Áng Mây Giữa Trời
Chương 8: Gần thật gần...
– Không được đi!
– Anh…
Ngó thấy ánh mắt hằn hộc, tức giận của Hạo Nguyên, Nhật Vũ bỏ ngay ý định cự cãi mà lầm lũi tiến về trước. Mấy ngày trời nhốt mình trong phòng, cô thực sự cần ra ngoài hít thở không khí và cũng là chuẩn bị tâm lý để nói toàn bộ sự thật với ba. Cố gắng đưa nhanh chân ra cửa, Nhật Vũ không ngờ kẻ sau lưng cô lại manh động như vậy. Một thoát ôm lấy ngang eo và mang cô trở lại căn phòng.
Chuyện xảy ra chớp nhoáng những cũng đủ để dì Bảy phải há hốc miệng kinh ngạc. Hai cậu chủ trước giờ như nước với lửa, nay vì không cho đi chơi cậu Nguyên còn ra tay khống chế cậu Vũ. Chuyện này mà thưa ra thì ông bà lại xích mích, lúc đó cái công việc nuôi sống cả gia đình của dì có khi cũng mất tuốt. Nghĩ đến đây, dì Bảy âm thầm chạy ngược ra cổng báo với cậu thiếu gia kia rằng Nhật Vũ không đi được.
Hành động của dì Bảy vô tình tiếp tay cho Hạo Nguyên làm bậy. Bờ môi như có lửa của Hạo Nguyên cứ liên tục chà sát lên khóe miệng Nhật Vũ. Dù lí trí bảo cô phải mím chặt nhưng khóe miệng của Nhật Vũ lại từ từ mở ra để tiếp nhận cái lưỡi hư đốn của Hạo Nguyên. Mười tám năm chưa từng được hôn và cũng chẳng biết hôn là gì đã làm cho Nhật Vũ bị gã trai điêu luyện kia dẫn dắt đến đỉnh cao của dục vọng.
Những cái đánh lưỡi của Hạo Nguyên đã từng chút từng chút làm cơ thể Nhật Vũ nóng rực. Cô đê mê theo từng cái vuốt ve của Hạo Nguyên mà không biết cả cơ thể mình đã không còn lấy một mảnh vải. Đầu óc Nhật Vũ như mụ đi, mọi thứ xung quanh đã biến mất hút, chỉ còn… chỉ còn cảm giác ấy… cảm giác kì quái ấy.
– Đau… anh làm gì thế hả? Ra mau!!!
Thân dưới truyền đến một cảm giác đau đớn tột cùng tựa hồ như cơ thể đang bị xé nát… xé nát ra từng mảnh. Cô cố gắng vùng vẫy để đứng dậy, nhưng hình như hành động đó đã gián tiếp khiến cho những nỗ lực kìm chế của Hạo Nguyên thất bại, anh nói trong hơi thở nặng nhọc:
– Anh xin lỗi! Anh không dừng được…
Kẻ vừa xâm nhập bất hợp pháp kia tiếp tục luật động làm Nhật Vũ không còn cụm từ nào để diễn tả sự đau đớn. Nhưng cảm giác ấy dần qua đi để thay vào một cảm giác đê mê đến tận cùng.
– Đừng khóc nữa được không? Anh xin lỗi! Xin lỗi…
Thanh âm khàn đục truyền đến bên tai làm Nhật Vũ càng thấy ấm ức hơn. Có ai lại bị cưỡng bức ngay trong ngôi nhà của mình kia chứ? Và người cưỡng bức lại còn là… Như hiểu những ấm ức của Nhật Vũ, Hạo Nguyên điên cuồng siết chặt vòng tay của mình. Trong một phút không kiềm chế được anh đã làm cho Nhật Vũ tổn thương, nhưng anh không hối hận. Bởi lẽ… bởi lẽ có những gì vừa xảy ra anh mới biết rõ trái tim mình thuộc về ai…
– Con trai à, hôm nay đừng đi xe bus nữa. Cùng ba với Hạo Nguyên đến công ty đi.
Lời ông Trường vừa nói ra làm bước chân của Nhật Vũ khẽ chậm lại. Có lẽ ba ngày viện cớ mệt mỏi để ở nhà đã khiến ông Trường thêm lo lắng mà không muốn Nhật Vũ đi xe bus như thường lệ. Và Nhật Vũ, nếu không có sự kiện đêm hôm qua thì chẳng có lí do gì để từ chối, nhưng…
– Con muốn tập làm quen với môi trường sinh viên…
– Sinh viên gì chứ? Nếu con muốn đi học, ba sẽ mua cho con một chiếc xe mới. Hiệu KIA, hay Huyndai…
– Con muốn ở kí túc xá…
Lời vừa nói ra, Nhật Vũ đã thấy hối hận với mảng loang của li nước cam bị đổ. Hạo Nguyên không giữ được bình tĩnh mà hất đổ cả li nước vào bộ vest mới cóng của mình. Cố gắng không nhìn vào đôi mắt của con người đang luống cuống lau đi vết nước, Nhật Vũ biết mình đã vừa gây ra họa lớn rồi.
(Còn nữa)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!