Giáo Sư Điên Khùng
Ngươi đang nói cái đíu gì vậy.
– Chết tôi rồi.
Diệp Phong hiện giờ đang rất sợ hãi. Lúc trước hắn đi vào hang gặp một bộ xương hắn đã cố gắng tiếp thu, nhưng lần này xuất hiện trước mặt hắn là cả một biển xương không lồ. Xương người có xương thú có , một vài bộ còn rất kì lạ mà Diệp Phong chưa thấy bao giờ tỉ như bộ xương quái khổng lồ to vạn trượng, hay bộ xương dài giống rắn nhưng lại có móng vuốt. Không khí ở đây lạnh lẽo đến thấu xương, khó lòng mà tiếp thu được.
Nhưng Diệp Phong vấn cố gắng vì hắn chú ý được giữa biển xương có một bộ xương đang ngồi trên một hòn đá được đục dẽo tinh xảo, nó tỏa ra khí thế giống như thần linh của nơi này vậy.
Điều này làm Diệp Phong càng có lòng hiếu kì rốt cuộc nơi này là ở đâu.
Diệp Phong nén lòng sợ hãi bước đi đến chỗ bộ xương đang ngồi. Hắn bước một bước thì lại có tiếng lộp bộp phát ra, tất nhiên là tiếng xương mục, Những bộ xương này đã ở đây rất lâu rồi. Khi Diệp Phong đi đến gần bộ xương thì..
– Tiểu tử gan ngươi thật là lớn.
Nghe được câu nói này Diệp Phong sợ mất mật quay đầu điên cuồng chạy. Còn cái âm thanh kia cũng trở nên im lặng.
Đệt vừa khen xong hắn chạy mất dép rồi.
Âm thanh kia lại vang lên.
– tiểu tử trở lại cho ta.
Một bàn tay xuất hiện nhắc Diệp Phong đang lao đầu chạy quay về trước bộ xương.
Diệp Phong như muốn ngất hắn quay đầu lại lay vừa lạy vừa nói.
Ông già à ngươi chết rồi thì chết đi đừng kéo ta theo…
Âm thanh kia có chút tức giận nói:
– Ngươi bảo ai là lão già hả ta vẫn còn trẻ đấy nhá.
Thấy không có ác ý với mình Diệp Phong áp chế cơn sợ nói.
– vậy ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà bảo là trẻ
– à, ta hình như mới có mười vạn tuổi.
âm thanh kia bình tĩnh nói.
-….
– What tờ fuck.
Không để Diệp Phong kịp nghĩ âm thanh kia lại vang lên.
– Tiểu tử ngươi thật may mắn, ngươi không ngờ lại hữu duyên với môn công pháp này.
– Để ta kể cho ng ươi nghe. Vạn năm trước thế giới bắt đầu xuất hiện biến hóa cực lớn từ đó sinh ra một công pháp tuyệt thế.Chính điều này đã làm cho cường giả khắp nơi tranh đoạt cuối cùng tạo thành nơi này. Lúc đó chỉ có mình ta đoạt được công pháp nhưng chưa kịp tu luyện thì ngã xuống, đây chỉ là một đạo tàn hồn mà thôi.
– Ngươi yên tâm đi nếu đã đến đây thì ta sẽ dạy công pháp đó cho ngươi công thêm cả đan đạo, học thật tốt đừng phụ lòng ta thế mới là học sinh ngoan biết chưa.
Mặt của Diệp Phong cứ đơ ra không biết âm thành kia nói cái gì.
– Ngươi đang nói cái đíu gì vậy ta không hiểu.
– không hiểu cũng phải hiểu.
Âm thanh kia nói xong trong đầu Diệp Phong xuất hiện đủ thứ làm hắn chìm đắm vào nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!