Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 5 - Chương 5: Mài kiếm
Tỉnh Cửu ngồi trên Vũ Trụ Phong, rời khỏi Thần Mạt Phong, phá vân mà ra, theo mây đáp xuống trên Vân Tập trấn.
Hắn đi vào gian tửu lâu kia, chờ nước lẩu trong nồi cạn đến còn một ngón tay, xe ngựa đã đến.
Cửa sổ thủy tinh trên nóc xe đã đổi mới rồi, Cố gia sắp xếp vẫn vô cùng thỏa đáng.
Mấy ngày sau, xe ngựa đến Triêu Nam thành, Tỉnh Cửu đi tới Bảo Thụ cư, lưu lại một danh sách sau đó lần nữa rời đi.
Ông chủ Bảo Thụ cư nhìn tên những pháp bảo trong danh sách, mồ hôi ở trên mặt liên tục chảy xuống, nghĩ thầm những pháp bảo này nếu không phải bảo vật trấn phái tông phái nào đó, cũng là vật truyền kỳ chẳng biết thất truyền bao lâu, mình tới nơi nào tìm đây?
Tỉnh Cửu không ngồi xe nữa, mua chiếc nón lá, bộ hành rời khỏi Triêu Nam thành, không tới mấy ngày đã tới bên Đại Trạch.
Đại Trạch thời tiết mùa hè, cũng không như người ta tưởng tượng có gió hồ có thể làm cho thoải mái, trái lại bởi vì hơi nước bị bốc hơi lên bao phủ, có vẻ đặc biệt oi bức, dù cho không nhúc nhích cũng sẽ đầy mồ hơi, trông đáng thương như vị ông chủ Bảo Thụ cư kia vậy.
Có thể bởi vì nguyên nhân này, trên đường phố không nhìn thấy một người, chỉ có tiếng ve cùng tiếng ếch đan dệt không ngừng.
thân thể của Tỉnh Cửu mặc dù là nham tương cũng có thể ngâm mấy canh giờ, đương nhiên sẽ không bởi vì nắng nóng mà chảy mồ hôi, hắn mang nón lá đứng trên đường, lẳng lặng mà nghe tiếng ve cùng tiếng ếch, còn có những động tĩnh ẩn giấu ở phía sau thanh âm nhỏ bé này.
Thanh Sơn kiếm tu tiến vào Thừa Ý cảnh giới có thể nhận biết hết thảy âm thanh trong vòng mấy chục trượng, tỷ như côn trùng kêu hay cỏ động, năng lực cảm nhận của Tỉnh Cửu càng cường đại hơn vô số lần, nếu như không phải hắn dùng Quả Thành Tự thiền tông công pháp ngăn cách một bộ phận năng lực cảm nhận, chính là âm thanh Hàn Thiền vỗ cánh ở trong tai hắn đều có thể khủng bố như tiếng sấm sét.
Lúc này hắn mở hết ngũ thức, âm thanh trong trấn nhỏ thậm chí trong Đại Trạch nhất thời toàn bộ tràn vào trong tai.
Phía tây trong viện có mấy lão nam nhân đem chân ngâm ở trong thùng nước chơi mạt chược, ô thanh uế ngữ không dứt, ngay cả âm thanh lòng bàn tay những lão nam nhân kia cùng mạt chược ma sát hắn đều nghe rõ rõ ràng ràng, nghĩ thầm ngươi muốn hồ đồng một màu, bắt được quân yêu kê hưng phấn như thế làm gì?
Tiếp theo hắn nghe được rất nhiều tạp âm trong Đại Trạch, tất tất không ngừng, đó là tôm đang ăn bùn, cá đang ăn cỏ, sau đó đều bị cá lớn nuốt vào, cuối cùng con cá lớn tham lam kia bị một khúc mồi câu ra mặt nước, trở thành món ăn trên bàn của người đánh cá đêm nay, như vậy người đánh cá lại đang khổ cực vì ai đây?
Tỉnh Cửu mang nón lá đi ở đường phố không người cùng trong làn gió oi bức, không có vì những thanh âm này mà phát điên lên, cũng không sinh ra quá nhiều cảm khái, chỉ chăm chú mà chuyên chú tìm kiếm một tia không tự nhiên trong tạp âm giữa thiên địa này, mà chuyện này cần hắn sử dụng đến hai canh giờ ròng rã.
Trong rãnh thoát nước âm u của trấn nhỏ có một chiếc vỏ trai, âm thanh chính là đến từ nơi này.
Vỏ trai là thứ rất thông thường, tuy rằng cái vỏ trai này rất nhỏ, mặt ngoài hơi khô, nhìn tựa như là một con trai chết.
Tỉnh Cửu đi tới trước rãnh thoát nước ngồi xổm xuống, đối với con trai này nói: “Ngươi cùng với Thanh Sơn thù hận là cạn nhất, trên thực tế nếu như không phải sư huynh xúi giục, những thù hận kia có thể đều không tồn tại, ta nghĩ chúng ta có thể thương lượng một số chuyện.”
Cái vỏ trai kia hơi nhúc nhích một hồi, không có đưa ra nhiều đáp lại.
Tỉnh Cửu muốn tìm chính là Tiêu hoàng đế. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không nghĩ tới vị độn kiếm giả này lại sinh sống ở bên trong vỏ trai, nhưng nghĩ câu nói ở bên trong vỏ trai làm đạo tràng, chuyện này tựa hồ lại rất tự nhiên.
Vỏ trai chỉ là ngụy trang, chân chính bảo vệ Tiêu hoàng đế, để hắn thành công tránh thoát khỏi Thanh Sơn kiếm trận tìm kiếm vẫn là khối mai rùa kia.
Tay phải của Tỉnh Cửu coi như không có bị thương, cũng chưa chắc có thể cắt được khối mai rùa này.
Tiêu hoàng đế âm thanh từ bên trong vỏ trai vang ra: “Các ngươi vẫn luôn biết ta sinh sống ở nơi này, nhưng không có biện pháp gì với ta, ta dựa vào cái gì đem chân nhân bán cho ngươi? Lẽ nào ngươi còn có thể hứa hẹn không giết ta ư?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi hiểu lầm, ta tìm ngươi không phải vì chuyện kia, chỉ là muốn mượn ngươi mai rùa dùng một lát.”
Tiêu hoàng đế giọng nói mang theo bất đắc dĩ nói: “Ta đem mai rùa cho ngươi mượn, chẳng phải tự tìm đường chết ư?”
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, phát hiện xác thực như vậy, bất luận làm sao Tiêu hoàng đế cũng không thể đáp ứng yêu cầu của chính mình.
Hắn liếc nhìn tay phải biến hình, nghĩ thầm chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Vào lúc này, mặt hồ Đại Trạch bỗng nhiên nổi lên một trận gió to.
Tiêu hoàng đế nói chuyện tỏa ra khí tức đã kinh động Đại Trạch cường giả vẫn nghiêm mật giám thị trấn nhỏ, đối phương đang dùng phong vũ đạo pháp chạy tới.
Thanh Sơn cùng Đại Trạch quan hệ rất tốt, nhưng gặp gỡ cũng là phiền phức, Tỉnh Cửu trực tiếp xoay người rời đi.
……
……
Con trai kia có thể lẻn vào sâu trong Đại Trạch, cũng có thể trốn vào trong một giếng nước nào đó. Tiêu hoàng đế ở dưới mí mắt của Đại Trạch ẩn giấu nhiều năm như vậy, Thanh Sơn kiếm trận cũng không tìm ra hắn, chỉ cần hắn không ra cũng không có ai có thể làm gì, hơn nữa nếu như hắn không phát ra âm thanh, coi như Tỉnh Cửu cũng không có cách nào tìm ra hắn.
Tỉnh Cửu ở trong hồ nước cất bước về phía trước, phất tay xua tan những rong rêu cùng cá nhỏ vô tri gây phiền lòng, nghĩ tới trước khi đi vào Đại Trạch cuối cùng nghe được tiếng chúc mừng hồ bài, nghĩ thầm nguyên lai những phàm nhân kia chơi chính là khánh thành mạt chược, chẳng trách lấy được yêu kê lại cao hứng như thế.
Đại Trạch cực kỳ rộng lớn, nước cũng cực sâu, càng đi vào sâu, ánh sáng mặt trời càng ngày càng nhạt, rong thưa dần, biến thành cát đá hoang vu, cá nhỏ vô tri cũng dần bị cá lớn, quái thú xấu xí hung mãnh thay thế. Làm Tỉnh Cửu đi tới trung tâm Đại Trạch sâu chừng trăm trượng, đáy hồ đã không hề có một chút ánh sáng, hắc ám giống như màn đêm, đương nhiên chuyện này không mang đến bất luận ảnh hưởng gì cho tầm mắt hắn, khi con thiên ngân dị chủng giao lấp lánh ánh bạc xa xa bơi tới, hắn rất sớm đã dừng bước.
Hắn bất động tựa như một khối đá thực sự, không có khí tức cũng không có mùi vị, không có cảm giác còn sống, không cần nói là thiên ngân dị chủng giao, coi như là thần thú cấp cao hơn đều rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn, ngoại trừ Thương Long cùng Thi Cẩu loại này đặc thù tồn tại.
Dĩ vãng rời khỏi Thanh Sơn hắn cũng sẽ mang theo Lưu A Đại, đó là bởi vì hắn biết mình sẽ gặp phải phiền toái rất lớn, đối thủ rất mạnh, lần này rời Thanh Sơn hắn là muốn trị thương, đương nhiên sẽ không đi trêu chọc những cường địch kia, không người nào có thể phát hiện sự tồn tại của hắn, tự nhiên cũng không có phiền phức.
Mấy ngày sau, hắn từ trong hồ đi ra, nước từ trên nón lá, trên y phục liên tục chảy xuống, ướt nhẹp mặt đất dưới chân.
Nơi này đã là bờ bắc bên ngoài Đại Trạch mấy trăm dặm, trong nước dầy đặc cỏ lau màu xanh, phía trước là rừng cây rậm rạp, không có một dấu vết của con người.
Tỉnh Cửu tâm ý khẽ động, kiếm hỏa từ trong thân thể lan tràn mà ra, cấp tốc sấy khô nước trên người, nhưng quên mất chính mình còn mang nón lá.
Nón lá hóa thành khói xanh biến mất, mặt hắn liền lộ ra.
Mấy chục con sa ẩu từ trên hồ xoay quanh mà về, chuẩn bị trở xuống bắt ếch trong cỏ lau, bỗng nhiên nhìn hắn trên bờ cát, bị kinh sợ há mồm làm cho cá nhỏ rơi xuống như mưa.
Tỉnh Cửu đưa tay chặt đứt hơn mười cây cỏ lau, tựa như kết tóc cho Triệu Tịch Nguyệt, làm cái mũ đơn sơ đội lên đầu.
Bóng dáng của hắn biến mất ở trong rừng cây.
Không ai biết hắn đã tới nơi này, càng không có người biết hắn sẽ đi nơi nào, dù là quỷ bên trong Thanh Sơn cũng không biết.
……
……
Sau đó hơn mười ngày, Tỉnh Cửu một đường hướng bắc, liên tục tìm kiếm phương pháp chữa thương.
Bên trong Quả Thành Tự, Độ Hải tăng liều mình một chiêu nhìn như tầm thường, nhưng nếu là thủ đoạn lôi đình của Thái Bình chân nhân, tự nhiên sẽ phi phàm.
Ở trong lữ đồ đi tới phía bắc, Tỉnh Cửu rất ít nghỉ ngơi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cắn mấy cái gió núi, uống chút nước sương.
Hắn sẽ không cảm giác được khát, chỉ là muốn làm chút việc ứng với hoàn cảnh, để cho mình có vẻ càng như một vị tiên nhân, nghe nói vận may của tiên nhân sẽ không quá kém,
Hắn đem tiền nhân động phủ mình còn nhớ cùng với đánh dấu trong bút ký của sư huynh tìm toàn bộ, lại đi tới mấy toà quáng thạch rất nổi danh, đều không có thu hoạch gì.
Theo thời gian trôi đi, hắn cảm giác tay phải của mình càng ngày càng khó coi.
Mặc dù biết đây là ảo giác, nhưng hắn vẫn không cách nào chịu nổi.
Một đêm nào đó, hắn đứng bên vách đá ngắm sao trong bầu trời đêm, trầm mặc nghĩ nếu như vật kia bên trong Triều Ca thành cũng không trị hết được vết thương, vậy phải làm thế nào?
……
……
Đi tới Triều Ca thành, giữa hè còn chưa qua, liệt dương đem đường phố soi sáng, căn bản không có không gian cho bóng tối tồn tại.
Người đi đường hoặc là che dù, hoặc là mang nón lá che nắng, Tỉnh Cửu mang nón lá mới mua ở Dự quận, đi lại giữa đám người cũng không đáng chú ý.
Đi vào hẻm nhỏ, đi tới cửa lớn của Tỉnh gia, hắn theo thói quen quay đầu lại liếc mắt nhìn Thái Thường Tự. Mấy năm trước Thái Thường Tự xây lại cùng dĩ vãng giống như đúc, nhưng không biết có phải bởi vì không có nước mưa, những chóp mái nhà kia không tỏa ra uy nghiêm đáng sợ giống như dĩ vãng, chỉ một mực ẩn chứa tử khí nặng nề hay không.
Cổng lớn của Tỉnh gia có khóa, nghĩ đến mọi người đi ra ngoài, không biết là thăm bạn hay là thăm người thân. Tỉnh Cửu nhìn chiếc khóa, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nhớ ra hôm nay có phải là ngày triều đình quan viên được nghỉ không, cũng không nhớ ra chìa khoá giấu ở nơi nào, trực tiếp đem khối gạch xanh kia đẩy vào.
Hắn chỉ muốn tiết kiệm một cái khóa cho Tỉnh gia, nhưng không nghĩ trong phủ Lộc Quốc Công vì đó tổn thất một món đồ sứ quý báu.
Đi vào thư phòng, xác nhận tất cả trang hoàng còn có quân cờ trên bàn cờ cùng năm đó không có bất kỳ biến hóa nào, Tỉnh Cửu gật gật đầu, sau đó nhìn phía Lộc Quốc Công Thế tử Lộc Minh từ lâu cung kính đứng ở đó, nói: “Để phụ thân ngươi đến một chuyến.”
Lộc Minh thở phào nhẹ nhõm, thông qua địa đạo trở lại trong phủ quốc công, nhìn món đồ quý vỡ thành mảnh vụn, thở dài, vội vàng chuẩn bị vào cung.
Không đến nửa canh giờ, Lộc Quốc Công đang cùng Thần Hoàng bệ hạ thương nghị quốc sự đã trở về, thở hồng hộc thông qua địa đạo đi tới Tỉnh trạch.
Ở bên trong Quả Thành Tự hắn đã nói với Tỉnh Cửu, áp lực của bệ hạ hiện tại hơi lớn, hi vọng Tỉnh Cửu đến Triều Ca thành một chuyến, không ngờ Tỉnh Cửu không đến một năm đã tới, điều này làm cho hắn cảm giác ý kiến của mình rất được Tỉnh Cửu coi trọng, tâm tình phi thường vui vẻ, mặt mày hớn hở nói: “Thật không ngờ ngài đến nhanh như vậy.”
Tỉnh Cửu không biết vì sao hắn cao hứng như thế, nói: “Ta muốn đi Thái Thường Tự, Trung Châu bên kia còn quan sát chặt chẽ hay không?”
Lộc Quốc Công ngây ra, mới biết nguyên lai hắn đến Triều Ca thành cùng việc mình nói hoàn toàn không liên quan, cười khổ nói: “Thương Long đã chết, Trấn Ma Ngục hiện tại cũng chỉ còn sót lại một cái xác không, Trung Châu Phái nhìn sẽ cảm thấy nhục nhã phẫn nộ, nơi nào để ý tới Thái Thường Tự.”
Lúc xế chiều, Tỉnh Cửu giả làm quản sự theo Lộc Quốc Công tiến vào Thái Thường Tự, sau đó biến mất ở trong viện.
Sâu trong Thái Thường Tự có một cái địa đạo mới xây, dẫn tới sâu trong Trấn Ma Ngục, ở bốn phía lối vào gieo rất nhiều thanh trúc, còn có rất nhiều hoa dại.
Ở bên trong góc hẻo lánh, có một lùm tử hoa.
Tỉnh Cửu đi tới trước lùm tử hoa kia, nói: “Ở trên cổ ngươi buộc chiếc linh đang kia một quãng thời gian, chính là từ nơi này nhặt về.”
Nói xong câu đó, hắn mới nhớ ra Lưu A Đại lần này không theo chính mình đi ra, lúc này còn ở đỉnh Thần Mạt Phong.
Hắn lắc lắc đầu, đưa tay đào ra bùn đất dưới lùm tử hoa, động tác rất cẩn thận, không làm bị thương rễ cây.
Trong bùn đất dưới gốc tử hoa chôn một đoạn sự vật màu trắng, chạm vào ôn hòa, nhưng có một đạo sát ý nhàn nhạt, tuyệt đối không phải mĩ ngọc, cũng không phải pháp bảo.
Đó là một đoạn xương.
Tỉnh Cửu cầm lấy đoạn xương kia chăm chú quan sát, nói: “Ruột đặc như vậy, ngươi làm sao có thể thổi ra từ khúc chứ?”
Nói xong câu đó, hắn mới nhớ ra Minh Hoàng đã chết được mấy năm, chuyện chính mình hứa với hắn vẫn không có làm.
……
……
Năm đó hắn lẻn vào Trấn Ma Ngục, từng ở bích đàm cũng chính là trong dạ dày Thương Long nhìn thấy một đoạn xương đại yêu.
Bích đàm kịch độc phi thường đáng sợ, năng lực ăn mòn cực mạnh, không cần nói thân thể người tu hành, coi như là pháp bảo cùng tiên kiếm, đều không thể tồn tại được.
Vị đại yêu kia khẳng định rất mạnh mẽ, thậm chí có thể đồng cấp với nghĩa phụ của Thiền Tử, mới có thể làm được yêu cốt bất diệt.
Minh Hoàng trước khi chết, đã từng dùng đoạn yêu cốt này thổi một đạo minh hà diêu lam khúc.
Lúc đó tại Triều Ca thành nghe được thủ từ khúc này, ngoại trừ các cường giả tuyệt thế Nhân tộc, còn có Tỉnh Cửu.
……
……
Trở lại Tỉnh trạch.
Tỉnh Cửu đi vào thư phòng, bố trí một trận pháp tránh bị quấy rối.
Hắn cuốn tay áo, đem cánh tay phải vặn vẹo biến hình gác lên trên yêu cốt, một trước một sau ma sát.
Lúc ban đầu, động tác của hắn rất chậm, tựa hồ là đang tìm kiếm góc độ cùng cường độ hoàn mỹ, tiếp theo động tác càng lúc càng nhanh, sắp tới mắt thường căn bản là không có cách nào nhìn thấy.
Hắn đã nắm giữ góc độ cùng cường độ, càng quan trọng chính là, hắn xác nhận phương pháp của chính mình là chính xác.
Đoạn yêu cốt kia thật sự rất đặc thù, cao tốc ma sát như thế, dĩ nhiên không có phát sinh âm thanh quá lớn.
Một lát sau, Tỉnh Cửu dừng động tác, giơ lên cánh tay phải nhìn một chút, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Trong con mắt người bình thường cánh tay phải của hắn không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng hắn tự nhiên biết vẫn phát sinh một chút sửa đổi rất nhỏ.
Đúng, hắn chính là đang mài kiếm.
Nhiều năm trước ở đỉnh Bích Hồ Phong, hắn đã từng nói muốn dùng xương của Lưu A Đại đến mài kiếm, đó là đang doạ nó, nhưng lần này là thật sự.
Kiếm không còn sắc bén, tự nhiên cần mài dũa một lần nữa.
Đạo lý này hắn hiểu, chỉ là trước sau không thể tìm ra đá mài thích hợp.
Thế gian đá mài dù cứng rắn cỡ nào, gặp tay phải của hắn cũng sẽ không chịu được, coi như là Thanh Sơn pháp bảo cùng phi kiếm cũng không chống đỡ nổi chốc lát.
Mãi đến tận ngày đó ở trên kiếm phong, hắn cùng Triệu Tịch Nguyệt nói đến sư huynh cốt địch, nghĩ đến Minh Hoàng trước khi lâm chung thổi địch khúc, tiếp theo mới nghĩ đến đoạn yêu cốt này.
Đương nhiên, nếu như Tiêu hoàng đế đồng ý đem mai rùa cho hắn mượn dùng, khả năng đó mới là đá mài tốt nhất.
Ngoài thư phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói.
Là một đôi nam nữ trẻ tuổi, tựa hồ đang cãi vã, vừa tựa hồ đang khóc, sau đó dần dần không hề có một tiếng động.
Tỉnh Cửu không để ý đến, chuyên tâm mài kiếm.
Cánh tay phải của hắn cao tốc ma sát ở trên yêu cốt.
Cốt phấn dần sinh, đi kèm mùi khét nhàn nhạt.
Hắn biểu hiện bất biến, vươn tay trái ở trên không trung hái xuống chút nước, chiếu vào trên cánh tay phải cùng yêu cốt.
Xì xì mấy tiếng vang lên, âm thanh mài kiếm nhỏ đi, cốt phấn bị ướt, cũng không còn tung bay, dần dần chồng chất ở trên bàn.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Tỉnh Cửu đã sớm biết có người, không để ý đến.
Một thiếu nữ đứng bên cửa sổ thư phòng, con mắt ửng đỏ, rõ ràng vừa mới khóc.
Nàng nhìn hình ảnh trong phòng, khắp khuôn mặt là biểu hiện khó mà tin nổi, hỏi: “Ngươi đây là mài da tay ư? Y…… Thật là ghê tởm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!