Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên - Trảm Thái Ất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên


Trảm Thái Ất



Cự nhân tử kim ba đầu sau tay đứng như chống trời, toàn thân khắc rõ từng đạo linh văn hai màu vàng bạc, trên bụng hiện ra ba mươi sáu đoàn đồ án tinh thần, tản mát ra trận trận tinh quang chói mắt, hoà lẫn với hào quang tử kim trên người, uy thế khác biệt rất lớn so với biến thân Niết Bàn trước kia.

Hai mắt Hàn Lập chớp động lam mang, trong miệng quát khẽ một tiếng.

Ầm!

Một cỗ khí tức to lớn vô cùng từ trên thân cự nhân tử kim bộc phát ra, khiến hư không phụ cận run rẩy kịch liệt, nổi lên từng vòng gợn sóng lấy mắt thường có thể thấy được, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Giao Tam chứng kiến biến thân Niết Bàn Thánh Thể của Hàn Lập, thần sắc cứng lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

“Ồ, lúc này còn biến thân, còn có khí tức này…” Thần sắc Mặc Vũ kinh ngạc, trong mắt cũng hiện lên một tia khác thường.

Sáu cánh tay cự nhân tử kim phất vào trong hư không một cái.

Ba chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bắn ra, rơi vào trong lòng ba bàn tay của hắn.

Hắn há miệng phun một cái, ba sợi tơ màu vàng bắn ra, lóe lên chui vào trong ba thanh cự kiếm.

Ba chuôi cự kiếm màu xanh tản mát ra kiếm quang màu xanh đột nhiên sáng gấp mấy lần, bên trong ánh sáng màu xanh bỗng nhiên sáng lên hồ quang điện màu vàng, hóa thành một miếng phù văn lôi điện màu vàng, vờn quanh chu vi thân kiếm.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Một cỗ khí tức cuồng bạo từ trên ba thanh cự kiếm tán phát ra, làm hư không phụ cận rung động lắc lư nổ vang lần nữa.

Còn ba cánh tay khác của cự nhân tử kim, một tay loé lên hắc quang, nhiều ra một viên luân màu đen, đúng là Trọng Thủy Chân Luân, nở rộ từng đạo thuỷ quang màu đen.

Trên Trọng Thủy Chân Luân lượn lờ hắc quang, tản mát ra từng cỗ chấn động khí tức vô cùng trầm trọng.

Hào quang tử kim hội tụ bên trong hai cánh tay còn lại, lóe lên hóa thành một chiếc cự phủ tử kim và một thanh cự chùy tử kim.

Hai kiện trọng binh mặc dù do linh lực biến ảo thành, nhưng cũng tản mát ra một cỗ khí tức trầm trọng.

Cự nhân tử kim bước tới một bước, thân thể chợt mơ hồ một cái, biến mất tại chỗ, sau một khắc lăng không xuất hiện trước quang cầu màu trắng, sáu cánh tay đột nhiên đánh xuống.

Ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, Trọng Thủy Chân Luân, còn có hai kiện trọng binh tử kim hung hăng đánh lên quang cầu màu trắng.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang rung trời!

Quang cầu màu trắng run rẩy kịch liệt, ngay vị trí bị đánh trúng lõm xuống, quang mang sáng bóng chợt hiện.

Nhưng phòng ngự của quang cầu này cứng cỏi đến đáng sợ, dù vậy cũng không bị nghiền nát, còn làm Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bắn ngược lại.

Thế nhưng sau khi ngăn cản một kích này, quang cầu màu trắng cũng mờ đi một chút.

Bên trong sáu con mắt cự nhân tử kim hiện lên vẻ vui mừng, trong miệng hét lớn lên tiếng, sáu cánh tay hoa lên, bỗng nhiên huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh.

Trong chốc lát, tiếng thét mãnh liệt!

Lúc nha lúc nhúc kiếm ảnh màu xanh, bóng chân luân màu đen, còn có ảnh phủ màu tím, bóng chuỳ hiện ra, như gió táp mưa sa cuồng kích xuống quang cầu màu trắng.

Tiếng nổ lớn ù ù vang lên, giống như vô số sấm sét nổ vang cùng lúc, một cỗ uy áp làm người run sợ bộc phát ra, hư không phụ cận điên cuồng vặn vẹo.

Hai người Mặc Vũ, Giao Tam thấy cảnh này, sắc mặt cũng biến đổi, lộ ra vẻ khiếp sợ.

Từng đạo công kích đáng sợ rơi nghiêng xuống, che mất quang cầu màu trắng.

Quang cầu màu trắng điên cuồng run rẩy, giống như một chiếc thuyền nhỏ màu trắng ở trong sóng dữ động trời, đung đưa trái phải, hào quang tản ra ngày càng ảm đạm, rất nhanh trở nên chỉ còn một lớp mỏng manh.

Trong miệng cự nhân tử kim phát ra một tiếng hét dài, sóng âm cuồn cuộn khuếch tán ra chung quanh, trên người nở rộ hào quang màu tím chói mắt, sáu cánh tay bỗng nhiên lớn hơn một vòng, sáu vũ khí trong tay tỏa ra hào quang càng thêm mãnh liệt, lập tức hóa thành sáu đạo tàn ảnh, hung hăng đánh lên trên quang cầu màu trắng.

“Rặc rặc” một tiếng!

Rốt cuộc quang cầu màu trắng vỡ vụn ra, hóa thành từng điểm bạch quang phiêu tán!

Thân thể Công Thâu Cửu hiện ra, tóc tai bù xù, ngũ quan chảy đầy máu tươi, tựa hồ do chấn động vừa rồi gây ra, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Trước ngực y treo một viên châu màu trắng, giờ phút này “lạch cạch” một tiếng, vỡ vụn ra.

Sáu thanh vũ khí hơi dừng lại, sau đó tiếp tục hạ xuống, đánh lên người Công Thâu Cửu.

“Phốc xuy!” Một tiếng xé vải nghe khó chịu vang lên!

Thân thể Công Thâu Cửu chia năm xẻ bảy, hầu như hóa thành một bãi thịt nát.

Cự nhân tử kim thấy cảnh này, ánh mắt buông lỏng.

Nhưng đúng lúc này, một đoàn bạch quang từ bên trong đám thịt nát bắn ra, là một Nguyên Anh toàn thân trong suốt như ngọc, quanh người quấn quanh từng sợi hoả diễm óng ánh màu trắng, có chừng hai ba mươi sợi, hình thành một hoa sen bao bọc Nguyên Anh màu trắng vào trong.

Mỗi một sợi bạch diễm óng ánh đều có một sợi tơ bên trong, đúng là sợi tơ pháp tắc.

Màu trắng hỏa diễm nhảy lên, sợi tơ thình lình chậm rãi thu nhỏ lại, tựa hồ đang bị thiêu đốt.

Một cỗ lực lượng pháp tắc cường đại vô cùng từ bên trong màu trắng hỏa diễm tán phát ra, lập tức bức lui gợn sóng màu vàng chung quanh.

Sau đó thân hình Nguyên Anh màu trắng thoắt một cái, chui vào trong hư không, biến mất không còn tăm tích.

Trong mắt cự nhân tử kim loé lên vẻ kinh ngạc, nhưng lại không kinh hoảng, ô quang loé lên giữa hai đầu lông mày, một con mắt màu đen nằm dọc hiện ra, đúng là Phá Diệt Pháp Mục.

Pháp mục quay tít một vòng, chớp động lên hắc mang lành lạnh, nhìn khắp chung quanh.

Cùng lúc đó chỗ mi tâm cự nhân tử kim chớp động tinh quang, một sợi xiềng xích óng ánh bắn ra, đúng là Thần Niệm Chi Liên, cũng lóe lên chui vào trong hư không.

Thoạt nhìn Thần Niệm Chi Liên rất khác so với trước, to lớn gấp hai lần, chung quanh xiềng xích hiện ra từng đạo phù văn giống như nòng nọc, mơ hồ tản mát ra một cỗ khí tức pháp tắc.

Ngay sau đó, “phốc” một tiếng vang trầm muộn!

Hư không hơn nghìn trượng bên ngoài chấn động một cái, tiếp theo loé lên linh quang, sợi xiềng xích óng ánh từ trong bắn ra, trên xiềng xích đang trói buộc một Nguyên Anh màu trắng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh căng thẳng, hai cái tay nhỏ ra sức vung vẩy, khiến hỏa diễm màu trắng chung quanh cuồn cuộn, hung hăng thiêu đốt sợi xiềng xích, nhưng xiềng xích vẫn không bị ảnh hưởng gì.

“Còn muốn chạy!” Cự nhân tử kim cười lạnh một tiếng, một tay phất lên.

Một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bắn ra, mặt ngoài đại phóng hào quang hai màu thanh kim, lóe lên thình lình hóa thành một đạo tơ mỏng hai màu thanh kim.

Từng cỗ khí tức sắc nhọn vô cùng từ bên trong tơ mỏng thanh kim tản mát ra, làm hư không phụ cận cũng run rẩy theo.

Tơ mỏng như điện phóng ra, lóe lên rồi lập tức xuất hiện trước người Nguyên Anh màu trắng, mãnh liệt đâm vào mi tâm Nguyên Anh, có chút chật vật rồi xuyên thủng qua.

Mi tâm Nguyên Anh màu trắng bị đâm ra một cái lỗ nhỏ, hỏa diễm màu trắng quanh người lập tức tiêu tán, ý thức và thần hồn đều mất đi, hóa thành một tinh thể Nguyên Anh thuần tuý.

Cự nhân tử kim thấy thế, ánh mắt có chút buông lỏng, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, hai tay bấm niệm pháp quyết, thân hình khổng lồ lưu chuyển hào quang tử kim nhanh chóng thu nhỏ lại, một lần nữa hóa thành thân hình Hàn Lập.

Sắc mặt hắn trắng bệch, một tay bấm niệm pháp quyết vung lên, Thời Gian linh vực cùng khu vực gợn sóng màu vàng của Chân Ngôn Bảo Luân hơi chấn động, biến mất không còn tăm tích.

Bất kể là thi triển linh vực, Chân Ngôn Bảo Luân, hay là biến thân Niết Bàn Thánh Thể, quả thật tiêu hao tiên linh lực rất lớn, chiến đấu đến bây giờ, tiên linh lực trong cơ thể hắn đã triệt để chạm đáy.

Hàn Lập giơ tay khẽ phất, sợi tơ kiếm thanh kim kia bọc lấy một vật bay về, chui vào trong cơ thể của hắn, hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm còn lại và Trọng Thủy Chân Luân cũng được thu vào.

Hắn lập tức lật tay lấy ra hai viên đan dược ăn vào, ánh sáng màu xanh trên người chớp động liên tục, sắc mặt lúc này mới tốt lên một chút.

Hàn Lập thu hồi Thời Gian linh vực, linh vực đỏ sậm của Giao Tam cũng chấn động một cái, lập tức khôi phục nguyên dạng.

Ánh mắt nàng chớp lên, nhìn chằm chằm Hàn Lập, cũng thu hồi linh vực.

Hàn Lập vừa khôi phục một chút, lập tức phất tay phát ra một cỗ ánh sáng màu xanh, thu vòng tay trữ vật từ trên tàn thi của Công Thâu Cửu, hai kiện tiên khí, còn có Nguyên Anh màu trắng kia vào.

Hôi quang lóe lên, Mặc Vũ kia bay tới, mỉm cười nói:”Không tệ, không tệ. Tiểu tử, không thể tưởng tượng được ngươi chỉ là một gã Kim Tiên, lại có thể một mạch chém giết một tu sĩ Thái Ất cảnh, chiến tích này nếu tuyên dương ra ngoài, chậc chậc, sợ là sẽ khiến cho toàn bộ Tiên Giới chấn kinh đây. Chí tôn pháp tắc, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt chớp lên.

Vừa mới rồi nếu không phải linh vực của mình cùng linh vực những người khác sinh ra cộng hưởng, dẫn đến uy năng tăng nhiều, hắn chắc chắn không giết được Công Thâu Cửu.

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu hắn không khỏi nhớ lại lúc trước ở trong đại điện, hai gã hắc bạch Kim Tiên Phục Lăng Tông thi triển Âm Dương pháp tắc đột phá bức tường lửa, rất tương tự với linh vực cộng hưởng vừa rồi.

Hàn Lập khẽ lắc đầu, không hề hao tâm tốn sức suy nghĩ nhiều nữa, nhìn về phía Mặc Vũ trầm giọng nói: “Rốt cuộc các hạ là người phương nào? Hiện tại ta nên gọi ngươi là Vô Sinh đạo nhân, hay là Hôi Tiên Mặc Vũ?”

Mặc Vũ mỉm cười, đáp: “Lão phu chính là Hôi Tiên Mặc Vũ, không phải là Vô Sinh đạo nhân.”

“Lúc trước ngươi nói với ta chuyện Vô Sinh đạo nhân và Minh Hàn Tiên Quân, có bao nhiêu là thật?” Hàn Lập nghe vậy trong lòng hơi động, tựa hồ cũng không quá kinh ngạc, lại hỏi.

“Lúc trước trong cung Nguyệt Hoa, lão phu vì để ngươi dẫn ta ra ngoài, cho nên mới che giấu thân phận, về phần những việc ta nói với ngươi, tất cả đều là thật, không thể giả được! Vô Sinh đạo nhân chính là Minh Hàn Tiên Quân, hơn nữa giờ phút này nàng cũng đã đi tới nơi đây.” Mặc Vũ nói xong, quay đầu nhìn về một chỗ.

Hàn Lập cùng Giao Tam nghe vậy, đều khẽ giật mình, thuận theo ánh mắt Mặc Vũ nhìn sang.

“Vô Sinh, ngươi đã đến, sao còn không hiện thân.” Mặc Vũ ôn nhu nói.

Chỉ thấy chỗ hư không kia loé lên, một bóng người hiện ra, đúng là Lục Vũ Tình.

Thế nhưng khí tức của nàng đại biến so với lúc trước, toàn thân tản mát ra khí tức lạnh lùng như tuyết, nhưng lại lăng lệ ác liệt vô cùng, giống như một thanh tuyệt thế thần kiếm đứng ngạo nghễ.

Trong mắt Hàn Lập hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.

“Vô Sinh, từ biệt đã nhiều năm, chúng ta rốt cuộc gặp lại rồi.” Mặc Vũ dùng ánh mắt như nước nhìn chăm chú Lục Vũ Tình, chậm rãi nói ra.

Trong lúc nói chuyện, Mặc Vũ đi tới, cầm hai tay Lục Vũ Tình.

“Ngươi làm gì đó, có người ngoài ở đây…” Trên mặt Lục Vũ Tình cũng không cách nào bảo trì vẻ lạnh lùng, hiện ra hai màu đỏ ửng, có chút thẹn thùng nói ra.

“Năm đó ta nghĩ sai làm hỏng hết, hại chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, suýt nữa vĩnh biệt chia lìa. Lần này nói thế nào ta cũng sẽ không buông tay ra đâu.” Mặc Vũ nhẹ nói, ngữ khí kiên định vô cùng.

Lục Vũ Tình lúc lắc người nhẹ một cái, nhưng tựa hồ không thể thoát ra, cũng không cử động nữa, để mặc Mặc Vũ nắm tay.

Hàn Lập và Giao Tam thấy cảnh này, cảm giác hơi lúng túng, đều dời ánh mắt đi.

Lúc này trong đầu Hàn Lập hiện lên bóng hình xinh đẹp Nam Cung Uyển, ánh mắt lộ ra vẻ thẫn thờ, trong lòng thầm thở dài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN