Ta Không Thành Tiên - Chương 123: 120: Được Biết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Ta Không Thành Tiên


Chương 123: 120: Được Biết



Phù Đạo sơn nhân đi thẳng xuống dưới, quay lại bục tròn trên sườn núi.

Lúc này trên Tiếp Thiên Đài đã hừng hực khí thế.

Như Hoa công tử Ngũ Di tông lên đài dẫn tới không ít chấn động.

Sau khi phất tay áo đánh bay một tu sĩ, đoạt được Tiếp Thiên Đài đầu tiên, dường như hắn cũng muốn thử quy tắc mới, thế là cách không ra tay với một nữ tu sĩ khác, chỉ sau ba chiêu nhanh chóng đã đánh bại được đối phương.

Thế là suy đoán của mọi người được chứng thực.

Tòa Tiếp Thiên Đài không có chủ đó bay lại gần Như Hoa công tử, hai tòa Tiếp Thiên Đài hợp làm một, độ cao tăng thêm ba mươi trượng.

Có điều…

Không lâu sau, cảnh tượng làm tất cả mọi người rơi cằm lại xuất hiện.

Như Hoa công tử muốn tiếp tục tấn công người khác để cướp lấy Tiếp Thiên Đài, lại phát hiện hắn không thể nào làm gì được bất cứ một tòa Tiếp Thiên Đài nào khác nữa.

Tấn công lên Kiến Sầu phía trên, Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu tự động phát ra ánh đỏ chặn tấn công của hắn lại, không hề suy suyển chút nào. Tấn công Tiếp Thiên Đài phía dưới thì đòn tấn công còn không thể ra khỏi phạm vi tòa Tiếp Thiên Đài của chính hắn.

Như Hoa công tử đứng trên Tiếp Thiên Đài cao sáu mươi trượng, đột nhiên hiểu rõ một lời đồn đại đáng sợ ở Trung Vực: Mỗi một lần tiểu hội có Phù Đạo sơn nhân tham dự thiết kế luật chơi đều sẽ trở thành ác mộng của những người dự hội.

Thật.

Thật đến mức không thể thật hơn được nữa.

Lần này tất cả mọi người đã hiểu.

Thì ra quy tắc của tiểu hội lần này là thế.

Tu sĩ thông thường hoặc tu sĩ chỉ có một tòa Tiếp Thiên Đài không thể khiêu chiến Kiến Sầu có bốn tòa Tiếp Thiên Đài, nhưng đồng thời Như Hoa công tử có hai tòa Tiếp Thiên Đài cũng không thể khiêu chiến Kiến Sầu, hơn nữa cũng không thể tấn công các tu sĩ chỉ có một tòa Tiếp Thiên Đài khác.

Cũng là nói, chỉ có tu sĩ có số lượng Tiếp Thiên Đài giống nhau mới có thể khiêu chiến lẫn nhau, nếu không hết thảy đều bị vô hiệu hóa.

Thế là Như Hoa công tử thảm luôn.

Bởi vì lúc này chỉ có Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu do bốn tòa Tiếp Thiên Đài ghép thành, lại cao hơn hắn hai bậc. Nếu hắn muốn khiêu chiến Kiến Sầu thì phải chờ đợi người thứ hai có hai tòa Tiếp Thiên Đài như mình xuất hiện.

Kiến Sầu có thể có Tiếp Thiên Đài bốn tòa hợp làm một là vì một cước của nàng đánh hạ ba gã tu sĩ, lập tức chiếm được ba tòa khác. Các tu sĩ còn lại nếu muốn một chiêu đánh bại ba người gần như là nằm mơ giữa ban ngày.

Dù có người như Như Hoa công tử có thể cách không đánh bại một đối thủ, giành được hai tòa Tiếp Thiên Đài, nhưng đối thủ tiếp theo của hắn chắc chắn sẽ là Như Hoa công tử thực lực mạnh mẽ.

Vì thế không còn ai nghĩ đến chuyện áp dụng quy tắc này nữa.

Như Hoa công tử y phục thêu đầy hoa, chân trần đứng trên Tiếp Thiên Đài nửa vời rất lâu, trong lòng đang nghĩ đến chuyện từ bỏ tòa Tiếp Thiên Đài này, sau đó đánh bại ba người một lúc.

Cuối cùng hắn lắc đầu, lại không thể nắm chắc mười phần, đành phải thở dài nói một tiếng: “Một khắc đêm xuân thế là hỏng mất rồi”.

Sau đó hắn cũng ngồi xếp bằng trong hư không bắt đầu tu luyện.

Vì thế tình hình dưới chân núi Côn Ngô lập tức chia thành hai loại.

Tu sĩ tu vi quá cao hoặc xếp hạng quá cao dù đã chiếm Tiếp Thiên Đài cũng ít người dám khiêu chiến, cho nên đều ngồi trên đó tu luyện, dường như nơi này là một đạo tràng. Còn tu sĩ tu vi bình thường, xếp hạng cũng không quá cao thì thê thảm, người người đều cảm thấy mình có cơ hội đánh bại bọn họ cho nên không ngừng khiêu chiến, tốc độ thay đổi người trên Tiếp Thiên Đài cực nhanh, nhưng những người có thể ở lại thời gian dài bình thường đều có năng lực thật sự.

Ngày thứ hai đã sắp trôi qua, mọi người xem chiến đấu cũng có thể phán đoán ra xu thế đại khái của vòng loại lần này.

Mặt trời hạ xuống rất nhanh. Khi tiếng chuông lần nữa vang lên, cuối cùng Kiến Sầu cũng mở mắt ra nhìn quanh, người trên Tiếp Thiên Đài lại không biết đã thay đổi bao nhiêu lần.

Đến tận lúc ngày thứ hai trôi qua, Như Hoa công tử trên cao sáu mươi trượng cũng không thể tìm được đối thủ của mình, đứng bên dưới nàng, ngón tay cầm một đóa hoa lan đã héo rũ.

Lúc Kiến Sầu nhìn xuống, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra một nụ cười đẹp đẽ với nàng.

“…”

Cảm giác nổi da gà này rốt cuộc là thế nào?

Kiến Sầu nhíu mày, thật sự hơi khó quen với tác phong làm việc của vị Như Hoa công tử này. Nàng suy nghĩ một lát, chuyển ánh mắt nhìn thấy Niếp Tiểu Vãn đã xuống Tiếp Thiên Đài, đứng dưới mặt đất vẫy tay với mình.

Nàng không nghĩ thêm nữa, coi như không nhìn thấy Như Hoa công tử, phi thân nhảy xuống trước mặt Niếp Tiểu Vãn.

“Tiểu Vãn sư muội”.

“Kiến Sầu sư tỷ”.

Niếp Tiểu Vãn hôm nay trải qua một phen khổ chiến, mặc dù vất vả nhưng đến buổi chiều đã không còn mấy người đến khiêu chiến cô bé nữa.

Không thể nghi ngờ, đây là mình chứng cho sức mạnh của Niếp Tiểu Vãn.

Hai năm hết dưỡng thương rồi lại bế quan của Niếp Tiểu Vãn quả thực không thoải mái lắm.

Nhìn thấy Kiến Sầu, trên mặt cô bé lập tức lộ ra nụ cười: “Chúc mừng Kiến Sầu sư tỷ, bây giờ ở trên Tiếp Thiên Đài ghép bốn, có thể coi là đã qua vòng loại, cao gối không lo”.

“Cao gối không lo?” Kiến Sầu lắc đầu, nói: “Chưa chắc”.

Dù nàng vẫn tu luyện nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện bên ngoài.

Từ trên các Tiếp Thiên Đài xung quanh cũng có người lần lượt đi xuống.

Thiếu niên Tiểu Kim tay ôm một quả dưa hấu to, mặt cười toe toét, dường như ăn một miếng dưa hấu đã thỏa mãn vô cùng. Một hạt giống khác của Nhai Sơn là Thang Vạn Thừa cũng có vẻ hăng hái bừng bừng. Hạ Cửu Dịch xui xẻo thì vẻ mặt âm trầm, thoáng nhìn về phái nàng một cái rồi cũng phi thân từ một tòa Tiếp Thiên Đài khác xuống. Một vị cố nhân Ngũ Di tông khác là Đào Chương cũng thoải mái nhảy xuống từ trên Tiếp Thiên Đài rồi biến mất trong đám người…

Có ai là không phải anh hào?

Ngay cả Cố Thanh Mi Côn Ngô lúc này dù hốt hoảng, mi tâm nhíu chặt như có chuyện âu sầu gì đó nhưng lúc rời khỏi Tiếp Thiên Đài trên người cũng không có vết thương nào.

Có lẽ đối với những nhân vật tinh anh thật sự, qua vòng loại bất quá chỉ là khởi đầu.

Rất nhiều người không muốn khiêu chiến tòa Tiếp Thiên Đài thứ hai, có thể là không thấy hứng thú, cũng có thể là không muốn giao thủ với Như Hoa công tử đang mắc kẹt ở tầng hai.

Bây giờ Như Hoa công tử đã trở thành một màn chắn giữa Kiến Sầu và tu sĩ thông thường, muốn khiêu chiến Kiến Sầu dù sao cũng phải đi qua cửa Như Hoa công tử, bất kể là thắng hay thua đều không ổn. Người thắng lên cao thêm sáu mươi trượng, ngang bằng Kiến Sầu, nhưng vừa mới trải qua một trận đại chiến, sức mạnh nhất định có tổn hại, không thể đạt phong độ cao nhất được. Nếu Kiến Sầu lại lập tức khiêu chiến, quả thực chẳng khác nào ngư ông đứng nhìn trai cò giằng nhau, không thể nào lại thất bại được.

Nếu nhìn từ góc độ này, cao gối không lo như Niếp Tiểu Vãn nói đúng là rất có thể, thậm chí cực kì có lí.

Nhưng mà…

Ánh mắt Kiến Sầu tìm kiếm trong đám đông, lại không tìm thấy thiếu niên từng nói với nàng “Búa của ngươi rất đẹp”.

Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái đến giờ còn chưa ra tay.

Ngày mai là ngày cuối cùng, ai biết sẽ thế nào?

Kiến Sầu khẽ cười, đang định giải thích cho Niếp Tiểu Vãn đột nhiên lại nhìn thấy các vị đồng môn vừa đi tới.

Thẩm Cữu đi trước, mấy người Khấu Khiêm Chi, Trần Duy Sơn, Khương Hạ đi sau.

Mấy người nhanh chóng đi tới trước mặt Kiến Sầu.

Thẩm Cữu cười hì hì, cũng chắp tay với Kiến Sầu: “Chúc mừng Kiến Sầu sư tỷ, không hổ là đại sư tỷ Nhai Sơn, mạnh tay đối nghịch với Côn Ngô, thật sự là tấm gương của đệ tử Nhai Sơn chúng ta”.

“…”

Mạnh tay đối nghịch với Côn Ngô…

Vì sao ngươi lại cười trên nỗi đau của người khác như vậy?

Kiến Sầu hơi chán nản, cũng không biết nói gì cho phải, chỉ nhìn bọn họ một cái, nói: “Các ngươi tới làm cái gì?”

Niếp Tiểu Vãn còn đứng bên cạnh Kiến Sầu, không nói chen vào, chỉ hơi tò mò đứng nhìn.

Những người này đều là đồng môn của đại sư tỷ Kiến Sầu sao?

Thoạt nhìn không giống tu sĩ Nhai Sơn trong tưởng tượng cho lắm.

“À… Kì thực cũng không có gì, chỉ là…”

Thẩm Cữu nhìn quanh một chút, dường như cũng không thấy có người ngoài nghe trộm, trời đã bắt đầu tối, cho nên liền dứt khoát mở miệng.

“Sư tỷ cũng biết, ta vốn là người giao du rộng, các tu sĩ ưu tú trên cả Trung Vực ta đều nhận ra, quan hệ xưa nay vẫn không tồi. Có điều bọn chúng đều là một đám độc thân xui xẻo, lần này thấy phong thái của đại sư tỷ trên Tiếp Thiên Đài, kẻ nào cũng gào khóc thảm thiết, năn nỉ ta tới hỏi đại sư tỷ…”

“Hỏi cái gì?”

Một loại dự cảm chẳng lành đột nhiên xuất hiện.

Kiến Sầu nhìn Thẩm Cữu.

Phía sau Thẩm Cữu, mấy sư đệ đồng môn đều cố gắng nhịn cười.

Thẩm Cữu chần chừ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Hỏi… hỏi đại sư tỷ có đạo lữ hay không. Nếu đại sư tỷ còn không có đạo lữ thì tốt, nếu đại sư tỷ đã có đạo lữ… Bọn chúng… bọn chúng hỏi đại sư tỷ có cần đạo lữ thứ hai hay không, thậm chí thứ ba thứ tư cũng được. Bọn chúng biết đánh nhau, biết tu luyện, biết yêu thương… Ơ, đại sư tỷ…”

Kiến Sầu xoay người bỏ đi, không muốn nói gì nữa.

Thập Cửu Châu hoàn toàn không giống những gì nàng nghĩ.

Niếp Tiểu Vãn bên cạnh thì nghe mà đỏ bừng mặt, nhìn quanh một cái rồi cũng cúi đầu đi theo Kiến Sầu.

“Ha ha ha…”

Đám Khương Hạ đã cười không đứng thẳng dậy được.

Thẩm Cữu thầm nghĩ nhất định là bởi vì đại sư tỷ từ cô đảo nhân gian đến cho nên không hiểu sự tán thưởng cái đẹp đến cuồng nhiệt của các tu sĩ Thập Cửu Châu. Hắn mang kì vọng của các vị đạo hữu độc thân trên người, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc được?

Thẩm Cữu cắn răng đuổi theo: “Đại sư tỷ đừng đi vội, suy nghĩ một lát được không? Bọn chúng phần lớn đều là tu sĩ Nguyên Anh kì, tiền đồ xán lạn, đại sư tỷ làm ăn vụ này chắc chắn không thiệt…”

“Tại sao trước kia ta lại không phát hiện Thẩm sư đệ cũng là một người có đầu óc làm ăn nhỉ?”

Kiến Sầu bị hắn dây dưa phát mệt, cuối cùng dừng bước quay lại hỏi hắn.

Thẩm Cữu cũng dừng lại theo, chớp chớp mắt: “Thì đây là cơ hội làm ăn đại sư tỷ mang đến mà. Hay là… nếu không thích bọn chúng thì đại sư tỷ… thấy ta thế nào?”

“…”

Kiến Sầu trợn mắt khinh thường, thật sự là không có chút phong độ nào.

“Nói đùa, nói đùa thôi”.

Thẩm Cữu xua tay.

“Kì thực cũng không trách mọi người đều hỏi ta, thật sự là đại sư tỷ không biết mình đẹp thế nào đâu, lúc trước đạp ra một cước quả thực làm mọi người thần hồn điên đảo… Thập Cửu Châu chúng là chính là một nơi thẳng thắn như vậy, đại sư tỷ quen rồi sẽ tốt. Hì hì, bây giờ đại sư tỷ đã vượt Lục Hương Lãnh trở thành lựa chọn số một để làm đạo lữ rồi”.

Lục Hương Lãnh.

Lại nghe thấy cái tên này.

Kiến Sầu đột nhiên ngẩn ra, nói: “Dược nữ Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc?”

“Đúng”. Thẩm Cữu gật đầu, chủ động giải thích: “Thập Cửu Châu nhiều tu sĩ chính thống, luyện đan luyện khí đều rất ít, cho nên cực kì quý hiếm. Dược nữ Lục tiên tử tinh thông luyện đan, được coi là thiên tài trên lĩnh vực này, việc tu luyện tuy khó so với các tu sĩ Nhai Sơn Côn Ngô nhưng so với toàn bộ Thập Cửu Châu thì cũng rất nhanh. Vì vậy rất lâu trước đã có rất nhiều người muốn hỏi dược nữ có cần đạo lữ hay không, có điều không người nào có thể đánh động trái tim người đẹp. Bây giờ, đáng tiếc…”

“Đáng tiếc?”

Đáng tiếc cái gì?

Kiến Sầu lập tức nghĩ đến nọc độc bọ cạp đất trên người Lục Hương Lãnh.

Quả nhiên Thẩm Cữu nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt kinh ngạc, có điều sau phút chốc lại hiểu ra.

“Quên mất đại sư tỷ vẫn ở trên Tiếp Thiên Đài nên không hề biết tin tức. Tu sĩ các môn phái Thượng Ngũ Tả Tam Thiên đều nói Lục Hương Lãnh trúng độc bọ cạp đất, nàng lại là thể trạng cực âm nên trúng độc nặng hơn người bình thường, nghe nói là chết chắc, bây giờ chỉ dựa vào đan dược chính nàng luyện chế để chống chọi. Trí Lâm Tẩu xếp hạng nàng ngoài nhóm một trăm không phải không có đạo lí. Độc này chỉ có băng đằng ngọc thấm mới giải được, nhưng Thập Cửu Châu rộng lớn này lại không còn tung tích của thứ đó… Cho nên mọi người đều nói trời ghen má hồng, làm hương tàn ngọc vỡ”.

“…”

Kiến Sầu lặng lẽ ngước mắt lên, nhớ tới chiếc bát uống nước Lục Hương Lãnh tặng trên núi Bạch Thạch ngày xưa.

Con chồn nhỏ ngồi trên vai nàng tựa hồ nghe bọn họ nói chuyện, lại dường như không hề để ý, cái đuôi lông xù lắc lư sau lưng nàng rất thản nhiên.

“Đại sư tỷ sao thế?”

Thấy Kiến Sầu không nói, Thẩm Cữu hơi kì quái.

Ngước mắt lên nhìn sơn đạo Côn Ngô xa xa, Phù Đạo sơn nhân đã sốt ruột đặt mông ngồi xuống bậc thang gặm đùi gà. Kiến Sầu ngẩn ra, bật cười nói: “Không có việc gì, chỉ là cố nhân tình cờ gặp nhau, từng nhận một chút ơn thôi. Sư phụ ở bên kia chờ sốt ruột rồi, chúng ta đi lên đó thôi”.

Nếu không…

Sợ là lại ăn chửi một trận.

Kiến Sầu thở dài đi trước về phía Phù Đạo sơn nhân.

“Sư phụ!”

“Đừng gọi ta là sư phụ, ta không có đồ đệ bại gia như ngươi!” Phù Đạo sơn nhân trừng mắt, thấy vẻ mặt tươi cười của nàng suýt nữa tức giận ném thẳng cái xương gà vào người nàng.

“Làm sao thế…”

Kiến Sầu rất vô tội.

Phù Đạo sơn nhân tức giận: “Ngươi biết một cước của ngươi đạp hỏng bao nhiêu linh thảo linh hoa linh thụ của Côn Ngô người ta không? Nhai Sơn chúng ta phải đền bao nhiêu tiền ngươi biết không? Hả? Sơn nhân ta nói với ngươi, bây giờ kho báu của Bàng Điển cũng đền hết rồi”.

“Hả?”

Kiến Sầu và cả mấy đồ đệ đều há hốc mồm.

Phù Đạo sơn nhân lườm một cái, chiếc xương gà trong tay vẽ thành một đường vòng cung đẹp đẽ rồi rơi xuống sơn đạo Côn Ngô sạch sẽ: “Cho nên mấy món bảo bối lần trước nói sẽ cho ngươi bây giờ không còn nữa rồi”.

Không còn nữa rồi?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN