Ta Không Thành Tiên - Chương 324: Quần Ẩu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Ta Không Thành Tiên


Chương 324: Quần Ẩu



Giết trước là kính!

Ngay khi Kiến Sầu vừa thốt ra câu trên, trong bảy mươi hai thành địa phủ có ít nhất gần một nửa ầm ầm bạo tạc.

Có nhiều người vẫn không chịu theo dõi sát tình hình của nàng, thấy vị nữ tu này quyết đoán nhảy ùm xuống giếng thì chẳng hiểu ra làm sao, đã vậy nàng ta lại còn đột nhiên đùng đùng khai chiến với Phan Hạc Tầm ngay khi vừa mới chân ướt chân ráo đến nơi nữa!

Cũng có một nhóm khác trước giờ vẫn luôn theo dõi Phan Hạc Tầm thì hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này.

Chẳng mấy chốc khắp nơi ong ong tiếng chửi rủa, tiếng văng tục kinh ngạc đến cực điểm!

“Móa!”

“Làm lão tử muốn đứng tim!”

“Bị điên rồi hả?”

“Không điên đâu!”

“Người ta có dù hư ma mà!”

“Có dù hư ma là ngon hả?”

Lư Tân là một quỷ tu bình dân thành Phong Đô, mặt chữ điền không chút ấn tượng, hơn nữa lại còn chịu một vết sẹo vắt ngang qua. Gã đã dán mắt vào tám phiến bình phong đã lâu rồi, tâm tình không được thoải mái cho lắm.

Gã vẫn luôn theo dõi Phan Hạc Tầm và rất ủng hộ y.

Diêm quân Chuyển Luân tuy bài danh chót nhất ở Bát phương thành nhưng ngài lại chưởng quản khâu cuối luân hồi, hơn nữa lại còn là tâm phúc do chính tay diêm quân Tần Nghiễm tài bồi.

Phan Hạc Tầm có thể được diêm quân Chuyển Luân đánh giá cao thì sao có thể là kẻ tầm thường được chứ?

Lư Tân chưa bao giờ nghĩ đến Phan Hạc Tầm sẽ thất bại, huống hồ y còn có nhiều “minh hữu” như vậy.

Bây giờ thấy Kiến Sầu với cảnh giới hồn châu, chỉ cậy vào cái gọi “người đông thế mạnh”, ỷ có dù hư ma trong tay là muốn chọi lại Phan Hạc Tầm sao?

“Không biết tự lượng sức mình! Để ta chống mắt xem coi ngươi chết ra sao!”

Lư Tân hừ một tiếng khinh thường. Niềm hâm mộ và sự cuồng nhiệt tột độ khiến cho gã cực kỳ có lòng tin vào Phan Hạc Tầm, cho nên ánh mắt cứ đăm đăm xem diễn biến trên tám phiến bình phong không rời.

Biển lửa chợt cuồn cuộn, vạn vạn con sóng xô!

Đang lơ lửng ở phía trên miệng núi lửa đầy dung nham rộng như một cái hồ, mấy người vừa mới tới nghe xong cái câu “Giết trước là kính” thì tâm trạng cũng chẳng hơn gì quỷ tu đang theo dõi bên ngoài.

Trần Đình Nghiên hai mắt tối sầm, suýt nữa thì ngã nhào khỏi không trung.

Cố Linh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quyết liệt như vậy, tự tâm sinh sợ hãi, ngẩn người nhìn tràng diện đang gần như muốn nổ tung trước mắt.

Đây là lần đầu tiên….

Nàng chính thức trông thấy Kiến Sầu xuất thủ.

Không đánh thì thôi chứ đã đánh thì như sấm rền chớp giật!

Công kích của nàng nhanh như bão táp, Thôn phong kiếm vừa xuất ra thì dù hư ma đã lập tức theo sát. Cảnh tượng khiến cho ai nấy chứng kiến đều cảm thấy nghẹt thở huống chi là Phan Hạc Tầm?

Khoảng cách giữa y và Kiến Sầu vốn không xa lắm, thanh Thôn Phong kiếm phóng tới, uy thế tuy quả thực trông rất mạnh nhưng mới chỉ đến trình độ này thì y vẫn chưa coi ra gì.

Khó chơi đây…

Một đường tấn công hòng chế trụ khí tức của y ngay từ đầu!

Chính là dù hư ma trong tay Kiến Sầu!

Nàng nắm lấy nó, sau khi phóng xuất Thôn Phong Kiếm thì bay tới như điện, chờ đến khi thân mình hòa với kiếm thì tung ra sát chiêu!

Phan Hạc Tầm đâu phải tay mơ.

Y đã từng lấy mạng của biết bao người, kinh nghiệm giao chiến sao có thể non nớt được chứ?

Gần như vừa thấy Kiến Sầu động thủ, y đã biết nàng dốc hết toàn lực muốn đẩy mình vào đấu pháp chết người.

Nhưng…

Như vậy cũng tốt!

Đỉnh tranh vốn là một cuộc đọ sức người chết kẻ sống mà!

Y đã tính kế bẫy Kiến Sầu trước mà hiện giờ bọn họ lại bình yên vô sự, vậy thì chắc chắn bên Tư Mã Lam Quan đã bị trục trặc. Nếu để nàng ta toàn mạng, nhất định sẽ còn gây ra hậu họa!

Đồng thời ngay trong sát na ấy, Phan Hạc Tầm cũng hạ quyết tâm!

Ngươi có dù hư ma sao?

Ta cũng không phải là không có bảo bối áp đáy hòm!

Trước khí thế tấn công khủng khiếp của Kiến Sầu, tuy da đầu tê dại nhưng Phan Hạc Tầm cũng chỉ phất cao tay áo___

“Đi!”

Chân đạp sóng nhiệt lui mạnh về phía sau nhưng miệng thì thét dài!

Một bóng đen từ trong tay áo Phan Hạc Tầm bay ra theo tiếng thét. Hóa ra đó là một chiếc chiến xa toàn thân đen kịt! Lúc hình dạng ban đầu còn nhỏ thì trông tựa như một vật tinh xảo được chạm trổ nên khung nên cột, nhưng ngay khi vừa ra khỏi ống tay áo của y, nó đón cuồng phong đang thổi thốc tới mà biến lớn vùn vụt!

“Rắc rắc rắc rắc!”

Tiếng động khủng khiếp, nhất thời lấn át cả tiếng sóng âm cuồn cuộn của Thôn phong kiếm!

Ở mặt trước chiến xa liền hiện ra một cái đài tròn đang từ từ nhô lên khỏi đáy, trên vành ngoài của đài khắc trời xanh tinh tú, vành giữa khắc núi non sông hồ còn bên trong nữa thì khắc phương vị bát quái, bên trên đài có đặt một cái muỗng lớn* màu hoàng kim óng ánh.

Đúng là một cái la bàn!

* Kim chỉ hướng của la bàn của Trung Hoa cổ là một cái muỗng nha các bạn. Kiến Sầu sau này quay nó để điều khiển hướng bay của chiến xa. Các bạn xem hình trong forum.

Boong tàu chiến xa đen kịt, tứ phía khắc trận pháp bằng những đồ hình hung tợn, bố cục tinh xảo, ngoài ra ở dưới đáy tàu còn được gắn ba mươi sáu cánh quạt trắng, mỗi chiếc đường kính hai xích, chất liệu có lẽ là được làm bằng bạch cốt.

Vào lúc này một cơn gió mạnh thổi tới, ba mươi sáu cánh quạt liền nhất tề xoay tròn!

Ào ào ào…

Nhất thời phía trên hồ núi lửa xoáy thành một trận cuồng phong không thua gì của Thôn Phong kiếm!

Dung nham đỏ rừng rực ở bên dưới liền cuộn sóng!

Ánh mắt Phan Hạc Tầm long lên hung ác, chiến xa còn chưa thành hình hoàn chỉnh, y đã xuất chỉ quyết: “Khởi!”

“Xoạt!”

Chiếc chiến xa vẫn còn đang không ngừng biến lớn vậy mà lại ứng tiếng vâng lệnh, dựng lên một cái vách giống như vách tường chắn trước mặt Phan Hạc Tầm!

“Ầm ầm!”

Thôn phong kiếm cuốn theo dung nham nóng chảy trông tựa như một con rồng dài, từ hồ núi lửa phóng lên đâm sầm vào chiến xa!

Chiến xa giữa không trung liền rung lên bần bật.

Hàng hà sa số đợt sóng dung nham tung trào đỏ rực nhưng lại chẳng gây ra hề hấn gì, ngay cả một vệt nung cũng chẳng có!

Thấy vậy đầu mày Kiến Sầu liền nhíu lại.

Trần Đình Nghiên ngay khi vừa thấy chiếc chiến xa xuất hiện thì hồn vía lên mây hết ba phần. Y hét đến lạc cả giọng: “Mẹ bà nó, đây là chiến xa Khôn Ngũ Đô của tiên dân thời thượng cổ còn sót lại, có thể đấu lại nguyên cả một đại quân đó!”

Chiến xa Khôn Ngũ Đô của tiên dân thời thượng cổ còn sót lại?

Có thể chống đỡ nguyên cả một đại quân?

Ánh mắt Kiến Sầu không biết tại sao lại hơi long lên.

Nàng đương nhiên hiểu tại sao Trần Đình Nghiên lên tiếng nhắc nhở mình, nhưng đồng thời cũng có suy tưởng riêng____

Có thực lợi hại đến như vậy không?

Nếu thực sự lợi hại thì sao nó lại rơi vào tay Phan Hạc Tầm?

Nếu Kiến Sầu chỉ có thể có được một cây dù hư ma cấp thấp nhất thì Phan Hạc Tầm cũng không có tài cán gì mà tậu được một cái “chiến xa Khôn Ngũ Đô” khủng bố như vậy!

Cho nên chỉ với một câu của Trần Đình Nghiên là đủ biết chiếc chiến xa này nhất định phải có khiếm khuyết!

Thứ của tiên dân thời thượng cổ còn sót lại, nghe thì khiếp người nhưng làm gì có đồ tốt như vậy chứ!

Vì kế hoạch hôm nay, đương nhiên vẫn là ỷ đông hiếp yếu, tiên hạ thủ vi cường!

“Tách…!”

Ngay trong khoảnh khắc ấy, chiếc dù hư ma trong tay Kiến Sầu lại mở thêm ba phần nữa!

Ầm ầm!

Thiên địa chợt biến sắc!

Thiên không đầy mây đỏ tựa như bị sức nóng của ngục Nhiệt Não thiêu đốt hiện giờ đột nhiên xuống sắc một phần. Một phần ba bầu trời sau lưng Kiến Sầu dần dần tối lại.

Trên mặt đất gió lạnh thấu xương thổi rin rít khiến lòng người cũng phát run.

Phan Hạc Tầm chỉ vừa nhìn thấy tình hình liền hiểu ngay Kiến Sầu đúng là muốn tung ngay sát chiêu với mình!

Trong giao đấu một mất một còn hoàn toàn không có chuyện thăm dò vớ vẩn, chỉ có một kích tất sát mà thôi!

Nữ nhân này am tường chém giết!

Gay go rồi!

Quá gay!

Mặc dù Phan Hạc Tầm cảm thấy đủ sức đấu lại dù hư ma nhưng phe Kiến Sầu người đông thế mạnh, cho dù nàng ta liều mạng trọng thương, cầm dù hư ma trốn chạy đi nữa thì đám đồng bạn kia sao có thể không đập chết y?

Huống chi bây giờ mới chỉ đến tầng địa ngục thứ hai!

Mười sáu tầng dưới nữa nguy hiểm trùng trùng, lý nào có thể dung tha một người thương tích đầy mình như y?

Phan Hạc Tầm vì muốn ngăn Kiến Sầu mở rộng tán dù mà buộc lòng phải nhảy lên, hiện thân sau chiến xa. Đồng thời lồng ngực vừa co lại thì thoắt cái một dây trường tiên bằng xương trắng đã nằm gọn trong tay!

Trong khoảnh khắc y nhìn thấy Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng nhìn thấy y.

Hai người đứng cách nhau một khoảng, nhưng lần này lại thấy rất rõ ánh mắt của nhau, đều là___

Sát ý!

Giữa y và nàng chỉ có người nào sống sót mới có thể rời đi mà thôi!

Phan Hạc Tầm cắn chặt răng, ánh mắt ngoan độc đã sớm lộ ra không chút che giấu. Y liền rùn cổ tay vụt cao dây trường tiên, thế quất lăng lệ ác liệt!

“Vút!”

Bạch cốt trường tiên uy phong lẫm lẫm xé gió tung về phía Kiến Sầu, khí vị băng hàn độc địa!

Hai tay Kiến Sầu lúc này đang kéo dù hư ma, vận toàn lực quán chú hồn lực vào trong. Nếu bị vụt trúng, hồn lực đang tuôn ra quanh thân sẽ bị chặn ngang!

Dù hư ma là lợi khí giết người bực nào chứ?

Dĩ nhiên là cũng cần phải có đủ sức mở ra.

Tuy phản xạ nhanh nhạy, hồn lực tinh túy nhưng Kiến Sầu dù sao cũng chỉ là một quỷ tu hóa châu có hồn châu cực nhỏ. Khống chế dù hư ma cần phải toàn thần quán chú, nếu bị gián đoạn, hậu quả thật không thể lường!

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, đồng tử trong mắt nàng co lại, đồng thời cất tiếng thét to: “Kiếm chuyển thân!”

Thanh âm vừa lanh lảnh vừa quật cường!

Phan Hạc Tầm thấy dây trường tiên đang phóng trên không chỉ chút xíu nữa là sẽ quất trúng Kiến Sầu, nghe thấy tiếng thét chẳng hiểu ra sao, nhưng chỉ sau tích tắc sững sờ y đã biết không hay.

Lúc trước táp vào thân chiến xa chỉ là một luồng sóng dung nham dài ngoằng, hơn nữa lại chẳng gây ra chút tổn hại nào. Nhưng sóng ấy chẳng qua là do cây kiếm quỷ dị của Kiến Sầu tạo thành sức chấn động mà khấy đảo nên.

Chính cây trường kiếm mới là căn nguyên của công kích a!

Vậy…

Cây kiếm đó đâu?

Sự việc chỉ xảy ra trong một sát na, Phan Hạc Tầm dù cho có nghĩ tới thì cũng không tài nào ứng biến kịp nữa!

Sau khi luồng dung nham hung hãn kia táp tới thì sóng êm bể lặng. Đến khi địch thủ đã gần như coi thường uy lực của thanh trường kiếm Thôn Phong thì lúc này nó mới thình lình chui ra ở phía dưới! Đáng lẽ còn phóng thẳng lên nữa nhưng sau tiếng thét của Kiến Sầu nó nửa đường lộn ngoắt lại một vòng, kiếm thế quấn lại thành cái vòi rồng cuồn cuộn xoắn tít, trong nháy mắt không ngừng duỗi dài vươn thẳng lên cao!

Không chơi thì thôi, chứ đã chơi thì làm cho tới!

Mối nguy chính là dù hư ma, Thôn Phong kiếm là cái thá gì chứ?

Thành ra Phan Hạc Tầm cũng không thèm tránh né mà chỉ giơ tay bấm thủ quyết đánh xuống chiếc la bàn trên chiến xa!

“Cánh quạt!”

“Keng keng!”

Tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng.

Một đạo hào quang vàng rực bắn ra từ trên cán muỗng la bàn!

“Két két!”

Ngay lập tức từ dưới đáy chiếc chiến xa hung hãn cổ xưa liền có sáu cái cánh quạt trắng tự động tách ra, chao mình bay lên nghênh đón thanh trường kiếm Thôn Phong của Kiến Sầu!

Tình cảnh giao phong thật khiến cho ai nấy đều kinh dị hãi hùng!

Đôi bên đều lăm lăm vũ khí trong tay, trong lúc đánh nhau đến một mất một còn mà vẫn còn ráng sức điều khiển thứ khác đập cho đầu rơi máu chảy!

“Két___”

Một tiếng rít vang lên!

Sáu cái cánh quạt đan nhau hợp lại tạo thành một vòng xoay quấn lấy trường kiếm Thôn Phong, khí thế ầm ầm như bão nổi!

Kiếm động thì vòng xoay cũng động!

Một bên đen kịt quỷ dị, một bên trắng đục hung hãn!

“Loảng xoảng, loảng xoảng!”

Trường kiếm và sáu cánh quạt quần nhau; tiếng va chạm, tiếng nghiến rít khủng khiếp vang rền trên miệng hồ núi lửa!

Ai nấy nghe thấy đều choáng váng đầu óc, thiếu điều muốn té khỏi không trung.

Ngay cả Kiến Sầu mà cũng phải cảm thấy hoa mắt mất một lúc. Hồn lực suýt nữa bị ngưng trệ, không thể tiếp tục phát động mở dù hư ma. Nhưng may thay nàng là chủ của Thôn Phong kiếm nên không chịu ảnh hưởng gì nhiều, trong nháy mắt đã định thần lại được. Tuy vậy____

Nguy hiểm đích thực bây giờ mới chính thức bắt đầu!

Thôn Phong Kiếm đã bị cánh quạt chiến xa Khôn Ngũ Đô cản lại, dây trường tiên của Phan Hạc Tầm mặc dù chịu ảnh hưởng nhưng cũng vẫn uy phong lẫm liệt như trước!

Đầu mũi dây lạnh lẽo giống như cái lưỡi rắn thè ra tràn đầy khí tức hiểm ác!

Nụ cười trên khuôn mặt Phan Hạc Tầm trở nên tàn nhẫn.

Cho là ngươi có được dù hư ma thì đã sao?

Cảnh giới mới chỉ tới hồn châu mà có được trọng bảo bực này nên một khi quá trình khai dù bị gián đoạn thì hầu như không có sức mở lại một lần nữa!

Chỉ cần phá được Kiến Sầu lần này thì tha hồ mà chém mà giết đám người còn lại.

Hung quang trong đáy mắt Phan Hạc Tầm rực lên, y bật cười: “Chết đi!”

Trường tiên phá không, phóng thẳng ra!

Kiến Sầu vẫn mở to mắt nhìn. Trái với sự tưởng tượng của Phan Hạc Tầm, nàng thậm chí còn không thèm né tránh, dáng vẻ chẳng có chút bối rối, làm như trước mặt không có trường tiên và cũng chẳng có kẻ địch nào!

Hơn nữa lại còn có vẻ giễu cợt…

Tựa như biết tỏng y chơi cú này cầm chắc sẽ bại!

Ánh mắt này…

Thực quá ư kỳ quái.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy Phan Hạc Tầm thắc mắc không hiểu tại sao, nhưng sự việc cũng chỉ kéo dài trong một nháy mắt đó thôi.

Bởi vì một khắc sau đó đáp án đã xuất hiện trước mặt y!

Vào sát na nghìn cân treo sợi tóc, ngay khi thấy trường tiên sắp sửa vụt xuống người Kiến Sầu, thậm chí còn xém quất vào thần hồn của nàng, cắt đứt quá trình khai mở của dù hư ma thì…

Một thanh yển nguyệt đao uy thế kinh người đã từ bên trái người y xả xuống!

Một chiếc chiết phiến kim loại bay vòng sang như điện xẹt, chém lên bên phải người y!

Đã vậy lại còn có thêm một bóng người mặc quan bào đen chân mang ủng bay lên từ phía sau lưng Kiến Sầu, di hình hoán ảnh trong chớp mắt, phương hướng và tốc độ khó mà bắt kịp!

Phan Hạc Tầm chỉ có thể thấy rất rõ đôi mắt không chút lưu tình kia!

Tựa như y đang là một tù phạm đang chờ bị lăng trì chứ không phải là đang đối mặt trước một đối thủ cường đại vậy.

Tóc tai, quần áo phần phật trong gió!

Trương Thang hất tay áo lên, mày kiếm ngưng trọng, năm ngón tay căng xòe ra. Tức thời liền có ngàn vạn mũi dao từ trong tay áo y bay ra, hợp thành một phiến ngân quang sáng lạnh ở mỗi bên tay.

Giống như hai mảnh trăng non phủ đầy sương giá!

Giống như hai vầng nguyệt cong cong nơi đầu núi đang móc trên tay Trương Thang trong một chớp mắt!

Ngay khi Phan Hạc Tầm thấy dây trường tiên sắp sửa vung trúng đuôi lông mày của Trương Thang thì bàn tay trái của vị hung quan này lật mạnh xuống, thanh loan câu do vô số lưỡi dao mỏng cấu thành đang treo trên tay y liền phát ra một tràng tiếng nghiến rít ken két hãi hùng rợn tóc gáy!

Các lưỡi dao mỏng trên phiến lưỡi liềm rung lên, sinh động như vật sống!

Ngón tay Trương Thang nhập lại như đao, quét một đường!

“Ầm!”

Hai mảnh loan câu kinh dị đầy dao mỏng và dây trường tiên bằng xương trắng đâm bổ vào nhau!

Lấy lăng lệ chiến với lăng lệ, lấy khủng bố đấu với khủng bố!

Bạch cốt trường tiên vốn được tung ra trong lúc vội vàng, trong khi đó tu vi của bản thân Phan Hạc Tầm lại chỉ cao hơn Trương Thang một cảnh giới nhỏ, hơn nữa Trương Thang đã từng vào Sát Hồng tiểu giới nên trong mi tâm còn có một ngọn thanh liên linh hỏa!

Hiện giờ trên vòng loan câu hơi loang loáng ánh xanh mờ mờ.

Một tình cảnh quỷ dị liền xảy ra…

Vòng loan câu vốn sáng trắng tựa như phủ sương bạc, nhưng trong khoảnh khắc va vào bạch cốt trường tiên nó lại biến thành xanh nhạt!

Một khắc sau thì đã nổ tung.

Bạch cốt trường tiên tựa như gặp phải một cú cực mạnh, khí tức âm độc lăng lệ của nó vốn đã bị các lưỡi dao mỏng trên vòng loan câu tàn phá, bây giờ lại còn thêm chút thanh liên linh hỏa bám vào nên càng tăng thêm sức tương khắc hơn nữa!

Ngay lập tức dây trường tiên liền bay ngược trở về!

Phan Hạc Tầm mặt mũi đỏ bừng, ngàn vạn lần không lường trước được tình thế này. Y thậm chí còn không kịp nghĩ xem vì sao Trương Thang lại chịu bán mạng cho Kiến Sầu như vậy và cũng chẳng kịp ngẫm xem vị tu sĩ Uổng Tử thành từ trước đến nay vẫn luôn thần thần bí bí này chiến lực rốt cục nông sâu ra sao, bởi vì____

Yển nguyệt đao đã xả xuống bên trái y;

Chiết phiến sắt cũng đâm từ bên phải tới!

Thậm chí dưới chân không biết từ đâu cũng xông lên một luồng khí tức nóng bức hãi người!

Phan Hạc Tầm chịu một đòn của Trương Thang, khí thế tiêu tán từ lâu.

Hiện giờ tứ phía vây công, làm sao ứng chiến cho kịp?

Né bên này thì không tránh khỏi bên kia, đằng nào cũng chết!

Một thoáng sau, không biết ai tấn công trước nhưng trên mặt miệng hồ núi lửa mà trung tâm là nơi Phan Hạc Tầm đang lơ lửng nổ bùng lên một quầng lửa hồn lực khổng lồ cực kỳ chói lọi!

Là sức tấn công của yển nguyệt đao vừa thánh khiết vừa thuần khiết nhưng cũng không kém phần bá đạo, là lực đạo vừa lăng lệ vừa hung tàn mang phong cách nửa quỷ quyệt nửa hào hoa của chiết phiến sắt, thậm chí trong quầng lửa đỏ rực kia còn điểm xuyết đó đây một ít sắc lửa đen!

Tất cả bạo tạc bùng nổ!

Bóng hắc y của Phan Hạc Tầm từ giữa không trung lăn xuống, giống như một tảng đá bị đánh trúng!

“Rầm!”

Một tiếng thật lớn!

Y rớt thịch lên mặt đài la bàn tròn của chiến xa Khôn Ngũ Đô, miệng phun ra một búng máu hồn lực trắng đục!

Phan Hạc Tầm – điện Chuyển Luân, đệ nhất thành Phong Đô mới chỉ giao thủ vòng đầu mà đã bị trọng thương rồi!

Bên ngoài mười tám tầng địa ngục, trong bảy mươi hai tòa thành trên Cực Vực, vô số quỷ tu quan sát trận chiến này mà không dám tin vào mắt mình!

Đánh sao thảm quá vậy?

Lô Tân thành Phong Đô thấy thần tượng của mình bị đánh thê thảm như vậy thì nộ khí xung thiên đến nỗi đập tay bể cả cái bàn, bật đứng dậy hét lớn: “Khinh người quá đáng! Thật vô sỉ! Đây là quần ẩu, ỷ đông hiếp yếu mà!”

=========

Cung chúc tân xuân!

Mùng 1 Tết Kỷ Hợi

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN