Vì thương nên anh sẽ chờ [phần hai]
Chap 35: Tình ngay lí gian
“Mày thấy hai con nhỏ Ka Hee với Eun Ri có đáng ghét không?” Im Je Won tức giận nói trong phòng vệ sinh, đứng xung quanh là vài đứa bạn thân cũng đang hằn học không kém.
“Tụi nó thật ngứa mắt, còn khiến cho bọn mình bị Chủ tịch mắng.”
Im Je Won cô thích nhất là Kim Jun Seok, người gì mà vừa nổi tiếng, vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, tuy bề ngoài hơi lạnh lùng một chút, nhưng vẫn rất khiến cô mê mẩn đi.
Thế mà hôm nay Jun Seok lại kéo tay người khác đi trước mặt cô, có còn coi cô ra gì?
“Mình bày trò trả đũa nó đi!”
*****
Các bạn nữ trong lớp phải dùng phòng vệ sinh thay quần áo, Ka Hee với Eun Ri đến trễ nhất, thành ra hai người dùng phòng vệ sinh sau cùng.
Ka Hee thay đồ xong sớm, cô mở cửa bước ra ngoài, không ngờ trượt chân té oạch, miệng theo bản năng hét một tiếng.
Ka Hee xoa xoa mông, đau thật đau… Mà cô phát hiện ra mình đang ngồi trên một vũng nhớt nhớt hôi hôi..
Sao ở đây lại có dầu!?
“Gì vậy Ka Hee?” Eun Ri mở cửa định đi ra, liền bị Ka Hee nhắc nhở một cái, cô nhìn xuống đất là một vũng dầu, sau đó cẩn thận lách qua, đỡ Ka Hee ngồi dậy.
“Đau không?” Eun Ri hỏi, phát hiện ra Ka Hee liên tục xoa hông, cô theo đó nhìn mới phát hiện ra quần áo Ka Hee đã dơ hết “Quần áo của cậu dơ hết rồi.”
Ka Hee thất kinh, nhìn qua một lúc, thấy đúng là đã dính dầu, vừa hôi vừa nhơ nhớp.
Cô chỉ mang một cái đồng phục thể dục, bây giờ đã dơ hết rồi, lấy gì mà mặc…
“Hay cậu nghỉ một hôm đi, tớ xin phép cho” Eun Ri một bụng tức giận nhưng vẫn ôn hòa nói chuyện.
“Không muốn…” Hôm nay lớp Jun Seok cũng có tiết thể dục buổi chiều, cô không muốn nghỉ đâu…
Eun Ri nhìn cô, biết rằng Ka Hee không muốn bỏ tiết, gật đầu một cái “Được, cậu đứng đây chờ một lát.”
Nói rồi cô ra khỏi phòng vệ sinh, rút điện thoại ra gọi “Anh Jun Seok, mang một bộ đồng phục thể dục cho Ka Hee được không?”
Jun Seok đang trong sân bóng rổ tập thể dục, vốn đang tìm trong lớp bên cạnh bóng dáng bé nhỏ của Ka Hee, sau khi nhận điện thoại của Eun Ri liền nhíu chặt lông mày.
“Trong phòng vệ sinh không hiểu tại sao lại có dầu, lúc đầu không có nên Ka Hee không để ý mà sơ sảy ngã. Em khuyên cậu ấy nghỉ nhưng cậu ấy không chịu, bây giờ không còn cách nào khác, đồng phục dơ hết rồi, phiền anh mang đến một cái cho cậu ấy.”
Jun Seok không nghe tiếp, nhanh chóng cúp điện thoại rồi chạy như bay khỏi sân tập đến phòng giáo vụ, lấy một bộ đồng phục thể dục vừa size cơ thể Ka Hee, rồi lại chạy xuống hành lang mà Eun Ri đã đợi sẵn.
Eun Ri không nói nhiều, nhận lấy đồng phục trên tay anh rồi mang vào nhà vệ sinh.
Khoảng chừng vài phút sau, Ka Hee và Eun Ri mới bước ra, vẫn thấy Jun Seok đang đợi trên hành lang.
“Mình xuống trước” Eun Ri thấy Jun Seok cứ nhìn Ka Hee chằm chặp, cô biết không nên làm phiền hai người họ, còn mười lăm phút nữa mới vào tiết, cô đi xuống trước để hai người họ nói chuyện.
Sau khi Eun Ri đi khỏi, Ka Hee mới bước đến gần chỗ anh.
“Em cám ơn” Cô lí nhí nói.
Lúc cô biết Eun Ri gọi điện cho Jun Seok nhờ mang đồng phục đến, chỉ hận bản thân không thể chết ngay lập tức. Nếu cô biết như vậy, cô thà nghỉ một buổi, cũng không sao hết. Chẳng qua vì tiếc không thể ngắm anh mặc đồ thể dục chơi bóng rổ mà phải ngượng nghịu thế này đây.
Thật đáng xấu hổ.
“Ừm” Jun Seok gật đầu một cái, quan sát cô từ đầu đến chân.
Mái tóc đen ngắn ôm lấy gương mặt trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt đen, đôi môi hồng tự nhiên vô cùng quyến rũ…
Jun Seok cũng mới chỉ nhìn mặt cô thôi đã thấy động lòng rồi. Anh luôn có cảm giác, hình như cô luôn cố tình xinh đẹp ngời ngời đến gặp anh. Chỉ là anh không thích cô lúc nào cũng xinh đẹp như vậy đi ra khỏi tầm mắt của mình. Bởi vì mỗi lúc như vậy anh luôn cảm thấy bất an.
“Đưa bảng tên cho anh” Jun Seok đưa tay ra, Ka Hee đưa cái bảng tên trong tay mình cho anh.
Cái bảng tên này, mỗi học sinh chỉ được phát cho một cái. Lẽ ra phải gắn vào đồng phục trước ngực hoặc ở cổ áo, nhưng Ka Hee không biết gắn, vì bộ đồng phục bị dơ kia đã được cài sẵn. Cái bảng tên này là cô tháo từ cái kia ra, nếu không có bảng tên sẽ không được vào học.
Hồi nãy cô loay hoay cài, trái lại Eun Ri ở ngoài thúc giục ghê quá, bảo anh đang chờ ở ngoài, vậy là cô cũng sợ anh chờ lâu, nãy giờ cũng không cài vào.
Jun Seok nhận lấy bảng tên của cô, anh tiến lên một bước, cúi đầu, vươn tay cài lên cổ áo cho cô.
“Luồn kim vào cổ áo như thế này, rồi móc kim lên, cài vào nút. Cái kim thứ hai làm tương tự” Jun Seok vừa nói vừa thuật lại cách cài bảng tên cho cô nghe, sau cùng bỏ ra, thấy mặt cô hơi đỏ, bỗng dưng anh cũng đỏ mặt, sau đó xoay người rời đi.
Vì anh sợ cô không biết cài, trong mỗi bộ đồng phục đều đã cài sẵn cho cô một cái bảng tên. Nhưng nếu cô không biết cài, ngược lại đến nhờ anh cài hộ, thì như thế nào?
Bao nhiêu ý đồ bị anh giấu trong đôi mắt, nhưng vẫn không tự chủ được cong môi cười.
Hai người họ cùng đi đến sân thể dục, vì hai lớp cùng chung một sân tập nhưng ở hai phía khác nhau, Ka Hee tách anh ra từ sớm, nhanh chóng đến xếp hàng.
Jun Seok biết cô muốn tốt cho anh, không muốn để anh bị nhìn thấy, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu nổi lên.
Chỉ tiếc, họ vẫn bị ba cặp mắt tinh quái nhìn thấy.
“Các cậu thấy chưa, anh Jun Seok đi cùng với Ka Hee đó” Myung Rin cười cười rất mờ ám.
“Eun Ri nói là anh ấy vừa đưa đồng phục mới cho Ka Hee” Ra Yeon nhanh chóng tiếp lời “Có thấy lúc anh Jun Seok vội vã từ đây chạy đi không? Là vì Ka Hee đó.”
“Nói nhỏ thôi, kẻo lộ” Yung Jeong cười tít mắt, sau đó kéo họ về hàng.
Cái này… Khụ, Eun Ri không có liên quan à nha…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!