Asisu đào hoa ký - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Asisu đào hoa ký


Chương 20


“Nghe nói hai ngày nữa thuyền từ chánh đảo Crept sẽ tới thu mua vật tư!” Một nữ nhân cất lời.

“Nhanh như vậy! Không phải vẫn còn ba tháng nữa sao?” Một người hỏi lại.

“Ân! Lần này ta nghe chồng ta nói dẫn đầu là một quan gia quý tộc, không phải quân lính triều đình như mọi lần, đã vậy còn yêu cầu gom hết cả lương thực có thể lấy được, chắc là muốn dự trữ riêng.” Nữ nhân ban đầu trả lời.

“Ngươi đừng đoán mò, chắc là lệnh từ triều đình, mà ai biết được chứ dù sao bọn quý tộc luôn rất dư tiền, họ muốn gom hết vật tư thì chắc là người giàu có lắm đây!” Một nữ nhân khác biết chuyện phản bác, ba bốn nữ nhân chụm lại tiếp tục bàn chuyện với nhau.

Helya dừng việc thu hoạch trên tay, trong đầu vẫn còn đang tiêu hoá lời nói của những nữ nhân này, hai mắt tràn đầy mong đợi!

______hai hôm sau_____

“Tránh ra, tránh ra!!” Âm thanh huyên náo xuất phát từ hải cảng thu hút người dân hiếu kỳ bàn tán. Tiếng hét từ tên đầy tớ trên thuyền vọng xuống, chỉ cần nhìn bề ngoài con thuyền cũng biết đây là quan lại quý tộc bọn họ không chọc nổi, chả trách hống hách như vậy!

Quả nhiên không ngoài sở liệu, chẳng mấy chốc đã thấy một gã nam nhân trung niên dáng vóc mập mạp, ăn mặc sang quý dễ đoán là chủ nhân của chiếc thuyền này bước xuống.

“Đại nhân, xin mời theo nô tỳ đi lối này! Lần này hàng phẩm tốt đều được giữ lại theo lời căn dặn của ngài chỉ chờ ngài tới lấy!” Nam nhân trung niên vừa đặt chân xuống thuyền đã có một gã vội vàng nghênh đón, giọng nịnh nọt. Đoàn người đầy phô trương trong ánh mắt hiếu kỳ của người dân có mặt tại bến cảng nghênh ngang đi tới.

“Lần này ta chính đại diện quan tế tư Kerratot tới thu mua vật tư, ngươi cũng biết ngài Kerratot là đại thần thân cận của nữ hoàng, lệnh của ngài chính là ý muốn của nữ hoàng. Việc lần này rất quan trọng mặc dù cách thời điểm triều đình đến thu mua vật tư khoảng vài tháng nhưng đây đã xem như lệnh thu thập gấp từ cấp trên nên ngươi không được thất trách vẫn phải đạt đúng tiến độ về chất lượng và số lượng mỗi năm bằng không triều đình khiển trách thì lo liệu đầu của ngươi!” Nam nhân trung niên mở miệng nghiêm nghị, quả nhiên nghe xong gã nam nhân càng thêm cung kính, cuối dầu liên tục vâng dạ.

Chính lúc đoàn người đang định đi về nơi dừng chân thì từ trong đám người hai ven đường một bóng đen lao ra, đâm thẳng về hướng trung niên nam nhân dẫn đầu.

“Ai đẩy ta?!” Giọng nữ yểu điệu xuất phát từ bóng đen. Đầy tớ đi sau chưa kịp ngăn cản thì bóng đen đó đã đụng phải chủ tử của bọn họ, thân hình mập mạp bị đánh trúng khiến cả người lảo đảo thục lùi vài bước về phía sau mới ổn định được. Nam nhân nổi giận đang tính phát tác thì chỉ thấy người trong lòng ngẩng đầu lên, hai mắt hàm chứa lệ mặt cầu xin nhìn hắn, “đại nhân xin thứ tội, nô tỳ sơ sẩy bị người chen lấn đâm trúng ngài, mong ngài bỏ qua cho!” Nữ nhân mềm giọng năn nỉ, hai mắt lệ nóng tràn đầy như chỉ cần người trước mắt mở miệng khiển trách sẽ lập tức chảy xuống. Chỉ cần là nam nhân rất ít sẽ thoát được nước mắt mỹ nhân, nam nhân cuối đầu nhìn nữ nhân trong ngực dĩ nhiên cũng bị mềm lòng.

“Không sao, dù sao cũng không xảy ra việc gì, ta không trách tội. Ngươi lui xuống đi!” Hắn xem xét kỹ nữ nhân phía trước, lời nói ôn hoà hơn trước.

“Uh, nô tỳ cảm tạ đại nhân rộng lượng!” Helya đè nén ngạc nhiên trong lòng, trên mặt thể hiện sự thẹn thùng, ánh mắt lưu luyến quét trên mặt nam nhân như luyến tiếc xa rời!

Mỹ nhân xoay người bước chậm rời đi, dáng người lồi lõm hứng thú, trước đột sau kiều làm nam nhân xung quanh nhìn thèm thuồng, nam nhân trung niên nhìn tất cả vào trong mắt, chính lúc mỹ nhân sắp đi xa thì hắn cất lời :”đợi đã!” Mỹ nhân lật tức xoay người nhìn về phía hắn, trong mắt ẩn tình đưa tình càng làm hắn trong lòng thêm ngứa ngáy. Cá đã muốn cắn câu!
_______________________

“Atoras, lần này thuyền chúng ta thu hoạch không tệ, tất cả là nhờ có ngươi trợ giúp bằng không chúng ta đã đánh mất mẻ lưới này rồi! Ha ha.” Các ngư dân săn bắt đang chuẩn bị kết thúc công việc trở về nhà, một thanh niên miệng mồm lanh lẹ chính đang không ngừng vây quanh Atoras ầm ĩ, chọc cho những người còn lại liên tục cười nhạo: “còn không phải do ngươi sơ ý, đã bảo ngươi kiểm tra lưới thật kỹ ngươi còn không nghe, nếu không có Atoras sức lực mạnh thì công trình chúng ta giăng lưới từ sáng giờ xem như đổ biển! Đến lúc đó xem bọn ta có lột da ngươi không thì bảo, còn ở đó la lối!” Một nam nhân khác quay qua cười nhạo.

“Dạ, dạ, là nô tỳ có lỗi các huynh đệ rộng lượng bỏ qua cho nô tỳ lần này được không, nô đảm bảo sẽ không có lần sau!” Nam thanh niên lúc đầu lên tiếng, lời nói chọc cho người xung quanh bật cười.

“Uh, được rồi đừng ầm ĩ, sắc trời cũng không còn sớm, mọi người tranh thủ phân chia thành phẩm thôi!” Một lão nhân trung niên cất lời, người nọ là đoàn trưởng rất được mọi người kính trọng, chỉ thấy ông vừa dứt lời mọi người liền bắt đầu nghiêm chỉnh phân chia lương thực.

Đa số chỉ toàn là cá, mực các loại thuỷ sản, mọi người đều được chia đều. Còn sót lại chính là những thứ quý giá hơn như ngọc trai, san hô… Những thứ này có thể bán cho thương nhân.

“Lần này mọi người cũng biết bỏ công sức nhiều nhất là Atoras, vì vậy để công bằng vật phẩm còn lại Atoras cứ tuỳ ý cầm lấy thứ mình muốn” Đoàn trưởng đã mở miệng quyết định dĩ nhiên không ai phản đối, vả lại mọi người đều công nhận thành quả của người khác.

Atoras vốn định từ chối, hắn vốn không có lòng tham với những vật phẩm này, từ nhỏ hắn đã sống dưới biển những thứ ngọc trai, san hô linh tinh thấy đều đã như cơm bữa.

Chính là liếc mắt nhìn những thứ này, hắn tự nhiên lại nghĩ đến việc khác, bắt đầu nghiêm chỉnh tìm kiếm trong đám vật phẩm. Chỉ khi chạm đến một lớp vỏ sần, bề ngoài bị bám thật dày tảo biển, trông không khác gì hòn đá.

“Ồ, to như vậy chắc là viên ngọc trong đó phải to lắm, nhìn mảng bám bên ngoài nó này! Con này chắc đã nhiều tuổi lắm, có khi còn sinh ra ngọc trai đen!” Thiếu niên lúc đầu lên tiếng, miệng trầm trồ la hét.

Atoras cũng không lại chọn tiếp, tay cầm lấy thứ mình vừa chọn, quay mặt qua nhìn phía nam nhân trung niên, nói:” Đoàn trưởng, ta sẽ chỉ lấy cái này!”

“Uh, chỉ một cái? Atoras hay là ngươi tiếp tục chọn thêm đi, một viên ngọc đem ra chợ cũng chẳng được bao nhiêu tiền!” Lão nhân yêu cầu.
“Ta không bán, chỉ cái này được rồi, còn lại mọi người chia đi!” Atoras cười hữu hảo, trên tay bắt đầu thu thập lương thực mang về.

“Đoàn trưởng ngài không cần khuyên can, tên đầu gỗ này chắc chắn mang về tặng nàng dâu của hắn đâu! Ha ha ha” Tiếng trêu ghẹo dẫn theo tiếng cười của mọi người, ánh mắt tất cả nhìn phía Atoras mang theo hiểu rõ. Atoras bị mọi người nhìn đến hai bên tai đỏ ửng, tay cầm vật phẩm nhanh chóng rời đi, phía sau hắn liên tục có tiếng cười vọng lại.

Khi hắn về đến khu nhà đã có thể thấy một nữ nhân đang đứng trước cửa, Atoras dưới chân nhanh hơn tốc độ, mặt nở nụ cười dịu dàng.
“Hôm nay ngươi có vẻ về trễ hơn, không có việc gì chứ. Bà Lutos vẫn đang đợi cơm đây, nhanh đi tắm rữa còn vào dùng cơm thôi!” Asisu thấy hắn trở lại, mặt mang mỉm cười.

“Là, có chút việc, lần này đánh bắt được rất nhiều!” Atoras nhìn Asisu chăm chú, trong giọng nói phát ra đắc ý cứ như đứa trẻ khoe thành phẩm cầu khen ngợi.

“Uh, thật giỏi.” Asisu bị biểu cảm của Atoras sở mê hoặc, theo quán tính đưa tay định vuốt đầu hắn chỉ là đưa tới giữa chừng lại phát hiện chiều cao của mình không đủ, cuối cùng lại thành Asisu nắm lấy hai gò má hắn để chà đạp.

Người nào đó lại mặc nhiên không thấy mình đang bị nhầm lẫn thành đại cẩu, trên miệng cứ cười ngây ngô. Vẻ mặt của hắn làm cho Asisu trong lòng đều bắt đầu ngứa, đưa tay kéo cổ áo khiến hắn cuối đầu gần khoảng cách giữa hai người, Atoras chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì nàng đã bất thình lình hôn lên môi hắn, Atoras chính là bị Asisu vô sỉ cưỡng hôn!!!

“Xem như phần thưởng!” Asisu chủ động tách ra, nàng dùng lưỡi liếm quanh đôi môi đỏ mộng của mình như vẫn còn chưa thoả mãn, hành động này chọc cho Atoras đỏ bừng cả mặt, miệng ấp úng không nói nên lời.

“Được rồi, nhanh đi tắm rồi vào ăn cơm, đừng để bà Lutos đợi lâu!” Asisu nói xong tính đi vào thì lại bị hắn ngăn cản, nàng đưa mắt khó hiểu nhìn về phía hắn. Atoras lúng túng lấy từ trong bao vải ra thứ mà ban nãy hắn đã chọn, lại vụng về dùng tay tách vỏ của nó trước ánh mắt khó hiểu của nàng.

Asisu nhìn hành động vụng về của hắn cũng không nhắc nhở, tên ngốc này cũng quá mức đãng trí đi, hắn chỉ cần dùng dao để cạy ra không phải là được rồi sao!

Cho dù dùng cách ngu ngốc nhưng với sức mạnh của Atoras thì đây chẳng nhằm nhò gì, chẳng mấy chốc hắn đã tách được lớp vỏ dính chặt kia, khi nhìn thứ bên trong lại khiến hai người ngạc nhiên. Atoras lúc chọn thứ này hắn đã đoán trước bên trong chắc chắn sẽ có ngọc, tính theo tuổi thọ của nó thì rất có khi còn là ngọc trai đen. Chỉ là thật không ngờ hắn đã đoán sai, bên trong lại là ngọc tím!

Ngọc tím a! Cỡ nào trân quý Atoras cũng không biết, nhưng hắn biết nó rất hiếm, hắn chưa từng nhìn thấy nhan sắc này bao giờ.

Không đủ chói loá, không đủ nổi bật nhưng nó chính là có sức hút riêng của mình, màu sắc huyền bí, xinh đẹp, chính là thích hợp nhất Asisu! Giống như sự bí ẩn của nàng!
(Ngọc tím gì gì đó… Miễn khảo chứng!!)

“Là của ta…cấp, cấp nàng!” Đưa tay lấy viên ngọc ra khỏi xác, hắn không cảm thấy hành động này có gì không ổn, tự nhiên quên cả việc rửa sạch mùi tanh trên nó, Atoras chỉ biết vội vàng như hiếng vật quý dường như nhanh chóng dâng lên trước mặt Asisu, hết sức vụng về lại hết sức ngây ngô.

Dù cho thân hình to lớn, người khác đứng trước mặt Atoras đều sẽ bị hắn hù doạ cho sợ chết khiếp, thì chỉ cần đứng trước mặt Asisu hắn lại thấy mình không bao giờ có thể bình tĩnh đối mặt với nàng!

“…” Asisu đột nhiên cảm thấy nếu Atoras có vẻ ngoài bình thường chắc chắn sẽ có rất nhiều đoá hoa đào bay theo hắn, mặc dù trông rất ngốc nhưng lại hết sức chăm sóc. Không phải từ nhỏ đã sống tách biệt sao, lại biết đưa hoa tặng trang sức để lấy lòng, là ai dạy hắn nha, đi ra xem nàng có đánh chết người đó không! Làm hại nàng cũng mau bị hắn mê hoặc!!! Ánh mắt nàng nhìn chăm chú về phía hắn.

Atoras thấy ánh mắt nóng rực Asisu nhìn mình làm hắn càng thêm quẫn bách, “Ta..ta đi trước tắm..!” Quay đầu dường như chạy trối chết rời khỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN