Tây Du Thí Thiên Ký
Y nhất định phải thăng tiên!
Nam Bộ Chiêm Châu.
Bên trong đại sơn Thập Vạn, Bạch Đế tông đang tiến hành đại điển phong tiên lớn nhất từ trước đến nay. Bán tiên trẻ tuổi được ca ngợi nhất tại Bạch Đế tông chính là lão tổ Bạch Phàm muốn thăng tiên!
Mặc dù Bạch Phàm là lão tổ, nhưng tuổi tác lại chưa tròn trăm, nhìn qua như thanh niên mới hai mươi mà thôi. Tuy nhiên y lại là tu sĩ có tu vi cao nhất trong số người phàm.
Hôm nay Bạch Đế tông vì Bạch Phàm thăng tiên mà chuẩn bị đại điển này. Người được tham gia lễ Thăng Tiên chỉ có người trong tông môn và Lão tổ từ các tông môn các, chỉ là rất nhiều người trong số đó đều không tin Bạch Phàm thành công phi thăng.
Lý do là ba ngàn năm qua, không tu sĩ nào có thể bước lên Cửu Trọng Thiên hết!
Tu sĩ nhiều như mây nhưng người có thể phi thăng thì rất hiếm. Cho dù Bạch Phàm có sức mạnh cường đại thế nào, họ vẫn không tin y làm được. Ngay cả chính đệ tử Bạch Đế tông cũng chẳng khác là bao, ánh mắt chúng đệ tử nhìn người đứng trên đỉnh núi kia vô cùng phức tạp. Cả đám đều hy vọng Bạch Phàm dừng hành động ngu muội này lại và trở về góp sức cho tông môn. Bằng không, nếu y độ kiếp thất bại, bọn họ sẽ mất sự bảo hộ của Bạch đế!
Bạch Phàm đứng trên đỉnh núi Nhất Tuyến Thiên, y chẳng chút để ý về sự huyên náo xung quanh và tâm tư mọi người.
Trong tâm Bạch Phàm bấy giờ chỉ có khát vọng thăng tiên mà thôi.
Y chậm rãi bay lên mười mấy trượng, vượt qua năm sáu tầng mây mềm dẻo. Mọi người khẩn trương nhìn theo với ánh mắt e ngại, chỉ có Bạch Phàm là tin tưởng mười phần bản thân nhất định sẽ thành công. Lúc này, lôi kiếp của y đang dần kéo tới từ phía chân trời, mây đen giăng đầy một vùng.
Tuy nhiên, chỉ trong giây lát, mây kiếp đã biến mất thay vào đó là vô số thiên binh xuất hiện.
Người?
Không, là tiên!
Bạch Phàm phun ra một búng máu, không ngờ kiếp vân của mình lại bị người khác đánh tan, tu vi cũng vì vậy mà trở về Nhất Tuyến Thiên đỉnh phong.
Chỉ thiếu chút nữa là hắn thành công rồi!
Khi y ngẩng đầu lên, tầm mắt đã trở nên rõ ràng hơn, đám người kia là thiên binh thiên tướng đang mặc giáp phục.
Quan sát một lúc, Bạch Phàm đoán chừng có chừng trăm tiên nhân.
Sau khi thấy thiên binh, tất cả mọi người dường như quên sạch sự tồn tại của Bạch Phàm, toàn bộ đều ngước nhìn với ánh mắt say mê điên cuồng.
Thậm chí còn có người quỳ xuống, không ngừng dập đầu vái lạy!
Lúc này, một tên lính dẫn dầu dùng ánh mắt kiêu ngạo đi tới đầu đám mây, dùng ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn chúng tu sĩ phía dưới.
– Chúng phàm nhân nghe lệnh!
Gã mở miệng, âm thanh như chuông đồng vang lên.
– Ngọc Đế có lệnh, chọn ra tu sĩ tài đức vẹn toàn, pháp thuật cao thâm, lấy làm tiên đinh, sung vào phụ binh, ít ngày nữa lên đường áp tải lương thảo, lùng bắt yêu hầu.
Sau đó gã liếc mắt không coi ai ra gì, tiến hành điểm tên, tiện tay chỉ vào mấy chục tu sĩ.
Bao gồm cả Bạch Phàm bên trong!
Bấy giờ, ánh mắt những người bị điểm tên trở nên vô cùng cuồng nhiệt, họ quỳ xuống đất dập đầu hô tạ ơn liên hồi.
Chỉ có Bạch Phàm vẫn đứng ngạo nghễ trên đỉnh quần sơn, chỉ vào tiên binh kia, cất tiếng.
– Tên kia, vốn dĩ ta có thể trực tiếp thăng tiên, vì sao bây giờ chỉ có thể làm lính?
Mọi người kinh ngạc không thôi, tất cả đều nhìn Bạch Phàm như kẻ ngốc vậy.
Gã kia cũng nhìn sang, nhíu mày hỏi:
– Thế thì sao?
Bạch Phàm mím môi, trong mắt tràn đầy sát ý. Đây là tiên nhân sao? Cao cao tại thượng, làm sai không nhận, ngay cả một câu xin lỗi cũng chẳng có?
Không phải Bạch Phàm đòi hỏi chức vụ gì cao xa, thế nhưng hắn không muốn cơ hội của mình là do người khác bố thí. Hơn nữa, ngay khi hắn chuẩn bị độ kiếp thành tiên lại đám người này tới phá hỏng, ngay cả một giải thích cũng không có, viêc này mới là thứ chân chính khiến hắn tức giận.
Thậm chí ánh mắt hiện của chúng vẫn cao cao tại thượng, tựa như đang nhìn con kiến hôi vậy.
Ngay lập tức, Bạch Phàm liền đứng dậy, bay về phía đám mây, cả giận hô to.
– Ta muốn tru tiên!
Gã tiên binh kia và đám người phía sau chẳng chút phản ứng, chúng chỉ đứng trên cao nhìn xuống Bạch Phàm như đứa nhỏ sơ sinh chập chững biết đi và gây chuyện.
Bạch Phàm rất nhanh lên đến không trung nhưng hắn lại đụng phải bình chướng cuối trời. Người phàm lên trời, sao có thể dễ dàng như vậy. Chỉ có tiên nhân là không cảm ứng được bình chướng này thôi.
Thấy thế, đám thiên binh cười như điên, những kẻ đứng phía dưới không coi trọng Bạch Phàm lộ ra ánh mắt khinh bỉ. Ngạo mạn như vậy, thật không biết hắn tu luyện thế nào mà đi lên!
Bạch Phàm trừng mắt, pháp lực toàn thân bộc phát, đột ngột đánh một quyền về phía bình chướng bảo hộ.
“Xoạt xoạt~~”
Lớp bình chướng vỡ tan tành, Bạch Phàm cảm giác gông xiềng kìm hãm cơ thể hắn trăm năm nhanh chóng mở ra.
“Hưu~~”
Bạch Phàm xuyên qua chân trời, đi đến trên đầu mây, giờ khắc này, hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, tiên khí trên trời đột nhiên thổi vào trong cơ thể.
“Ông~~”
Thiên binh cùng đám người phàm bên dưới kinh hãi không thôi, họ ngạc nhiên nhìn Bạch Phàm, thân thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Giờ khắc này, thiên địa đều tĩnh lặng.
Ý thức Bạch Phàm ngừng lại một hồi, một cỗ trí nhớ nhanh chóng tràn vào đầu hắn. Chỉ trong chốc lát, đôi mắt hắn dần dần thanh minh, thần quan nội liễm, tựa như vừa thoát thai hoán cốt, thập phần bất đồng so với trước kia.
– Một giấc chiêm bao Vô Lượng kiếp, hôm nay ta mới biết mình là ai. Thì ra Bạch Phàm này chính là linh hồn chí tôn từ khi khai thiên lập địa tại Thái cổ, nhất cổ hồng hoang, Chư Quả Chi Nhân, vạn pháp chi nguyên, Hồng Quân chi sư, La Hầu chi tổ!
Bạch Phàm thấp giọng nỉ non, ánh mắt có chút phức tạp. Thì ra hắn không phải người bình thường, mà là Chư Quả Chi Nhân có đạo quả mạnh nhất trọng sinh.
– Ngươi nói ngươi muốn tru tiên?
Gã kia lúc này đã đứng trước mặt Bạch Phàm, trên mặt đầy vẻ châm chọc.
Những thiên binh khác vốn đang yên lặng liền bừng tỉnh, tiếng bàn tán của bọn họ như hồng chung, ngay cả tu sĩ đang quỳ ở quần sơn cũng có thể nghe được. Mọi người nín thở không dám lên tiếng và âm thầm lắc đầu, tất cả đều nghĩ Bạch Phàm chắc chắn sẽ chết. Đắc tội với tiên nhân, đó không phải là tìm đường gặp Diêm Vương sao?
Vóc dáng Bạch Phàm cũng tương đối cao, đứng trước mặt tên tiên binh dẫn đầu kia phải cúi xuống nhìn, kết hợp với ánh mắt kiêu ngạo khinh thường kia, đúng là nhìn người trên nhìn nô tài!
Gã thấy được ánh mắt của Bạch Phàm, trong nháy mắt như cảm thấy mình thật dơ bẩn, tựa như bản thân chỉ là con kiến hôi, còn người trước mắt chính là núi cao không cách nào với tới.
Bạch Phàm lạnh nhạt nói
– Đúng vậy!
Sau đó hắn rút kiếm ra, đây là vũ khí đã theo hắn từ rất lâu rồi, tuy rất tốt nhưng chất liệu chỉ là sắt bình thường.
Tên tiên bình kia trợn to hai mắt, khí thế cùng bá khí của Bạch Phàm khiến gã thập phần kinh sợ nhưng giờ đã khôi phục lại. Trông thấy Bạch Phàm muốn động đao binh, gã nổi giận vô cùng, nắm chặt trường thương chứa tiên khí trong tay, nhanh chóng đâm tới.
– Ngươi muốn chết thì ta thành toàn!
Tiên binh dẫn đầu giận dữ hét lên.
Cho đến bây giờ, gã chưa từng bị tên phàm nhân kiến hôi nào khiêu khích như vậy, khiến gã mất hết thể diện ở trước mặt những thiên binh khác!
Trong tình huống này, trong mắt Bạch Phàm vẫn đầy vẻ hờ hững, hắn nắm chuôi kiếm bên hông, lẩm bẩm
– Tuy tiểu tử Thông Thiên kia học được chín chiêu Tru Tiên kiếm pháp được lưu truyền, danh chấn thiên hạ. Nhưng người đời cũng không biết còn có một chiêu không được truyền lại, bởi vì tên kia đó quá ngu ngốc, không học được.”
– Hồ ngôn loạn ngữ!
Tên kia gầm lên giận dữ, gã căn bản không hiểu Bạch Phàm đang nói gì.
Trường thương dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, đâm về phía Bạch Phàm.
“Tạch!”
Kiếm xuất, thương đoạn!
Tiên binh dẫn đầu bị Bạch Phàm chém đứt đôi cả người lẫn kiếm.
—————
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!