lười nghĩ tên truyện - 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


lười nghĩ tên truyện


1



uÀ thì là ta rảnh quá mà , ngồi nghịch pháp bảo vô tình tạo ra một thế giới , mà cái thế giới này lại quá ồn ào ,phiền chết ta. Hủy diệt thì không nỡ mà để yên không được. Ta tiện tay chọn đại một phàm nhân hắn tên Trường , rồi ném vào thế giới của ta cho hắn giải quyết hộ ta. yên tâm ta cho hắn cái hệ thống bá đạo rồi. Phần việc của ta xong nha các đạo hữu.

ở một cái thế giới kỳ lạ nọ, người ta bỗng nhìn thấy trời đất tối sầm lại, lưu tinh xẹc qua bầu trời với tốc độ mà không một sinh vật nào trên thế giới đó đuổi kịp. Trường đã bị ngất từ lúc nào, hắn rớt xuống một khu rừng thông hoang sơ, va chạm cực mạnh với mặt đất tạo thành một cái lỗ sâu hoắm hình cái phễu. khí tức sinh mệnh của Trường bỗng trôi đi mất một cách nhanh chóng, nhưng rồi bỗng chốc chậm lại , dừng lại, rồi tăng lên một cách nhanh chóng . trên người hắn luồng khí màu xanh bao bọc lấy cơ thể hắn chữa trị các vết thương sau đó tụ lại trước ngực hắn chui tọt vào cơ thể hắn biến mất.

vài canh giờ sau cơn thống khổ truyền đến khiến Trường tỉnh ,cảm giác trỏng rỗng và bất lực truyền đến, tứ chi hắn ko có cảm ứng mà trả lại cho hắn cơn thống khổ cực độ. đôi mắt Trường đỏ như máu , tuyệt vọng hét lớn giữa trời đất

“ tại saooooooooooo……….….”

Trường đưa mắt nhìn xung quanh hắn quyết không thể chết, hắn phải sống, dù thế nào hắn cũng phải sống và tìm cho ra kẻ đã làm vậy với mình, hơn nữa còn có người thân gia đình hắn, tên làm như vậy với mình cũng có thể sẽ nhắm tới gia đình hắn. hắn còn phải trở về với người yêu , họ đã hẹn năm sau sẽ cưới rồi. Trường bắt đầu tập bò, hắn bắt đầu sử dụng cơ hông đẩy mông cong lên rồi làm giống con sâu đo , tứ chi không còn thì đây là câch duy nhất khiến hắn có thể di chuyển. hắn tập chăm chỉ, mặt hắn bị mặt đất cày nát tinh tươm, không còn hình dạng con người càng giống con đuông dừa hơn.

sau một ngày vất vả hắn cũng trườn ra khỏi cái hố, hắn lăn người nhìn lên bầu trời. thế giới này ban đêm hoàn toàn là một màu đen , ko có một chút ánh sáng nào tồn tại, ko một vì sao cũng ko có bóng dáng của trăng, giờ hắn mới để ý là hình như ban ngày cũng ko thấy mặt trời đâu. nơi đây đơn giản là ngày sáng đêm tối .

tối qua nhờ vào màn đêm tĩnh lặng hắn đã làm đc một giấc yên lành .

chủ nhân, chủ nhân dậy mau có nguy hiểm_ tiếng nói phát ra từ lồng ngực hắn dễ thương trong trẻo như cô gái 18 đôi mươi.

Trường tỉnh giấc, mắt ngó nghiêng nhìn quanh . một bóng áo lục lướt qua, đó là một cô gái đeo nạng che mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt to sáng rực . Nhất thời hắn bị lôi cuốn bởi đôi mắt đó, hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn , hai người nhìn nhau thời gian như ngừng trôi như một pháp tắc thời gian. chỉ có hai người họ mới hiểu đc khoảng khắc đó như kéo dài vô tận. hay chỉ thèn Trường mới nghĩ thế.

chủ nhân chạy mau, nguy hiểm tới rồi_ tiếng hét của một cô gái lần nữa phát ra từ trong lồng ngực hắn khiến hắn tỉnh lại, hắn theo bản năng nhìn xung quanh tìm kiếm giọng nói kia.

hắn nhìn qua phía cô gái áo lục thì hốt hoảng, cô gái áo lục đang chiến đấu với một con rồng . nó ko phải loài rồng comando ở thế giới của hắn nhìn như con thằn lằn mà thực sự là loài rồng, một con rồng tây với cặp sừng bén nhọn cánh dơi miệng phun lửa.

cô gái áo lục kia cũng là một chiến binh thực thụ,nàng giơ lên tấm khiên của mình chắn lại ngọn lửa kinh khủng của con rồng khiến cho nó tức giận rống lên dữ dội.

cô gái nhìn hắn , ánh mắt nàng mang theo bi thương và thống khổ nhưng cũng là mừng rỡ. nàng chạy lại ôm hắn vào lòng và nói cái gì đó nhưng hắn không hiểu , một thứ ngôn ngữ kỳ lạ.

con rồng sải cánh bay lên không trung, cuồng phong bão táp dữ dội đập vào hắn và cô gái nọ.

cô gái quay lưng lại nhìn thẳng vào mắt con rồng kiên cuờng. ánh mắt nàng quật cường khiến Trường có cảm giác phát run.

cô gái trên thân bắt đầu xuất hiện những đường gân đỏ như máu chằng chịt trên làn da trắng ngần mềm mịn của nàng, nạng che mặt rớt xuống để lộ dung nhan tuyệt mĩ đó nàng biến mất trước mặt hắn. Phong vân biến sắc, khắp bầu trời là những tiếng va chạm dữ dội lửa sáng ngập trời.

rầm…. có thứ gì đó rơi , thứ này chính là chiếc sừng trên đầu con rồng, nó rơi xuống làm cho mặt đất bị lật lên còn kinh khủng gấp trăm lần hắn rơi hắn cũng chỉ như một con kiến bị lật lên theo mặt đất.

tưởng chừng chết thì bóng xanh lại xuất hiện , nàng ôm lấy hắn và thu chiếc sừng rồng lại, chiếc sừng to như cái cột nhà kia trong tay nàng biến nhỏ lại còn một nắm tay. con rồng hoảng sơ chạy trốn .

cô gái áo xanh cũng ôm theo hắn chạy mất, nàng chui vào một hang động, xác nhận an toàn nàng đặt hắn xuống lấy ra túi nước uống và đồ ăn đút cho hắn.

sau đó nàng mỉm cười với hắn rồi lăn đùng ra ngất xỉu.

hắn hoảng sợ nhìn nàng, nhưng bất lực, hắn còn thân bất do kỷ thì lo được cho ai. hắn tự bình ổn tâm tình rồi lại ngủ.

chủ nhân , chủ nhân_ giọng nói của cô gái trong lồng ngực hắn lại vang lên.

Trường tỉnh dậy, hắn lại tiếp tục tìm xưng quanh nhưng không thấy ai cả, hăn ko sợ nữa vì hắn biết người này muốn tốt cho mình , ít ra đã cảnh báo hắn khi hắn gặp nguy hiểm.

cô là ai, sao gọi ta là chủ nhân_ hắn bình tĩnh hỏi

em là người hầu thần ban tặng đi theo chủ nhân_ cô gái dùng ngữ khí cung kính nói

thần _ hắn tỏ vẻ nghi hoặc

dạ đúng ạ, là thần người tạo ra thế giới này , thần đã chọn chủ nhân._ cô gái nói với vẻ hâm mộ

vậy thần là kẻ ném ta vào đây à_ trường nói với giọng điệu bình tĩnh nhưng lòng hắn đang dậy sóng

dạ_ cô gái trả lời

bà nội cha con mẹ mày thằng thần chó đẻ, bố m lương thiện, hành thiện tích đức, ăn cứt gì hành hạ đày đoạ bố m, con mẹ m làm sao làm thần được bố đéo hiểu, bố thề bố mà ra đc khỏi nơi quỷ quái này bố tìm mặt lozz m tính sổ,….., bố cho mày chết không toàn thây, bố giết cả họ nhà mày, nam giết nữ hiếp , con mẹ m thần , thần lozz,……_ Trường hét lên hai mắt đỏ rực,

chủ nhân, chủ nhân,…._ cô gái bị doạ sợ khóc bù lu bù loa .

Trường giải toả xong an ủi_ đừng khóc nữa, cô tên gì hiện hình ra đây đi

em chưa có tên, em cũng ko có nguyên hình mà hiện em chỉ là một đốm sáng thôi ạ.

Trường chửi thầm _ con đĩ mẹ thằng thần này, đặt người ta một cái tên và cho một cái hình dạng mất công sức lắm sao.

Trường nhìn đốm sáng dịu dàng nói _ em đã cứu ta hai lần báo nguy hiểm cho ta, có em ta cảm thấy rất an tâm, ta gọi em là an nhi nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN