Nhân bản!
chương 22
Nhìn trong căn phòng với màn nhện giăng khắp lối, bụi bám đầy trên đồ vật, ánh mắt Key không giấu được cảm xúc trào dâng. Uất ức, lòng hận thù chôn sâu tận đáy lòng.
“Tại sao?… Tại sao các người lại tàn nhẫn giết chết gia đình tôi chứ?… A…”
Key khụy gối xuống nước mặt lên trần nhà hét thật lớn trong sự bi thương. Giọt nước mắt mặn chát từ khóe mắt chảy dọc xuống gò má. Chẳng sẽ ai thấu hiểu cho nỗi đau mất mát này của cậu.
Vương Lãnh chính là người năm xưa cầm đầu giết chết cả nhà cậu. Ông ta từng nói sẽ khiến những người chết dưới viên đạn của mình ra đi một cách bình an, đó chính là giúp người đó nhìn mặt kẻ thù trước khi chết. Hắn sẽ không ngờ rằng đứa trẻ năm đó bị ném xuống biển tưởng chừng nộp mạng cho tử thần, nhưng không Chúa đã cứu rỗi hai đứa trẻ đó vẫn còn sống. Gần 10 năm sau, chúng quay lại để trả thù hắn và nhất định sẽ ra tay một cách tàn độc nhất.
Khoảng vài phút sau, khi lấy lại tâm trạng ổn định, Key một mình lặng lẽ đi dọc trên đoạn bờ đường biển dài. Cậu nhớ lại hình ảnh cô gái mà cậu đã gặp ở ngôi mộ trên ngọn đồi gió kia, chính là chị gái của mình.
Chị ấy bây giờ đã một cô gái xinh đẹp có phần phá phách và nổi loạn, không còn giống như một cô bé vô tư hồn nhiên như xưa nữa. Ánh mắt chị ấy, cậu có thể nhìn thấy được sự hận thù uẩn khúc bị che giấu, nhưng đến khi bộc phát ra sẽ không biết như thế nào.
Khi đứng trước chị gái mình, cậu rất muốn hỏi “chị đã ở đâu vậy?… Chị sống có tốt không? Em nhớ chị nhiều lắm!” nhưng điều đó lại không thể. Cậu không biết chị gái mình đã trải qua những chuyện gì.
…
Tối, tại phòng của Khánh Hàn.
Hôm nay vì cũng không làm nhiệm vụ gì nhiều nên Ti Na cũng không cần phải mặc những bộ đồ bó khó chịu kia. Cô chỉ mặt đơn giản áo sơ mi đen dáng rộng thùng thình có in hình con bướm bên ngực trái ngắn cũn cỡn để lộ đôi chân thon dài, thực ra thì cô lấy đồ của Khánh Hàn để mặc vì cô không có về phòng của mình.
Trên bàn cũng chuẩn bị sẵn rượu để hai người thưởng thức tối nay, cô không biết hôm nay Khánh Hàn có tâm trạng gì lại nổi hứng rủ cô uống rượu nữa.
Trong phòng chỉ le lói một chút sáng vàng mờ mờ từ chiếc đèn nhỏ trên tường, cô ngã người xuống dưới giường. Đập ngay trong trí nhớ của cô là ánh mắt đầy da diết của người con trai tự động đi tới ôm cô lúc sáng, chẳng hiểu tại sao cậu ta lại làm như vậy nữa. Nhưng cô lại có cảm giác quen thuộc lạ thường không thể tả.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm, làm những gì trong đầu cô chợt tan biến. Cô khẽ thở dài nghiêng người hướng mắt nhìn về bầu trời đầy sao ngoài kia. Cô chẳng biết từ khi nào, giữa cô và Khánh Hàn lại đến với nhau nhanh như vậy, cô lại tình nguyện giao thân cho người con trai có tính cách kì lạ khó hiểu này, nó khiến cô có cảm giác vừa có tình yêu lẫn sự giả dối trong đấy. Suy cho cùng thì cô vẫn chưa thấy anh lừa dối cô.
“Cạch”
Cửa phòng tắm mở, Khánh Hàn từ trong bước ra. Ti Na thấy vậy chống tay ngồi dậy nhìn anh. Anh đang cầm lấy khăn vò lấy mái tóc ướt nước của mình, anh mặc một áo sơ mi cổ trụ cùng quần thể dục nhưng cũng đủ tôn lên vóc dáng cao ráo cực chuẩn của anh.
Cô có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà từ người anh lan tỏa trong không khí. Nhìn anh thật sự rất cuốn hút. Cô mỉm cười cất giọng trêu đùa:
“Mùi hương bạc hà trên người anh thơm thật đấy. Trước giờ em cứ tưởng nam giới thích dùng nước hoa đắt tiền chứ? Không ngờ anh lại chuộng mùi hương bạc hà đơn giản này, nhưng lại giữ hương vị riêng biệt không lẫn vào đâu.”
Khánh Hàn đi lại ngồi xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng vuốt lấy tóc Ti Na, anh cất giọng đáp:
“Em thích mùi hương này sao?”
Ti Na mỉm cười ngượng ngùng gật đầu “Ừ” khi ánh mắt anh đầy sát khí nhìn cô. Cô đứng dậy đi tới cầm chai rượu vang đỏ rót vào hai cái ly rồi đem tới đưa cho anh. Anh cầm lấy uống vài ngụm, vị rượu vừa ngọt đắng vừa cay nồng thấm vào đầu lưỡi.
“Hôm nay anh đã giết một con chó rất tàn bạo, điều đó khiến bọn trẻ đã sợ và lảng tránh anh.”
Khánh Hàn nói giọng trầm thấp, ánh mắt nhìn đi đó một cách vô định. Rồi lại nâng ly rượu tu một hơi đến cạn.
Ti Na thấy vậy cầm chai rượu rót vào ly cho anh. Giờ cô đã hiểu tại sao hôm nay nhìn nét mặt lại trong có vẻ thoáng buồn nhưng không thể hiện rõ ra bên ngoài. Cũng may cho cái tên trong Găng Tơ kia, nếu không đã sớm bỏ mạng tại đây bởi cái búa chết người từ Khánh Hàn, vì tâm trạng bực dọc của anh. Điều đó sẽ làm anh mất kiểm soát mà kiếm gì đó trút giận.
Cô đứng tựa người vào tường nhìn anh với ánh mắt thắc mắc hỏi:
“Vậy tại sao anh lại giết con chó đó?”
Khánh Hàn chợt cười nhạt, chính nụ cười đó của anh khiến Ti Na cảm thấy có chút man rợ, lạnh sống lưng. Vì sau nụ cười của anh thì thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì.
Anh lại uống hết ly rượu thứ hai rồi đáp: “Con chó đó hại bọn trẻ nên anh giết nó thôi, có gì sai sao? Con chó đó giống như con chó của con quỷ luôn hành hạ anh mỗi đêm. Anh ghét bọn chúng.”
“Con chó của con quỷ luôn hành hạ anh? Vấn đề này anh đã từng nói với mình lúc ở nhà kho. Thật sự khó hiểu thật… Chẳng biết anh đang nghĩ cái gì trong đầu nữa… Thôi mặc kệ đi…” Đó là những gì mà Ti Na nghĩ khi nghe Khánh Hàn nói vậy.
Cô đi tới ngồi lên đùi anh, lấy ly rượu rỗng trên tay anh ra, vòng tay vào cổ anh, nhìn anh nhẹ giọng đáp:
“Nếu anh thấy những gì anh làm không sai? Thì đừng nghĩ đến làm gì nữa, chỉ thêm đau đầu mà thôi. Tối nay hãy nói chuyện của hai chúng ta đi.”
Ánh mắt hai người nhìn nhau mang một cảm xúc khác nhau, chẳng có thể đọc được suy nghĩ của đối phương.
Khánh Hàn đưa tay vén vài lọn tóc là phà trước mặt của Ti Na lên tai cô, khẽ phả ra hơi thở lạnh lẽo. Anh cong môi cười đáp:
“Em ở bên anh vì điều gì?”
Nghe câu nói này của Khánh Hàn khiến tim Ti Na như nhói lên một giây tức thời nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Thật sự thì cô không biết mình ở bên Khánh Hàn với ý định gì, có được anh và tình yêu hay đánh đổi một thứ gì đó có giá trị.
Cô đứng dậy đi tới lấy chai rượu để lãng tránh câu hỏi của anh vì hiện tại cô chưa có câu trả lời. Nhưng chưa kịp nhấc chân đi thì Khánh Hàn đứng phắt dậy vòng tay ôm lấy eo cô quay phắt lại, khiến cô thoáng giật mình, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
“Em chưa trả lời câu hỏi của anh?” Khánh Hàn đáp, nhìn thẳng vào mắt cô như chờ đợi cô nói.
Ti Na gượng cười đặt tay lên ngực của anh với vẻ ấp úng, trầm mặt một phút rồi ngước lên nhìn anh đáp:
“Chẳng phải anh đã nói với em, một ở lại với anh, hai là rời khỏi đây và em sẽ giống như những kẻ đã chết kia. Vì điều này đấy! Nhưng mọi thứ đều vì mục đích cả, thế giới chúng ta vốn dĩ như thế không phải sao? Em ở bên anh nhưng đổi lại phải có thứ gì đó ngang bằng giá trị.”
“Em nghĩ mình có giá trị sao?” Khánh Hàn buông một câu hờ hững.
Ti Na dùng lực ở tay đẩy Khánh Hàn ra khi nghe anh hỏi vậy. Vẻ mặt tỏ ra giận hờn vu vơ, leo lên giường nằm phịch xuống, lấy chăn đắp lại che kín mặt nhưng cô vẫn gân cổ lên đáp:
“Anh nghĩ em không đáng giá sao? Đồ đáng ghét!”
Khánh Hàn chợt cười khi thấy hành động hờn giận của Ti Na. Anh đi lại kéo phắt cái chăn ra nhưng bị cô giữ chặt lấy. Anh mặc kệ không quan tâm nữa mà đi tới cầm lấy chai rượu uống ừng ực mà không cần rót ra ly.
Chẳng thấy anh có động tĩnh gì, đắp chăn kín lại khiến Ti Na cảm thấy ngạt thở vô cùng nên tung chăn ra, bước xuống giường đi thẳng tới chỗ anh, cương mặt lên nói:
“Rủ người ta uống rượu, không nói những lời mật ngọt mà lại hỏi những câu như vậy. Anh xem thường em đấy à, anh trai nuôi?”
Anh đặt chai rượu xuống bàn, kéo Ti Na lại sát gần mình, khẽ trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi ghé sát bên tai cô thì thầm: “Đây là mật ngọt em muốn đấy, em gái nuôi!”
Ti Na mỉm cười đưa tay đánh nhẹ vào người Khánh Hàn một cái. Khánh Hàn chỉ mỉm cười nhẹ và đánh mắt sang chai rượu, tiếp lời:
“Rót rượu cho anh đi!”
Ti Na gật đầu “Ừm” rồi đi lại rót rượu cho Khánh Hàn.
Cả hai vừa chơi bài vừa nhâm nhi từng ly rượu để trải qua hết đêm này.
…
22 giờ đêm.
Ti Na rời khỏi người của Khánh Hàn, chống tay ngồi dậy để tắt đi bản nhạc nhẹ không lời nghe thật du dương dễ đưa con người vào giấc ngủ say. Cô nhanh chóng gài nút áo lại bước chân xuống giường.
Khánh Hàn có lẽ uống nhiều rượu nên ngủ rất say. Cô khẽ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ vào bờ má của anh.
“Reng… reng”
Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, màn hình sáng lên khiến Ti Na chuyển tầm nhìn về phía nó. Cô vớ tay lấy nó mở ra nghe máy:
“Alo, mình nghe đây Mộc Trà?”
“Ti Na tới quá bar Borm chơi đi, mình đang ở đây đó này.”
“Được rồi mình đến ngay đây!”
Nói rồi cô tắt máy, bước chân xuống giường đứng dậy. Cô khẽ thở phắt một cái nhìn lại bộ đồ trên người mình đang mặc chẳng phù hợp để đi một chút nào. Cô lắc đầu mặc kệ vậy, mặc như vậy đi cũng chẳng sao, dù gì về phòng thay đồ cũng mắc công.
Ti Na nhanh chóng rời khỏi phòng, lúc này Khánh Hàn mở mắt ra với vẻ lạnh lẽo.
…
Chiếc xe phi nhanh trong gió, làn tóc xõa dài tung bay tự do, nắm chặt tay lái với ánh mắt mắt sắc sảo tập trung quan sát đường đi phía trước.
Dừng lại trước quán bar Borm, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt chú ý nhìn Ti Na. Cô bỏ mũ bảo hiểm xuống đưa tay vuốt lấy mái tóc mình ra sau trông rất kiêu hãnh, ai nấy đều cảm thấy mê mẩn trước thần thái quyến rũ cuốn hút cộng thêm đôi mắt u mê mơ màng của cô. Cô bước đi vào bên trong với đôi chân trắng nõn trên đôi dép quai hậu tuy có phần không giống một người đi chơi bar nhưng vẫn rất phong cách. Cô có thể cảm nhận được mùi hương bạc hà quen thuộc trên chiếc áo sơ mi mình đang mặc, bởi nó là của Khánh Hàn và cô thích mùi hương này vì nó khiến cô cảm thấy dễ chịu so với loại các loại mùi nước hoa nồng nặc mà cô hay dùng.
Ti Na đi thẳng tới quầy rượu ngồi ở đó, nhìn nam nhân viên phục vụ mỉm cười nhẹ giọng đáp: “Cho tôi một ly rượu vang đỏ!”
“Vâng, thưa cô! Trong cô đẹp thật đấy.”
Tên nhân viên phục vụ không thể nào cưỡng lại sức quyến rũ của cô. Con mắt liếc nhìn về phía cổ áo của Ti Na có phần hở rộng, lộ cả vòng một lấp ló sau chiếc áo bra (áo nội y) màu đen.
Anh ta nhanh tay cầm chai rượu rót vào ly đưa cho Ti Na. Cô cười đáp “Cảm ơn” rồi nâng ly rượu uống vài ngụm, khẽ than thở: “Cái con nhỏ này, hẹn ra đã rồi không thấy đâu cả!”
Vừa lúc Mộc Trà từ ngoài vào, cô trông thật gợi cảm với bộ váy màu đen ngắn ngang đùi, hở bạo để lộ tấm lưng trắng ngần với đường cong cực chuẩn. Cô đi ngang qua những con mắt thèm thuồng đầy dục vọng của bọn đàn ông. Vẻ mặt cô chợt tối sầm lại khi nhìn thấy cái tên suốt ngày hành hạ cô.
Uy Vũ nhìn Mộc Trà đi lướt qua mặt mình, dường như cô ấy không nhận ra anh. Có vẻ như lâu ngày không gặp, nên cô không nhận ra anh rồi. Nhưng còn anh lúc nào cũng gặp cô, anh biết cô đang làm gì. Anh hay đi theo cô, vì trong một lần tình cờ thấy cô đang bị một kẻ nào đó uy hiếp mà anh không rõ lý do là gì.
Vậy mà mọi lần cô ấy đến OCE luyện tập đều tỏ ra rất vui vẻ hòa nhã. Đó chính là điều anh thắc mắc và muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân. Thật sự thì cô gái này không biết từ khi nào lại khiến anh để tâm như vậy.
Tiếng nhạc sôi động âm vang khắp cả khán phòng, ánh sáng mập mờ phản chiếu lên những con người đang không ngừng nhảy ngoài kia. Mộc Trà trà trộn vào dòng người đi thẳng về phía dãy hành phòng VIP, bắt gặp ánh mắt gườm gườm đang nhìn cô cùng nụ cười mỉm đểu cán.
Hắn ta kéo tay Mộc Trà đi lại đẩy cô vào tường, hai tay hắn nắm chặt vai cô giữ lại. Cô trừng mắt lên nhìn hắn gằn giọng đáp:
“Sao anh cứ ám tôi hoài vậy hả, Tiểu Quỷ?”
“Tôi có ám em đấu, chỉ là tình cờ gặp em ở đây thôi mà… Em làm gì căng dữ vậy.”
Tiểu Quỷ đáp với giọng bỡn cợt cùng nụ cười hờ hợt thích thú khi thấy vẻ nóng giận của Mộc Trà.
Năm cô 12 tuổi lúc đó hắn 16 tuổi nhưng hắn lại là một kẻ sát nhân tàn bạo được giấu kín sau gương mặt baby của hắn. Không ai có thể ngờ rằng một cậu thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn 16 tuổi như hắn lại khiến bao nhiêu kẻ phải khiếp sợ, cùng độ thông mình không ai sánh bằng cho nên hắn trở thành cánh tay đắc lực của người cha nuôi Ngô Tôn và tổ chức Găng Tơ.
Cô còn nhớ lúc mình lâm vào bước cùng khi cả nhà bị phá sản do OCE gây ra, ba cô vì thế mà đã đột tử, mẹ cô thì thắt cổ tự tử để lại cô một mình cơ nhỡ không nơi nương tựa. Cô quyết tâm bằng mọi giá phải trả thù cho gia đình mình, cơ duyên cho cô gặp hắn.
Câu nói “Nếu muốn trả thù hãy đi theo tôi gia nhập vào Găng Tơ và làm theo lời tôi chỉ bảo!” , lúc đó cô còn còn nhỏ chưa suy nghĩ chín chắn, lòng uất hận ghim hằn trong trí nhớ nên cô đã chấp nhận, dẫu sao thì cô cũng không còn chốn nào để đi.
Hắn đưa cô về căn cứ Găng Tơ, hằng ngày bắt cô luyện tập những thứ có thể đánh đổi cả tính mạng, phải đổ máu thì cô mới trở thành sát thủ như bây giờ. Tưởng chừng hắn sẽ giúp cô trả thù nhưng không, hắn và tổ chức của hắn đã hành hạ cô, từ thể xác lẫn tinh thần. Hắn giống như một kẻ bệnh hoạn vậy. Kể từ đó một trang mới bị đổ đầy mực đen tối xuống cuộc sống của cô.
Cô bức chịu không nổi nên đã rời khỏi đó lúc cô 16 tuổi. Cô bị hắn cho người truy đuổi tận cùng ngõ cụt nhưng thật may sao cho gặp được Ti Na đã cứu cô. Nhưng không vì thế mà cô sống yên ổn một ngày nào với hắn.
Hắn thích dày vò thể xác cô, hắn thích nhìn thấy cô đau đớn mỗi lần hắn chiếm lấy thân thể cô. Hắn vui vẻ khi hành hạ người khác. Hắn có thể đoạt lấy mạng sống của cô bất cứ lúc nào, nên buộc cô phải làm theo ý của hắn.
“Khi nào anh mới chịu buông tha cho tôi đây hả? Sao anh cứ hành hạ tôi như thế chứ?”
Mộc Trà gân cổ lên nói với ánh mắt hừng hừng ngọn lửa của sự căm phẫn nhìn Tiểu Quỷ, hai tay siết chặt lại gồng lên chịu đựng.
“Vì tôi thích được không? Tôi muốn em chết thì em chết, tôi muốn em sống thì em sống. Tôi thích nhìn thấy nước mắt của em, vì em là người con gái đầu tiên mà tôi thưởng thức đấy. Em có thấy tôi qua lại với bất kì người con gái nào chưa? Em phải vui vì có kẻ si tình vì em chứ?”
Tiểu Quỷ nói giọng đầy sự đùa cợt cùng nụ cười man rợ của hắn khiến cô chỉ muốn giết chết hắn ngay bây giờ, nhưng điều đó không thể vì hắn là người cưu mang cô. Cô thật sự hối hận khi đi theo hắn, chỉ vì lúc đó lòng hận thù trong cô quá lớn nên mới đồng ý thôi.
Cô nhếch môi cười nhạt: “Kẻ si tình như anh giống một tên tâm thần thì đúng hơn!”
“Tâm thần? Em có thấy một kẻ tâm thần nào mà ổn định như tôi không?”
Tiểu Quỷ cười đáp. Đưa tay vòng ra sau vuốt ve lấy lưng cô. Không kịp để Mộc Trà phản ứng gì, hắn đưa tay bóp chặt cằm cô hôn một cách cuồng nhiệt. Hắn dùng răng cắn chặt lấy phần môi dưới của cô, khiến cô nhíu mày vì đau nhưng không thể nào buông hắn ra được, vì cô càng vùng vẫy hắn sẽ không để yên cho cô. Cô mặc cho hắn hôn mình một cách mạnh bạo đến độ chẳng để cho cô hít lấy chút không khí để thở.
Chưa đầy vài phút sau, Tiểu Quỷ buông Mộc Trà ra, nhìn cô với ánh mắt hài lòng. Nụ cười lạnh như có như không của hắn khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn kia của cô, cùng giọt máu chảy ở môi kia.
“Đây là sự trừng phạt dành cho em đấy. Nhẹ nhàng không muốn lại muốn đau đớn nhỉ.”
Tiểu Quỷ nói giọng đều đều, vẫn giữ điệu cười ma mị đó trên môi. Hắn không thích nhẹ nhàng mà chỉ thích làm thỏa mãn cái bản tính khác người của hắn thôi.
Hắn đi lại gần sát Mộc Trà hôn nhẹ vào bờ má cô rồi đáp: “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau dài dài thôi, Candies Mộc Trà!” rồi hắn quay người bỏ đi không quên đưa tay vẫy chào tạm biệt cô.
Tiểu Quỷ vừa đi khỏi, Mộc Trà chợt khụy phịch xuống nền bật khóc nấc lên thành tiếng, giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô không biết mình sẽ còn chịu đựng như thế này đến bao giờ nữa. Cô thật sự không biết tên Tiểu Quỷ đó sẽ định làm gì tiếp nữa.
Uy Vũ từ đâu bước chân nhẹ nhàng đi lại, cúi người xuống đưa khăn mùi xoa về phía Mộc Trà cất giọng đáp:
“Cô quen Tiểu Quỷ sao?”
Mộc Trà ngước mặt lên nhìn Uy Vũ với ánh mắt đỏ hoe hiện rõ sự căm phẫn, cô hất lấy tay của Uy Vũ qua vì không muốn nhận lấy khăn của anh. Hành động của cô làm anh cảm thấy có chút khó chịu, nắm chặt cái khăn trong tay chỉ biết gượng cười.
Cô đưa tay lau đi nước mắt tèm nhem trên khuôn mặt mình đứng phắt dậy rồi đáp:
“Những gì anh thấy vừa rồi coi như chưa thấy gì đi.”
“Đã nhìn thấy mà cô bảo tôi chưa thấy là sao? Thật sự cô là người của Găng Tơ nhưng vào OCE để đào tạo làm điệp viên. Cô làm gián điệp à?”
Uy Vũ nói giọng có vẻ ám chỉ, ánh mắt như dò thám cảm xúc trên khuôn mặt của Mộc Trà.
Mộc Trà nhếch môi cười nhạt khi nghe Uy Vũ nói như vậy, cô đáp nhanh:
“Tôi không phải là người của Găng Tơ!”
Dứt lời Mộc Trà đi lướt qua mặt Uy Vũ một mạch. Anh chỉ biết nhìn bóng dáng người con gái đó bước đi khuất dần sau bức tường kia.
Vào nhanh trong nhà vệ sinh, Mộc Trà dùng nước rửa mặt mình để lấy lại sự tỉnh táo như ban đầu. Lấy thỏi son màu đỏ rượu trong túi ra nhẹ nhàng tô lên môi để che đi vết răng cắn do Tiểu Quỷ để lại, rồi nhanh chóng đi ra khỏi đây vì cô nghĩ Ti Na đã tới rồi.
Vừa thấy bóng dáng Mộc Trà từ xa, Ti Na vẫy tay để cô ấy thấy mình. Mộc Trà nhanh chóng đi lại ngồi xuống bên cạnh cô.
Ti Na nhíu mày nhìn Mộc Trà có vẻ gì đó là lạ, môi có phần hơi sưng lên. Cô thắc mắc hỏi:
“Có chuyện gì xảy với Trà sao? Nhìn sắc mặt của Trà có vẻ như không được tốt lắm?”
Mộc Trà quơ tay lắc đầu gượng cười đáp: “À không có gì đâu. Chắc Ti Na đợi mình lâu lắm phải không?”
Nhìn ánh mắt Mộc Trà cũng đủ để Ti Na biết cô đang nói dối nhưng cô lại không hỏi có chuyền đã xảy ra với Mộc Trà, vì có hỏi cô ấy cũng không trả lời nên thôi.
“Na với Khánh Hàn dạo này sao rồi?” Mộc Trà hỏi, khẽ nhâm nhi ly rượu.
Ti Na mỉm cười trả lời: “Cũng bình thường thôi. Đôi khi mình cũng không hiểu được con người thật sự của Khánh Hàn nữa… Nhưng theo mình thấy ở con người anh có vẻ như không đến nổi nào tàn nhẫn như lúc làm nhiệm vụ hay lúc ở khu luyện tập. Khuôn mặt lúc nào cũng sắc lạnh không hề biểu hiện một chút vui vẻ nào dù trên môi thỉnh thoảng cũng có xuất hiện vài nụ cười nhưng mình thấy chỉ toàn là gượng gạo. Ấn tượng người con trai này với mình chính là đôi mắt, nó như biết nói lên tâm trạng của anh vậy.”
Đó những gì Ti Na thấy được ở Khánh Hàn. Tuy là người có dã tâm, tàn nhẫn vô tình hay máu lạnh nhưng anh cũng có trái tim, một trái tim ấm áp được bao bọc bởi sắc đá. Dù biết rằng cô ở bên Khánh Hàn đều có mục đích cả, nhưng chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác muốn có được cái ôm, lẫn nụ hôn nhẹ nhàng của người con trai này. Tuy lần đầu gặp, anh đã để lại trong cô một ấn tượng đáng sợ mà cô chưa bao giờ quên, đó là giết cô.
…
“Cạch”
Tiếng mở cửa, Ti Na trở về dinh thự bước đi loạng choạng vào trong phòng vì không làm chủ được ý thức của mình, đầu óc quay cuồng do uống nhiều rượu. Cô mở điện thoại ra xem giờ, đã là hơn 1 giờ sáng rồi. Mở vài hạt nút áo ra cho thoải mái hơn, đưa tay lòn vào trong tháo áo bra (áo nội y) ra vứt xuống sàn rồi ngã người xuống giường. Người cô giờ nồng nặc toàn mùi rượu. Khi nãy ở bên phòng Khánh Hàn cô uống cũng nhiều, rồi tới quán bar uống cùng với Mộc Trà nên giờ người trong người cô nóng hừng hực cả lên.
Tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xối xả khiến Ti Na có chút ngẩn người, cô quên mất là cái tên Tiểu Quỷ kia hay gọi tên thật của anh ta là Cao Kỳ đang ở trong gian nhà của mình. Thật ra phòng chính của cô nằm ở cái gian nhà lớn phía chính diện bên kia nhưng tại nơi này đi gần hơn nên cô mới rẽ vào đây.
Cô mặc kệ sự tồn tại của anh ta, giờ cô chỉ muốn ngủ mà thôi. Cô muốn được ngủ trong gọn trong vòng tay ôm ấp của Khánh Hàn, nhưng giờ thì không được. Ánh mắt cô lúc nhắm lúc mở.
Cánh cửa nhà tắm mở ra, ánh sáng của chiếc đèn trong đó hất ra khiến cô cảm thấy hơi chói mắt, khẽ nhíu mày nhìn Tiểu Quỷ. Anh ta để mình trần chỉ mặc quần kaki để lộ cơ bụng săn chắc.
“Cô về rồi đấy à?” Anh ta nhìn Ti Na lên tiếng hỏi, ánh mắt chú ý đến bộ dạng đang nằm trên giường đầy quyến rũ của cô. Đôi chân dài trắng nõn, đôi gò bồng lấp ló sau lớp áo sơ mi gần như được cô tháo bung hết nút chỉ còn vỏn vẹn vài ba hạt còn nguyên ở phía dưới. Gợi tình một cách quá đáng.
“Ở bên cạnh còn dư một phòng trống anh qau đó ngủ tạm đi. Giờ tôi mệt rồi!”
Nói rồi, Ti Na chìm trong giấc ngủ mơ màng bởi men rượu. chẳng còn để ý đến người con trai trước mặt. Nếu có trộm vào trong nhà hay sét đánh cô cũng chẳng biết nữa.
Tiểu Quỷ nhếch môi cười nhạt đi tới ngồi bên cạnh Ti Na, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể của cô một cách khoái cảm, nhìn như một con thú thèm khát con mồi vậy.
“Cô em này cũng đẹp như con bé Mộc Trà vậy. Cả hai đứa đều khiến tên này chỉ muốn chiếm hữu thôi. Ngay từ đầu em tiếp cận tôi để lợi dụng đã là một sai lầm rồi đấy. Tôi sẽ cho em thấy, chính em sẽ là người tàn phá tổ chức OCE này dưới bàn tay của em thôi. Em chính thức đã sập bẫy của tôi rồi. Ông Vương Lãnh à, ông thật là ngu ngốc khi để đứa con gái nuôi của mình vào trong sọ đấy.”
Anh ta nói giọng đầy sự đắc ý và thích thú. Anh ta lấy trong túi quần ra một ống tiêm nhỏ có chứa loại dung dịch trong suốt và đó là thuốc mê.
Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Ti Na đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay rồi xuyên cây kim tiêm vào tay cô. Cô thoáng giật mình cảm thấy có chút đau nhói như bị kiến cắn vậy rồi cô lại mê man trong giấc ngủ say không hề hay biết gì.
“Tôi chỉ là từ từ hưởng thụ một chút một mà thôi, không nhanh cũng không chậm. Cô gái à, em có sức quyến rũ đặc biệt đấy.”
Anh ta đưa tay vuốt nhẹ lấy khuôn mặt của cô, rồi đưa tay kéo áo cô đang mặc ra khỏi người. Từ từ chạm vào cơ thể của cô.
Khánh Hàn đứng bên ngoài phòng nhìn vào qua khe cửa mở hờ không đóng kĩ, cảnh tượng đó chỉ khiến anh cảm thấy ghê tởm thôi. Anh quay người bước đi với vẻ mặt lạnh lùng, tên đó sẽ chẳng nào yên thân với anh đâu, khi mà dám động chạm vào người của anh.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!