Niên Hàn Nặc Tuyết - Chương 6: Hoa Hạnh đào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Niên Hàn Nặc Tuyết


Chương 6: Hoa Hạnh đào


Bình thường Quan Văn Quân luôn đợi Niên Tuyết ở trạm xe buýt nhưng hôm nay là ngày cuối cùng luyện tập nên anh đành đi sớm để tập. Niên Tuyết cũng thông cảm nên không nói chuyện này cho ba mẹ của Văn Quân biết.
Hôm nay Niên Tuyết đến trường trễ hơn mọi ngày làm Vương Tiểu Hải cảm thấy khó hiểu. Lúc cô bước vào lớp cũng là lúc vào lớp, Niên Tuyết vội vào chỗ rồi đứng dậy chào giáo viên.
Đến giờ nghỉ, cô và Vương Tiểu Hải vào nhà ăn tìm chỗ ngồi. Thấy chỗ trống, cô vội chạy đến giành chỗ rồi nhờ Tiểu Hải mua đồ cho mình. Trong lúc đợi có vài người đến bắt chuyện với Niên Tuyết, cô chỉ trả lời đơn giản và mỉm cười nhẹ.
Tính cách của Niên Tuyết không phải khó gần nhưng cũng không quá dễ dãi. Có lẽ ai đó bước ngang qua cô sẽ nhìn thấy bề ngoài cô trông có vẻ như lúc nào cũng hòa đồng. Bởi vì trong mắt của mọi người, cô là một số ít những người hoàn toàn được công nhận về vẻ ngoài.
“Niên Tuyết nhìn gần hay xa đều rất khuynh thành.” Đó là biệt dành của mọi người dành cho cô.
Bề ngoài nóng bên trong lạnh, cô nghĩ mình luôn như vậy. Niên Tuyết đôi khi có cảm giác như mình luôn sống ngược với người khác và không ai có thể hiểu cả, kể cả Quan Văn Quân. Từ khi chết đi sống lại, trùng sinh về tuổi mười bảy, cô nhận ra trong tim mình bỗng dưng nhẹ hẳn lên khi đã quên hoàn toàn Quan Văn Quân và chấp nhận coi anh như một người anh trai.
Cả buổi tối hôm qua, sau khi thoát được “Lục ca” và được người kia cứu. Cô đã suy nghĩ rất kĩ về chuyện của mình, những khuất mắc và rắc rối đã xảy ra trước thời gian mình quyết định ra đi.
Niên Tuyết đang chìm trong suy nghĩ của mình đột nhiên trước mắt xuất hiện lon cola. Cô bất ngờ dời mắt nhìn chủ nhân lon cola đó, là một gương mặt quen thuộc. Trong ký ức của Niên Tuyết kia, thời niên thiếu của cô đã từng có sự tồn tại của người này.
Lăng Tiền Húc nhìn cô mỉm cười lộ hàm răng trắng, gương mặt điển trai nổi bật giữa phòng ăn làm cho bao nhiêu người quay lại nhìn. Trong mấy giây bất động, Niên Tuyết chợt nhận ra đây là bạn trai cũ của cô ở kiếp trước.
Niên Tuyết nhớ không lầm ngay từ khi vào trường này Lăng Tiền Húc đã thông báo rằng hắn sẽ theo đuổi cô nhưng lại bị cô không được chú ý đến bởi khi đó trong mắt Niên Tuyết chỉ có một mình Quan Văn Quân. Đến khi Văn Quân ra trường, Niên Tuyết vì thấy Tiền Húc quá rắc rối nên đành đồng ý hẹn hò cùng hắn nhưng đến hai tháng thì đường ai nấy đi.
Lăng Tiền Húc vốn mang tiếng là con nhà giàu nhưng không hống hách, trái ngược lại vô cùng thân thiện và hòa đồng. Học lực tuy không quá nổi bật nhưng ngoại ngữ luôn được đánh giá cao. Nhan sắc thì thuộc top của trường, nhắc đến Lăng gia thì ai cũng nghĩ đến Lăng Tiền Húc.
Có lần nghe mọi người tám chuyện, bọn họ nói Lăng Tiền Húc là con người như thế nào thì một khi đã gặp được Niên Tuyết thì bản tính cũng phải thay đổi.
Bản thân Niên Tuyết không ưa tên công tử bột này, lại càng không thích Lăng Tiền Húc khi cậu công khai theo đuổi mình. Nhưng cô nghĩ lại, nếu như có thể yêu Lăng Tiền Húc và được Lăng Tiền Húc yêu đó là may mắn của cô. Cho dù cô có không ưa gì Lăng Tiền Húc nhưng vẫn cảm thấy mình may mắn khi được Lăng Tiền Húc theo đuổi.
Niên Tuyết nhìn Lăng Tiền Húc đang cười với mình, cô điềm tĩnh, giọng đều đều nói: “Tớ không thích cola.”
Lăng Tiền Húc mặt dày lên tiếng: “Vậy cậu thích tớ hả?”
Thẳng tính quá cũng là một thứ khiến người đối diện không có cảm tình tốt với mình, cho dù đã từng là bạn trai cũ nhưng Niên Tuyết vẫn không ưu tính này của Lăng Tiền Húc. Cô nhíu mày: “Thần kinh.”
“Niên…”
“Tiểu Hải, để tớ bưng phụ cho.”
Vừa mới mở miệng thì cậu đã bị Niên Tuyết chặn lại. Niên Tuyết đứng dậy đi đến chỗ Vương Tiểu Hải đang lây hoay với hai khay đồ ăn rồi bưng hộ một khay. Vương Tiểu Hải cười tươi, cảm ơn cô rồi cùng cô về chỗ.
Lăng Tiền Húc đứng nhìn người con gái kia đang bưng khay đồ ăn về chỗ ngồi, cậu liền ngồi xuống rồi đợi cô. Niên Tuyết không tức giận khi nhìn thấy Lăng Tiền Húc ngồi xuống chỗ mình với lại còn chán ghét chặc lưỡi rồi nhìn xung quanh.
Nhưng đây là giữa giờ trưa nên phòng ăn hiện giờ rất đông, không còn một trống. Niên Tuyết vừa thấy tiếc tức ruột khi đứng dậy. Thấy hắn chiếm nguyên một bàn, cô không chịu được nên đành đi đến.
“Cậu không ăn gì thì đừng có giành bàn của người khác như vậy.”
Lăng Tiền Húc vốn biết trước cô sẽ quay lại nên khi nhìn thấy cô, hắn vô cùng vui vẻ: “Tớ không giành, tớ chỉ đang giữ bàn giúp cậu thôi mà.”
Niên Tuyết đặt khây đồ ăn xuống, biết ý nên Lăng Tiền Húc ngoan ngoãn nhích qua chừa lại một chỗ lớn rồi nhìn cô: “Ngồi đi.”
Thấy cô im lặng, người ngoài chuyện như Vương Tiểu Hải rốt cuộc cũng vào chỗ đối diện Lăng Tiền Húc và nhẹ nhàng cười với cô: “Ngồi xuống đi Niên tiểu thư, giờ này cũng hết chỗ rồi.”
Nể mặt Vương Tiểu Hải nên cô ngồi cạnh Tiểu Hải, cho dù có thiện cảm đến mấy nhưng cô vẫn không ưa Lăng Tiền Húc này.
Vương Tiểu Hải và Lăng Tiền Húc đều là cung song tử nên rất thích nói chuyện, hơn nữa cả hai đều rất hợp nhau nên nói khá nhiều. Bên cạnh đó thì Niên Tuyết lại trái ngược với hai người này, cô rất ít khi nói chuyện trong lúc ăn.
Một lúc sau, bọn họ gần ăn xong thì thấy Quan Văn Quân từ xa thông thả tiến lại gần. Gương mặt đặc biệt điển trai và mạnh mẽ nên Văn Quân cũng được nhiều người trong trường biết đến. Lăng Tiền Húc thấy Văn Quân đi đến nên lén lút nhìn Niên Tuyết, thấy cô vẫn điềm tĩnh nên trong lòng thấy kỳ lạ.
Quan Văn Quân bước đến bàn của bọn họ, Niên Tuyết theo tính cách của một người em gái lo lắng cho anh trai mình nên hỏi: “Anh ăn gì chưa?”
Văn Quân vui vẻ trả lời: “Ăn rồi.”
Anh nói tiếp: “Hôm nay quản lý đội bóng có chút lòng hảo tâm nên đã đãi bọn anh một bữa coi như lấy tinh thần mai thi đấu.”
Nói xong, anh nhìn sang Lăng Tiền Húc rồi tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện Niên Tuyết. Sau đó quay sang hắn rồi trách móc: “Quản lý lẫn thầy phụ trách đang tức giận vì cậu bỏ đi nửa chừng đó, lát vào xin lỗi họ đi.”

Lăng Tiền Húc nghe xong liền xoa đầu, còn Vương Tiểu Hải thì đứng dậy vội vàng nói: “Tớ quên mất là vừa nãy cô hiệu trưởng có nhờ tớ, thôi tớ đi trước nhé!”
Vừa dứt lời, Vương Tiểu Hải đã rời đi một cách nhanh nhẹn. Còn Lăng Tiền Húc thì nói rằng cần phải đi công chuyện nên đi trước, cho nên trên bàn chỉ còn mình cô và Quan Văn Quân.
“Mai bọn em có dự định gì không?”
Nghe thấy tiếng Quan Văn Quân, cô suy nghĩ hình như mai là thứ bảy cũng là ngày thi đấu bắt đầu. Niên Tuyết nheo mắt cười: “Có, ngày mai bọn em dự tính đi xem anh thi đấu.”
Con người của Quan Văn Quân có tính khó hiểu là muốn mời nhưng lại ngại, cho nên cô luôn trêu chọc anh về khoảng đó. Quan Văn Quân nhận ra liền gãi đầu ngượng ngùng rồi đứng dậy bảo: “Gần vào lớp rồi, đi thôi.”
Cả hai đều cùng đi, trong lúc Niên Tuyết đang nói về một chuyện gì đó thì Quan Văn Quân chợt thấy mu bàn tay của Niên Tuyết có băng keo cá nhân nên đành hỏi: “Tay làm sao thế?”
Cô hơi giật mình rồi điềm tĩnh mỉm cười nói: “Không sao cả, hôm qua không cẩn thận vấp phải cục đá thôi.”
Niên Tuyết có một ưu điểm đó là một khi cô nói dối thì không ai biết đó là nói dối cả, kể cả Quan Văn Quân hay Vương Tiểu Hải cũng không nhận ra. Cho nên khi nghe vậy, anh cũng chẳng thấy kỳ lạ mà nói chuyện lại chủ đề ban đầu.
Gần đến lúc tạm biệt, Văn Quân quay lại nói với Niên Tuyết: “Sáng nay mẹ anh nói đêm qua có người bị cưỡng hiếp nên bảo hôm nay nhất định phải hộ tống em về. Cho nên sau khi học xong nhớ chờ anh.”
Cô giật mình như bị nói trúng điểm yếu rồi gật đầu. Đến giữa hai dãy, cô và anh tạm biệt nhau rồi ai nấy đều vào lớp học.
….
Chuông ra về vang lên, Niên Tuyết ra khỏi phòng học rồi đi thẳng đến sân vận động. Trên đường đi có đi ngang qua bản tin, xem đồng hồ rồi nghĩ rằng hôm nay ra sớm hơn thường lệ nên chắc sẽ đợi Quan Văn Quân tập xong rồi mới về. Thay vì đợi nên cô nghĩ thà xem bản tin trong trường còn hơn đợi anh.
Cô lướt mắt một lần qua tấm bảng rồi để ý một tờ báo được dán ở một góc khá xa so với các thông tin khác, tuy không nổi bật về hình thức nhưng nội dung lại cuốn hút cô. Người viết chắc chắn không phải là người giỏi văn, hơn nữa lại thiên về các môn tự nhiên hơn nên lời văn có chút cứng ngắt.
Nội dung chỉ mới về các vấn đề hiện nay của tuổi trẻ và một số kiến thức cần phải tự bảo vệ bản thân, phía dưới còn có một bài đồng dao.
Vương Tiểu Hải vừa mới nãy bị thầy giữ lại nên ra về trễ hơn mọi người, thấy Niên Tuyết cứ nhìn chầm chầm vào một tờ bản tin liền tò mò đến đọc thử.
Đọc xong, Vương Tiểu Hải lên tiếng: “Là đàn anh bên khối tự nhiên viết đó.”
Niên Tuyết giật mình nhìn Vương Tiểu Hải: “Giật cả mình.”
Vương Tiểu Hải vui vẻ nheo mắt cười: “Mình nghe nói người viết là một đàn anh học rất giỏi các môn tự nhiên nhưng không hiểu tại sao anh ấy lại đồng ý viết về văn học.”
Mắt cô nhìn tờ bảng tin được dán ở một góc khá khuất, cứ như người viết muốn cho một ai đó đọc chứ không dành cho tất cả mọi người đọc. Cô cẩn thận đọc từng chữ một, lời văn có chút khô khan hơn nữa lại đảo lộn cấu trúc khiến bài văn không mấy là hoàn hảo nhưng nhìn chung với một người vốn giỏi tự nhiên bây giờ lại đi viết văn kỳ thực như vậy là quá hoàn hảo rồi.
Niên Tuyết có chút ghen tỵ với người được người đàn anh kia muốn đọc, cô cảm thấy người đó là người may mắn nhất sau khi đọc bài văn này. Bởi vì ở dưới phía gốc cuối cùng của tờ thông tin có một loài hoa.
Là hoa Hạnh đào.
Niên Tuyết có hứng thú với ngôn ngữ của hoa nên biết nó có ngôn ngữ như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, mẹ Niên Tuyết là một người làm về thực vật và lai giống hoa nên cô cũng khá hứng thú. Bà nói rằng ba của cô đã từng bất chấp học thuộc hơn một trăm ngôn ngữ loài hoa để tỏ tình với bà.
Mẹ cô nói tình yêu của hai người như hoa Quỳnh bởi cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Cô mỉm cười quay lại nhẹ nhàng nói với Vương Tiểu Hải: “Đàn anh này cũng rất tâm lý đấy chứ!”
Vương Tiểu Hải nhìn cô khó hiểu: “Lời văn quá khô, hơn nữa còn có bông hoa, tớ không tin đàn anh này là thẳng.”
Niên Tuyết nghe xong liền cười lớn nhưng vẫn chú ý đến tờ báo kia. Có lẽ anh ta đã rất cố gắng, tuy không biết anh ta cố ý hay vô ý chọn loài hoa này nhưng cô vẫn cảm thấy ý nghĩ của loài hoa rất hợp cho vị trí và lời văn.
Hoa Hạnh đào.
“thầm lặng” hoặc ” mỏi mòn”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN