Đại Đạo Triêu Thiên - Chương 45: Ta sợ không còn kịp nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Đại Đạo Triêu Thiên


Chương 45: Ta sợ không còn kịp nữa



Sơn đạo của Thần Mạt phong rất hẹp, hơn nữa rất cũ nát, thềm đá cao thấp không đồng nhất, có nhiều chỗ thậm chí ngay cả thềm đá cũng không có.

Cảnh Dương chân nhân vốn không mấy khi hạ sơn, nơi này lại không có đệ tử, cứ cách mấy năm, Chưởng môn mang theo trưởng lão tới Thần Mạt phong thỉnh an cũng ngự kiếm mà đi, sơn đạo không người đi lại, tự nhiên lâu năm không được tu sửa rồi.

Càng đi vào sâu trong Thần Mạt phong, sơn đạo càng cũ nát, cấm chế kiếm trận càng thêm cường đại.

Dù cẩn thận tỉ mỉ đến như thế nào, vết thương trên người Triệu Tịch Nguyệt cũng càng ngày càng nhiều, máu tươi dần dần nhuộm đỏ cả áo.

Kiếm ý thối thể không đủ làm cho nàng tránh né tất cả hung hiểm trong kiếm trận, cũng không cách nào hoàn toàn né tránh khỏi kiếm ý.

Tỉnh Cửu chắp hai tay đi sau lưng nàng.

“Ta mệt.” Hắn nói.

Triệu Tịch Nguyệt dừng bước, khoanh chân mà ngồi, thu nạp thiên địa nguyên khí, hồi phục tinh thần.

Không biết qua bao lâu, nàng mới mở mắt ra.

“Tại sao ngươi lại muốn đi theo ta?”

Nàng nhìn Tỉnh Cửu một cái, xác nhận trên người của hắn không có bất kỳ vết thương nào: “Bây giờ nhìn lại, ngươi hoàn toàn có thể không cần đi theo ta.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta nói rồi, chẳng qua chỉ tò mò.”

Lúc nói chuyện, hắn không nhìn nàng, mà nhìn đĩa sứ trước mắt, trong tay nhặt một hạt cát, đang suy tư xem nên đặt ở nơi đâu.

Nhìn hạt cát trong đĩa sứ tổ hợp chung một chỗ, nghĩ tới không gian Thần Mạt phong bị kiếm ý xé rách, Triệu Tịch Nguyệt như có điều suy nghĩ.

Nàng đứng dậy, nhìn sơn đạo an tĩnh làm lòng người lạnh lẽo kia, trầm mặc một lát, cổ tay run lên, cầm thủ trạc biến thành kiếm tác.

Cây kiếm tác nhìn như tầm thường này ở đỉnh Kiếm Phong đã từng trói chặt Bích Hồ phong Vô Chương cảnh Tả sư thúc, tuyệt không phải vật phàm.

Tỉnh Cửu nghĩ thầm khó trách đêm đó nhìn kiếm tác có chút quen mắt.

Hắn biết Triệu Tịch Nguyệt chuẩn bị sử dụng kiếm tác dò đường, lắc đầu.

Lựa chọn này rất thông minh, nhưng không phải lựa chọn tốt.

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Tại sao?”

Tỉnh Cửu nói: “Không tới thời khắc tối hậu không nên dùng, bởi vì có người đang nhìn chúng ta.”

Thần Mạt phong có kiếm trận cấm chế, ngoài núi không cách nào thấy được hình ảnh trong núi, so với tầng mây trên Kiếm Phong càng thêm bí ẩn.

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ tới chuyện này, lại cảm thấy đi về phía trước quả thật khó khăn, cho nên mới chuẩn bị vận dụng thủ đoạn mạnh nhất chính mình giấu diếm.

Nhưng bất cứ chuyện gì sẽ luôn tồn tại trường hợp đặc biệt.

Thông Thiên cảnh đại vật có thể nhìn thấu tất cả sương mù.

Dõi mắt toàn bộ đại lục, cũng không có mấy đại vật Thông Thiên cảnh, nhưng không khéo chính là Thanh Sơn Tông lại có thể có hai vị.

Tỉnh Cửu tin tưởng hai vị này không dùng chân thân đi suối tẩy kiếm, chỉ dùng kiếm âm đưa tin, lúc này cũng có thể ở đỉnh núi của mình quan sát bên này.

Triệu Tịch Nguyệt nhớ tới hắn từng nói có thể Nguyên Kỵ Kình đã âm thầm tiến vào Thông Thiên cảnh.

Như vậy người Tỉnh Cửu cảnh giác hơn nữa phòng bị rốt cuộc là ai? Chưởng môn hay là kiếm luật sư bá đây?

Triệu Tịch Nguyệt thu hồi kiếm tác, tiếp tục hướng sơn đạo phía trước đi tới.

Lần này tốc độ của nàng đã nhanh hơn một chút, số lần bị kiếm ý cắt cũng ít đi rất nhiều, không biết cùng hạt cát tổ hợp trong đĩa sứ có quan hệ hay không.

Bóng đêm dần sâu.

“Ta mệt.”

Tỉnh Cửu lần thứ ba nói.

Triệu Tịch Nguyệt dừng bước lại, mở mắt nhìn về đỉnh núi.

Nàng đã đi thật lâu rồi, đỉnh Thần Mạt phong tựa như còn xa tận cuối chân trời.

“Ta đã đánh giá cao chính mình rồi.”

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc chốc lát, nói: “Tòa cao phong này của sư thúc tổ, làm sao có thể dễ dàng trèo lên đỉnh chứ.”

Những lời này có hai tầng ý tứ.

“Ngươi đã rất giỏi rồi.”

Tỉnh Cửu giọng nói rất bình thản nhưng mà rất chân thành.

Triệu Tịch Nguyệt ăn đan dược, tiến hành băng bó vết thương, từ thuốc cùng vật dụng đến xem, nàng đã chuẩn bị rất đầy đủ.

Tỉnh Cửu không giúp nàng làm gì, chẳng qua chỉ đứng ở một bên nhìn.

Bình tĩnh, thường thường sẽ có vẻ rất lạnh lùng.

Hắn tựa như một người đứng xem.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt tiến vào Thần Mạt phong, mọi người ngoài núi đã không cách nào thấy bọn họ.

Nếu nói cấm phong, chính là như thế, vô luận tầm mắt hay là thứ gì, cũng sẽ bị ngăn cách phía bên ngoài.

Mọi người nhìn sơn đạo vắng lạnh, đều có tâm tình bất đồng.

Huyền Linh Tông tiểu cô nương tựa vào trong ngực sư thúc, ngáp dài.

Nàng đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì không chịu rời đi.

Nàng cảm thấy đây là chuyện có ý tứ nhất chuyến đi Thanh Sơn này gặp phải, không muốn bỏ qua kết cục của nó.

Bất kể kết cục của nó là bi thương hay là vui vẻ.

Hai vị vương công đến từ Triều Ca thành trên mặt tràn ngập sầu lo, nhưng không biết đang lo lắng cho ai, nguyên nhân tại sao.

Đỉnh Thiên Quang phong, mây mù như biển, một người thân ảnh cao lớn đứng ở bên vách núi, nhìn một cái hướng khác trong quần phong.

Mặc trưởng lão từ Thần Mạt phong vội vã trở về, nhìn thân ảnh kia, khuôn mặt lo âu.

“Chưởng… Chưởng môn sư huynh… Sau đó… Lúc ngươi cứu… Tiểu cô nương kia… cũng đừng quên… Tỉnh… Tỉnh Cửu a.”

Đỉnh Thượng Đức phong, trong động thất hàn lãnh như hầm băng, Nguyên Kỵ Kình đứng ở bờ giếng sâu không thấy đáy, trầm mặc thời gian rất lâu, không biết đang suy nghĩ gì.

Trì Yến vội vã mà vào, một mặt ho một mặt đem tình hình Thần Mạt phong phương diện nói rõ ràng.

Nguyên Kỵ Kình đi tới ngoài động, nhìn biển mây dưới ánh sao cùng với tòa cô phong phá tầng mây mà ra phương xa, cười lạnh một tiếng nói: “Thật là không biết sống chết.”

Cũng không biết những lời này muốn nói Triệu Tịch Nguyệt hay là nói Tỉnh Cửu, hoặc là nói hai người bọn họ?

Đỉnh núi đang ở trước mắt, không ở phía chân trời, nhưng trên thực tế còn cách xa hơn hai ngàn trượng.

Bóng đêm thâm trầm giống như mực nước, đỉnh núi mây mù yên tĩnh, chiếu đến tinh quang, bắt mắt giống như giống như giấy trắng.

Triệu Tịch Nguyệt cả người đầy máu, trên mặt quần áo khắp nơi đều là vết kiếm, ngay cả băng vải cũng đã bị cắt nát lần nữa, nhìn rất thê thảm.

“Ngươi rất muốn biết tại sao ta nhất định phải trèo lên ngọn núi này ư?”

Nàng dựa vào một cây tùng bên đường đi ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động dừng bước lại.

Sắc mặt của nàng như tuyết trắng, ánh mắt không hề quyết đoán như trong ngày thường, có chút mỏi mệt.

Tỉnh Cửu đi tới trước người của nàng, đưa tới một chút lá cây, trong lá cây đọng chút lộ thủy trong suốt.

Trong lúc vô tình, đêm tới lúc sâu nhất, sáng sớm đã buông xuống.

Triệu Tịch Nguyệt nhận lấy phiến thanh diệp này, đưa tới miệng uống.

Tỉnh Cửu nói: “Tại sao?”

“Bởi vì ta thật sự là đệ tử thừa kiếm do sư thúc tổ chọn trúng.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn đỉnh núi nói: “Các ngươi có lẽ cho là ta nói lung tung, là kiếm cớ, nhưng đây là sự thật.”

Ở bên khe suối nàng nói mình là đệ tử thừa kiếm do Cảnh Dương sư thúc tổ chọn trúng, không có ai tỏ vẻ chất vấn đối với chuyện này, bởi vì không có ai có thể mời Cảnh Dương sư thúc tổ đã phi thăng về để van cầu chứng nhận, nhưng đúng như nàng nói, thật ra không có bao nhiêu người tin tưởng những lời này, Cảnh Dương chân nhân nhất tâm hướng đạo, mấy trăm năm qua cũng không thu đồ, tại sao phải vì nàng mà phá lệ?

Trời sanh đạo chủng đối với tu hành giới mà nói quả thật rất giỏi, đối với Cảnh Dương chân nhân mà nói lại tính là cái gì?

Tỉnh Cửu nói: “Ta tin tưởng ngươi.”

Không do dự, cũng không có suy tư, chính là bốn chữ rất bình thường.

“Cảm ơn ngươi.”

Trừ cảm tạ sự tín nhiệm của hắn, còn có nguyên nhân khác.

Nàng nói: “Nếu như không phải là ngươi, ta không đến được địa phương xa như vậy.”

Một đường đi tới, Tỉnh Cửu đã nói ta mệt rất nhiều lần.

Trên thực tế, đó cũng là thời khắc nàng đã mệt mỏi đến mức tận cùng.

Nàng không biết vì sao Tỉnh Cửu có thể phán đoán chính xác như thế, nhưng nàng rất cảm tạ hắn.

Nhìn như Tỉnh Cửu giở trò, đi theo nàng đi lại, bắt chước bộ pháp phá trận của nàng, cho nên mới không bị thương.

Nhưng Triệu Tịch Nguyệt biết không phải vậy, nguyên nhân chân chính là, hắn đối với kiếm trận trên Thần Mạt phong vô cùng quen thuộc.

Nếu như không phải muốn đi theo nàng, có thể hắn đã sớm đi lên đỉnh núi.

Nếu như không có hắn làm bạn, cùng với âm thầm chỉ điểm nhìn như rất vô tâm, một mình nàng căn bản không thể đi tới chỗ này.

Tỉnh Cửu nói: “Cho dù ngươi là người được chọn, cũng không cần gấp gáp như vậy.”

Nếu như Triệu Tịch Nguyệt chỉ lo lắng Thần Mạt phong có thể đứt mất truyền thừa, nàng hoàn toàn có thể đi Lưỡng Vong phong khổ tu ba năm nữa.

Ba năm sau Triệu Tịch Nguyệt, hẳn là mạnh hơn hiện tại rất nhiều, tiếp theo thừa kiếm đại hội lại đến thử đăng phong, cơ hội thành công sẽ lớn hơn nữa.

“Ta quả thật thực rất vội.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Bởi vì ta sợ không còn kịp nữa.”

Tỉnh Cửu nghĩ thầm chẳng lẽ ta muốn ôm ngươi ư?

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm, ta không thể nói cho ngươi biết chân chính bí mật.

Ta chỉ muốn đi đỉnh núi, xem xem thanh kiếm kia có ở đó hay không, người kia có ở đó hay không.

Nàng nói: “Ta muốn ngủ một lát.”

Tỉnh Cửu nói: “Lúc này ngủ, sẽ rất khó tỉnh lại.”

Nàng xem đỉnh núi, nói: “Ta thật sự hơi mệt chút, cũng đã quên mất là ba năm hay là bốn năm.”

Nói xong câu đó, nàng nhắm mắt lại, dựa vào cây tùng này mà ngủ, chỉ chốc lát sau đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Lông mi của nàng rất dài, một tia không rung động.

Tóc của nàng rất ngắn, theo gió khẽ loạn.

Xem ra nàng thật sự mệt mỏi.

Tỉnh Cửu ngẩng đầu nhìn về một mảnh vách núi tĩnh mịch, sinh ra chút ít hối hận.

Không phải hắn hối hận đã lựa chọn cùng tiểu cô nương cùng nhau lên núi.

Thần Mạt phong cấm chế sắp đặt quá mạnh mẽ, chính là hắn hiện tại cũng cảm thấy có chút phiền phức, thật là một việc rất lúng túng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN