Lý Bát Dạ - Liệt Chiến Hầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Lý Bát Dạ


Liệt Chiến Hầu



Một lúc sau, sâu trong lòng đất, hắc ám bị chịc tâm giết tới chỉ còn một đám nhỏ, đám hắc ám này trong nháy mắt bỏ trốn, trốn chạy tới nơi sâu nhất bên trong.

Cùng lúc đó, dưới sự kích thích của Lý Bát Dạ, mới đầu Tô Ngọc Hà còn có chút xấu hổ sợ hãi, nhưng là một lúc sau, theo biến hóa thân thể, nàng đã động tình. Giờ phút này, nàng chẳng những rên rỉ to, hơn nữa hai mắt cũng bốc lên quang mang kích tình.

Lý Bát Dạ vừa giao hoan với nàng, vừa trấn áp tà khí, vừa thanh tẩy linh hồn nàng.

Tô Ngọc Hà hoàn toàn bị chịc tâm của Lý Bát Dạ kích phát, thậm chí nàng còn chủ động cầu hoan:

-Đại nhân, nhanh một chút, nhanh một chút, Tiểu Hà rất thoải mái a.

Lý Bát Dạ tiếp tục thúc mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo càng lúc càng mạnh, chẳng bao lâu đã đem linh hồn mềm mại của Tô Ngọc Hà làm tới run lên…

Qua một lúc, chỉ còn lại tiếng nhục thể va chạm, tiếng nữ nhân rên rỉ, tiếng nam nhân thở dốc, hượng vị kì dị tràn ngập khắp Quỷ lâu.

Khoái cảm dồn dập kéo tới như thủy triều, khiến trái tim Tô Ngọc Hà bay bay, nàng rên rỉ sung sướng không ngừng.

A!

Một âm thanh vang lên trong tiếng rên rỉ, toàn thân Tô Ngọc Hạ run rẩy kịch liệt. Hạ thể không ngừng co thắt, lần đầu tiên đạt đến dục vọng cao triều.

Lúc này, linh hồn Tô Ngọc Hà toả ra quang mang nhu hoà màu trắng sữa, tràn ngập khí chất thánh khiết, không lẫn chút tạp chất hắc ám nào. Tà khí cũng hoàn toàn bị đánh tan….

Ngay khi Lý Bát Dạ rời khỏi thân thể nàng, một dòng nước nhỏ từ hạ thể Tô Ngọc Hà phún xuất, bắn lên người Lý Bát Dạ.

Đương nhiên, đây không phải nước thật, mà giống như tinh hoa đất trời, toả hương thơm ngát, hượng vị trong phòng cũng càng đặc biệt hơn.

Tô Ngọc Hà thấy chính mình bị hí lộng tới mức phún xuất, nàng thở hổn hển, vộ vàng nói:

– Đại nhân, xin lỗi, ta không cố ý.

-Không sao!

Lý Bát Dạ hít vào hương thơm, vỗ về an ủi nàng.

Dưới hương thơm lan toả, thiên địa linh khí nơi đây dần dần trở lên trong lành, cây cỏ cũng lấy lại sức sống,…..

…….

Kích tình qua đi, Lý Bát Dạ đứng dậy, tinh tế quan sát đường vân rậm rạp chằng chịt bên trong Quỷ lâu.

– Đại nhân muốn mượn dùng cầm vận sao?

Thấy Lý Bát Dạ nhìn lấy đường vân ngẩn người, Tô Ngọc Hà lại gần hỏi.

Lý Bát Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

– Hậu đại Tẩy Nhan Cổ Phái, ra hết một đám bao cỏ, Bảo Sơn ở trước mắt, cũng không biết hàng, cầm vận bên trong Quỷ lâu này dung nạp lượng lớn đế uẩn tiên ý cỡ nào, thần uy như vậy, đủ có thể khiến Tẩy Nhan Cổ Phái sống qua một đoạn tuế nguyệt khó khăn. Một đám người đem hết ánh mắt đặt ở phía trên Tiên Đế Bảo khí, Đế thuật!

Cầm lâu mặc dù không phải chỗ Minh Nhân Tiên Đế ở, nhưng mà, Minh Nhân Tiên Đế đã từng ở nơi này đánh đàn.

Làm một Tiên Đế, gánh chịu thiên mệnh, chấp chưởng càn khôn, tiên uy vô tận, bất kỳ đồ vật gì dính thần uy của tiên đế gia trì, đều được lợi phi phàm.

Toà Cầm lâu này ở dưới Minh Nhân Tiên Đế một lần lại một lần đánh đàn, tích lũy vô số cầm vận. Trong cầm vận không chỉ giấu đế uẩn tiên uy cường đại của Minh Nhân Tiên Đế, mà còn lưu trữ đại đạo áo nghĩa tối cao bên trong.

Có thể nói, đường vân rậm rạp chằng chịt bên trong cầm lâu này ẩn chứa một cầm đạo vô thượng, nếu lấy đàn nhập đạo, tuyệt đối có thể nhờ vào đó đi ra tu luyện đại đạo kinh người.

Có điều, Lý Bát Dạ đối với cầm đạo không có hứng thú, hắn muốn mượn dùng chính là đế uẩn tiên uy ẩn núp bên trong cầm vận này, cổ cầm kia. Chỉ cần có cổ cầm nơi tay, Lý Bát Dạ có thể thúc giục đế uẩn giết địch.

Thời điểm Lý Bát Dạ cứu Tiểu Hà, Tẩy Nhan Cổ phái xảy ra đại sự kinh thiên.

Ở một ngày này, bên ngoài Tẩy Nhan Cổ Phái có một chiếc cổ thuyền to lớn bay tới, cổ thuyền lớn vô cùng, dài hơn mười dặm. Khi nó từ phía trên bay tới, trên mặt đất kéo theo bóng râm kinh người.

Cổ thuyền tựa như một pháo đài to lớn di động, phun ra nuốt vào quang hoa phong cách cổ xưa, trên thân thuyền điêu khắc phù văn đồ án, tản ra lực lượng đại đạo, lưu chuyển không thôi.

Chiếc cổ thuyền toả ra huyết khí như hồng, một cỗ Vương Hầu chi uy trút xuống bên dưới, Vương Hầu chi uy cuồn cuộn ép xuống khiến đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái tại xa xa cũng có thể cảm thụ được.

Thanh thế lớn như vậy, chắc chắn không phải hữu hảo viếng thăm, mà là tới khiêu khích đối với Tẩy Nhan Cổ Phái.

Hây…

Thời điểm cổ thuyền giá lâm ở bên ngoài Tẩy Nhan Cổ Phái, tám trăm cao thủ trận binh ở trên cổ thuyền đồng loạt quát một tiếng, uy thế cuồn cuồn như sóng thần tuôn ra, ép xuống bên dưới…

Keng keng keng….

Trong nháy mắt, bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái vang lên từng tiếng chuông cảnh cáo, có địch đột kích!

Nhưng mà cổ thuyền chỉ đứng ở bên ngoài, không có phát động tấn công.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị kinh động, không chỉ đệ tử, đường chủ hộ pháp, mà sáu đại trưởng lão, đều nơm nớp lo sợ, đứng ngồi không yên.

Thời điểm Đại trưởng lão đi ra cổ phong, nhìn thấy cờ xí trên cổ thuyền thêu chữ “Chiến”, hắn không khỏi sầm mặt lại!

Tại Bảo Thánh thượng quốc, Vương Hầu có thể phong chữ “Chiến” như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại không cần nhìn, hắn cũng biết đối phương là người nào.

Liệt Chiến Hầu! Vương Hầu trung thành nhất dưới trướng Nhân Hoàng Bảo Thánh thượng quốc, hắn đã từng vì Bảo Thánh thượng quốc lập chiến công hiển hách, không biết có bao nhiêu môn phái nhỏ bị hắn tắm máu thảm liệt.

Hôm nay, Liệt Chiến Hầu mang theo tám trăm chiến tướng giá lâm bên ngoài sơn môn của Tẩy Nhan Cổ Phái, không chỉ là kinh động đến Tẩy Nhan Cổ Phái, mà còn kinh động đến rất nhiều môn phái lớn nhỏ xung quanh, đặc biệt là môn phái truyền thừa cách Tẩy Nhan Cổ Phái gần nhất, đều kinh hãi, run sợ.

– Chiến thuyền của Liệt Chiến Hầu, chẳng lẽ là Liệt Chiến Hầu muốn thân chinh?

Nhìn thấy cổ thuyền, không biết có bao nhiêu môn phái tu sĩ kinh hãi, nói.

Có chưởng môn tông chủ của môn phái bên cạnh biến sắc, nói ra:

– Sau khi Liệt Chiến Hầu được tứ phong cũng rất ít rời đi đô thành thượng quốc.

– Chẳng lẽ Liệt Chiến Hầu muốn diệt Tẩy Nhan Cổ Phái?

Có chưởng môn tông chủ môn phái biến sắc, thì thào, không khỏi nhớ lại trận chiến long trời nở đất trước kia…

Trong trận chiến ba vạn năm trước, lão tổ Thánh Thiên Giáo tự mình ra tay, Tẩy Nhan Cổ Phái đại bại, mất đi toàn bộ cố quốc, lãnh thổ, cuối cùng không thể không lui về tổ địa.

Sau khi Tẩy Nhan Cổ Phái đại bại, Thánh Thiên Giáo cũng không có thừa cơ truy kích, lão tổ của bọn hắn cũng không có ra tay diệt cỏ tận gốc. Về sau Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc không phanh, Thánh Thiên Giáo cũng mặc kệ, không quản tới.

Vì vậy, bên trong Bảo Thánh thượng quốc, thậm chí là cả Đại Trung Vực, có đồn đại cho rằng, Thánh Thiên Giáo không ra tay tiêu diệt Tẩy Nhan Cổ Phái, bởi vì Tẩy Nhan Cổ Phái còn có lão quái vật cực kỳ mạnh mẽ còn sống, Thánh Thiên Giáo lão tổ cũng không có nắm chắc một hơi ăn được. Cũng có đồn đại cho rằng, Thánh Thiên Giáo lão tổ không có nắm chắc công phá đế cơ của Tẩy Nhan Cổ Phái! Nghe nói, Minh Nhân Tiên Đế từng hạ đế cơ không cách nào rung chuyển tại nơi đây, còn có đồn đại cho rằng Tẩy Nhan Cổ Phái vẫn còn Tiên Đế chân khí chỉ cần Tiên Đế chân khí ở trong tay Tẩy Nhan Cổ Phái một ngày, Tẩy Nhan Cổ Phái liền một ngày không diệt!

Hơn vạn năm qua, sau khi Thánh Thiên Giáo đánh bại Tẩy Nhan Cổ Phái, thành lập nên Bảo Thánh thượng quốc, liền không có đánh tới nơi đây.

Hiện tại, đột nhiên chiến thuyền của Liệt Chiến Hầu xuất hiện ở bên ngoài, khiến mọi người vô cùng hoang mang, chấn động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN