Nghịch Thần Ký
Chương 102: Hầu gái
-Để chứng tỏ thành ý, ta sẽ chữa trị cho ngươi trước, quá trình này sẽ rất đau đớn, ngươi nên chuẩn bị tâm lý.
Mai Siêu Phong nghe vậy liền hỏi
-Ngươi không sợ sau khi chữa trị xong, ta không giao ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo sao?
Trần Tinh khinh thường cười
-Vậy thì sao? Ta có hàng trăm cách để ép ngươi phải giao ra, thế nhưng từ đầu ta đã không muốn sử dụng nó với ngươi. Cho nên đừng bắt ta phải đóng vai ác như vậy.
Mai Siêu Phong tỏ vẻ hiếu kỳ
-Vì sao?
-Ngươi thật muốn biết?
-Đúng…
Trần Tinh nhìn thẳng Mai Siêu Phong nói
-Bởi vì ta thấy ngươi rất đáng thương. Chỉ đơn giản như vậy.
Mai Siêu Phong cười lớn
-Ta…đáng thương?.. Haha, Hắc Thi Song sát ta đáng thương? Từ trước tới giờ đây là lần ta nghe được câu chuyện buồn cười nhất..haha.
Trần Tinh vẫn bình tĩnh, trên mắt hắn không chút biểu lộ tình cảm nào
-Không đúng sao? Một cô gái tuổi thanh xuân với cuộc sống tươi đẹp, vì một cuốn sách trở thành một kẻ phản đồ, không chỉ như thế đôi mắt còn bị mù, bán thân bất toại, người không ra người quỷ không ra quỷ…Đáng sao?
Mai Siêu Phong tiếng cười im bặt, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng, có điều Trần Tinh nhìn ra được lời nói của hắn đã chạm đến cái gai trong lòng của nàng. Không sai, câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Mai Siêu Phong suốt từng ấy năm, là một nữ nhân điều gì là quan trọng nhất? Võ công cao cường? Vô địch thiên hạ? Người người kính ngưỡng? Dĩ nhiên là không! Mà chính là có một bờ vai đáng để nương tựa vào, nhưng Mai Siêu Phong không còn cơ hội đó, Trần Tinh không muốn bàn luận về Trần Huyền Phong cũng như phán xét việc Mai Siêu Phong yêu y là đúng hay sai, tình yêu không thể cân đong đo đếm, từ khi quyết định đặt chân lên con đường nào đó thì cũng là lúc bản thân mình phải chịu trách nhiệm về quyết định đó.
Trần Tinh chỉ là động lòng trắc ẩn và cảm thấy thương tiếc cho Mai Siêu Phong, hắn muốn cứu vớt mảnh đời bất hạnh này mà thôi. Thái độ nhìn nhận sự việc khác nhau cũng dẫn đến sự thay đổi về mặt cảm xúc khác nhau, trăm năm về trước khi còn ở Thiên Long Bát Bộ thế giới, có rất nhiều mảnh đời bất hạnh khác thế nhưng Trần Tinh chẳng hề quan tâm, đó là bởi vì hắn cứ nghĩ mình chỉ là một người qua đường và mọi việc đều không liên quan tới mình. Hiện tại thì khác, hắn đang sống, hắn dung nhập vào thế giới này, không còn cảm thấy mơ hồ không chân thật nữa…
-Được rồi, ta bắt đầu đây, trước tiên là đôi chân trước…
Trần Tinh ngồi xỏm trước mắt Mai Siêu Phong, hắn đưa tay sờ nắn đôi chân có phần nhỏ hơn bình thường bởi vì sự thoái hoá khi không hoạt động trong thời gian dài. Mai Siêu Phong dĩ nhiên là chẳng có tí cảm giác nào, nàng còn tưởng rằng Trần Tinh nói rất đau đớn chỉ là đang hù doạ mình mà thôi thì bỗng nhiên nàng hét lên
-Ahhhhh
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp cánh rừng, Trần Tinh tựa như không nghe thấy, động tác của hắn vẫn cứ liền mạch không chút gián đoạn, đôi tay hắn lướt qua chỗ nào thì chỗ ấy vang lên tiếng rắc rắc không dứt, đây chính là âm thanh của việc xương bị bẻ gãy, bởi vì tốc độ quá nhanh nên không thể nhìn rõ Trần Tinh đang làm gì mà thôi.
Phương pháp chữa trị của Trần Tinh chính là dựa theo câu nói phá rồi lại lặp. Bởi vì các cơ, thần kinh, xương,… Của Mai Siêu Phong đã bị thoái hoá, nếu sử dụng cách thông thường để chữa trị thì phải mất thời gian rất lâu mới có thể hồi phục. Đầu tiên là phá huỷ các tổ chức sau đó dùng thuốc đặt tính thẩm thấu kích thích nó phát triển mới có thể giúp các cơ quan này một lần nữa tăng sinh nhanh chóng mà thôi, và để đạt được hiệu quả tối ưu nhất, Trần Tinh cho thêm một chút gia vị vào, đó chính là việc hắn sử dụng Dịch cân đoán cốt thiên để tiến hành nắn chỉnh lại đôi chân cho Mai Siêu Phong. Trần Tinh từ không gian giới chỉ lấy ra một hộp gỗ nhỏ, khi hắn mở ta chỉ thấy nó có màu đen nhánh, vị hơi khó ngửi một chút, không thể nào sai được, đây chính là Hắc ngọc đoạn tục cao, thần dược chữa trị xương cốt mà chỉ xuất hiện trong Ỷ Thiên Đồ Long.
Việc Trần Tinh có Hắc ngọc đoạn tục cao là cũng nhờ Tiết Mộ Hoa cùng Lãnh Nguyên mày mò nghiên cứu ra theo sự mô tả của Trần Tinh, lợi thế của hắn chính là biết trước được nội dung, cho nên nhất định phải tận dụng nó. Đây cũng là nguyên nhân Trần Tinh có thể hứa chắc rằng trị hết cho Mai Siêu Phong. Đã nói là phải làm được.
Trần Tinh kết thúc việc trị liệu đôi chân bằng cách băng nẹp cố định cho Mai Siêu Phong, hiện tại y thị chỉ có thể nằm dài trên đất, cơn đau bị đoạn từng khúc xương đó vẫn chưa tiêu tan mặc dù hiện tại việc trị liệu đã kết thúc.
-Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, một chút sẽ đến đôi mắt.
Trần Tinh để lại một câu rồi đi về phía Hoàng Dung, lúc này nàng đang ngồi một góc chăm chú nhìn bên này, Trần Tinh không do dự ngồi xuống cạnh nàng. Hoàng Dung mở miệng hỏi
-Ngươi sẽ trị hết cho Mai tỷ tỷ thật sao?
Trần Tinh không hiểu lắm đáp
-Có vấn đề gì sao?
Hoàng Dung lại nói
-Ta rất hiếu kỳ, sư phụ ngươi là ai? Bản lĩnh lớn cỡ nào mới có thể dạy ra tên quái vật như ngươi? Không chỉ võ công cao cường mà còn hiểu biết y thuật nữa?
Trần Tinh mỉm cười trả lời
-Tất cả đều là do ta tự học, sư phụ của ta chỉ giao cho ta một bản công pháp rồi biệt tích, nhưng ta rất biết ơn ông ta vì đã khẳng định mục tiêu của ta có thể thực hiện được. Do vậy ta có động lực để tiến về phía trước.
Trần Tinh cũng không ngần ngại chia sẻ một chút về bản thân của mình. Hắn nói không sai, sư phụ của hắn chỉ truyền cho hắn Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh rồi từ lần bị sét đánh tới giờ chưa từng xuất hiện, nhưng cũng nhờ bản công pháp này cứu Trần Tinh một mạng, chính là lần bị Âu Dương Phong làm cho suýt chết đó, chỉ là hắn không biết thôi. Hơn nữa, việc sư phụ hắn khẳng định là có đại năng có thể hồi sinh người chết, làm cho Trần Tinh bớt đi nổi lo và giúp hắn có thêm động lực để phấn đấu. Mục đích tu luyện ban đầu của hắn không phải là hồi sinh Phi Yến sao?
-Nói như vậy thì ngươi cũng không phải người bình thường, vì sao trên giang hồ ta chưa từng nghe qua cái tên Trần Tinh vậy? Có phải ngươi dùng tên giả hay không?
Trần Tinh cốc đầu Hoàng Dung
-Nói năng xằng bậy, nam tử hán đại trượng phu, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên là do cha mẹ đặt làm sao có thể tuỳ tiện thay đổi, không muốn cho người biết thì thôi, đã nói thì phải nói thật.
Hoàng Dung ôm đầu làm mặt quỷ rồi bĩu môi nói
-Ta không phải nam tử hán gì cả, mà nè, ngươi chưa từng gặp kẻ thù mạnh hơn mình sao? Không từng trốn tránh truy sát mà thay tên đổi họ, thậm chí là cải biến diện mạo sao?
Trần Tinh suy nghĩ, quả thật hắn chưa từng gặp trường hợp như vậy, nhưng nếu gặp thì hắn cũng sẽ không thay đổi cách nghĩ hiện tại
-Chưa từng, mà nếu có, ta cũng sẽ không làm như vậy!
Hoàng Dung lại tiếp tục hỏi
-Vì sao?
Trần Tinh hỏi ngược lại
-Biết tại sao có người được xưng là cường giả, còn người khác chỉ mãi là kẻ bình thường không?
Hoàng Dung không do dự đáp
-Đương nhiên là bởi vì thực lực họ mạnh mẽ, giống như cha ta…
Trần Tinh lắc đầu giải thích
-Sai, cường giả không chỉ là người có thực lực mạnh mẽ mà còn phải có một trái tim cường giả, không ai không có giai đoạn nhỏ yếu, qua thời gian tích luỹ tôi luyện mới có thể đạt được trình cao. Lúc nhỏ yếu bị người ức hiếp, truy sát rồi đổi tên lẩn trốn, đến khi có đủ thực lực quay lại trả thù thì mãi mãi không thể chạm đến cánh cửa cường giả được. Lẩn trốn thì không sai, chỉ là sai ở chỗ sợ sệt người nhận ra và đổi tên. Chân chính cường giả sẽ không bao giờ phủ nhận sự tồn tại của bản thân. Kẻ thù quá mạnh không thể địch lại thì đương nhiên phải chạy, chạy trốn không thể gọi là nhục nhã bởi vì bản thân nhỏ yếu, có ở lại cũng chỉ bị gọi là ngu ngốc mà thôi, bị truy sát sẽ lẩn trốn, nhưng không bao giờ thay đổi tên họ, dám đứng trước mặt người khác nói ra tên mình điều này như là một lời khẳng định giá trị bản thân.
Hoàng Dung chăm chú nghe, một lúc sau nàng mới nói
-Như vậy không chạy được thì làm sao?
Trần Tinh tiếp tục cốc đầu nàng
-Không chạy được đương nhiên phải chiến đấu, giết đến khi nào kẻ thù chết hết hoặc bản thân gục ngã mới thôi.
Hoàng Dung ôm đầu, tỏ vẻ sợ sệt nhìn Trần Tinh, nàng không tiếp tục hỏi nữa, Trần Tinh cũng không dây dưa, hắn thấy hiện tại cũng tới lúc tiến hành chữa trị đôi mắt cho Mai Siêu Phong.
-Ngươi đã cảm thấy tốt hơn rồi chứ? Có thể bắt đầu trị liệu cặp mắt chưa?
Mai Siêu Phong vẫn không thể cử động, ngay cả đôi tay nàng cũng không nhấc lên nổi, nhưng dù vậy nàng vẫn cắn răng cố gắng nói
-Có… Có thể…
Trần Tinh dĩ nhiên không do dự, việc chữa trị đôi mắt khó hơn nhiều so với đôi chân, bởi vì nó chứa rất nhiều thần kinh cũng như là bộ phận dễ tổn thương nhất trên cơ thể, đòi hỏi sự tập trung cao độ và sự chính các cao. Nếu chỉ có một sơ suất nhỏ thì xem như trị liệu thất bại.
Mai Siêu Phong cố gắng mở đôi mắt đã đóng kín suốt bao năm qua, bởi vì lúc trước trúng phải tiêu độc của Kha Trấn Ác nên bây giờ nó chỉ còn là một màu đen đồng nhất. Do mắt bị tổn thương về mặt vật lý kèm theo trúng độc nên Trần Tinh phải làm sao giải quyết được hai vấn đề này mới có thể trả lại ánh sáng cho Mai Siêu Phong. Đây chỉ là tóm gọn nhất, bởi vì nó còn liên quan rất nhiều chi tiết quan trọng khác chính là thần kinh và mạch máu.
Theo lý thuyết thì Cửu U nghịch kinh của Trần Tinh có thể chữa lành các vết thương kèm theo hiệu quả kích thích cơ thể bài trừ tạp chất, độc tố tích tụ trong người. Nhưng nếu hắn sử dụng thì khả năng thấy lại ánh sáng của Mai Siêu Phong là con số không. Cũng như đã nói trên, hắn còn phải chữa trị thần kinh cùng mạch máu, đòi hòi một biện pháp khác tỉ mỉ hơn.
Mai Siêu Phong thấy hắn lâu chưa có cử động, tưởng Trần Tinh không chữa trị được nên nói
-Có vấn đề gì sao? Có phải nó không thể trị?
Trần Tinh nghe được y thị hỏi hồi phục lại tinh thần, hắn cười đáp
-Không có gì là không thể, chỉ là ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước, bởi vì một lát ngươi sẽ cảm thấy như mất đi sức sống vậy, nếu không chịu nổi mà tinh thần tan vỡ thì mọi thứ xem như số không.
Mai Siêu Phong nghe được Trần Tinh khẳng định nên lấy làm vui mừng, chỉ là khi nghe đến đoạn tinh thần tan vỡ thì mặt nàng cũng xanh mét. Cảm giác từng khớp xương bị bẻ gãy không phải ai cũng hiểu được.
Trần Tinh đặt bàn tay lên giữa ấn đường của Mai Siêu Phong và bắt đầu dùng Bắc Minh Thần Công bản cải tiến để hút đi tất cả độc tố, tạp chất chứa đựng trong đôi mắt của nàng, cũng dựa theo nguyên tắc phá rồi lại lặp, hắn hút luôn cả sức sống của nó, đôi mắt từ màu đen tuyền chuyển thành màu xám tro rồi lại chuyển sang màu trắng. Mai Siêu Phong không hề la hét đau đớn nhưng biểu hiện trên mặt nàng lại như dại ra, cả cơ thể không ngừng run lên với biên độ nhỏ, nước bọt cũng xuất hiện ở khoé mép.
-Cố lên, giữ vững tinh thần
Trần Tinh nhận thấy Mai Siêu Phong sắp chịu đựng không được nên hắn lên tiếng trấn an nàng. Chỉ còn một chút nữa là bước đầu tiên coi như hoàn thành, nếu vượt qua được thì cơ hôi sáng mắt sẽ cao hơn rất nhiều. Rất may là Mai Siêu Phong đã chịu đựng được, Trần Tinh nhanh chóng tiến hành giai đoạn trị liệu thứ hai, đó chính là dịch cân phạt tuỷ, hoạt hoá tăng sinh. Giai đoạn này đơn giản hơn nhiều và dĩ nhiên là Hắn đã thành công, không cần phải quá chi tiết công đoạn, hiện tại quan trọng là kết quả. Cần phải chờ thêm một thời gian để Mai Siêu Phong ổn định lại nữa. Có thể là mất vài ngày. Hắn băng bó xong xuôi cũng gọi Hoàng Dung
-Cô nàng, đi thôi, chúng ta lên đường.
Hoàng Dung cảnh giác hỏi
-Đi đâu? Tại sao ta phải đi với ngươi?
-Muốn ăn đòn sao? Dĩ nhiên là phải cùng ta đi, đừng quên ngươi còn thiếu ta một điều kiện, tính quỵt sao?
Hoàng Dung nghe xong bĩu môi
-Không phải do ngươi ép ta sao? Xì
-Nói nhảm nhiều quá, đi thôi
Trần Tinh không dây dưa nữa, dứt lời hắn mang Hoàng Dung và Mai Siêu Phong bay đi, hắn cũng không thể ở chỗ này chờ đợi Mai Siêu Phong hồi phục mà không làm gì.
Bay được một lúc băng qua cánh rừng, Hoàng Dung cũng không còn lộn xộn nữa, thay vào đó là nàng rất thành thật tận hưởng cảm giác mà nhiều người có muốn cũng không thể này.
-Hử?
Trần Tinh nhíu mày, hắn nhìn thấy phía dưới có một đám người hành động trông có vẻ mờ ám chắc hẳn không phải thứ tốt lành gì, hạ thấp độ cao một chút, Trần Tinh thấy rõ là 3 tên tráng háng đang cởi y phục của một cô gái đang nằm bất động giữa đường. Mà trùng hợp là người này không phải ai khác mà chính là Mục Niệm Từ.
Một cỗ hoả diễm không tên bốc lên trong lòng Trần Tinh, mặc dù hắn không phải tự nhận chính nhân quân tử nhưng cũng không phải hạng người lợi dụng người gặp khó khăn mà hấp diêm như vậy. Không cần dây dưa dài dòng cũng như nói bất kỳ câu nào để xác nhận bởi vì khuôn mặt dâm đãng của 3 tên này cũng đã nói lên suy nghĩ trong lòng bọn học hơn nữa là Mục Niệm Từ cũng đã bị cởi chỉ còn lại cái yếm thôi.
-Khốn nạn.
Trần Tinh chửi thề một tiếng rồi vung tay dùng tốc độ chớp mắt lần lượt xuất hiện bên cạnh từng người rồi tạt ngang đầu 3 tên này.
-Phốc phốc phốc
Ba thanh âm bạo liệt vang lên, chính là đầu của ba người này đã bị Trần Tinh tát bể thành sương máu, thân hình không đầu của 3 kẻ này bị Trần Tinh quẳng qua một bên khác cho dã thú ăn. Hoàng Dung đứng phía sau nhìn không chớp mắt, cảnh máu tanh này khiến nàng nôn mửa không dứt, nàng không nghĩ tới Trần Tinh một khi nổi giận lại huyết tinh như vậy, đây cũng chính là lần đầu Hoàng Dung nhìn thấy Trần Tinh ra tay giết người. Bạo lực! Tuyệt đối bạo lực! 6 từ này chính là nhận xét mà Hoàng Dung dùng để chỉ Trần Tinh phong cách.
Bởi vì một số nơi trên quần áo của Mục Niệm Từ đã không toàn vẹn nên Trần Tinh chỉ có thể xuất từ không gian giới chỉ ra một chiếc áo bào rộng rồi đắp lên người nàng để che đậy xuân quang lại, khi hắn nhìn xuống bàn chân của Mục Niệm Từ thì cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì đôi hài từ lâu đã rách nát, bàn chân thì sưng tấy, nhiều có bầm tím kèm theo vết máu đã đong. Điều này nói lên vấn đề gì? Chính là Mục Niệm Từ đã đuổi theo Trần Tinh suốt cả đêm đến khi kiệt sức ngất xỉu giữa đường?
Hắn không nghĩ tới cô nàng này lại kiên quyết như vậy, không những không cảm thấy khó mà rút lui mà còn đuổi theo hắn như vậy, chắc có lẽ tính cách của nàng như vậy hoăc Mục Niệm Từ thật sự muốn đi theo Trần Tinh, hắn hoàn toàn không biết một câu nói của mình xem chút hại đời một cô gái, hậu quả xấu hơn chính là phơi thay giữa rừng.
Trần Tinh nhìn Hoàng Dung rồi nói
-Cô nàng, leo lên lưng ta.
Hoàng Dung theo bản năng lùi về sau, nàng còn chưa tiêu hoá hết cảnh tượng vừa rồi, việc trả lời chỉ là theo bản năng.
-Tại sao?
Trần Tinh nhận thấy ánh mắt sợ hãi của Hoàng Dung khi nhìn mình cũng cảm thấy bản thân xử lý có phần nóng nảy, thế nhưng hắn không hối hận về chuyện vừa rồi, chỉ có như vậy mới Trần Tinh mới có thể hả giận.
-Không thấy có thêm một người nữa sao? Ta cũng không phải người ba đầu sáu tay, làm sao có thể khao được hết?
-Ta không muốn, ngươi đi mà tự nghĩ cách.
Trần Tinh không nói nữa hắn trực tiếp sử dụng hành động, sau khi điểm huyệt đạo của Hoàng Dung rồi để hai tay nàng ôm chặt cổ mình Trần Tinh bắt đầu ôm Mục Niệm Từ cùng Mai Siêu Phong tiếp tục bay di trở lại thành thị tìm khách điếm nghỉ ngơi.
-Chịu khó một chút.
Hoàng Dung khuôn mặt đỏ lên, khoảng cách gương mặt của hai người cách nhau cũng chỉ vài cm, quan trọng là nàng chưa bao giờ thân cận như vậy với một nam nhân, làm sao tránh khỏi ngượng ngùng cho được?
Rất nhanh Trần Tinh đã mang 3 cô gái mướn phòng xong, thủ tục cực kỳ đơn giản, quăng một cục bạc để người dẫn đường nhận phòng. Bỏ qua việc đôi môi có phần tím đen do tích tụ độc tố trong cơ thể lâu nên nó đổi màu theo thì Mai Siêu Phong cũng được cho là mỹ nhân, chỉ có điều hơi thành thục thôi. Còn Mục Niệm Từ cùng Hoàng Dung thì không cần phải nói, từ khi hắn bước vào khách điếm đến khi hoàn tất việc nhận phòng thì tiếng tiếc than vang lên không dứt, có hâm mộ có ghen ghét. Những điều này Trần Tinh không hề quan tâm.
Mặt Mai Siêu Phong cùng Mục Niệm Từ xuống, lúc này Trần Tinh cũng giải huyệt cho Hoàng Dung. Không như hắn nghĩ, nàng không hề có cử động gì thái quá, chỉ tự rót trà cho mình rồi nóc một hơi cạn sạch, nào đâu có phong cách tiểu thư?
-Sao nào? Giận ta sao?
Hoàng Dung không trả lời chỉ hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Trần Tinh đang tính nói tiếp thì nghe một tiếng nói yếu ớt vang lên.
-Nước…nước…
Hắn cũng quên tuốt, vỗ trán của mình Trần Tinh rót cho nước Mục Niệm Từ, nàng cũng từ từ mở đôi mắt ra
-Ta…ta không nằm mơ chứ?…thật đúng…là huynh?
Trần Tinh đáp
-Đúng, đây chỉ là mơ thôi, ngủ một giấc tất cả sẽ trở về hiện thực.
Mục Niệm Từ đôi mắt mông lung nghe được lời này thì ngấn lệ, nàng nhắm mắt lại rồi nhẹ giọng thì thầm
-Đúng…chỉ là mơ thôi, ta sẽ không… bao…giờ có cơ hội gặp lại huynh…
Giọt lệ rớt xuống giường, Hoàng Dung không nhịn được cũng xông lại
-Đây không phải là mơ, tỉnh lại đi, hắn đang đứng trước mặt cô.
Mục Niệm Từ dường như tìm được ánh sáng dẫn lối, nàng nghe tiếng nói của Hoàng Dung thì mở toang mắt ra, sau đó bắt đầu khóc, khóc vì vui mừng, bởi vì nàng biết bản thân không phải đang nằm mơ.
Mất cha mẹ ruột từ nhỏ, may mắn được cha nuôi cưu mang dậy dỗ, hai cha con tuy phải sống cảnh phiêu bạt giang hồ bửa đói bửa no nhưng cũng nhờ vậy rèn luyện tính kiên cường tự lập cho Mục Niệm Từ, Trần Tinh xuất hiện trong lần tỷ võ chiêu thân cứ như định mệnh an bài cho nàng một nơi để dựa vào vậy, không những bề ngoài xuất chúng, võ công cao cường, mà hắn còn có ơn cứu nàng ra khỏi tay Dương Khang, tuy cha nàng bất hạnh qua đời nhưng cũng coi như có người bầu bạn nơi suối vàng. Còn nàng thì đơn thân một mình, cảm giác cô đơn lạc lõng đó thôi thúc Mục Niệm Từ không thể buông bỏ Trần Tinh. Bởi vì nó quá đáng sợ, cảm giác đó nàng đã trải qua một lần khi cha mẹ ruột qua đời phải sống cảnh cô nhi môt thời gian trước khi gặp Dương Thiết Tâm cứ ám ảnh nàng.
-Xin huynh…mang ta đi theo…đến đâu cũng được, đừng bỏ ta lại, ta không còn người thân nào cả…
Trần Tinh thở dài
-Tại sao cô lại cố chấp như vậy?
Nghe Trần Tinh nói vậy Mục Niệm Từ khuôn mặt cũng trắng bệch lại, Trần Tinh bất đắc dĩ
-Ta còn thiếu một người hầu gái…
-Ta muốn làm…
Khôg đợi Hắn nói hết Mục Niệm Từ đã vội vàng đồng ý
-Cô nghỉ ngơi trước đi, có gì khoẻ lại rồi nói.
Trần Tinh để lại một câu rồi cũng tự giác rời khỏi phòng chừa lại không gian cho 3 cô gái. Một mình hắn thì chuẩn bị đi dạo giải sầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!