Một cuộc đời yêu thương em.
Chương 10: Chị...chị yêu em!
“KHÔNG!” Phùng Tố Y bất chợt quát lớn:”Ta chỉ muốn nói với ngươi…một mình ngươi!”
Cậu giật mình, Phùng Tố Y nhận ra mình đã quá lớn tiếng vội trấn tĩnh lại:” Xin lỗi, làm ngươi sợ sao?”
“Không sao, tiểu thư.”
Bước vào một quán trà khác, Phùng Tố Y nói với nhân viên phục vụ:” Mang hai thứ đồ uống mắc tiền nhất của các ngươi ra đây!”
“Vâng”, nhân viên phục vụ vui vẻ trả lời.
Không lâu sau, họ đã đem ra hai cốc trà màu sắc đẹp mắt, bóc khói nghi ngút lên. Phùng Tố Y nói với cậu:”Uống đi!”
“Vâng.”
Hạ Anh cầm lên uống một ngụm rồi đặt xuống, ngồi im lặng. Phùng Tố Y ấp úng:”Hải Duy, ta muốn nói là…ngươi phải nghe cho kĩ đó.”
Cậu khó hiểu:”Vâng! Tôi đang nghe.”
“Ta…ta…”, Phùng Tố Y mặt đỏ bừng, hai tay nắm vào nhau đặt trên đùi. Cuối cùng cô hít thở sâu cũng gồng lên được mấy chữ:” Ta…không…là chị…chị yêu em!!!”
“HẢ???” Hạ Anh tròn xoe mắt, ngây người ra:”Tiểu thư…cô nói…”
Phùng Tố Y cố bình tĩnh mà lặp lại:”Thật đấy…chị hoàn toàn là thật lòng, chị yêu em!”
“Nhưng, tiểu thư…cô là tiểu thư giàu có, tôi chỉ là một kẻ lang thang không nhà cửa, không gia đình. Yêu tôi, cô không cảm thấy…”
“Không quan tâm, chị đã yêu em từ rất lâu…thế nên, làm người yêu chị nhé!”
Phùng Tố Y mỉm cười rất tươi. Hạ Anh cảm thấy quá bất ngờ.
Theo kí ức của Hải Duy thì Hạ Anh biết rõ tính cách hai con người này, họ như nước với lửa…Dù vậy cậu cũng đâu phải là Hải Duy nên cũng không thể đồng ý được…
Hiện tại cậu chẳng biết trả lời thế nào đành cúi đầu im lặng. Tiếng nói nhẹ nhàng của Phùng Tố Y vang lên:”Chắc em bất ngờ lắm nhỉ? Không sao đâu, em không cần trả lời luôn. Chị sẽ đợi, đợi đến khi em yêu chị, chị cũng không yêu một ai khác ngoài em cả!”
Trời tối, Phùng Tố Y lái xe đưa cậu về biệt thự, trên xe hai người cũng không nói với nhau câu gì. Về nhà, vì còn việc chưa làm xong nên Phùng Tố Y lên tầng luôn. Trước khi lên, cô không quên ghé vào tai cậu thủ thỉ:”Nhớ kĩ lời chị nói nhé!”
Thật sự, Hạ Anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu nghĩ chẳng lẽ kiếp trước mình đã khổ sở như thế nên bây giờ ông trời cho sống lại còn để một đại tiểu thư yêu…
Hơn mười một giờ tối, Phùng Tố Y vừa hoàn thành xong công việc. Cảm thấy khát nước, cô mở cửa phòng để xuống nhà. Khi mở cửa, Phùng Tố Y thấy Hạ Anh đứng trước mặt, tay giơ lên chuẩn bị tư thế gõ cửa. Cửa bị mở bất ngờ, cậu có chút hoảng hốt, Phùng Tố Y mỉm cười:”Có chuyện gì muốn nói với chị à?”
Cậu gật đầu:”Có làm phiền cô không?”
“Không sao, chúng ta xuống dưới nói chuyện!”
“Vâng.”
Ngồi ở phòng khách, Phùng Tố Y tay cầm ly nước uống một ngụm, rồi đặt tay xuống nói:”Em muốn nói chuyện gì?”
“Thật ra…tôi…tôi không phải Hải Duy…”, Hạ Anh chà xát lòng bàn tay.
“Em không phải Hải Duy…thế em là ai? Anh em sinh đôi với Hải Duy?” Trái ngược với Hạ Anh, Phùng Tố Y không chút biểu tình, vẫn thản nhiên.
Cậu đáp:”Không phải… tôi chẳng có quen biết gì với Hải Duy cả…tôi tên Hạ Anh!”
Khi cậu nói xong, khóe miệng Phùng Tố Y nhếch lên để lộ nụ cười khó hiểu. “Chị biết!” – đó là suy nghĩ trong đầu Phùng Tố Y, cô nói:
– Hạ Anh sao? Tên đẹp đấy!
Cậu nói tiếp:” Ý của tôi là thân thể vẫn là Hải Duy, nhưng bên trong….. linh hồn không phải.”
“Vậy sao.”, Phùng Tố Y không có lấy một chút ngạc nhiên.
“Chuyện này xác thực rất khó làm cho người ta tin tưởng, đồng dạng thân thể nhưng linh hồn lại khác nhau, tôi cũng không biết trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao thời điểm tôi tỉnh lại thì ở trong thân thể này. Nói cách khác, Hải Duy đã chết rồi!”
Cậu thấy Phùng Tố Y nhìn mình mà mỉm cười, trong lòng cảm thấy tiếc nuối:”Tôi không phải Hải Duy, cô có còn yêu tôi không!”
“Sao lại không chứ! Em thành thật như vậy, chị vui lắm! Chị lòng vẫn không đổi, vẫn luôn yêu em!”
“Cô nói thật chứ!”
“Thật của thật luôn. Khi yêu là phải thành thực với nhau.”, ngừng một chút Phùng Tố Y tiếp tục”Em nói em đã chết!”
Cậu gật đầu.
“Vậy kể chuyện kiếp trước của em cho chị nghe được không?”
Hạ Anh ánh mắt lộ ra thần sắc ưu thương, bên tai nghe từ “Kiếp trước…” mà cúi đầu rưng rưng:
– Tôi đã từng có cuộc sống hạnh phúc bên gia đình…nhưng chỉ ngắn ngủi có bảy năm… Bảy tuổi thì bị cha bán đi để trả nợ mà lại không hề biết…Trong suốt mười năm tôi vẫn ấp ủ một hy vọng mong manh rằng “Cha sẽ cứu con”… quả thực tôi đã gặp lại ông ta…tôi đã rất vui mừng cảm giác có thể quên đi mọi đau đớn mà bản thân phải chịu trong suốt mười năm… Tuy nhiên chỉ được trong giây lát, có lẽ ông ta không nhận ra tôi, bởi tôi lúc đó là kẻ ăn mày tàn phế bẩn thỉu…ông ta bỏ đi rồi nói với tôi một câu “Thật bẩn thỉu!”… Sau đó tôi đã biết ông ta đã bán tôi đi…Mọi hy vọng đã bị dập tắt, cảm giác tuyệt vọng lên tới tột cùng…Và rồi…tôi…
Nói đến đây, lệ từ hốc mắt cậu chảy ra. Nước mắt chảy rất nhiều, ướt hết cả khuôn mặt cậu. Cậu nhanh chóng dùng tay gạt nước mắt. Bất ngờ Phùng Tố Y ôm cậu vào lòng, tay phải nhẹ nhàng xoa đầu cậu, vỗ về:”Cứ khóc đi, không sao nữa rồi! Chị hứa đây sẽ là lần cuối cùng chị để em khóc, sẽ không có lần sau. Em quên hắn đi, hắn không xứng là cha em. Chị là người thân duy nhất của em, cũng là người yêu em. Cứ ở lại đây, chị sẽ bảo vệ em!”
Cậu không nói gì. Những lời nói dịu dàng đó đã chạm tới đáy lòng cậu. Cậu khóc òa lên ôm lấy Phùng Tố Y. Cậu khóc rất lâu, Phùng Tố Y dùng khăn tay lau nước mắt cho cậu.
“Tên em là Hạ Anh?”
Cậu gật đầu.
“Chị có thể gọi em là Tiểu Anh không?”
“Được, tiểu thư.”
“Em không cần gọi chị như vậy đâu. Gọi chị là Y Y!”
“Như vậy không được… Gọi Tố Y nhé!”
“Được rồi!”
Ngẫm nghĩ một chút, Phùng Tố Y biểu tình nghiêm túc hỏi:”Tiểu Anh, em thực sự không nhớ chị sao?”
“Nhớ…chị muốn tôi nhớ chuyện gì!”
Phùng Tố Y thở dài:”Thôi quên đi! Tiểu Anh này, em đã kể chuyện kiếp trước của em cho chị. Vậy bây giờ em muốn nghe chuyện kinh dị không?”
Cậu có chút sợ hãi:”Chuyện kinh dị?”
Phùng Tố Y mỉm cười:”Là chuyện hồi nhỏ của chị!”
Hạ Anh do dự nhưng cũng gật đầu…
Một quá khứ kinh hoàng sắp được mở ra…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!