Lưu Ly Khúc
Lưu Ly - Chương 2: Câu Chuyện Xưa Cũ.
Vĩ Uyên nhìn mọi người tán thưởng một lúc, sau đó hắn mỉm cười ve vẩy cây quạt, bày ra một bộ dáng phong lưu tiêu sái. Hắn nói:
“Nhưng câu chuyện này chúng ta ai cũng biết, chỉ là còn một nhân vật mà lịch sử không ghi lại.”
“Không biết tiên sinh có bằng lòng kể ra?”
“Dĩ nhiên, ta ngồi đây là để kể chuyện cho mọi người, nào dám giấu điều gì. Người mà ta nói đến là em trai Yến Vương – Ninh Vương.”
Mọi chuyện bắt đầu là vào lễ vu lan năm Văn Thành thứ mười chín. Năm đó, công chúa Lưu Ly vừa tròn mười lăm tuổi.
Cung Túy Linh, tẩm cung của Lưu Ly công chúa.
Lưu Ly ngồi bên bàn sách, chuyên tâm luyện chữ. Mẫu hậu bảo nàng mỗi tuần phải chép một lần nữ tắc, nữ huấn. Từ năm bảy tuổi đến giờ cũng đã tám năm, nàng chép nhiều đến mức đã thuộc lòng toàn bộ rồi.
Lưu Ly đang tập trung thì bỗng một bóng đen xuất hiện, chắn mất ánh sáng của nàng, Lưu Ly không buồn ngẩng đầu lên, nhíu mày nói:
“Quyên Nhi, em chắn mất ánh sáng của ta rồi!”
Người đó vẫn đứng đó không hề tránh ra. Lưu Ly lấy làm kì lạ, liền ngẩng đầu lên. Nào ngờ, đứng trước mặt nàng không phải là tiểu cung nữ Quyên Nhi mà là một nam nhân. Một nam nhân mặc thường phục màu vàng nhạt. Đầu đội ngọc quan màu trắng thuần. Trên người hắn ta tỏa ra khí chất vương giả cao quý. Đôi mắt phượng hơi xếch của hắn đang chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo sự yêu thương khó giấu.
“Thái Tử ca ca!”
Lưu Ly nhảy lên ôm chầm lấy Thái Tử ca ca của nàng. Hắn cũng dang tay đỡ lấy nàng. Hắn là Thừa Hiên, đương kim Thái Tử của Quân Triều, là con trai trưởng của Đoan Ý hoàng hậu. Thừa Hiên là một nam nhân tài giỏi, giỏi dụng binh, giỏi trị quốc, là tương lai của Quân Triều.
“Ly Nhi, muội đã cập kê rồi đó!” – Thừa Hiên gỡ tay muội muội ra, mỉm cười dịu dàng nói – “Biết ra dáng một công chúa là sao không hả?”
“Muội không biết đâu.” – Lưu Ly vừa nói, vừa ngồi xuống ghế sau thư án, mỉm cười ranh mãnh – “Hay là ca ca dạy muội đi!”
“Muội… có phải chê mẫu hậu cho muội chép ít nữ tắc, nữ huấn quá không?” – Thừa Hiên lạnh mặt, tiến lại nhìn chằm chằm vào đống giấy trên thư án.
Lưu Ly nghe đến nữ tắc, nữ huấn liền xanh mặt. Thấy không thể dùng cứng đấu cứng với kẻ trước mặt, nàng liền đổi thái độ, bày ra bộ dáng nũng nịu đáng thương:
“Lưu Thừa Hiên! Huynh không thương ta!”
Dưới gầm trời này, dám hô to gọi nhỏ, dám gọi cả họ lẫn tên Thái Tử ngoại trừ Hoàng Đế và Hoàng Hậu ra thì chỉ có mình Lưu Ly nàng.
“Xem ra muội được chiều quá nên sinh hư rồi nhỉ?” – Thừa Hiên mỉm cười một cách lạnh lùng, đôi mắt phượng của hắn nhìn xoáy sâu vào Lưu Ly khiến nàng rùng mình – “Ta còn định tối nay sẽ dắt muội đi xem hội hoa đăng, nhưng mà xem ra muội nên luyện chữ cho tốt thì hơn!”
Lời nói vừa dứt, Thừa Hiên liền xoay người toan đi ra khỏi cung Túy Linh. Lưu Ly biết, trong hoàng cung này ngoại trừ thái tử ca ca ra thì không có ai dám dắt nàng xuất cung. Đêm nay lại là đêm hội hoa đăng mỗi năm mới có một lần, sao nàng nỡ bỏ lỡ nó chứ.
Nghĩ vậy, Lưu Ly liền chạy đến kéo tay Thừa Hiên, cười lấy lòng:
“Hiên ca ca, muội xin lỗi mà.”
Thừa Hiên liếc mắt nhìn nhóc con đang lấy lòng mình, lạnh lùng nhếch mép:
“Ban nãy còn dám gọi cả họ lẫn tên ta cơ mà?”
Lưu Ly biết Thừa Hiên đã ghi hận chuyện ban nãy, liền đảo mắt một vòng, cố gắng vuốt giận ông trời con này:
“Hiên ca ca, Ly Nhi biết lỗi rồi mà. Trên đời này chỉ có Hiên ca ca là tốt với Ly Nhi nhất!”
Thừa Hiên mỉm cười, đưa tay xoa đầu Lưu Ly:
“Coi như muội hiểu chuyện. Chuẩn bị đi, tối nay Trì sẽ đến đón muội.”
Trì là một trong những hậu vệ thân cận của Thừa Hiên. Không ai biết hắn tên họ là gì, chỉ biết từ khi theo hầu Thái Tử thì hắn đã được ban cho chữ Trì làm tên.
Lúc Thừa Hiên ra khỏi Túy Linh cung đã là buổi chiều. Trước khi đi hắn còn bỏ ra chút thời gian giám sát Lưu Ly chép xong nữ tắc, nữ huấn. Sau khi đem bài vở của Lưu Ly về phục mệnh với Hoàng Hậu, xem như Lưu Ly đã có thể đường đường chính chính mà xuất cung.
Đêm hội hoa đăng, ngựa xe nô nức. Lưu Ly ngồi trong xe ngựa được phủ hai lớp mành trước, không dám nhìn nghiêng ngó dọc. Trì ngồi ở phía trước đánh xe ra khỏi hoàng cung, liền quay đầu nói với nàng:
“Công chúa, Thái Tử gia nói ta đưa người đi chơi trước, sau đó ngài ấy sẽ ở tửu lâu đợi người.”
“Huynh ấy bận việc gì rồi sao?”
“Vâng. Nhưng người yên tâm, ta sẽ bảo vệ người.”
Lưu Ly mỉm cười nhìn bóng lưng của thị vệ trước mặt. Trì theo Thừa Hiên bảy năm, từ lúc Lưu Ly là một tiểu công chúa thì đã quen gọi hắn là ca ca. Nhưng lớn lên thì không thể gọi như vậy nữa. Dẫu vậy, trong lòng Lưu Ly vẫn xem Trì như ca ca mình.
Xe ngựa dừng lại trước phố Chu Tước, nơi đây là con phố đèn lồng lớn nhất ở thượng kinh. Lưu Ly vén mành xe, trước mắt nàng hiện ra một không gian tràn ngập sắc màu.
Chỉ thấy đèn lồng nối tiếp đèn lồng, trải dài vô tận.
Chỉ thấy xanh xanh, đỏ đỏ, chiếu sáng rực rỡ như muôn vàn tinh tú trên cao.
Chỉ thấy nam thanh nữ tú mỗi người một chiếc mặt nạ, nam nho nhã, nữ e lệ.
Lưu Ly còn đang ngơ ngẩn nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt thì có một vật được đưa ra trước mặt nàng, tiếp theo đó là giọng nói trong trẻo của Trì vang lên:
“Người hãy đeo mặt nạ vào.”
Lưu Ly nhìn xuống, là một chiếc mặt nạ bằng giấy bình thường, trên mặt nạ vẽ một chú bướm màu tím nhạt, hoàn toàn phù hợp với bộ y phục màu trắng mà Lưu Ly đang mặc trên người.
Đeo mặt nạ vào, gương mặt xinh đẹp của nàng bị che khuất sau lớp giấy mỏng, chỉ để lộ đôi môi hồng nhuận như cánh đào. Lưu Ly được Quyên Nhi đỡ bước xuống xe mà mắt vẫn không rời khỏi cảnh tượng phồn hoa trước mắt.
Lễ hội hoa đăng đêm đó, như là một giấc mộng mà Lưu Ly không bao giờ muốn nhớ lại.
Trong mộng có sự ngây thơ của thiếu nữ mười lăm, có sự rung động trong sáng đầu đời của nàng.
Trong mộng còn có Giải Ưu công tử của nàng, nam nhân mà nàng yêu nhất, cũng là nam nhân mà nàng hận nhất.
Âu cũng là duyên phận, mệnh trời đã sắp đặt, cho dù là ai cũng không thể cưỡng cầu, càng không thể ngăn cản.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!