nhìn mây trôi dưới vách núi, lông mày không khỏi nhíu chặt.
“Phù Đạo sư bá, chỉ còn gần sáu ngày nữa, chúng ta có…”
Chưởng môn Trịnh Yêu ưỡn bụng đi tới bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, nhìn vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy của lão, do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng.
Phù Đạo sơn nhân chẳng lẽ không biết còn bao nhiêu thời gian?
Lão quay xuống nhìn gần trăm đệ tử Nhai Sơn trên Linh Chiếu đỉnh, có một số người mới nhập môn trong mười năm nay, chưa từng tham gia tiểu hội, còn đại bộ phận là chuẩn bị cùng đi xem náo nhiệt.
Mọi người đều chờ xuất phát.
Lão nhìn một cái, chỉ nói: “Chờ một chút nữa…”
Còn chưa nói xong, lão đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn lên mây như cảm giác được gì đó.
Oành!
Khi lão vừa ngước mắt lên, trong đám mây cũng có tiếng nổ vang.
Cả Linh Chiếu đỉnh lập tức yên tĩnh lại.
Một tia điện màu lam xuyên qua tầng mây bay thẳng tới Quy Hạc tỉnh ở trung tâm Linh Chiếu đỉnh.
Phù Đạo sơn nhân như là nghĩ đến chuyện gì đó, hai mắt sáng ngời, giơ một ngón tay lên chỉ. Thấy tia sáng màu lam nhạt từ đầu ngón tay lão bắn ra, đánh trúng tia điện đó.
Ầm!
Một tia điện nho nhỏ không ngờ lại nổ rất lớn, điện xà chạy khắp nơi, hình thành một màn văn tự.
“Môn hạ Nhai Sơn, đệ tử Kiến Sầu, cung thỉnh an sư tôn.
Hắc Phong Động luyện thể đã thành, nhưng không may trầm mê tu luyện, lại vô tình lạc đường tới một hoang nguyên gần Bắc Vực. May được tông chủ Ngự Sơn tông tương trợ, đang cấp tốc đi tới Côn Ngô. Tiểu hội Tả Tam Thiên, Kiến Sầu nhất định phải tham gia, mong và các đồng môn Nhai Sơn gặp lại ở Côn Ngô”.
“Là đại sư bá!”
“Là đại sư bá!”
“Ha ha ha, đại sư bá không có việc gì, đại sư bá không có việc gì!”
Cả Linh Chiếu đỉnh vừa rồi yên tĩnh lại vì sự xuất hiện của lôi tín, bây giờ lại tiếp tục sôi trào.
Bởi vì lôi tín của Kiến Sầu chính là gửi cho cả Nhai Sơn cho nên khi Phù Đạo sơn nhân phá vỡ lôi tín, tất cả môn hạ Nhai Sơn ở đây đều có thể đọc được văn tự trong thư.
Vốn tưởng rằng đại sư bá không biết tung tích, không ngờ lại bị lạc đường rồi.
Bây giờ đã gửi lôi tín về Nhai Sơn thì đương nhiên là không có việc gì, không những không có việc gì mà còn đường người ngoài tương trợ, đang đi thẳng đến Côn Ngô.
Tiểu hội Tả Tam Thiên, Kiến Sầu nhất định phải tham gia, mong và các đồng môn Nhai Sơn gặp lại ở Côn Ngô.
Nhìn Linh Chiếu đỉnh sôi trào, sau khi sửng sốt, Phù Đạo sơn nhân đứng trên Bạt Kiếm đài cũng phá lên cười.
Trịnh Yêu cũng nở một nụ cười sảng khoái: “Đại sư tỷ bình yên vô sự, bây giờ sư bá yên tâm rồi chứ?”
“Ngươi nói thế là có ý gì?” Phù Đạo sơn nhân trừng mắt: “Cứ làm như sơn nhân ta lo lắng cho nó không bằng”.
“…”
Ha ha.
Đúng vậy, ngài có lo lắng đâu.
Chỉ có thằng ngốc mới lo lắng.
Trịnh Yêu oán thầm một câu, có điều cũng không dám lắm lời trước mặt Phù Đạo sơn nhân, đề nghị: “Đại sư tỷ đã tự đến Côn Ngô, vậy chúng ta cũng nên xuất phát luôn”.
“Cũng được!”
Phù Đạo sơn nhân gật đầu, sau đó quay xuống đối mặt với Linh Chiếu đỉnh, cao giọng hô: “Tất cả đứng vững cho ta, chúng ta lập tức xuất phát!”
Trong thân thể gầy gò đột nhiên phun ra một luồng linh lực hùng hậu, chiếc đạo bào rách nát tả tơi của Phù Đạo sơn nhân đón gió tung bay như muốn nâng cả người lão lên theo.
Hai chữ xuất phát như một tiếng sét vang vọng cả Linh Chiếu đỉnh.
Tất cả mọi người bao gồm Trịnh Yêu đều không khỏi đứng thẳng người lên, hai chân đứng trên mặt đất dường như vững hơn rất nhiều.
Trên Linh Chiếu đỉnh, ánh mắt các đệ tử đều nhìn lên bóng dáng gầy gò của Phù Đạo sơn nhân trên Bạt Kiếm đài.
Bàn tay với năm ngón tay như cành cây khô giương lên cao rồi đè mạnh xuống.
Ầm ầm!
Chưởng lực cuồn cuộn như lửa hừng hực, tầng tầng lớp lớp từ trong tay Phù Đạo sơn nhân bắn ra.
Cả Bạt Kiếm đài, cả Linh Chiếu đỉnh, cả ngọn Nhai Sơn đều rung lên theo một chưởng mãnh liệt này.
Ầm ầm…
Dưới chân rung động kịch liệt.
Phù Đạo sơn nhân cắn chặt khớp hàm, hai mắt sáng ngời ngước lên nhìn trời cao, sau đó lại ngửa tay nâng lên.
Cả Linh Chiếu đỉnh từ dưới đất chui lên.
Ầm ầm rung động đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đều không nghe được tiếng động nào khác.
Toàn bộ Linh Chiếu đỉnh dưới chân bọn họ không ngờ lại bay lên.
Một chưởng này của Phù Đạo sơn nhân không ngờ lại như mở một chiếc nắp dày, nâng cả Linh Chiếu đỉnh lên, từ từ tách ra khỏi núi Nhai Sơn. Đá vụn bắn tứ tung, thân núi rung động làm mọi người đều sợ cả ngọn Nhai Sơn sẽ sụp xuống.
Trên vách núi Nhai Sơn, vô số đệ tử Nhai Sơn không di xem tiểu hội đều đứng ngoài cửa nhìn cảnh này.
Bao lâu rồi?
Đã bao lâu không nhìn thấy cảnh này rồi?
Ba trăm năm rồi!
Đệ tử Nhai Sơn lại đáp Linh Chiếu đỉnh đến tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên rồi!
Vô số người tâm tình kích động.
Cả Phù Đạo sơn nhân cũng kích động.
Năm ngón tay khô gầy của lão giống như rút cả Linh Chiếu đỉnh lên, sau đó vô số ánh sáng lấp lánh liền từ Linh Chiếu đỉnh bắn ra, nâng cả Linh Chiếu đỉnh bay ra khỏi Nhai Sơn.
Một vùng bóng tối to lớn dâng lên cao.
Trên vách núi, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn.
Trong khốn thú trường, các đệ tử Nhai Sơn đang giao đấu kinh hãi ngẩng đầu lên, ba trăm năm qua, khốn thú trường chưa bao giờ thấy mắt trời, bây giờ lần đầu tiên được ánh nắng chiếu xuống. Cả thạch thất và kết cấu dưới Linh Chiếu đỉnh cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Kết cấu của toàn bộ Nhai Sơn thay đổi.
Linh Chiếu đỉnh ngày càng lên cao, bóng tối cũng càng ngày càng lớn, như một con chim khổng lồ bay trên trời.
Phù Đạo sơn nhân quát một tiếng: “Đi!”
Linh Chiếu đỉnh to lớn phát ra ánh sáng rực rỡ bay về phía Côn Ngô ở phía đông.
Một bóng đen đáng sợ di chuyển trên đại địa Thập Cửu Châu.
Dưới đất.
Trong sơn thôn nhỏ.
Người đàn ông nói chuyện với Phù Đạo sơn nhân lúc trước đang chơi đùa với đứa con nhỏ nhà mình. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn, lập tức vui mừng hô to: “Con mau nhìn kìa, đó là sơn nhân điều khiển Linh Chiếu đỉnh bay qua!”
Bên nhánh sông Cửu Đầu.
Một ông già buông câu đang thu thập giỏ cá rách nát tả tơi chuẩn bị quay về.
Trên mặt sông có bóng tối lan tới.
Ông già lập tức ngẩn ra, vội vàng ngẩng đầu lên, lúc thấy rõ hình dáng của bóng tối lại không nhịn được lệ nóng tràn mi.
Ba trăm năm rồi…
Trên sơn đạo lát đá.
Một người đàn ông cơ bắp vác một tang đá nặng nề đi về phía cuối sơn đạo. Phía đó vẫn còn lầy lội, hắn phải dùng tảng đá này để lát lên sơn đạo.
Tách!
Mồ hôi từ má chảy xuống rơi xuống mặt đá dưới chân, chỉ một lát đã bốc hơi hết.
Hắn đột nhiên sửng sốt.
Trời râm rồi?
Ngước mắt lên nhìn, đó là…
Hắn lộ ra một nụ cười còn rực rỡ hơn ánh nắng vài phần, quỳ xuống vái lạy khoảng tối đó, bái lạy bóng người gầy gò đứng trên Bạt Kiếm đài cao cao đó!
Phù Đạo sơn nhân bắt tay sau lưng đứng trên Bạt Kiếm đài, mây trôi phía trước hình dạng như núi, như nước, như câu, như thú…
Như tâm của ta!
Đôi mắt sâu lắng của lão toàn là vẻ tang thương.
Ba trăm năm, tính khí giảm, tâm khí lại chưa.
Không biết Hoành Hư lão quái đảm nhiệm thủ tọa Côn Ngô nhiều năm bây giờ thế nào?
Còn cả…
Kiến Sầu.
Phù Đạo sơn nhân quay đầu nhìn về phía Bắc Vực xa xôi, có lẽ chính là chỗ Kiến Sầu bây giờ. Chỉ mong nha đầu này có thể đến kịp. Với tốc độ tu luyện của nàng, sau mười năm nữa chỉ sợ sẽ không có cơ hội tham gia tiểu hội nữa.
Lúc này Kiến Sầu cũng nhìn về phía đông nam.
Cảnh vật xung quanh thấp thoáng.
Tuy nhiên…
Vẫn y nguyên, cỏ là cỏ, núi là núi, cây là cây, không hề có lui lại phía sau.
“Ôi…”
Cuối cùng nàng thở dài một hơi, thu ánh mắt lại nhìn Ngự Sơn Hành đứng bên cạnh mình.
Ngự Sơn Hành toát mồ hôi trán, vung vẩy ngón tay, nghe thấy nàng thở dài vội vàng nói: “Ai da, ngươi đừng thở dài, đừng vội mà. Bản tông chủ tu luyện thuật ngự sơn này còn chưa vững…”
“Chẳng phải ngươi nói đây là bản lãnh trông nhà của Ngự Sơn tông ngươi sao?”
Một canh giờ trước Ngự Sơn Hành đã hùng hồn tuyên bố trong vòng ba ngày sẽ đưa Kiến Sầu đến Côn Ngô…
Bây giờ…
Kiến Sầu cúi đầu xuống nhìn đống đất dưới chân, cảm thấy đây không giống như là một ngọn núi mà giống như một con rùa đen chỉ cõng hai người đã cực kì vất vả rồi.
Ngự Sơn Hành nhấc tay lên, con rùa đen lại bò về phía trước một chút.
Có điều cũng chỉ có một chút thôi, như là một con trâu già hấp hối, có chết cũng không đi về phía trước được một bước.
Lúc này bọn họ đã ra khỏi hoang nguyên rộng lớn đó đến một con đường lớn, thậm chí Kiến Sầu có thể thấy có tu sĩ đạp pháp bảo thấp thoáng, hào quang xẹt qua giữa tầng mây.
Ngự Sơn Hành vẫn mạnh miệng: “Đây là ngươi xem thường Ngự Sơn tông ta sao? Sớm muộn có ngày bản tông chủ sẽ gọi ra một ngọn núi lớn mời ngươi lên núi”.
Nghe “lên núi” sao thấy giống giống “lên xe” vậy?
Kiến Sầu ngán ngẩm lắc đầu, cuối cùng tung Lý Ngoại Kính ra, khuyên nhủ: “Tông chủ, thời gian không còn dài, đến muộn quá là không kịp xem náo nhiệt ở Côn Ngô đâu. Hay là, ngài xem, ngài chỉ đường, ta đưa ngài đi đoạn đường?”
“…”
Ngự Sơn Hành đang loay hoay bắt thủ quyết, đầu đầy mồ hôi, đột nhiên dừng lại, hai con mắt nhỏ như hạt đậu xanh đảo một vòng nhìn Kiến Sầu, dường như đang nghĩ rốt cuộc là nàng nói thật hay đùa.
Kiến Sầu cảm thấy buồn cười, lộ ra một nụ cười thiện ý, làm động tác mời Ngự Sơn Hành.
Dường như…
Đây cũng là biện pháp duy nhất?
Ngự Sơn Hành đỏ mặt, ho một tiếng, kì thực từ đầu hắn đã tính đến nước này.
Bắt hắn tự đến , căn bản là không làm được.
Do dự một hồi lâu, cuối cùng Ngự Sơn Hành hất cằm, mở miệng nói: “Đạo hữu đã mời, bản tông chủ từ chối thì bất…”
“Hì hì”.
Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên trên đầu.
Chữ “kính” cuối cùng của Ngự Sơn Hành còn chưa nói ra đã bị ngắt lời.
Kiến Sầu và hắn đều kinh ngạc, lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn.
Xung quanh là dãy núi nhấp nhô, bên cạnh đường lớn chỗ bọn họ đang đứng có mấy cây cổ thụ cao lớn,dù đẫ vào thu cũng chỉ một chút sắc vàng.
Một người đàn ông mặc trường bào lá phong đỏ dựa vào cành cây to buông mắt nhìn bọn họ, lộ ra một ánh mắt rất hứng thú.
“Hai vị cần đến Côn Ngô? Tại hạ Tây Hải Thông Linh các Khương Vấn Triều, không biết đường, không biết có thể đồng hành với hai vị đạo hữu hay không?”
Kiến Sầu ngẩn ra.
Thông Linh các ở Tây Hải chính là một môn phái ở ven biển Trung Vực, nằm trong nhóm “Thượng Ngũ” ở Tả Tam Thiên Trung Vực.
Vị nam tu sĩ tự xưng Khương Vấn Triều trước mặt này ngồi trên cây gần họ bao nhiêu lâu mà vẫn im hơi lặng tiếng, tu vi chắc chắn còn cao hơn hai người bọn họ.
Kiến Sầu cau mày, không khỏi nhìn về phía Ngự Sơn Hành.
Không ngờ lúc nghe thấy cái tên này, hai mắt Ngự Sơn Hành quả thực phát ra lục quang. Hắn nhìn chằm chằm Khương Vấn Triều, trở nên cực kì hưng phấn: “Khương Vấn Triều? Khương Vấn Triều thiên tài của Tây Hải Thông Linh các, sau đó không biết vì sao tu vi đứng yên, thế là biến thành một kẻ ăn hại?”
“…”
Nam tu sĩ trên cây đột nhiên yên lặng.
Khóe miệng Kiến Sầu giật giật, chỉ cảm thấy có lãnh ý và sát khí tràn đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!