Nhất Niệm Vĩnh Hằng (Dịch) - Bờ Bên Trái (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Nhất Niệm Vĩnh Hằng (Dịch)


Bờ Bên Trái (1)



Vòng xoáy này lại giống như thời không hắn sáng tạo trước đó, ở dưới sự khuếch tán không ngừng, lại trực tiếp xuyên qua tất cả. Bên trong, lộ ra… một sông dài mênh mông!

Sông dài thời không!

Bóng người Bạch Tiểu Thuần mang theo tiếng cười, một bước đi vào bên trong sông dài thời không. Theo bóng dáng biến mất, giọng nói của hắn, từ trong sông dài thời không này truyền ra, vang vọng tinh không, vang vọng thời không, thật lâu không tiêu tan. – Một niệm thành biển cả, một niệm hóa ruộng dâu, một niệm chém nghìn ma, một niệm giết vạn tiên… Duy nhất niệm của ta… vĩnh hằng.

Sông dài thời không, là một sông lớn dường như tồn tại một chỗ không gian khác. Nói cho đúng, nước tạo thành sông này, là do vô số hình ảnh thời không tạo thành, ẩn chứa cuộc đời của vô số người. Hình như ở bên trong con sông lớn này, có thể nhìn thấy được từng đoạn ngắn của mỗi người, từ khi sinh ra đến khi chết đi.

Sau khi bước vào, Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên bờ. Hắn đứng ở nơi đó, giống như đang đợi cái gì. Thần sắc của hắn bình tĩnh, nhìn nước sông phía xa.

Không bao lâu, theo tiếng nước truyền đến, cuối cùng lại từ phía xa có một chiếc thuyền, chậm rãi lướt sóng tới. Sau khi nhìn thấy được chiếc thuyền này, thần sắc Bạch Tiểu Thuần vẫn vậy, ánh mắt rơi vào trên thân người chèo thuyền đang đong đưa mái chèo nhỏ trên thuyền.

Người chèo thuyền này mang theo mũ, theo thuyền tới gần Bạch Tiểu Thuần. Sau khi chậm rãi dừng lại, người chèo thuyền ngẩng đầu, lộ ra gương mặt già nua. Ở thời điểm nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ tươi cười. – Đạo hữu, mời lên.

Bạch Tiểu Thuần nhìn lão già, dần dần cười, gật đầu, một bước đi lên thuyền. Sau khi lão già kia đong đưa mái chèo nhỏ, chiếc t thuyền theo sông dài thời không, chậm rãi di chuyển về phía xa.

Thời gian từng chút một trôi qua. Không biết qua bao lâu, người chèo thuyền lão già không nói gì, Bạch Tiểu Thuần cũng trầm mặc không nói đứng ở mũi thuyền, nhìn mặt nước, nhìn cuộc đời của vô số người. Truyền đến bên tai, là tiếng nước do mũi thuyền rẽ mặt nước hình thành, âm thanh giống như mang theo thời gian khác nhau, rất đặc biệt, cũng rất êm tai. – Chúng ta đã gặp mặt.

Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên nói.

– Nếu như cách thời không giảng đạo một lần, cũng coi như là gặp, vậy lão hủ quả thật đã từng gặp đạo hữu.

Lão già chèo thuyền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, vừa cười vừa nói.

sư tôncủa

Bạch Tiểu Thuần cũng cười. Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy được lão đầu này, hắn đã biết đối phương là ai. Lão đầu này, chính là chủ nhân của chí bảo cát chảy, cũng chính là Đạo Trần cùng Đạo Phàm đổi tên thành Nghịch Phàm, vị cường giả hóa thành thời gian kia. – Không biết đạo hữu tới có chuyện gì?

Lão già chèo thuyền vừa đảo mái chèo nhỏ, vừa nói.

– Kéo ra một đóa hoa, hoa vĩnh hằng.

Bạch Tiểu Thuần không quay đầu lại, nhìn nước sông, khẽ mở miệng nói.

– Vậy ngươi phải lựa chọn thật tốt.

Lão già chèo thuyền nghe vậy cười ha ha một tiếng, nhưng tiếng cười kia vừa truyền ra, Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải lên hư không chộp một cái. Một viên Phát Tình Đan xuất hiện ở trong tay hắn.

Khi nhìn thấy được Phát Tình Đan này, trong nháy mắt, tiếng cười của lão già chèo thuyền thoáng ngừng lại, chợt ngậm miệng lại. Trong lòng hắn đã phiền muộn. Trên thực tế trước đó hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần tiến đến, trong lòng từ lâu đã dâng lên sóng lớn ngập trời.

Hắn tự nhiên nhận ra được Bạch Tiểu Thuần. Nơi này là sông dài thời không. Hắn hóa thành thời gian, biết được mọi chuyện. Nhưng hết lần này tới lần khác khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt hắn lại trên người Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể nhìn thấy được hình ảnh đánh một trận cùng Nghịch Phàm. Về phần mọi thứ sau đó, hắn cuối cùng lại không nhìn thấy được!

Điều này khiến cho tim hắn đập thình thịch một cái. Sau khi cẩn thận quan sát, nội tâm của hắn giống như muốn sụp xuống, không có cách nào tin tưởng, đồng thời còn cố nén hoảng sợ.

Hắn mơ hồ đoán được, tu vi của Bạch Tiểu Thuần trước mắt này, sợ là đã đến trình độ không thể miêu tả. Cả đời này của hắn từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới, thế gian… còn ai có thể đạt được trình độ như vậy.

Giống như đại năng chí tôn, lấy tu vi hiện tại, luyện chế ra Phát Tình Đan… Cho dù là hắn trở thành bước thứ tư, cũng không dám đi ăn.

Nếu như đan khác thì cũng thôi. Nhưng Phát Tình Đan… loại thuốc này đoạt thiên địa tạo hóa, uy lực to lớn, khó có thể hình dung!

– Tự nhiên sử dụng Phát Tình Đan tới uy hiếp, không muốn nghe ta nói, ta không nói nữa, cần gì một lời không hợp liền mượn đan.

Trong lòng lão già nói thầm, không dám tiếp tục mở miệng. Đầu hắn buồn bực, đảo mái chèo, dần dần, ở trong sông dài thời không này, đi tới một chỗ khu vực… tràn ngập vô số hoa vĩnh hằng!

Bên trong một mảnh nước sông này, lại có vô số hoa vĩnh hằng. Trên mỗi một đóa hoa vĩnh hằng, hình như đều có vết tích cùng hình ảnh của thời gian, có ảm đạm, có rõ nét.

Hoa vĩnh hằng, năm cánh hoa, năm loại màu sắc, nở rộ ở bên trong nước sông, tản ra từng trận mùi thơm ngát. Nơi nhị hoa lại là quầng sáng. Mơ hồ có thể nhìn thấy được, hình như ở nơi đó, có hai con mắt nhắm lại.

Thậm chí thi thoảng, còn có thể nhìn thấy được ở trên mỗi một đóa hoa vĩnh hằng, đều có một con rùa nhỏ thường lui tới. Bộ dạng chui tới chui lui, nhiều lần dường như cũng quá tham ăn muốn đi cắn một cái cánh hoa.

Ở trong rất nhiều hoa vĩnh hằng này, có hai đóa hoa nổi bật nhất. Mặc dù là ở trong vô số hoa vĩnh hằng này, chúng cũng bị Bạch Tiểu Thuần liếc mắt phát hiện ra! – Bên trong thời gian sông dài, vốn chỉ là dựa theo quỹ tích suốt đời của sinh linh, hóa thành vô số đoạn ngắn. Nhưng bởi vì bản thân hoa vĩnh hằng đặc biệt, cho nên ở chỗ này, lại giống như chạm tới trình độ nửa bước bước thứ năm, tồn tại vô số khả năng, hình thành vô số hoa vĩnh hằng. Mỗi một đóa hoa đều đại biểu cho một loại số phận. Ngươi lựa chọn cái nào?

Lão già chèo thuyền cho tới giờ khắc này mới vội ho một tiếng mở miệng nói. Đồng thời hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

– Ta đều muốn!

Bạch Tiểu Thuần nhìn những hoa vĩnh hằng đó, chậm rãi mở miệng.

Lão già theo bản năng muốn trừng mắt. Nhưng nghĩ tới tu vi của Bạch Tiểu Thuần cùng với Phát Tình Đan này, hắn lại hít một hơi thật sâu, cố gắng tự nói với mình phải tỉnh táo. Sau đó, hắn cười khổ nói. – Ta không ngăn cản được ngươi, nhưng như vậy… có ý nghĩa sao?

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Hắn biết làm như thế thực sự không có ý nghĩa. Lúc này ánh mắt hắn đảo qua ở trên từng đóa hoa vĩnh hằng này. Thật sự giống như lời của lão già chèo thuyền, bên trong mỗi một đóa hoa vĩnh hằng, đều một khoảng thời gian tiết điểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN