Đại Đạo Triêu Thiên
Chương 16: Ta nhìn lầm ngươi
Liễu Thập Tuế rời khỏi nhai bình, đi tới chu phong, không còn trở lại.
Hình ảnh cuối cùng mà hắn lưu lại là khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà có chút ửng đỏ cùng với cặp mắt bởi vì không nỡ mà tràn đầy nước mắt.
Chỉ có Tỉnh Cửu nhìn thấy hình ảnh này, nhưng rất nhanh hắn đã đem chuyện này quên mất.
Tựa như câu nói mà hắn nói với Liễu Thập Tuế, đại đạo dài dòng, người không thể nào nhớ được toàn bộ quá khứ, cũng không cần nhớ làm gì.
Từ góc độ này mà nói, hắn đúng là người tu đạo trời sinh.
Sau khi Liễu Thập Tuế rời đi, Tỉnh Cửu vẫn trải qua cuộc sống như trước, chẳng qua là trải giường chiếu xếp chăn hiện tại cần tự mình làm, trong viện lộ vẻ có chút vắng lạnh, điều này làm cho hắn dùng mấy ngày thời gian mới một lần nữa quen thuộc.
Các ngoại môn đệ tử trên nhai bình châm chọc hắn, trong khoảng thời gian này một lần nữa trở nên nhiều hơn.
Liễu Thập Tuế vào nội môn, nhưng hắn vẫn còn ở nơi này, cho dù là ai đến xem, cũng là chuyện đáng ngại ngùng.
Nhưng Tỉnh Cửu không hề có cảm giác gì, vẫn ở trong tiểu viện, trầm mặc hướng cái đĩa sứ kia bỏ cát, mỗi ngày cũng chỉ hai ba viên mà thôi.
Không phải là hắn am hiểu nhẫn nại, mà là hắn không thèm để ý.
Nhưng Lữ Sư lại không nhịn được, một đêm khác lại lần nữa đi tới tiểu viện.
Hắn dùng kiếm thức cẩn thận tra xét tình huống của Tỉnh Cửu một lần nữa, phát hiện trong cơ thể Tỉnh Cửu vẫn không có đạo chủng, không khỏi rất thất vọng.
Không có đạo chủng, kinh mạch không sinh, làm sao có thể hấp thụ thiên địa nguyên khí?
Không có chân nguyên, đạo chủng làm sao có thể biến thành đại thụ chọc trời, kết thành kiếm quả?
Đến bây giờ hắn đã xác định, Tỉnh Cửu cũng không phải là đệ tử mà các sư trưởng chư phong thu nhận từ trước.
Tỉnh Cửu có thể chỉ điểm đồng môn tu hành, nguyên nhân hoàn toàn là nhờ trí thức cùng ngộ tính quá mức ưu tú.
“Từ hư vô mà thôi diễn, lại có thể đúng đến chin phần mười, xem ra gia thế của ngươi quả nhiên bất phàm.”
Lữ Sư nhìn hắn nói: “Tin tưởng nhà ngươi trong thành Triều Ca cũng không phải thế gia bình thường.”
Tỉnh Cửu nói: “Trong nhà có không ít tàng thư.”
“Văn chương cuối cùng không thực tiễn, lý luận về đại đạo cũng chẳng ích gì, trừ phi ngươi chỉ muốn dùng để học, không chịu luyện thể cực khổ, không mong có thể tiến vào Bão Thần cảnh, như vậy cuối cùng chính là công dã tràng mà thôi.”
Lữ Sư thở dài, nói: “Ta nghĩ thời gian rất lâu, nếu như ngươi kiên trì như thế, ta có thể đề cử ngươi đi một chỗ làm chấp sự, nơi đó mỗi ngày làm việc chính là sửa sang điển tịch, thâm nghiên học vấn, hẳn là rất thích hợp với ngươi.”
Tỉnh Cửu biết hắn nói tới Thích Việt phong, ngọn núi này chuyên môn cất giấu kiếm quyết chân pháp của Thanh Sơn Tông, từ trong sách vở mà tìm kiếm đại đạo.
Lữ Sư nói tiếp: “Ở nơi đó ngươi cũng có thể lập công vì tông môn, thậm chí được thưởng tiên dược, kéo dài tuổi thọ, chẳng qua không có tư cách truyền cho chân kiếm, bất quá… Dù sao chí của ngươi không ở nơi này.”
Tỉnh Cửu có chút bất ngờ, không ngờ đối phương sẽ thật sự quan tâm chính mình, vì mình an bài một cái đường lui thoạt nhìn quả thật rất thích hợp.
Bất quá dĩ nhiên hắn sẽ không đáp ứng, hắn không thích Thích Việt phong, hơn nữa qua một năm nữa hắn sẽ rời khỏi nơi này.
…
…
Lại một mùa xuân nữa đã đến, tơ liễu bay khắp trời.
Cách kỳ hạn ba năm đã qua hơn phân nửa, các ngoại môn đệ tử ở Nam Tùng đình càng thêm khẩn trương, mỗi thời mỗi khắc đều chăm chỉ tu hành, ở trên nhai bình cũng có thể nhìn thấy từng đạo khói trắng bốc lên.
Hôm nay tuyệt đại đa số đệ tử đều đã tiến vào cảnh giới Bão Thần, như Tiết Vịnh Ca mấy người, thậm chí đã thấy được khả năng linh hải viên mãn
Chỉ có số rất ít người quá mức ngu dốt hoặc là lười nhác thì không thấy bất cứ hy vọng nào.
Dĩ nhiên, người có cơ hội tiến vào Thanh Sơn Tông tu hành lại vẫn lười nhác như cũ, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một người mà thôi.
“Ngươi tìm ta làm gì?”
Lữ Sư nhìn Tỉnh Cửu đứng trước mặt mình nói.
Hắn đối với chuyện Tỉnh Cửu không hề có ý chí tiến thủ đã hoàn toàn, mặc dù đối phương cực kỳ hiếm thấy mới rời tiểu viện tới kiếm đường để tìm mình, cũng không thể dâng lên chút hứng thú nào.
“Ta chuẩn bị rời đi.” Tỉnh Cửu nói.
Lữ Sư nâng chung trà lên đang chuẩn bị uống một ngụm, bỗng nhiên nghe được lời này, tay cứng lại ở giữa không trung.
Hắn đã sớm từ bỏ Tỉnh Cửu, nhưng… dù sao vẫn còn có chút tích tài cùng với không cam lòng, cho nên mới không đem Tỉnh Cửu trục xuất sơn môn, nhưng nếu như đối phương muốn từ bỏ thì sao? Ngay cả bề ngoài không còn lý tưởng cũng không muốn thì sao?
Lữ Sư cảm thấy không thú vị, cười khổ nói: “Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?”
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút nói: “Về việc sẽ tới ngọn núi nào hiện tại ta cũng chưa chắc chắn.”
“Bản thân ngươi muốn đi đâu, bất kể là thôn nhỏ kia hay là Triều Ca, cuối cùng cũng là chuyện của ngươi… Chậm đã!”
Lữ Sư bỗng nhiên tỉnh lại, hỏi: “Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta nói ta còn chưa nghĩ tới chuyện mình sẽ đi ngọn núi nào.”
Lữ Sư có chút không xác định hỏi: “Ngươi muốn nói Cửu Phong ư?”
Tỉnh Cửu nói: “Đúng vậy, ta chuẩn bị tiến vào nội môn.”
Lữ Sư có chút hoài nghi tai của mình, nói: “Ngươi biết mình đang nói gì sao?”
“Linh hải của ta cơ bản đã được lấp đầy, Bão Thần cảnh có thể coi như là viên mãn.”
Hồi tưởng quá trình hai năm qua không ngừng minh tưởng ngày đêm, không ngừng thu nạp thiên địa nguyên khí, cho dù là Tỉnh Cửu cũng có chút cảm khái.
Lữ Sư hoàn toàn không tin chuyện này, tâm niệm vừa động muốn sử dụng kiếm thức bao phủ lấy thân thể của Tỉnh Cửu, chuẩn bị sẵn sàng, một khi vạch trần là Tỉnh Cửu nói dối, sẽ dùng môn quy dạy dỗ hắn một phen.
Hắn lúc này thật sự có chút tức giận.
…
…
Ba một thanh âm vang lên.
Chén trà rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.
Nước trà làm ướt mặt đất, càng không ngừng tỏa ra hơi nước, tựa như đỉnh đầu đám đệ tử chăm chỉ tu hành trong rừng cây dâng lên khói trắng.
Lữ Sư nhìn Tỉnh Cửu, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng khó tin.
Kiếm đường hoàn toàn an tĩnh.
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
Lữ Sư có chút tâm thần hoảng hốt, thanh âm khẽ run nói: “Ta không nhìn lầm chứ?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi không nhìn lầm.”
Một thời gian dài vô cùng trầm mặc.
Trên mặt đất nước trà dần dần nguội lạnh, không còn hơi nóng toát ra nữa.
Lữ Sư cũng rốt cục đã tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt nhìn Tỉnh Cửu vẫn giống như đang nhìn thần tiên, trong lời nói mang theo xin lỗi cùng hối hận: “Thì ra là… Ta đã nhìn lầm rồi.”
Tỉnh Cửu vỗ vỗ vai của hắn, nói: “Đây không phải lỗi của ngươi.”
…
…
Một đạo kiếm quang chiếu sáng nhai bình, xuân phong ấm áp trở nên lạnh lẽo hơn đôi chút.
Tích Lai phong tiên sư ngự kiếm tới.
Nhìn hình ảnh này, các đệ tử vội vàng dừng tu luyện, tụ tập đến trước kiếm đường.
Tất cả mọi người đều đoán được, nhất định là có đệ tử muốn tham gia nội môn khảo hạch, không khỏi có chút kích động cùng hưng phấn.
Ai sẽ trở thành đệ tử nội môn thứ hai của Nam Tùng đình sau Liễu Thập Tuế đây?
Có người cho là Nhạc Lãng quận Nguyên sư huynh, có người suy đoán có thể là thiên phú kém hơn đôi chút Ngọc Sơn sư muội.
Mà phần nhiều đệ tử cho là, người kia không thể nghi ngờ hẳn là Tiết Vịnh Ca.
Song kế tiếp các đệ tử phát hiện ba người mà bọn họ thảo luận đều ở bên người, cũng không ở trong kiếm đường.
Sắc mặt Tiết Vịnh Ca có chút âm trầm, hắn cách Bão Thần cảnh viên mãn đã rất gần, vốn cho rằng mình sẽ trở thành người thứ hai của Nam Tùng đình sau Liễu Thập Tuế, ai có thể ngờ được lại bị người khác đoạt trước.
Hắn quan sát cửa vào kiếm đường, ở trong lòng oán hận nghĩ tới, rốt cuộc là ai trong ngày thường che giấu giỏi như vậy, lại không có nửa điểm phong thanh nào hết.
Gió phất bạch y, ở dưới sự hướng dẫn của Lữ Sư, Tỉnh Cửu đi vào kiếm đường.
Nhìn hình ảnh này, mọi người khiếp sợ không cách nào nói thành lời.
Bọn họ biết Tỉnh Cửu rất thông minh, ngộ tính rất cao, nhưng cũng rõ ràng người này không có lòng tiến thủ, lười biếng dị thường, có ai từng gặp hắn luyện công một lần nào chứ?
Người như vậy lại có thể Bão Thần cảnh viên mãn ư? Lại có tư cách tham gia nội môn khảo hạch?
Sắc mặt Tiết Vịnh Ca trở nên dị thường khó coi.
Nếu như là vị ngoại môn đệ tử khác chợt có kỳ ngộ, đoạt trước một bước, mặc dù hắn sẽ tức giận, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.
Nhưng người kia lại là Tỉnh Cửu mà hắn từ trước đến giờ không them để ý?
“Điều này sao có thể!”
Hắn căm tức hô: “Hắn làm sao có thể lấp đầy linh hải? Lữ Sư rốt cuộc có tra rõ ràng hay không chứ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!