Ta Không Thành Tiên
Chương 127: Chương 123.2
Mùa xuân của lưu manh?
Là cái gì?
Nghĩ ra rồi?
Nghĩ ra cái quái gì?
Ngụy Lâm hoàn toàn không rõ.
Sau đó…
Tả Lưu không thèm để ý đến vẻ mặt Ngụy Lâm, hết sức vui mừng lôi ra một phong nhận hẹp dài, sau đó hai tay ép lại, phong nhận lập tức biến dạng, kiếm khí tung hoành!
Ầm!
Kiếm khí bắn tới chém Ngụy Lâm ngã xuống đất.
Ngụy Lâm há hốc mồm.
Tất cả mọi người bên dưới cũng há hốc mồm: Mẹ nó chứ, thế này là thế nào?
Tả Lưu không hề cho rằng minh vừa làm chuyện gì đáng sợ, chỉ hưng phấn hoa chân múa tay.
“Ha ha ha, lĩnh ngộ được rồi, có điều hình như còn chưa chính xác lắm. Ngụy Lâm tiền bối, ngài có thể dùng lại chiêu vừa rồi không? Đạo kiếm khí vừa rồi ấy!”
Ngụy Lâm mới bò dậy nghe thấy thế sắc mặt sầm xuống.
Quả nhiên hắn lại vỗ vào hông, phóng ra một con rồng lửa.
Ngươi muốn thì ta cho!
Mọi người giật mình, sau đó là cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc dù không biết gã thanh niên khác thường đó rốt cuộc lĩnh ngộ thế nào nhưng mọi người đều cho rằng chỉ là trùng hợp.
Bây giờ Ngụy Lâm không hề do dự đổi thành rồng lửa, xem ngươi làm thế nào!
Vẻ mặt mọi người đều thoải mái, hoàn toàn không tin hạng người vô danh này có thể đánh thắng được Ngụy Lâm.
Có điều…
Vẻ mặt Kiến Sầu lại hoàn toàn trái ngược.
“Ơ, tiền bối, không phải cái này mà!”
Lúc vừa nhìn thấy rồng lửa, Tả Lưu đã kêu lớn.
Ao…
Hắn kêu một tiếng quái dị, bị rồng lửa đốt mất nửa chiếc áo bào lộ ra áo lót vá rất nhiều miếng bên trong.
Phù…
Phun ra một hơi toàn là khói đen, Tả Lưu trợn tròn mắt nhìn Ngụy Lâm đối diện, sau đó chớp chớp mắt.
Tiếp theo hắn lại rơi vào trầm tư, rồi lại búng ngón tay.
Tách!
Tiếng búng ngón tay giống như ác mộng.
“Tiền bối, chiêu vừa rồi là thế này đúng không?”
Vù!
Một con rồng lửa to lớn từ hai tay Tả Lưu bay ra!
Mẹ kiếp! Sáng nay ra cửa bước nhầm chân trái hay sao?
Ngụy Lâm quả thực rất muốn chửi bới ầm ĩ.
Vội vã vỗ thiên cơ thiết phù gọi ra một tấm minh quang thuẫn, hắn không hề do dự tránh vào sau lá chắn cao ba trượng.
Con rồng lửa to lớn bay tới bị chặn lại ngoài minh quang thuẫn, cuối cùng tán loạn ra bốn phía.
Ngụy Lâm hết sức chật vật.
Hắn không tin tà, đổi một thiên cơ thiết phù uy lực lớn hơn, lần nữa gọi ra một đạo chưởng lực cuồn cuộn.
Tả Lưu đáng thương bị đánh ngã xuống đất.
“Chiêu này có vẻ rất lợi hại…”
Ầm!
Chưởng thứ hai đánh tới.
“Đau đau đau đau!” Tả Lưu gào khóc thảm thiết.
Ầm!
Chưởng thứ ba đánh tới.
“Đau chết ta rồi, ngao ngao, mùa xuân của lưu manh lại đến rồi, hình như ta biết rồi!”
Sau một tiếng kêu thảm thiết, Tả Lưu lại búng tay cực kì tà ác.
Tách!
“Là như thế này đúng không?”
Ầm!
Một chưởng, cuồn cuộn, mãnh liệt!
Ngụy Lâm phun ra một ngụm máu tươi.
Tiếp tục!
Xẹt xẹt xẹt…
Thoáng cái đã dùng đến thiên cơ thiết phù thứ bảy!
Còn Tả Lưu…
“Mùa xuân! Là thế này đúng không?”
“Chiêu này là như vậy à?”
“Chiêu này thế nào?”
“Tiền bối, ngài thấy chiêu này của ta thế nào? Như vậy đúng không?”
“Hay là thế này?”
“Ơ tiền bối, ngài dùng lại cái vừa rồi đi, hình như ta thấy có gì đó không đúng lắm”.
“…”
“Tiền bối, ơ, tiền bối, sao ngài lại đi?”
Tả Lưu đang bấm đốt ngón tay tính xem chiêu vừa lĩnh ngộ có chỗ nào không đúng, không ngờ lại nhìn thấy Ngụy Lâm đối diện lau máu tươi đầy mặt rồi xoay người nhảy xuống.
“Này này này! Ngụy Lâm tiền bối, ngài đừng đi! Ta sùng bái ngài lắm, ngài là người ta sùng bái thứ một ngàn ba trăm sáu mươi chín, kí tên cho ta đi, lưu ấn kí thần thức cho ta đi!”
Nói xong hắn không hề do dự nhảy xuống khỏi Tiếp Thiên Đài đuổi theo Ngụy Lâm!
Ngụy Lâm mới tìm được một tòa Tiếp Thiên Đài khác, đang chuẩn bị đi lên.
Không chọc được ngươi, chẳng lẽ ta còn tránh không nổi sao?
Không ngờ Tả Lưu phía sau lại vẫn bám theo.
Mẹ nó chứ, thế này thì biết làm thế nào?
Cuối cùng Ngụy Lâm tin chắc, quả nhiên sáng nay bước nhầm chân trái rồi!
Hắn lập tức xoay người không hề do dự.
Ta chạy!
Hai bóng người lập tức đuổi nhau chạy như bay giữa một trăm mười sáu tòa Tiếp Thiên Đài.
Nhanh, chỉ có hai vệt tàn ảnh.
Không còn gì để nói, tất cả mọi người xem trận chiến này đều cạn lời!
Trí Lâm Tẩu đang ngậm một con dao khắc trong miệng.
Lúc đầu dù biết Bạch Nguyệt cốc đã đến Thượng Ngũ, thậm chí Côn Ngô Nhai Sơn hỏi xin băng đằng ngọc thấm, lại không ngờ là độc bọ cạp đất. Dược nữ Bạch Nguyệt cốc thật sự đáng tiếc. Nhưng sau khi hắn loại dược nữ Bạch Nguyệt cốc ra khỏi nhóm một trăm, nàng lại da dẻ hồng hào quay về.
Đây là chuyện gì?
Các ngươi không ngừng đổi tới đổi lui, còn ra thể thống gì không?
Đang căm giận trong lòng, hắn ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một màn có thể nói là điên cuồng.
Ngụy Lâm…
Tả Lưu?
Lúc này Trí Lâm Tẩu rất muốn bẻ gãy con dao khắc trong tay, đập nát quyển cẩm nang sáu thước, dứt khoát về quê chăn lợn.
Toàn bộ mọi người đều há hốc mồm, đắm chìm trong chấn động không thoát ra được.
Kiến Sầu dù đã có chuẩn bị tâm lí nhưng cũng không ngờ Tả Lưu lại nghịch thiên như vậy. Thảo nào Khúc Chính Phong lại bảo mình chú ý.
Vừa rồi hai người giao thủ, bất kể là Ngụy Lâm hay là tên Tả Lưu yêu nghiệt kia đều mạnh đến mức đáng sợ.
Thiên cơ thiết phù thiên biến vạn hóa, Kiến Sầu cũng xem như đã được lãnh giáo.
Khúc Chính Phong thì than thở: “Người được trời ưu ái có rất nhiều…”
“Hắn vẫn còn không môn không phái”.
Kiến Sầu đột nhiên bổ sung một câu.
Khúc Chính Phong đột nhiên quay lại nhìn nàng một cái, ánh mắt mang vài phần ngẫm nghĩ: “Cũng là một ý kiến hay”.
Có điều một kẻ khác thường như vậy có thật sự phù hợp với Nhai Sơn không?
Vừa nghĩ đến cảnh hắn cầm giấy bút đuổi theo người ta khắp nơi bắt kí tên, lưu ấn kí thần thức, Kiến Sầu lại thấy huyệt thái dương đau nhói.
***
Đã gần đến giờ.
Kiến Sầu dù đã xem rất nhiều người nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian, nàng nhìn Lục Hương Lãnh đứng trên Tiếp Thiên Đài cách đó không xa, thấy một tia sáng vàng tím lóe lên, Lục Hương Lãnh cũng quay sang nhìn nàng.
Hai người nhìn nhau, đồng thời mỉm cười.
Kiến Sầu quay lại nói với Khúc Chính Phong và các tu sĩ Nhai Sơn: “Thời hạn một canh giờ sắp hết, ta phải lên trước”.
“Đại sư tỷ đi đi!”
Thẩm Cữu lập tức hưng phấn nói một tiếng.
Khúc Chính Phong chỉ mơ hồ gật đầu.
Lý Ngoại Kính còn chưa tự sửa xong, Kiến Sầu lại tạm thời chưa muốn lộ ra Quỷ Phủ trước mặt Cố Thanh Mi, vì thế cất bước hòa vào một làn gió thổi tới, thuận gió bay lên, vẽ thành một quỹ đạo trên nền trời rồi hạ xuống Tiếp Thiên Đài.
Thế là tất cả đều choáng ngợp.
Lục Hương Lãnh nhìn, cũng có một sự thán phục khó tả.
Đối thủ của nàng đã đứng đối diện rất lâu.
Lục Hương Lãnh thu vạt áo thi lễ, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Bạch Nguyệt cốc Lục Hương Lãnh, xin chỉ giáo!”
Kiến Sầu hạ xuống Tiếp Thiên Đài lớn nhất, xem tình hình chiến cuộc phía dưới.
Lục Hương Lãnh đã khôi phục vài phần sức mạnh chọn lựa một đối thủ thông thường, chiến thắng cũng bài bản, dường như không có gì đặc biệt, chỉ có ánh sáng màu vàng tím đó là dường như không giống linh lực của tu sĩ bình thường.
Có lẽ là do công pháp đặc biệt của nàng.
Không biết sau này nàng có phải gặp Lục Hương Lãnh hay không?
Nếu như gặp, hẳn cũng là một chuyện thú vị.
Dưới tòa Tiếp Thiên Đài của nàng vô cùng náo nhiệt, có điều không một ai có thể khiêu chiến Kiến Sầu.
Thật sự hết sức buồn tẻ.
Nàng chỉ có thể giửo quyển sách nhỏ ra, nhân lúc rảnh rỗi này đối chiếu những người trong sách và người thật phái dưới, quan sát bọn họ chiến đấu thế nào, cũng coi như là tìm hiểu địch tình.
Mặt trời đã đứng bóng, Ngụy Lâm vẫn bị truy đuổi cuối cùng không thể chịu nổi nữa.
Còn tiếp tục chạy như vậy, có trời mới biết bao giờ mới kết thúc.
Hắn dứt khoát nhảy lên một tòa Tiếp Thiên Đài, sau khi đánh tu sĩ trên đó bay xuống đất lại sử dụng một thiên cơ thiết phù uy lực mạnh mẽ, bắn ra một luồng đao khí kinh người bổ thẳng vào phong nhận của Tả Lưu.
Chỉ sau ba lần, Tả Lưu đã lĩnh ngộ được vài phần, thử thi triển ra.
Ngụy Lâm đã có chuẩn bị từ trước không hề do dự nhảy xuống tránh khỏi phạm vi tấn công của đao khí.
Hắn vừa nhảy xuống, tòa Tiếp Thiên Đài phía sau hắn cũng lộ ra.
Ầm!
Một tiếng động lớn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tả Lưu, luồng đao khí đó lại bổ trúng tu sĩ trên Tiếp Thiên Đài bên kia.
Tu sĩ xui xẻo đó bị đánh bay, không ngờ lại là Phương Đại Chùy!
“COn abf nó chứ, tại sao lại vẫn là ta?”
Trước Kiến Sầu đạp một cước, hắn đứng mũi chịu sào bị lan đến. Không nghĩ tới đã tránh ra thật xa, cho rằng mình đã an toàn, chắc hẳn không gặp phải người nào hung hãn như Kiến Sầu nữa, ai ngờ hàng xóm lại xuất hiện một gã Ngụy Lâm ý đồ đen tối!
Hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đao khí đánh rơi xuống đất.
Tòa Tiếp Thiên Đài không dễ gì giữ được không ngờ lại dịch chuyển về phía Tả Lưu.
Ầm!
Lần thứ ba, hai tòa Tiếp Thiên Đài hợp lại, chậm rãi bay lên ba mươi trượng.
Tả Lưu đứng trên Tiếp Thiên Đài cũng há hốc mồm kinh ngạc, trong tầm nhìn dần dần xuất hiện một tòa Tiếp Thiên Đài khác, tiếp đó là đài hoa đặt trên Tiếp Thiên Đài, cuối cùng là…
Một bóng người hoa lệ nằm trên đài hoa thơm.
Chân Tả Lưu lập tức mềm nhũn.
Như Hoa công tử chống đầu, tư thế xinh đẹp nhìn chằm chằm Tả Lưu.
Tả Lưu vội vàng dùng sức xua tay, sợ đến mặt không còn chút máu: “Như Như Như Như Như Như Hoa công tử! Tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu nhân tuyệt không có ý mạo phạm! Ta ta ta ta ta ta không sùng bái công tử chút nào, không muốn đánh nhau với công tử!”
“Sao?” Như Hoa công tử hừ một tiếng, nheo mắt chỉ còn một khe nhỏ nhìn Tả Lưu.
“Bản công tử có bộ mặt đáng ghét như vậy à?”
“Có… không không không không có!”
Tả Lưu suýt nữa khóc ngất trên Tiếp Thiên Đài.
Đuổi theo Ngụy Lâm tiền bối chạy khắp nơi, ai ngờ bị lừa lên đến đây. Bây giờ hắn không thể xuống đuổi theo Ngụy Lâm tiền bối, càng không thể nhảy sang Tiếp Thiên Đài bên cạnh xin kí tên và lưu ấn kí thần thức.
Người trước mặt này là đệ tử Ngũ Di tông, tự xưng Như Hoa công tử Cảnh Dương cung, chính là Như Hoa công tử đã viết chữ trên vách động.
Tả Lưu lùi đến méo đài, chỉ sợ đối phương ra tay với mình.
Hắn không thích nam sắc!
Như Hoa công tử im lặng nhìn hắn rất lâu, cuối cùng mới đột nhiên cười to mấy tiếng.
Hắn cười một tiếng, Tả Lưu lại run một cái.
Có điều còn may, sau khi cười xong Như Hoa công tử lại lười nhác nói: “Nhìn ngươi gầy gò thế kia bản công tử cũng không hứng thú, tha cho ngươi!”
Tạ ơn trời đất!
Tả Lưu quả thực cảm động đến rơi lệ, im lặng cầm sổ da dê và bút lông, bắt đầu giả vờ chính mình không tồn tại.
Ngụy Lâm bên dưới lúc này mới thở phào một hơi, thầm than một tiếng xui xẻo, chọn bừa một tòa Tiếp Thiên Đài, cuối cùng cũng được an cư không cần chạy khắp nơi, không sợ tên biến thái kia đuổi theo nữa.
Ngụy Lâm thở phào nhẹ nhõm, Kiến Sầu lại chán nản.
Trên hai Tiếp Thiên Đài hợp nhất bên dưới, một là Như Hoa công tử xếp hạng thứ ba tính tình cực kì quái dị, một là Tả Lưu tạm thời không được xếp hạng nhưng đã chứng minh được năng lực biến thái của mình.
Có hai người này ở đó, sợ là nàng sẽ phải ngồi yên tới hết ngày.
Người đã từng thấy tính tình kì quái của Như Hoa công tử sẽ không muốn giao thủ với hắn. Người từng thấy khả năng biến thái của Tả Lưu cũng sẽ không muốn giao thủ với hắn.
Hai người ở độ cao sáu mươi trượng này sẽ không dánh nhau.
Phía dưới cũng sẽ không có người nào dại gì lên đến sáu mươi trượng.
Dù trước đó muốn đi lên thì bây giờ cũng sẽ bó ý định.
***
Mặt đã sắp lặn.
Đối với người khác, một ngày sôi động cuối cùng đã sắp trôi qua.
Đối với Kiến Sầu, một ngày cực kì nhàm chán cuối cùng cũng chuẩn bị kết thúc.
Hoàng hôn buông xuống, bên dưới chỉ còn rất ít người đang chiến đấu.
Kiến Sầu nhìn quanh, trong lòng tính toán.
Vẫn không nhìn thấy người đó, nàng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Khương Vấn Triều lại không xuất hiện?
Phía dưới, Hạ Cửu Dịch Thông Linh các cũng đang nhìn quanh.
Không có.
Người đó không tới.
Tảng đá đè trong lòng cuối cùng dường như cũng rơi xuống.
Hạ Cửu Dịch thở phào một hơi, quay lại nhìn lên đỉnh núi.
Mặt trời đỏ sắp lặn, ngày thứ ba sắp qua.
“Vừa rồi Hạ sư đệ tìm ta à?”
Một giọng nóilanhj nhạt đột nhiên vang lên sau lưng.
Thân thể Hạ Cửu Dịch đột nhiên cứng đờ.
Hắn xoay người lại, nhìn thấy một bóng người mặc áo thêu lá phong đỏ như bốc cháy dưới những tia nắng cuối cùng, như một con Chu Tước tắm lửa!
Khương Vấn Triều!
“Quả nhiên ngươi vẫn đến!”
Sắc mặt Hạ Cửu Dịch âm trầm, gần như lập tức gọi ra đấu bàn, dốn sức chuẩn bị.
Khương Vấn Triều cười một tiếng, nói: “Khương mỗ chỉ là kẻ ăn hại, Hạ sư đệ không cần căng thẳng như thế. Ta rất ít thù lâu nhớ dai”.
Nói xong hai chân hắn cũng hạ xuống đài.
Hạ Cửu Dịch không hề do dự, năm ngón tay chĩa xuống đấu bàn, nhưng ngay lập tức đã phát hiện tình hình dị thường.
Nóng…
Nóng như lửa đốt.
Hạ Cửu Dịch cảm thấy cảm giác nóng rực dính đặc từ lòng bàn chân chạy lên, thoáng cái đã trùm khắp toàn thân.
Hoảng sợ cúi xuống, không ngờ dưới chân lại là nham thạch nóng chảy đỏ như lửa.
Nếu từ bên dưới nhìn lên, Tiếp Thiên Đài Khương Vấn Triều và Hạ Cửu Dịch đang đứng lúc này không ngờ toàn bộ đã hóa thành dung nham đỏ như lửa.
Như Hoa công tử đang nằm trên đài hoa cũng đứng dậy.
Hạ Hầu Xá lẳng lặng ngồi xếp bằng điều tức bên cạnh mở hai mắt ra, trong đối mắt tối tăm lần đầu tiên xuất hiện ánh sáng sắc bén.
Chu Thừa Giang, Lục Hương Lãnh, Ngụy Lâm, Cố Thanh Mi…
Vô số người đều hoảng sợ nhìn về phía này.
Bao gồm cả Kiến Sầu.
Ngay từ lúc phát hiện Khương Vấn Triều xuất hiện trên Tiếp Thiên Đài, nàng đã đứng lên chăm chú quan sát.
Chu Tước…
Khương Vấn Triều?
Thiên tài biến mất trong tầm mắt mọi người ba mươi năm đã trở lại.
Có lẽ có người không nhớ hắn, nhưng dù sao cũng có những người trí nhớ tốt.
Trí Lâm Tẩu nắm rõ tình hình những người hắn từng xếp hạng như lòng bàn tay.
Lúc này chợt nhìn thấy Khương Vấn Triều, hắn lại có cảm giác lệ già rưng rưng: Mắt thấy thiên tài kinh thế xuất hiện, lại thấy thiên tài nhạt phai biến mất, thậm chí bị miệt thị là đồ ăn hại, trong lòng dù sao cũng không dễ chịu.
Không ngờ hôm nay lại có thể thấy Khương Vấn Triều quay về.
Đổi!
Không hề do dự đẩy tên Như Hoa công tử xuông,s Trí Lâm Tẩu chèn ba chữ Khương Vấn Triều vào.
Trên đài.
Hạ Cửu Dịch đã rất hoảng sợ.
Thời gian hắn nhập môn tuyệt đối không bằng Khương Vấn Triều, lại tận mắt thấy Khương Vấn Triều bị xa lánh trong môn phái, phải chịu vô só lừoi nhục mạ, khó chịu nhất là vẻ mặt tiếc hận của trưởng bối sư môn khi nhắc tới người này.
Một thiên tài chết non giữa đường cũng xứng xưng là thiên tài?
Vậy Hạ Cửu Dịch hắn là cái gì?
Ghen ghét vì thế sinh ra.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, mình lại có một ngày như hôm nay.
Hai chân chìm trong nham thạch nóng chảy nóng bỏng.
Dù có linh khí hộ thể cũng không ngăn cản được nhiệt độ từ dung nham.
Một đấu bàn màu đỏ máu hai trượng ba xoay tròn trên dung nham hừng hực.
Ánh sáng màu đỏ lửa từ đấu bàn dưới chân Khương Vấn Triều phát ra, lan tới theo dung nham quấn quanh người Hạ Cửu Dịch.
Không hề có sức phản kháng.
Khương Vấn Triều xuất thủ xem như tầm thường nhưng lại có thể nói là sát chiêu.
Ánh đỏ này cuốn lấy cổ Hạ Cửu Dịch, hắn đưa tay lên gỡ nhưng gỡ kiểu gì cũng không được.
Cảm giác ngạt thở.
Khương Vấn Triều cất bước đi tới, dường như cảm khái nhìn hắn, sau đó vươn bàn tay to tới bóp cổ Hạ Cửu Dịch.
Các tu sĩ Thông Linh các bên dưới thấy cảnh tượng này đều nổi da gà.
Ba mươi năm lụn bại, hổ lạc đồng bằng bị bao nhiêu chó khinh thường?
Có điều hắn là rồng là hổ, thông linh là Chu Tước, cần gì phải chấp một đàn chó?
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Chỉ là muốn tòa Tiếp Thiên Đài này của ngươi thôi”.
Khương Vấn Triều cười một tiếng, tóm cổ Hạ Cửu Dịch đi tới rìa Tiếp Thiên Đài, để hai chân hắn lơ lửng giữa không trung.
Sau đó hắn nhẹ nhàng buông tay.
Ba mươi trượng!
Rơi xuống!
Hạ Cửu Dịch như một tảng đá không có tính mạng, Khương Vấn Triều vừa buông tay ra đã rơi thẳng xuống.
Rầm!
Khi hắn vừa rơi xuống đất, tia nắng cuối cùng trong ngày cũng biến mất.
Hoàng hôn đỏ như gấm vóc phủ kín toàn thân Khương Vấn Triều.
Hắn đứng trên Tiếp Thiên Đài đã hóa thành nham thạch nóng chảy, ngẩng đầu nhìn trời.
Đây là ráng chiều, đây là vinh quang tới muộn của hắn.
“Xưa nay hùng tài nhiều đau khổ…”
Kiến Sầu than một tiếng, trong đầu tái hiện hình ảnh Khương Vấn Triều xách cổ người ta thả xuống, nhẹ nhàng, lại chất chứa ba mươi năm gian khổ.
Lúc trước đứng bên dưới, nàng đã nghe Khúc Chính Phong đánh giá Khương Vấn Triều, quả nhiên không sai chút nào.
Boong!
Boong!
Boong!
Hôm nay không phải một tiếng mà là ba tiếng tiếng chuông dài liên tiếp vang lên trên đỉnh núi, vang vọng khắp Côn Ngô, vang vọng khắp vịnh sông Cửu Đầu.
Ráng chiều hắt xuống mỗi một người đứng trên Tiếp Thiên Đài.
Còn mỗi một người đều đưa ánh mắt nhìn Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân từ trên sơn đạo đi xuống, dừng lại trên sườn núi.
Trưởng lão chấp sự Côn Ngô Cố Bình Sinh phụ trách chủ trì đứng dưới sơn đạo cao giọng tuyên bố: “Vòng loại Tiếp Thiên Đài kết thúc! Tiểu hội lần thứ ba trăm sáu mươi mốt, một trăm mười lăm người giành được Tiếp Thiên Đài!”
Hoành Hư chân nhân đứng trên cao, ánh mắt lướt qua từng người trên đài.
Ở đây có tu sĩ Trung Vực, cũng có tu sĩ từ bên ngoài tới, có người lòng ngay dạ thẳng, cũng có hạng người tâm địa xấu xa.
Nhưng giờ khắc này, ráng chiều dù ảm đạm vẫn đủ để khaocs chiếc áo vinh quang lên thân mỗi người.
Bất kể là tốt hay xấu, trời đất đều đối xử như nhau.
“Từ giờ phút này, Côn Ngô không còn nắng mưa, nóng lạnh, ngày đêm, cho đến khi kết thúc ba vòng đấu, người thắng bước lên Nhất Nhân đài!”
Hoành Hư chân nhân nói xong liền đưa tay chộp một cái về phía đỉnh núi.
Một quầng sáng chói mắt bị alox chộp vào tay như một vầng mặt trời rực rỡ.
Năm ngón tay lão xòe ra, quầng sáng bay vút lên trời, treo cao trên bầu trời đêm, lập tức như nhật nguyệt cùng chiếu, ánh sáng bao trùm khắp nơi.
Nếu lúc này từ bên ngoài vịnh sông Cửu Đầu nhìn vào có thể thấy vùng đất trời này đã tự thành một khối, dường như tách biệt khỏi thế giới.
Nghe đồn Hoành Hư chân nhân Côn Ngô là người có tu vi công khai cao nhất Trung Vực, là người đứng đầu chính đạo, bây giờ được thấy quả nhiên lợi hại.
Kiến Sầu đứng xa xa nhìn ánh sáng xua tan màn đêm vừa mới đến, trả lại ánh sáng cho thế giới.
Đứng bên cạnh Hoành Hư chân nhân, ánh mắt Phù Đạo sơn nhân có vài phần phức tạp.
Lão cũng đứng bắt tay sau lưng, sờ sờ cằm, cười một tiếng: “Ba trăm năm không gặp, tu vi đã lên đến háo cảnh”.
Hoành Hư quay lại nhưng không nói gì.
Tất cả quy tắc của tiểu hội lần này đều do Phù Đạo sơn nhân đưa ra, lúc này lão bước lên hai bước, đứng lại cao giọng nói trước vô số ánh mắt của mọi người: “Ba vòng đấu của tiểu hội đều do sơn nhân ta đề ra quy tắc. Chắc hẳn các ngươi đã nghe tiếng xấu của sơn nhân ta, biết con đường phía trước gian nguy thế nào. Nếu có người trong lòng lo sợ, bây giờ rút lui vẫn còn kịp. Một khi ba vòng chính thức bắt đầu sẽ không còn đường quay lại, chỉ có người quyết chí tiến lên mới thành đại đạo!”
Không có ai rút lui.
Mỗi người đều đứng vững vàng trên Tiếp Thiên Đài của mình.
Phù Đạo sơn nhân nhìn lướt một vòng, đáy mắt lộ ra vài phần cảm khái: “Rời khỏi Thập Cửu Châu ba trăm năm, thời thế thay đổi, duy chỉ có tiểu hội Tả Tam Thiên tuyệt không một người lui bước là không thay đổi”.
Hoành Hư chân nhân cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.
“Người tham gia một trăm mười lăm, Nhất Nhân đài Côn Ngô lại chỉ có một. Con đường phía trước có đủ cả gian nguy, may mắn và đau khổ, tri kỉ và thù địch luôn luôn đồng hành. Trước vòng thứ nhất, sơn nhân ta tặng các ngươi một chút quà”.
Từng chữ từng câu của Phù Đạo sơn nhân cực kì rõ ràng, truyền đi khắp nơi.
Nói xong, thanh kiếm Vô đầy vết rạn trong tay lão đột nhiên xuất hiện.
Một kiếm!
Cắt ngang!
Ánh sáng xanh quá mức mãnh liệt lại gần như biến thành màu trắng.
Một kiếm chém thẳng về phía Kiến Sầu trên tòa Tiếp Thiên Đài cao nhất.
Sư phụ…
Kiến Sầu ngơ ngác đứng yên.
Kiếm quang như một cơn sóng lớn bao trùm tòa Tiếp Thiên Đài này.
Trong Tiếp Thiên Đài lại bình yên vô sự.
Ba hạt châu trơn nhẵn căng mọng phát ra ánh sáng dịu dàng xuất hiện trước mặt nàng.
Bên ngoài Tiếp Thiên Đài, dị tượng hùng vĩ vừa mới mắt đầu.
Một kiếm kinh người của Phù Đạo sơn nhân như chém đứt thiên hà, sóng kiếm vạn dặm trút xuống.
Lấy Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu làm khởi điểm chảy xuống bên dưới, tầng thứ hai là Như Hoa công tử và Tả Lưu, tiếp nữa là một trăm mười hai tòa Tiếp Thiên Đài còn lại.
Trước mặt mỗi người đều xuất hiện ba quầng sáng êm dịu, những hạt châu tròn xoe lặng lẽ lơ lửng trước mặt bọn họ.
Sóng kiếm như thác nước chảy xuống vách núi, che khuất ánh mắt và linh thức của mọi người bên ngoài.
Âm thanh của Phù Đạo sơn nhân vang vọng trên cao.
“Tâm ý châu mỗi người ba viên, chạm vào có thể chứa đựng tất cả những thứ muốn chứa như văn tự, phép thuật, đồ vật, linh thức. Văn tự và linh thức truyền tin tức, đồ vật có thể trao đổi, phép thuật có thể thiện có thể ác, có thể chữa trị, có thể công kích… Các vị tiểu hữu có thể đưa tâm ý của mỗi người vào trong tâm ý châu. Nửa khắc sau, một trăm mười lăm người, ba trăm bốn mươi lăm viên tâm ý châu sẽ được hoán đổi ngẫu nhiên. Bắt đầu từ bây giờ, trong nửa khắc, mời các tiểu hữu gửi gắm tâm ý của mình!”
Gửi gắm tâm ý!
Nhìn ba hạt châu nhẵn bóng trước mắt, ánh sáng nhu hòa lấp lánh trong mắt Kiến Sầu.
Có thể truyền tin tức, có thể công kích, có thể chữa trị, có thể trao đổi đồ vật…
Có điều cuối cùng ba viên tâm ý châu này sẽ được trộn lẫn cùng ba trăm bốn mươi hai viên khác, hoán đổi ngẫu nhiên. Có trời mới biết tâm ý của mình sẽ tới tay ai, cũng chỉ có trời mới biết mình sẽ nhận được tâm ý thế nào.
Đây là món quà đầu tiên Phù Đạo sơn nhân tặng cho những người vượt qua vòng loại sao?
May mắn và đau khổ đều có, tri kỉ và thù địch đồng hành.
Kiến Sầu láng máng hiểu được dụng ý của việc này.
Vậy thì nàng nên đưa thứ gì vào đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!