Một cuộc đời yêu thương em.
Chương 9: Lời xin lỗi
Phùng Tố Y mắt nhìn thẳng, hai tay lái xe thấy bộ dạng cậu như vậy liền hỏi:”Hắn làm ngươi sợ à?”
“Không phải…”, cậu nói nhỏ
“Sao ngươi lại sợ hãi như vậy?”
Đôi vai Hạ Anh run mạnh hơn, cậu ôm mặt:”Tôi…tôi…”
“Ta xin lỗi!” Phùng Tố Y cảm thấy hối hận. Cô chỉ muốn xác nhận một chuyện nên cố ý để cậu tới đây, không ngờ lại khiến cậu sợ hãi như vậy…
Hạ Anh không nghe thấy, cứ cúi đầu run rẩy.
“HẢI DUY!”, tiếng hét của Phùng Tố Y đồng thời tiếng phanh xe rất lớn làm cậu giật mình. Hạ Anh lấy lại bình tĩnh:”Tiểu thư…”
Phùng Tố Y:”Đến nơi rồi!”
Hạ Anh:”Vâng.”
Nhưng Phùng Tố Y không đưa cậu về nhà mà lại lái xe đến khu trung tâm mua sắm lớn. Cậu ngạc nhiên:”Tiểu thư, nơi này…”
Phùng Tố Y thản nhiên:”Ta muốn đi mua sắm. Ngươi đi cùng xách đồ cho ta.”
“Vâng.”
Phùng Tố Y bước vào còn Hạ Anh thì cúi mặt lẽo đẽo theo sau cô. Thấy bộ mặt thẫn thờ của cậu, Phùng Tố Y không vui nổi. Cô nhanh chân chạy vòng qua mấy cửa hàng quần áo đem theo mấy túi xách đủ màu. Đứng cách cậu mấy mét, Phùng Tố Y nói to:”Hải Duy, cầm lấy!”
Nói xong, cô ném hết mấy cái túi đủ màu đó về phía Hạ Anh. Cậu ngẩng đầu lên, thấy mấy cái túi đủ màu bay về phía mình bèn vội vàng đỡ lấy. Rất nhanh có thể đỡ được, nhưng cậu thở hồng hộc vì quá nhiều
đồ…
Phùng Tố Y mỉm cười nói với cậu:”Tất cả đều là đồ ta thích, cầm giúp ta nhé!”
Cậu cũng chỉ đủ sức “vâng” một tiếng.
Rồi cả hai tiếp tục đi. Bước vào hàng quần áo nam, Phùng Tố Y chọn bộ Âu phục đẹp nhất, mắc tiền nhất của cửa hàng đưa cho cậu:”Cầm lấy, mau đi thử cho ta xem!”
Hạ Anh ngạc nhiên:”Tiểu thư, nhưng…”
Phùng Tố Y cười:”Ta muốn mua tặng ngươi, thử nhanh đi.”
Nói xong đẩy cậu vào phòng thay đồ. Phùng Tố Y ở ngoài chờ đợi trong vui vẻ. Chưa đầy hai phút, cậu bước ra.
Phùng Tố Y “ồ” lên một tiếng. Ngón tay thon dài sờ khóe miệng, thưởng thức vẻ đẹp của cậu. Phùng Tố Y nhìn một lúc lâu sau: “Rất được, nhưng mà bộ này dường như rất nặng nề, đi đổi một bộ khác.”
Tiếp tục đưa cho cậu bộ Âu phục sang trọng không kém gì cái trước, Hạ Anh đành phải làm theo. Chỉ chốc lát sau, Hạ Anh lại thay đổi một bộ Âu phục màu đen, Phùng Tố Y gật gật đầu sau nói: “Đổi một bộ khác.”
Hạ Anh không ngờ Phùng Tố Y thế nhưng đối với một bộ Âu phục lại khó tính như vậy, trong trí nhớ trước kia, Phùng Tố Y dường như không có quan tâm như vậy…
Lặp qua lặp lại năm sáu bộ, Hạ Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, rất may Phùng Tố Y mới gợi lên khóe miệng tán thưởng gật gật đầu: “ Cái này được.”
Thân xác của Hạ Anh hiện tại làn da vốn là trắng nõn, mặc lên bộ Âu phục thuần sắc trắng này càng tăng thêm thần thái rạng rỡ, làm cho người ta có một loại cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Trắng từ đầu đến chân nhưng quái lạ mặt cậu lại đỏ bừng.
Phùng Tố Y hỏi:”Sao mặt đỏ vậy? Đừng nói là phát sốt!”
“Không phải…”, Cậu ngay lập tức lấy tay che đi khuôn mặt từ trắng hồng chuyển sang đỏ rực:”Tôi…xấu hổ lắm…”
“Sao phải xấu hổ…Ta thấy rất hợp với ngươi mà…”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả! Ta mua tặng ngươi mấy bộ nữa.”
Dứt lời, đợi cậu thay đồ xong, Phùng Tố Y đưa nhân viên bán hàng gói cẩn thận. Trả tiền xong, kéo cậu sang cửa hàng khác. Cậu không hiểu vì sao Phùng Tố Y lại làm vậy nhưng chẳng dám hỏi, chỉ nghe theo…
Mua quần áo xong, Phùng Tố Y dẫn cậu vào uống nước.
“Ngươi muốn áo gì?”, Phùng Tố Y hỏi
“Tôi…tôi uống cafe…”
“Vậy cho ta hai ly cafe nóng.”, cầm menu trên tay, Phùng Tố Y nói.
“Vâng, xin quý khách chờ ít phút!”, tiếng nhân viên phục vụ.
Hạ Anh không khỏi thắc mắc bèn hỏi:”Tiểu thư…sao cô lại dẫn tôi vào đây? Còn mua quần áo cho tôi?”
Phùng Tố Y:”Cứ coi như đây là lời xin lỗi của ta!”
Hạ Anh:”Xin lỗi??? Cô có làm gì đâu?”
Phùng Tố Y:”Vẻ mặt ngươi rất sợ hãi khi đối diện với Hạ Nhược Lưu. Lẽ ra ta không nên để ngươi đến…ngươi với hắn có chuyện gì sao?”
Cậu cúi mặt:”Không…không có gì…”
Phùng Tố Y:”Đừng giấu giếm ta nữa. Ta nói…”
“Y Y!!!”, một tiếng gọi bất ngờ cắt ngang lời nói của Phùng Tố Y.
Gương mặt cô biến sắc khi nghe giọng nói quen thuộc. Là Hàn Diệu, anh chạy đến phía cô. Lòng cô ấm ức nghĩ:”Tên khốn! Sao ngươi tự nhiên mà từ đâu chui ra để phá hỏng chuyện tốt của ta!!!”
Hàn Diệu:”Y Y, thật trùng hợp. Cậu cũng đi mua sắm ở đây?”
Phùng Tố Y bây giờ muốn vui cũng không được. Cô nhìn Hàn Diệu với ánh mắt hình viên đạn, gằn giọng:
– Biết rồi còn hỏi!!!
Hàn Diệu ngơ ngác, anh đang nghĩ mình đã chọc giận Phùng Tố Y từ lúc nào vậy???
Hàn Diệu cố làm ngơ vẻ mặt tức tối của Phùng Tố Y, quay sang nhìn Hạ Anh hỏi:” Nhóc nào đây?”
Phùng Tố Y lạnh lùng đáp:”Không-liên-quan-đến-ngươi!”
Hàn Diệu:…
Im lặng chốc lát, Hàn Diệu nói:”Y Y à, tớ với cậu là bạn. Lâu lắm rồi mới gặp lại nhau. Ngoài những lần gặp mặt ở công ty để bàn chuyện làm ăn thì rất ít khi gặp. Hôm nay thật tình cờ gặp ở đây, cậu không mời tớ ngồi xuống sao…”
Phùng Tố Y không chút cảm tình:”Chân ngươi, ngươi tự quản. Thấy ghế nào trống, tự ngồi!”
Hàn Diệu thống khổ thở dài:”Y Y, cậu đừng như vậy được không?”
Phùng Tố Y không trả lời…
“Đồ uống của quý khách đây ạ!”, tiếng nhân viên.
Bỗng, Phùng Tố Y đứng phắt dậy. Lấy ví rút ra tờ 400 tệ, cô đập mạnh tay xuống bàn:
– Hai ly cafe này ta mời ngươi. Hàn thiếu gia cứ ở đây từ từ thưởng thức đừng đi theo bọn ta!!!
Nói xong, Hạ Anh không kịp phản ứng đã bị cô cầm tay kéo đi.
Người nhân viên đó gọi:” Quý khách, đồ của ngài…”
Cô đi rất nhanh, bỏ lại túi quần áo vừa mới mua.
Phùng Tố Y:” Giữ giúp ta, lát sẽ có người tới lấy!”
“Nhưng…còn tiền dư?”
Phùng Tố Y không hề quay mặt lại:
– Ngươi cứ giữ tiền dư đi!
Hàn Diệu vội đuổi theo:”Y Y, chờ đã!”
Nhưng không kịp, Phùng Tố Y nhanh chóng kéo Hạ Anh chạy mất hút…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!