Ta Không Thành Tiên
Chương 125: 122: Ngày Thứ Ba
Trong không khí có hơi lạnh thăm thẳm, sương mù mỏng manh trong không khí cũng bị hơi lạnh làm đông cứng.
Lục Hương Lãnh cảm thấy khí lạnh tạt vào má nhưng không làm nàng cảm thấy rét lạnh thấu xương mà chỉ có hơi lạnh thấm vào ruột gan.
Bọ cạp đất sống ở nơi có địa nhiệt, thông thường là ở ngàn thước dưới đất, khác các loại bọ cạp bình thường. Độc của nó là độc lửa, cực kì bá đạo. Mà Lục Hương Lãnh lại có thể trạng cực âm, vì thế không những kinh mạch toàn thân bị độc bọ cạp đất phá hủy mà tu vi cũng không ngừng giảm xuống.
Sức mạnh bản thân của nàng cũng bị độc bọ cạp đất làm suy giảm, qua việc Trí Lâm Tẩu hạ thấp thứ hạng của nàng cũng có thể thấy được.
Băng đằng ngọc thấm chính là chất lỏng do băng đằng tiết ra trong hàng ngàn hàng vạn năm, giống như chất ngọc nên được mọi người gọi là ngọc thấm.
“Đại dược kinh” có ghi lại, băng đằng ngọc thấm tính cực âm thuần, khu trừ tất cả mọi loại độc dương hỏa, không gì có thể sánh được.
Sau khi Lục Hương Lãnh trúng độc đã tìm hết các loại sách thuốc y thuật mà cũng chỉ tìm thấy một dòng chữ như vậy trong “Đại dược kinh”, biết có bao nhiêu linh đan diệu dược cũng không có mấy tác dụng, nếu không có băng đằng ngọc thấm có thể tu vi của nàng sẽ hoàn toàn bị phế bỏ, thậm chí khó thoát khỏi cái chết.
Có điều ngay từ thời thượng cổ, băng đằng ngọc thấm đã không còn tung tích, bây giờ nàng biết đi đâu mà tìm?
Hai năm nay Bạch Nguyệt cốc vẫn âm thầm tìm kiếm băng đằng ngọc thấm, thậm chí xin các môn phái trong nhóm Thượng Ngũ Tả Tam Thiên giúp đỡ, còn nhờ đến cả Nhai Sơn Côn Ngô, nhưng câu trả lời nhận được lúc nào cũng là “không có”.
Ngay cả môn phái siêu nhiên như Côn Ngô Nhai Sơn mà cũng không có thứ này.
Lục Hương Lãnh cũng biết khả năng tìm được băng đằng ngọc thấm là cực kì bé nhỏ, nhưng không ngờ…
Thứ khiến cả Bạch Nguyệt cốc đi món giầy sắt, tìm hết trăm núi ngàn sông cũng không thấy, bây giờ lại được một người khác đặt trước mặt nàng với thái độ thờ ơ như không, vào thừoi điểm nàng không sao ngờ được.
Lục Hương Lãnh không nói nên lời.
Ánh mắt nàng dừng lại trên hai chén băng đằng ngọc thấm rất lâu rồi mới trở lại trên người Kiến Sầu, mấp máy môi định hỏi gì đó, nhưng khi đôi moi mở ra lại không biết nên nói gì.
Kiến Sầu cũng đang nhìn nàng, lại không hề có rung động gì lớn.
Trong một đêm như thế này, có thể gặp nhau chẳng phải cũng là duyên phận sao?
Nàng đưa tay nâng chén của mình lên, cũng không nói gì, chỉ giơ chén với Lục Hương Lãnh.
Đối với Kiến Sầu, chén băng đằng ngọc thấm này cũng xem như quý giá, nhưng nàng đã luyện thể, kì thực cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Có lẽ chén băng đằng ngọc thấm này có thể đổi được rất nhiều linh thạch, nhưng Kiến Sầu ở Nhai Sơn, từ trước đến giờ chưa khi nào cần đến linh thạch. Cho nên dùng một chén băng đằng ngọc thấm không có tác dụng gì mấy để đổi lấy linh thạch càng không có tác dụng gì dường như không phải là một quyết định sáng suốt.
Còn hôm nay mất tung tích của Lục Hương Lãnh rồi lại gặp nhau ở đây rõ ràng chính là duyên phận.
Thiện duyên khó kết, đã gặp được thì sao không thể kết giao thêm bằng hữu?
Hơn nữa Lục Hương Lãnh đích xác rất hợp ý nàng.
Thích gì làm nấy, không hề câu nệ.
Chính nàng thích là được, còn người ngoài có nói nàng phí phạm của trời thì cũng có quan hệ gì với nàng?
Bàn tay trắng muốt nắm chén ngọc màu xanh, ngọc dịch quỳnh tương sóng sánh trong chén phản chiếu ánh trăng.
Kiến Sầu ngồi quay lưng về phía hồ nước, dáng người mảnh dẻ nhưng sống lưng thẳng tắp, tự có một phong thái hơn người.
Lục Hương Lãnh đã bước lên con đường tu hành thời gian không ngắn, lại chưa bao giờ nhìn thấy một người như vậy. Băng đằng ngọc thấm tiện tay rót vào chén nhỏ, lại chỉ vì trả ơn ngày xưa tặng chiếc bát ngọc, buông một câu “sơn tuyền quỳnh tương tầm thường sao có thể xứng với tiên tử” rồi đặt xuống trước mặt nàng.
Lúc này có thể nói một câu quả không hổ là đại sư tỷ Nhai Sơn được không?
Có điều cũng không cần.
Ân tình này nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Kiến Sầu không phải người vòng vo, nàng cần gì phải quá câu nệ những chuyện này?
Lục Hương Lãnh cũng đưa tay ra nâng chén lên, hai tay cầm lấy, mỉm cười: “Hương Lãnh từ chối thì bất kính!”
Kiến Sầu khẽ gật đầu, cùng Lục Hương Lãnh giơ tay áo lên che rồi uống hết chén băng đằng ngọc thấm.
Băng đằng ngọc thấm vốn chính là một loại linh vật cực kì bá đạo, lúc Kiến Sầu luyện thể cũng trực tiếp dùng để uống.
Đối với Lục Hương Lãnh, một chén băng đằng ngọc thấm đã là nhiều, dù uống trực tiếp cũng không sợ không đủ.
Khi băng đằng ngọc thấm vừa trôi qua miệng, khí đen trên người nàng lập tức như hoảng sợ, bị ép chạy khắp nơi trong cơ thể.
Ngón tay nàng bắt quyết, một tia sáng màu vàng tím sáng lên trên đầu ngón tay nàng.
Khí đen vốn đã ngưng tự thành một vệt đen từ tâm phế nàng kéo dài qua kinh mạch cánh tay chạy đến bàn tay, bò lên đầu ngón tay nàng, nhưng khi ánh sáng vàng tím vừa sáng lên, vệt đen dường như gặp phải thiên địch đáng sợ, đột nhiên co vào bên trong.
Nó giống như một con sâu bị ánh sáng màu vàng tím xua đuổi nhưng không cam lòng rút đi mà vẫn đang tìm cách bật lại.
Ánh sáng màu vàng tím dần trở nên yếu ớt.
Lục Hương Lãnh chậm rãi buông hai mắt, tập trung tinh thần, ngón tay bóp chặt hơn, ánh sáng màu vàng tím lại được tăng cường, tỏa sáng rực rỡ.
Lập tức như bẻ cành khô, vệt đen điên cuồng lui về phía sau, lùi tận về tâm phế Lục Hương Lãnh.
Kiến Sầu nhìn cảnh này, tuy có một chút kinh ngạc nhưng cũng là chuyện trong dự liệu.
Công hiệu của băng đằng ngọc thấm quá mức bá đạo, vừa vào trong cơ thể đã lập tức đấu ngay với độc bọ cạp đất.
Còn đối với nàng, bởi vì trước đây đã uống một chén băng đằng ngọc thấm, hơn nữa trong chén đó còn có một giọt tinh hoa nên nửa chén băng đằng ngọc thấm này có có tác dụng gì với nàng, chỉ có cảm giác da thịt toàn thân lại được bồi dưỡng thêm nhưng hiệu quả không quá rõ ràng.
Lúc này cường độ thân thể Kiến Sầu đã tới một mức độ người thường khó mà với tới, chỉ sợ là có uống mười chén ngọc thấm nữa cũng sẽ không có đột phá gì về chất.
Cho nên từ đầu đến cuối nàng vẫn rất bình tĩnh.
Lục Hương Lãnh đang khu độc, Kiến Sầu cũng không quấy rầy.
Nhìn mặt trăng nghiêng nghiên phía tây, lúc này nàng cũng không hề buồn ngủ. Tinh thần của tu sĩ thỉnh thoảng cũng cần dùng giấc ngủ để thả lỏng, nhưng hôm nay nàng không hề có ý này.
Ánh mắt từ trên người Lục Hương Lãnh dần dần thu lại, Kiến Sầu nhìn về phía bàn cờ trước mặt.
Lục Hương Lãnh đã bỏ quân nhận thua, nhưng Kiến Sầu lại không dám nói mình thật sự đã thắng.
Nguyên chủ của ván cờ này là một người rất cao cờ.
Kiến Sầu tò mò, nhân lúc trời còn chưa sáng lại nhặt bớt quân cờ đen trắng trong bàn cờ ra, khôi phục lại cục diện ban đầu xem sao.
Bàn cờ gần như đã sắp đầy nhanh chóng được Kiến Sầu giải phóng bớt.
Trong quá trình đánh cờ với Lục Hương Lãnh, nàng đã nhớ kĩ cục diện ván cờ lúc đầu, hơn nữa còn phân tích lối đánh của đối phương, dù không có kì phổ nhưng đã tính toán ra phương hướng phát triển duy nhất, vì thế dễ dàng nhặt lại những quân cờ đặt thêm vào.
Đen đi trước, trắng đi sau.
Quân cờ đặt xuống không tiếng động, vừa bắt đầu đã tranh giành quyết liệt quanh thiên nguyên và tinh vị bốn góc.
Từng nước một, Kiến Sầu đi đến một nước, đột nhiên kinh hãi.
Lói chơi này hình như nàng đã khá quen?
Nhớ mang máng từng có một buổi chiều chạng vạng xem lại một ván cờ, cảm giác rất giống lúc này, bàn cờ cũng gần kín thế này. Chính mình tự đánh với mình, đến cuối cùng sẽ thành một thế bí cho cả hai bên.
Nhân trí cao, có thể thông thiên, có thể thắng thiên, lại không thể thắng được mình.
Ngón tay đang cầm một quân cờ trắng đột nhiên hơi lỏng ra.
Ánh sáng trong mắt Kiến Sầu lạnh đi.
Bàn cờ bằng gỗ được làm từ gốc cây nào đó xung quanh, còn có rất nhiều dằm gỗ, vô số vòng tuổi của thân cây chia bàn cờ thành những đường tròn đồng tâm.
Trong địa bàn Côn Ngô, cách đỉnh núi chính rất gần, bàn cờ trống trải không có người, cục diện ván cờ không hề mới.
tách.
Cuối cùng Kiến Sầu vẫn không khống chế được, lúc ngón tay bỏ ra khỏi quân cờ trắng liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ, không hề rõ ràng trong đêm có tiếng côn trùng kêu này.
Nhưng khi nàng nhấc ngón tay lên, quân cờ nàng vừa ấn đá vỡ thành một nhúm đá vụn.
Một ván cờ hay.
Sát ý từ từ ngưng tụ trong mắt nàng.
Trăng lạnh như sương.
***
Cách Tây Hải mênh mông, trên cô đảo nhân gian xa xôi.
Thanh Phong am cũng đang khoác ánh trăng lành lạnh.
Bên trong ẩn giới Thanh Phong am lại không có mặt trời mặt trăng, không phân chia ngày đêm.
Gió không biết đã dừng lại từ khi nào.
Bên trong ẩn giới Thanh Phong am bất ổn, gần như đã mất liên lạc với ngoại giới, tự hình thành quy tắc của mình vốn đã yếu ớt, bây giờ bị hút hết linh khí, rất khó có thể bổ sung, cả ẩn giới tỏ ra trống rỗng.
Cát vàng trên hoang mạc không biết đã biến thành hư vô từ khi nào.
Vô số đá núi cũng lần lượt biến mất vì quy tắc của ẩn giới bị tổn hại.
Màu vàng khắp bốn phương tám hướng đã biến mất vô tung, chỉ còn lại không gian tối tăm đưa tay không thấy năm ngón tay.
Trong hư không lơ lửng một bóng người nhuốm máu.
Ánh sáng duy nhất trong không gian tối tăm đến từ đấu bàn xoay tròn dưới thân hắn.
Từng đường tuyến khôn kéo dài ra, ánh sáng lại yếu ớt và ảm đạm giống như chủ nhân của nó. Vạn tượng đấu bàn không ngừng hấp thu linh khí bên ngoài nhưng vẫn khó mà lấp đầy cả đấu bàn.
Một chấm vàng trong thiên nguyên đã từ từ lan rộng, trở nên vô cùng chói mắt.
Không kịp rồi…
Màu vàng tinh khiết như lưu động, cuối cùng dần dần tới một cực hạn.
Thế là một hư ảnh đột nhiên xuất hiện.
Quân đen, quân trắng như các đạo tử lần lượt rơi xuống đấu bàn bát giác, tạo thành một ván cờ hòa gần như hoàn mỹ.
Khi quân trắng cuối cùng rơi xuống, đột nhiên có ánh vàng rực rỡ từ thiên nguyên phóng lên cao, đâm thẳng vào hư không, như muốn chiếu sáng cả ẩn giới tối tăm.
Một ngọn lửa hừng hực từ thiên nguyên bốc lên, nung chảy ánh vàng, từ từ cô đọng…
Vô số ánh vàng tản đi, một hư ảnh hình cầu màu vàng bắt đầu xuất hiện, lúc đầu còn nhỏ nhưng trong quá trình xoay tròn lại không ngừng lớn lên.
Nếu có bất cứ một tu sĩ nào ở đây sẽ lập tức có thể nhận ra.
Kết đan!
Mắt Tạ Bất Thần vẫn không hề mở ra.
Trên người hắn còn có vết máu loang lổ, thậm chí cả những vết thương do đá núi đè trúng người cũng vẫn còn y nguyên. Mỗi khi có một tia linh khí chạy qua vết thương đáng sợ muốn khép lại vết thương lại có một luồng kiếm khí màu lam đậm từ trong vết thương hiện lên chặn đứng quá trình này.
Nhai Sơn, Khúc Chính Phong!
Hải Quang kiếm thật lợi hại.
Khuôn mặt Tạ Bất Thần đột nhiên lộ vẻ thống khổ, ánh vàng khắp trời run rẩy không yên.
***
Chân trời dần dần xuất hiện màu trắng bạc.
Kiến Sầu nhìn vầng trăng từ từ trở nên mờ nhạt, cuối cùng thu ánh mắt lại nhìn về phía Lục Hương Lãnh đối diện. Nhờ công hiệu của băng đằng ngọc thấm, mi tâm Lục Hương Lãnh không ngừng thấp thoáng màu xanh, ánh sáng vàng tím rực rỡ trên đầu ngón tay cũng đã trở nên dịu mắt.
Một tia khí đen từ mi tâm nàng bay ra, đột nhiên tản vào trong hư không như sương khói.
Gió thổi qua, sương khói tan mất.
Ánh sáng vàng tím trên đầu ngón tay Lục Hương Lãnh từ từ ảm đạm, Kiến Sầu cũng buông ánh mắt, đưa tay nhẹ nhàng phủi đá vụn trên bàn cờ đi.
Ván cờ đã đến giai đoạn giằng co khu vực trung tâm, có điều Kiến Sầu vẫn không thể hoàn thành được.
Để lại một ván cờ dang dở.
Không có thắng bại, cũng không có hoà, chỉ có dừng lại.
Chậm rãi thu tay về, bàn cờ sạch sẽ, lúc này nàng mới ung dung nhìn về phía Lục Hương Lãnh.
Ánh sáng trên đầu ngón tay Lục Hương Lãnh đã hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng Lục Hương Lãnh mở mắt ra.
Một tia nắng vàng phía chân trời xé rách màn đêm chiếu vào đáy mắt nàng.
Boong!
Trên đỉnh núi chính Côn Ngô có một tiếng xuông dài vọng đến.
Ngày cuối cùng của vòng loại đã tới.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Chảy trong thân thể Lục Hương Lãnh là linh lực tinh túy hiếm thấy trong hơn hai năm nay.
Không còn khí đen vẩn đục phá hoại việc tu hành, ngay cả kinh mạch phế phủ bị sức nóng của độc bọ cạp đất làm tổn hại cũng được băng đằng ngọc thấm tẩm bổ khôi phục sức sống trước đó, thậm chí còn tinh túy hơn.
Thần thái sáng láng, tinh thần no đủ chưa từng có.
Vẻ tái nhợt trên mặt nàng biến mất, thay thế bằng màu trắng hồng khỏe mạnh, ngay cả đôi môi cũng đỏ mọng tươi đẹp.
Khi ngày đêm giao hội ở mảnh đất này, dược nữ Lục Hương Lãnh ngày xưa đã trở về.
Kiến Sầu còn chưa từng gặp Lục Hương Lãnh như vậy, cảm thấy nàng như Hằng Nga trên đài ngọc, tươi tắn đáng yêu, lại thêm vẻ ung dung tự động xuất hiện khi sức mạnh đã hồi phục.
“Khu độc tốn thời gian thật dài, để Kiến Sầu đạo hữu phải đợi lâu”.
Lục Hương Lãnh thở phào một hơi.
Kiến Sầu cười nói: “Hương Lãnh đạo hữu khiêm tốn rồi. Nghe nói độc bọ cạp đất rất khó đối phó, dù ta không biết đan đạo y đạo thế nào, nhưng cũng biết nếu là tu sĩ bình thường, kể cả có băng đằng ngọc thấm thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể giải độc thành công. Vậy àm Hương Lãnh đạo hữu chỉ mất nửa đêm, nếu nói ra sợ là người khác sẽ rất kinh hãi”.
“Cũng không làm họ kinh hãi bằng Kiến Sầu đạo hữu dễ dàng lấy ra được băng đằng ngọc thấm”.
Lục Hương Lãnh lắc đầu than một tiếng.
Nếu nàng kể lại chuyện vừa trải qua với trưởng bối và đồng môn Bạch Nguyệt cốc, sợ là cũng khiến họ phải trợn mắt há mồm. Chỉ vì một chiếc bát ngày xưa lại có thể quen biết đại sư tỷ Nhai Sơn, không dưng lại được đại sư tỷ Nhai Sơn tặng một chén băng đằng ngọc thấm.
Đây là vận may nói ra cũng không có mấy ai tin.
Kiến Sầu lại không thấy chuyện này có gì đáng nói.
Sát Hồng Tiểu Giới gặp kì ngộ, nàng nhận được cốt ngọc Đế Giang, có Phong Lôi Dực.
Một chén băng đằng ngọc thấm tầm thường, dường như chỉ là món quà nhỏ của Lục Diệp lão tổ, chủ nhân của Sát Hồng Tiểu Giới tặng cho các tiểu bối.
“Bây giờ chúng ta nhìn băng đằng ngọc thấm thấy nó quý giá, nhưng nếu sau này ngươi ta đều ở cảnh giới Thông Thiên, nhìn lại thứ này sẽ không coi là gì cả”. Kiến Sầu cảm khái, thoáng nhìn bàn cờ trước mặt, cười nói: “Tiểu hội lần này, hôm qua còn lại một trăm mười sáu tòa Tiếp Thiên Đài. Trong một trăm mười sáu Tiếp Thiên Đài đó có một là của Hương Lãnh đạo hữu”.
Đúng thế.
Vòng loại tiểu hội Tả Tam Thiên còn một ngày cuối cùng nữa.
Lục Hương Lãnh cũng cười, ánh mắt trong trẻo, tu vi dù chưa hoàn toàn khôi phục, thân hình nhỏ nhắn còn có vài phần bệnh trạng nhưng tinh khí thần đều đã quay về.
Hôm nay dù không nhất định có thể áo đảo quần hùng nhưng giành lấy một tòa Tiếp Thiên Đài thì vẫn có thừa.
“Độc đã giải, sau này sẽ cùng Kiến Sầu đạo hữu đồng hành”.
Một ngày mới đã đến, Kiến Sầu cũng cần quay lại trong vòng một canh giờ.
Theo quy tắc, sau khi một ngày mới bắt đầu, Tiếp Thiên Đài có chủ mà không về trong một canh giờ sẽ lại biến thành Tiếp Thiên Đài vô chủ.
Bây giờ Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu do bốn tòa hợp nhất mà thành, là tòa lớn nhất trong tất cả các Tiếp Thiên Đài.
Nếu để mất…
Kiến Sầu suy nghĩ một lát, ờ, cũng hơi đáng tiếc.
Cho nên vẫn phải quay về cho sớm.
Từ bên cạnh bàn cờ đứng dậy, cuối cùng Kiến Sầu nhìn bàn cờ đó một lần nữa, vẻ mặt lạnh nhạt cùng Lục Hương Lãnh sánh vai rời khỏi đường lát gỗ chạy ra hồ, ben theo dòng suối nhỏ trong rừng đi về chân núi chính Côn Ngô.
Chân núi đã ồn ào huyên náo.
Đã đến ngày cuối cùng, những cao thủ trước đó chưa ra tay cũng không còn giữ bài nữa mà lần lượt ra tay.
Cho nên tiếng chuông vừa vang lên, cùng với từng người một lên đài, không ngừng có tiếng hoan hô, tiếng hò hét, tiếng than thở, tiếng bàn tán vang lên…
Trên Tiếp Thiên Đài tranh đấu không ngừng, mọi người đều xem đến hoa mắt.
Có điều vẫn có không ít ánh mắt nhìn lên tòa Tiếp Thiên Đài cao nhất.
Có tu sĩ tới sớm đã phát hiện trên đài vẫn còn chưa có người.
Không ngờ đến bây giờ đại sư tỷ Nhai Sơn còn chưa về.
Ở một góc phía dưới, tiểu mập mạp Khương Hạ trợn mắt nhìn lên trên: “Không có ai thật…”
“Đúng là lạ thật…”
Thẩm Cữu cũng kinh ngạc.
Hôm qua cho đại sư tỷ quyển sách đó, bọn họ vẫn chờ hôm nay đại sư tỷ sẽ đại phát thần uy, giành lấy danh hiệu số một vòng loại. Không nghĩ tới sáng nay thức dậy đến gõ cửa phòng đại sư tỷ lại không có ai ở trong phòng.
Cứ tưởng đại sư tỷ nhất định đã đến Tiếp Thiên Đài từ sớm, không ngờ đó chỉ là tưởng tượng của hắn.
Đại sư tỷ không có trên đài.
Thẩm Cữu vô thức nhìn về phía trước cách đó không xa.
Khúc Chính Phong mặc trường bào đen tuyền, bắt tay sau lưng mà đứng, bên cạnh là Bạch Cốt Long kiếm Ngô Đoan Côn Ngô, hai người cũng đang ngẩng đầu nhìn lên.
Ngô Đoan suy nghĩ rất lâu, nói: “Chẳng lẽ đại sư tỷ của ngươi lại ra sông hẹn hò với người ta rồi?”
Khúc Chính Phong quay sang nhìn hắn một cái, trong ánh mắt mang theo vẻ phức tạp: “Nghe lời này của Ngô Đoan đạo hữu, dường như có nghi ngờ về cách hành sự của đại sư tỷ ta?”
“Ta nói là hẹn chiến đấu”.
Ngô Đoan nghiêm túc sửa lại.
Đương nhiên nhận thấy ánh mắt Khúc Chính Phong thay đổi, hắn khôn ngoan không nói về chủ đề này này mà nhanh chóng đánh trống lảng: “Không biết Khúc huynh cho rằng tiểu hội làn này người nào có thể bước lên Nhất Nhân đài?”
Câu này mà cũng phải hỏi sao?
Khúc Chính Phong không buồn nói chuyện với Ngô Đoan nữa.
Người của Côn Ngô không có vấn đề thì cũng có bệnh.
Ngô Đoan tự dưng bị ngó lơ, vẻ mặt hậm hực, cũng dứt khoát không nói nữa.
Hắn cũng không tin Kiến Sầu có thể không đến.
Bên kia, các tu sĩ Bạch Nguyệt cốc cũng xôn xao.
Phùng Ly không ngừng đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy tay chân lạnh buốt.
“Không thấy, không thấy… Lục sư tỷ đi đâu rồi?”
“Phùng sư tỷ đứng sốt ruột, Lục sư tỷ sẽ không có chuyện gì đâu”. Có người an ủi.
“Ngươi biết cái gì?”
Phùng Ly tính tình luôn luôn hiền lành mà cũng lớn tiếng quát.
Nữ tu sĩ vừa khuyên nhủ sợ ngây người: “Phùng sư tỷ…”
“…”
Phùng Ly bừng tỉnh, tại sao mình lại phát hỏi với đồng môn?
Phùng Ly muốn cười một tiếng, không biết tại sao nước mắt lại rơi xuống.
Độc của Lục sư tỷ đã ăn vào tâm mạch phế phủ, bây giờ Lục sư tỷ lại biến mất vào ngày thứ ba của tiểu hội, nàng sao có thể không lo lắng?
“Lục sư tỷ…”
Phùng Ly nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Mau, nhìn bên kia kìa!”
“Ta không nhìn lầm chứ?”
“Mau mau mau…”
“Mau xem kìa!”
Vô số tiếng kêu cực kì kinh ngạc đột nhiên vang lên.
Phùng Ly còn đang rơi lệ nghe thấy tiếng kêu cũng không quá mức để ý, không ngờ nữ tu sĩ bên cạnh đã lộ ra vẻ mặt vui mừng, cuống quýt kéo tay áo Phùng Ly: “Phùng sư tỷ, Phùng sư tỷ xem kìa! Là Lục sư tỷ!”
“Cái gì?”
Phùng Ly kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn lại.
Lúc này đám đông khán giả cũng đã nghe thấy động tĩnh.
Bắt đầu từ những người bên ngoài rồi đến những người giữa đám đông, tất cả đều tò mò quay lại nhìn.
Khi thấy rõ hai bóng người từ trong rừng sánh vai đi tới, mỗi người đều chấn động trong lòng.
Một trắng sữa, một trắng như tuyết.
Một là đại sư tỷ Nhai Sơn, một là dược nữ Bạch Nguyệt cốc.
Kiến Sầu và Lục Hương Lãnh.
Lúc nhận ra Lục Hương Lãnh, Phùng Ly đã lập tức định chạy tới, nhưng vừa mới chạy được bước đầu tiên đã trợn tròn mắt nhìn dương mặt trắng hồng không có tì vết của Lục Hương Lãnh.
Không có người nào biết rõ hơn Phùng Ly, Lục Hương Lãnh hai năm nay bị trúng độc bọ cạp đất trông như thế nào.
Bây giờ rõ ràng là không có một chút khí đen nào quanh quẩn trên người.
“Độc của sư tỷ…”
Đã gaiir được rồi?
Bên kia, các tu sĩ Nhai Sơn và Ngô Đoan cũng nhất tề quay lại xem.
Vừa nhìn thấy lập tức há hốc mồm.
“Ơ… Vì sao đại sư tỷ lại đi cùng dược nữ Bạch Nguyệt cốc?” Tiểu mập mạp Khương Hạ nhìn thấy hai người đi cạnh nhau rõ ràng rất thân thiết, lập tức không thể nào hiểu nổi.
Thẩm Cữu cũng lẩm bẩm: “Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai bây giờ?”
Rõ ràng hôm qua đại sư tỷ còn hỏi tình hình Lục Hương Lãnh mà.
Hai người các ngươi đã thân quen thế này thì còn hỏi ta làm cái quái gì?
Rốt cuộc tình hình là như thế nào?
Đáy mắt Khúc Chính Phong lại mang vài phần kì dị.
Hắn không nói, chỉ yên lặng nhìn.
Trên đường Kiến Sầu cùng Lục Hương Lãnh quay về cũng thuận miệng trò chuyện về một số nhân vật đáng chú ý trong tiểu hội lần này.
Các nàng cũng không vội, từ hồ nước bên kia đi tới chân núi chỉ mất khoảng hai khắc, thời gian có thừa.
“Vậy là Kiến Sầu đạo hữu cho rằng ngoài mấy người đó còn có mấy cao thủ chưa ra tay, trong đó có Khương Vấn Triều Thông Linh các, thiên tài ba mươi năm trước?”
Sau khi nghe Kiến Sầu nói về tình hình liên quan đến Khương Vấn Triều, Lục Hương Lãnh cũng hiểu ý nàng.
Lục Hương Lãnh đi ra khỏi cánh rừng, đến gần đám đông, xung quanh liền có vô số tiếng kêu dường như rất kinh ngạc.
Lúc này Kiến Sầu và Lục Hương Lãnh đứng bên ngoài đám đông mới phát hiện tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn về phía mình.
Bầu không khí trở nên kì lạ.
Vô số ánh mắt cùng nhìn, rốt cuộc là muốn làm gì?
Kiến Sầu im lặng nhìn Tiếp Thiên Đài cao nhất còn không có một bóng người, trong lòng đã đoán được nguyên nhân.
Như Hoa công tử không biết đã mang dài hoa của hắn lên trên Tiếp Thiên Đài từ khi nào, lúc này đang lười nhác ngồi dựa trên đó, cũng hứng thú nhìn Kiến Sầu và Lục Hương Lãnh đứng bên người nàng.
“Xem ra mọi người đã đợi lâu rồi…”
Lục Hương Lãnh cười khẽ, như mặt sông tan băng.
Kiến Sầu gật đầu, ánh mắt lướt qua đám đông, nhìn thấy các tu sĩ Nhai Sơn bên kia đang há hốc mồm nhìn mình, đương nhiên bao gồm cả Khúc Chính Phong, khuyến mại thêm Ngô Đoan Côn Ngô.
Lục Hương Lãnh cũng nhìn thấy.
Kiến Sầu nói: “Đồng môn của Hương Lãnh đạo hữu không thấy đạo hữu đâu chỉ sợ cũng rất sốt ruột. Thời gian còn nhiều, sau này nói tiếp”.
“Sau này nói tiếp”.
Lục Hương Lãnh chắp tay cáo biệt Kiến Sầu.
Kiến Sầu gật đầu, đi thẳng qua đám đông về phía các tu sĩ Nhai Sơn trong ánh mắt hoặc là kinh ngạc hoặc là hồ nghi hoặc tràn ngập thách thức của mọi người.
“Đại sư tỷ!”
Mọi người đều lên tiếng chào, Khúc Chính Phong đứng bên cạnh không nói.
Đến lúc mọi người chào xong, Kiến Sầu mới nhìn hắn một cái.
Khúc Chính Phong cũng nhìn nàng.
Ánh mắt hai người gặp nhau, dường như có một chút thâm ý.
Khóe môi cong lên, Khúc Chính Phong cười một tiếng, cũng chào: “Đại sư tỷ!”
Tặc tặc!
Thật là không cam tâm tình nguyện.
Kiến Sầu nhớ lần trước đề nghị chiến một trận với Khúc Chính Phong, nét cười trên gương mặt rõ ràng hơn, nói: “Để các sư đệ phải chờ lâu, đêm qua ra ngoài tình cờ gặp một bằng hữu, không ngờ trò chuyện hơi lâu, suýt nữa không kịp giờ về. Tình hình bây giờ vẫn không có gì chứ?”
Tình hình?
Đúng là không có gì.
Có điều…
Sau khi nhìn Kiến Sầu một cái, Khúc Chính Phong liền chuyển ánh mắt nhìn lên đài thứ hai mươi tám ở phía đông.
Từng giao thủ với Kiến Sầu một trận ở khốn thú trường, con trai Thích trưởng lão Nhai Sơn, Thích Thiếu Phong, trên mặt mang vẻ ngại ngùng, hạ thấp trọng tâm đứng đầy đề phòng.
Hai mắt lộ vẻ cảnh giác, hắn nhìn chằm chằm người đối diện mình.
Một bộ trường bào màu đỏ sậm che kín toàn bộ thân hình, cả đầu ngón tay cũng không lộ ra chút nào.
Từ mi tâm có một vét sẹo màu máu chạy xuống.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống người hắn lại như áh nắng chiếu hoa tàn, ngay cả hai mắt hắn dường như cũng có màu đỏ sậm.
Trên mặt hắn như bao phủ một màn tối tăm, lại lạnh nhạt không có biểu cảm.
Kiến Sầu nhìn theo ánh mắt Khúc Chính Phong, lập tức trong lòng chấn động.
Phong Ma kiếm phái, Hạ Hầu Xá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!