Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh
Chương 27
trong người và cắm vào laptop lướt thật nhanh trên bàn phím cho virus Conficker xâm nhập vào máy Sky xong việc cô hấu gái ra ngoài.
Mọi người ai cũng mắt chữ a mồm chữ o khi nhìn vào màn hình chiếc laptop.
– Chẳng phải đó là Vy sao?- Các cô hầu gái đồng thanh.
Còn một cô hầu gái thì run run và lo sợ.
– Sao giờ thì nhận đi.- Moon.
Cô hầu gái tên Vy đứng lên.
– Tôi đã làm.- Vy.
– Tốt. Biết quy định chứ?- Cô.
– Tôi biết. – Vy.
– Đọc.- Cô.
– Điều thứ 2: Khi đã vào đây tuyệt đối trung thành nếu vi phạm sẽ phải….phải.- Vy.
– Phải làm sao?- Moon.
Các cô hầu gái khác hơi rùng mình.
– Phải….làm mồi cho lũ rắn độc.- Vy.
– Tốt. Vì sao phản bộ?- Cô.
– Vì họ đã bắt gia đình tôi và ép tôi nếu tôi không làm gia đình tôi sẽ chết.- Vy một giọt nước mắt trong suốt rơi trên gò má.
– Mới vào được bao nhiêu lâu?- Cô.
– 13 ngày. Tôi có chút thắc mắc trước khi phải chết.- Vy.
– Nói.- Cô.
– Tại sao tiểu thư biết tôi là gián điệp mà không xử tôi luôn? Vì sao tiểu thư lại biết tôi là nội gián trong khi tôi đã rất thận trọng?- Vy.
– Sơ hở rất nhiều.- Cô.
– Tại sao lại sơ hở.- Vy.
– Thứ nhất cô đã sai lầm khi giám vào phòng Sky cho dù cô có hack hệ thống camera thì khi tiểu thư thiết lập lại sẽ phát hiện ra rất dễ dàng và một khi Sky không còn là người thiết lập và quản lý hệ thống an ninh trong căn biệt thự nữa thì tất cả mọi thứ sẽ được tiểu thư thiết lập và quản lý rất chặt chẽ và sai lầm lớn nhất của cô chính là gắn máy định vị và máy nghe lén lên chiếc đồng hồ của tôi vì thế tiểu thư mới quyết định không tha cho cô nữa.- Moon.
– Giá như tôi không dại dột hành động vội vàng thì đâu đến nỗi.- Vy.
– Vú Tâm hãy mang ly sữa lúc nãy vú đã đổi ra đây.- Cô.
– Vâng!- Vú tâm đứng lên và rời khỏi bàn đi vào nhà ăn.
– Thuốc độc hay làm mồi cho lũ rắn độc.- Cô.
Mọi người ai cũng im lặng, ai cũng lạnh sống lưng.
– Tôi sẽ uống thuốc độc.- Vy.
Cùng lúc đó vú Tâm mang ly sữa lúc nãy lên và đặt trên bàn trước mặt cô.
– Uống.- Cô.
– Vâng! Nhưng tôi muốn xin tiểu thư một việc được không?- Vy.
– Nói.- Cô.
– Hãy cứu gia đình tôi. Tôi xin tiểu thư!- Vy.
– Không phải lo.- Cô.
– Cảm ơn tiểu thư!- Vy cầm ly sữa trên tay và uống cạn trong một hơi dài.
Từ khoé môi một dòng máu đen chảy ra, ly sữa rơi xuống sàn nhà vỡ tan trong con mắt hoảng hốt của các cô hầu gái. Vy từ từ ngã xuống và nằm sõng soài ra sàn.
– Xử lý đi.- Cô.
Cô đứng lên và bước về phía cầu thang bộ, chạm nhẹ tay lên cánh cửa mở ra cô bước nhẹ lên từng bậc thang mà trong lòng cảm giác rất hỗn loạn.
Sky và Scorpio thì trở về phòng thí nghiệm dưới tầng hầm bằng cách lên chính chiếc thang máy.
Còn Moon thì lắc đầu và trở về phòng.
Vú Tâm chỉ biết nhìn cái xác và mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn nhà mà thở dài. Dục các cô hầu thu dọn cái xác, các cô thì vẫn còn run sợ nên còn chần chừ. Một lát sau mọi việc lại trở về như cũ.
Chương 28.1: Thần chết gọi.
19h……
Tại biệt thự họ Nguyễn……
Màn đên càng trở nên lạnh giá hơn do những cơn mưa mùa thu mang lại, tiếng gió rít qua những tán lá nó như muốn kéo theo tất cả những gì mà nó thổi qua, những hạt mưa nhỏ bé cũng bay theo chiều gió thổi, những con cú đên không ngừng kêu vang khắp cả màn đêm nó như thúc dục con người và càng như muốn cảnh báo một điều gì đó? Cả màn đêm trở nên u ám và đáng sợ hơn bao giờ hết.
Trong bóng tối của căn phòng, gió thổi tung chiếc rèn cửa sổ làm cho nó bay phản phất trong bóng tối của căn phòng y như một bóng ma nữ trắng toát đang phản phất trước cửa sổ, không khí lạnh giá bao chùm khắp căn phòng. Anh vẫn ngồi trên cửa sổ mặc cho những tiếng gió rít, mặc cho những hạt mưa bay theo gió không ngừng rơi trên khuôn mặt baby kia, làm cho khuôn mặt anh trắng bệch và lạnh toát, đôi mắt cafe xoáy sâu vào màn đêm đáng sợ kia. Chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng do những hạt mưa, những hạt mưa lạnh buốt ngấm sâu vào trong chiếc áo sơ mi trắng cộng thêm gió se se lạnh của mùa thu làm cả thân hình rắn chắc vạn vỡ lạnh buốt nó như thấm sâu vào trong da thịt càng như muốn thấm sâu vào trong xương tủy khiến cho con người anh buốt giá từ ngoài vào trong.
Đôi mắt màu cafe vẫn nhìn xuyên thấu vào màn đêm lạnh giá đáng sợ kia, đôi mắt có chút suy tư. Anh đang suy nghĩ điều gì? Anh đang suy nghĩ về ai sao? Anh suy nghĩ về một người. Đúng hơn là anh đang suy về cô.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ của căn phòng bị phá vỡ bằng một điệu nhạc phát ra từ chiếc điện thoại trên giường.
I’ve seen it on your face
Tells me more than any worn-out old phrase
So now we’ll go separate ways
Never again we two
Never again, nothing I can do…..
Anh bước xuống khỏi cửa sổ tiến lại phía giường với lấy chiếc điện thoại, liếc nhìn người gọi và trả lời.
[ Có gì thế?]
[ Thưa bang chủ! Bang Grim Reaper muốn gặp bang chủ. Chúng muốn anh phải ra mặt phân thắng bại thì mới chịu nhường mảnh đất phía đông cho chúng ta.]
[ Được rồi! Hãy nói với
đợi tôi tại trụ sở chính của Shade, 10phút nữa tôi sẽ tới.]
[ Vâng!]
Cuộc nói chuyện kết thúc anh mở danh bạ và bấm gọi.
[Sao thế ông anh trai?]
[ Hãy chuẩn bị đi bang Grim Reaper muốn gặp chúng ta, 2phút nữa có mặt dưới nhà.]
[ Vâng!]
Tút…..tút.
Sau khi thông báo xong anh ném chiếc điện thoại xuống giường và nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, 1phút sau anh bước ra, anh mặc một bộ đồ đen và che đôi mắt màu cafe của mình bằng một chiếc mặt nạ màu bạc và cái nón đen che đi mái tóc màu bạc . Bước ra khỏi phòng tiến lại phía thang máy xuống dưới nhà.
Anh bước ra khỏi thang máy tiến lại chiếc ghế sofa và thả mình xuống ghế, tự trên ghế nhắm mắt để xua tan đi những suy nghĩ về cô và cũng như đợi Quang xuống. Không khí thật vắng lặng và lạnh lẽo.
Quang bước ra từ thang máy với mộc chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần jen, khoác bên ngoài chiếc áo khác màu đen dài tới gối.Khuôn mặt baby được che đi bởi chiếc mặt nạ màu đen, chiếc mũ lưỡi trai đã che đi mái tóc màu hạt giẻ của cậu.
– Chúng ta đi thôi anh.- Quang.
– Ừ!- Anh.
Hai chiếc môtô với hai màu khác nhau lao vút với vận tốc kinh hoàng hòa vào giữa màn đêm lạnh giá, trên đường tiếng môtô vang khắp đường phố vắng ngắt kia.
Hai chiếc môtô dừng ngay tại quán bar Milky Way nơi được gọi là trụ sở chính của Shade. Nơi đây là một trong những quán bar chủ chốt của bang Shade trong các chuỗi quán bar của Shade, bởi lẽ nó được gọi là trụ sở chính của Shade vì nơi này không gian rất rộng lớn và còn một điều đặc biệt nữa…( M.n sẽ biết rõ hơn về sau)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!