Nhân Đạo Thánh Đế
Bất ngờ tiến giai, mối duyên sư đồ
May mắn là trước khi Lôi Thần xuất thủ đã giảm bớt uy lực, hơn nữa Đạo Khuyết cũng thuận lợi thi triển công pháp Nghịch Loạn Phế Phủ mà hôm trước hắn liều mạng đánh đổi bằng con mắt trái.
Công pháp này có tác dụng đảo ngược vị trí của toàn bộ cơ quan trong cơ thể, mà điểm yếu hại nhất chính là trái tim, trái tim Đạo Khuyết tuyệt đối an toàn, không bị kình lực xâm phạm, tuy nhiên những bộ phận nội tạng khác đều bị chấn nát.
Huyết lệ tuôn trào như suối, từ mũi, tai, mắt, máu đen nhuộm khắp khuôn mặt Đạo Khuyết, trước khi ngã xuống còn há miệng khạc ra một mớ nội tạng cùng bọt nhớt.
Đạo Khuyết hôn mê bất tỉnh, không biết những chuyện gì phát sinh tiếp theo, trong cơn mộng mị linh hồn ly thể, Đạo Khuyết thấy mình trở về vùng Vân Dũng, lúc này hắn đã là cường giả Tiên Anh.
Trên bầu trời hoá thành cầu vồng, những nơi hắn đi qua thiên địa đều run rẩy, bá tánh vạn người quỳ sát thần phục, Đạo Khuyết cảm tưởng nếu như hắn nguyện ý thì một tay cũng có thể che trời lật đất.
Đạp lên sơn hà một đường phi hành, càng đến gần Vân Thiên Đế Đô sát khí cùng sự điên cuồng trong lòng Đạo Khuyết càng đậm, cảm xúc này hoàn toàn là thực chất.
Vân Thiên Đế Đô nằm bên cạnh Lưu Nguyệt Giang, đất đai màu mỡ, ruộng nương bát ngát, kinh kỳ phồn hoa, bá tánh ngàn vạn an cư lạc nghiệp, khắp nơi đều là vương giả khí tức, thành cao lũy sâu in bóng lên dòng Lưu Nguyệt tựa hồ một toà lâu đài khổng lồ ngã lưng dựa mình vào núi.
Đạo Khuyết cao lập trên bầu trời, ánh mắt mang theo hung tàn nhìn xuống kinh đô, Tiên Anh uy áp tuôn trào.. Bầu trời chấn động, lòng người chấn kinh.
Rất nhanh, cấm quân mấy chục ngàn người chen đặc tường thành, cung thủ ẩn hiện, chớp mắt mưa tên hướng lên bầu trời như mây đen gào thét di hành, tuy nhiên ngàn vạn mũi tên không thể nào động chạm đến góc áo của Đạo Khuyết.
Đạo Khuyết hừ lạnh, âm lực hoá thành một đạo kiếm ảnh, kiếm ảnh này vô cùng to lớn, vô cùng sắc bén, hoàn toàn có thể chém đứt nhật nguyệt, kiếm ảnh hướng Vân Thiên Đế Đô nơi tường thành cao ngất cách không buông xuống, những nơi kiếm ảnh quét qua kiến trúc phá toái, mấy chục ngàn phàm tục cấm quân lập tức bị chém chết, nhục thân đứt lìa thành hai nửa đều đặn không chút sai số, mặc cho tránh né, mặc cho kháng cự.
Mấy hơi thở sau, bên trên tường thành thi thể ngã xuống như rạ, máu tươi chảy dọc tường thành nhuộm đỏ đại địa, từ xa nhìn lại tựa hồ một bức tường máu loang lỗ, huyết khí trùng thiên.
Tròng mắt Đạo Khuyết đỏ sẫm như máu, trước đó Thần Thức bao phủ Vân Thiên Đế Đô, tại bên trong U Minh Ngục người nhà Đạo Gia đến chín phần mười đã chết, phần bị giết hại, phần lâm trọng bệnh qua đời, còn lại mấy chục người thoi thóp, phụ mẫu hắn đều đã bỏ mạng, theo đó sát khí của Đạo Khuyết nhanh chóng lên tới đỉnh điểm, trên đỉnh đầu hắn sát khí hoá thành mây đen bao trùm toàn bộ Vân Thiên Đế Đô, mây đen không động, khí tức nặng nề như núi, tùy thời có thể sụp xuống nhấn chìm hết thảy.
Đạo Khuyết gào thét, ánh mắt mờ mịt bị lấp đầy bởi thù hận, cánh tay tùy tiện nhấc lên, quang huy thần thông rực rỡ khiến cho thiên địa biến sắc, một chưởng hướng Vân Thiên Đế Đô vỗ xuống, dưới một chưởng này trời đất sụp đổ, uy áp kinh tâm động phách tựa hồ Lưu Nguyệt Giang sóng lớn vỗ bờ, tựa hồ thượng thiên phẫn nộ giáng xuống tai hoạ, bá tánh ở bên dưới nhỏ bé như sâu kiến, hết lớp này đến lớp khác quỳ trên mặt đất gào thét, có cầu xin, có điên cuồng, có van khóc.
Trong đó rất nhiều hài tử thơ ngây ánh mắt vừa sợ hãi vừa mang theo sùng kính nhìn lại vị Thần Tiên cao cao tại thượng đang hoành độ hư không.
Chưởng ấn như kình ngư nuốt khí, hoá lớn vô hạn, chớp mắt bóng đêm bao trùm Vân Thiên Đế Đô, chúng nhân bên dưới, ngàn vạn người không ai có thể phản kháng.
Nội thành, Vân Thiên Đại Đế bị uy áp ép ngã trên bảo toạ, gia quyến mấy trăm nhân mạng đồng loạt quỳ gối hướng lên bầu trời khấn vái cầu xin, khắp nơi là một mảnh than khóc, chớp mắt, thiên hôn địa ám.
Chưởng ấn to lớn như núi, nặng nề như thiết bản chậm rãi rơi xuống, u vụ quấn quanh diễn hoá ra đủ loại dị tượng, trong đó kinh khủng nhất là dị tượng Thi Sơn Huyết Hải.
Khí kình đi trước chấn nát hết thảy, tựa hồ cương khí của một ngôi lưu tinh vẫn lạc rơi xuống Vân Thiên Đế Đô, dưới uy thế khủng khiếp, dưới sự chênh lệch đẳng cấp sinh mệnh lớn lao, bá tánh giờ phút này đồng loạt cúi đầu chờ chết.
Khi chưởng ấn ép xuống muốn nhấn chìm toàn bộ Vân Thiên Đế Đô, trong hốc mắt Đạo Khuyết thình lình có khí mờ lưu động.. Đạo Khuyết gào thét…Chưởng ấn ngừng lại giữa bầu trời, khoảng cách chưa đầy trăm trượng.
” Ngươi đã tỉnh!” Bên tai Đạo Khuyết bất ngờ vọng lại thanh âm trầm thấp, thanh âm tang thương, băng lãnh cực kỳ.
Đạo Khuyết khó khăn mở mắt, thời điểm mắt phải nhìn thấy ánh sáng, trong cơ thể hắn bỗng nhiên dội lại một cỗ đau đớn mãnh liệt, cả người nóng ran, tựa như đang ngâm mình bên dưới dung nham núi lửa.
Đạo Khuyết muốn mở to mắt nhưng thực khó khăn, toàn thân vô lực, đến cử động đầu ngón tay cũng có chút miễn cưỡng, trước mặt hắn là một khuôn mặt già nua khắc khổ.
Đạo Khuyết chưa kịp hiểu ra chuyện gì, trong đầu nhộn nhạo một mớ ký ức hỗn độn, hắn chỉ nhớ tại khảo hạch thăng tiến ngoại môn bị Lôi Thần đánh ngất, sau đó thấy chính mình trở về Vân Thiên Quốc báo thù diệt tộc.
Đạo Khuyết thở sâu, vùng ngực tê dại như bị ai đó châm vào trăm ngàn mũi kim, mắt trái đã hết đau nhức, nhưng thời điểm này là đau đớn đến từ toàn bộ cơ thể.
” Ta đang ở đâu?” Đạo Khuyết hoang mang, khó khăn mở miệng.
” Ngươi đang ở tư gia của lão phu ” Lão nhân nhìn Đạo Khuyết, hiền từ đáp.
” Ngài là? Phong trưởng lão?” Đạo Khuyết nhìn thật rõ nhân ảnh trước mặt, kinh nghi hỏi.
” Đúng vậy! Không cần phải gấp gáp ” Phong trưởng lão ngồi bên cạnh Đạo Khuyết, đạo phục đã bỏ xuống, sự băng lãnh đến ngạo nhân của hắn cũng được bỏ xuống, thời điểm này là một lão giả hiền từ.
” Người có thể nói cho đệ tử biết chuyện gì đã xảy ra được không?” Đạo Khuyết hô hấp thô trọng, nhàn nhạt thanh âm.
” Ngươi dưới khảo hạch may mắn toàn mạng, bởi vì trong 20 danh ngạch không có ai cạnh tranh cho nên ngươi cùng hai người nữa thuận lợi thông qua, từ nay là ngoại môn đệ tử, tuy nhiên ngươi thương thế cực nặng, tu vi bị phế bỏ hoàn toàn, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương tổn, Tống Khuôn lão đầu phải cắt bỏ của ngươi một phần Can, Phế, Thận mới giữ được mạng sống ” Phong trưởng lão ôn tồn đáp, trong thanh âm che dấu một chút thương cảm.
” Tu vi bị phế?” Đạo Khuyết đắng chát.
” Tu vi không thành vấn đề, biển sâu còn nước xanh vẫn chảy, có lão phu duy trì ngươi sẽ nhanh chóng khôi phục! ” Phong trưởng lão mỉm cười ôn nhu.
” Đa tạ trưởng lão!” Đạo Khuyết nhắm mắt, khi hắn một lần nữa mở mắt ra mới khó khăn hướng về phía Phong trưởng lão nhẹ gật đầu, không cần phải nhiều biểu cảm, ân đức này Đạo Khuyết nhất định suốt đời ghi khắc.
” Được rồi! Gọi ta một tiếng sư phụ!” Phong trưởng lão gật đầu đáp trả, sau đó bất ngờ lên tiếng.
” Sư phụ?” Đạo Khuyết thảng thốt, hắn nhất thời choáng váng.
” Đúng vậy! Mấy hôm trước khi ngươi thành công tiến giai ngoại môn, lão phu đã tự làm chủ, thu ngươi thành môn hạ, Thế nào? Ngươi có ý kiến gì sao?” Phong trưởng lão trầm mặt, nhưng rất nhanh cơ mặt liền giản ra, bộ dạng hết sức thong thả.
Đạo Khuyết thở sâu khôi phục bình tĩnh, ánh mắt còn chút nghi kị nhìn hướng Phong trưởng lão, mất một lúc:” Sư tôn ở trên, ân đức này đồ nhi suốt đời không quên, chỉ có điều cả người khí lực tiêu tán không thể xuống giường dập đầu hành lễ bái sư!” Đạo Khuyết bỗng nhiên mở miệng, thanh âm khàn đặc chứa đựng đầy đủ thành kính.
” Tốt! Sau này hành lễ không muộn! Tốt!” Phong trưởng lão vỗ vỗ bả vai Đạo Khuyết, khuôn mặt hiền lành thoáng co giật, sau đó tự tay kéo chăn cho Đạo Khuyết, trước khi rời đi còn nhìn lại Đạo Khuyết bằng ánh mắt phảng phất chứa đựng vô tận thâm trầm.
” Đồ nhi ngoan, yên tâm tĩnh dưỡng, vi sư sẽ sớm trở lại thăm ngươi, chuyện ăn uống, thuốc thang đã có hầu đồng của ta lo liệu, vi sư có việc tạm thời phải rời đi Đạo Môn một thời gian ” Phong trưởng lão khoác lên đạo phục tông môn, ngạo nhân khí thế khôi phục, dứt khoát quay người.
Cánh cửa khép lại, ngoài trời thái dương cao chiếu, lúc này cũng tầm giữa trưa, Đạo Khuyết mê hồ nằm trên giường gỗ, cố gắng lật người, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
Nơi này là một căn phòng dựng tạm bằng tre nứa khô, tuy bày biện đơn sơ nhưng vô cùng sạch sẽ, dưới Tụ Linh Trận duy trì khiến cho linh khí tương đối thừa thải, Đạo Khuyết tham lam hít vào một hơi thật dài nhưng linh khí tựa hồ sợ hãi hắn mà cố gắng tránh né, Đạo Khuyết biết mình căn cơ đã hoàn toàn bị phế bỏ, Đan Điền đóng chặt, về sau nếu muốn tiếp tục tu luyện phải một lần nữa khổ công mở ra Ngưng Khí Đan Điền.
May mắn Đan Điền vẫn nguyên vẹn, bằng không Đạo Khuyết chính thức là kẻ tàn phế, trong trời đất nhất định không chỗ dung thân, nghĩ đến chuyện uổng công tu luyện bốn năm, nay phải làm lại từ đầu càng nghĩ đến mối thù gia tộc khó báo, Đạo Khuyết nội tâm đắng chát.
Nhưng rất nhanh Đạo Khuyết cắn răng xua đi tạp niệm trong lòng, thầm nghĩ:” Nhân hoạ đắc phúc, là phúc thì tuyệt đối không phải hoạ, mà là hoạ thì không thể nào tránh được ” Đạo Khuyết lẩm bẩm, tự an ủi bản thân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!