Ngộ Phật - Chương 79: Thương Di
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Ngộ Phật


Chương 79: Thương Di



NGƯỜI THƯƠNG CỦA CHA RUỘT.

Giang Trừng đang suy nghĩ một chuyện, “Đằng Dịch” mà (nam) yêu tu xinh đẹp với những biểu cảm hơi khó hiểu này luôn mồm gọi, rốt cuộc là nam hay nữ?

Người ta cũng đã bảo “máu giống nhau” rồi, thế chắc cơ thể này có quan hệ huyết thống cực gần với Đằng Dịch thật. Vậy, vị này rốt cuộc là tình cũ của cha hay mẹ Giang Nguyệt – chủ nhân của cơ thể này đây?

“Ngươi trông giống hắn quá…” Từng ngón tay trắng nõn của yêu tu đặt lên má Giang Trừng, ánh mắt nhìn cô đong đầy nhớ nhung đau khổ, tâm tình phức tạp đến mức Giang Trừng không dám lên tiếng. Nhỡ vị này thuộc kiểu “Chướng mắt với con của người thương và kẻ khác, thôi giết phứt cho rồi” thì đen đủi rồi, chắc chắn cô sẽ chết thảm hơn nhiều.

Nhưng thấy y cứ mãi im lặng ngắm gương mặt mình bằng ánh mắt sởn da gà, Giang Trừng quyết định hỏi rõ luôn, cô thừa lúc nét mặt y hơi thả lỏng, hỏi ngay: “Tiền bối? Tôi chưa kịp thỉnh giáo tên của ngài?”

Nhìn mặt Giang Trừng, biểu cảm của yêu tu tỉnh táo hơn, y đáp:”Ta tên Thương Di.”

Giang Trừng tiếp lời: “Thương Di tiền bối, vậy Đằng Dịch mà ngài nhắc đến là phụ thân hay mẫu thân tôi?”

Thương Di nhíu mày, ánh mắt thoắt cái từ dịu dàng chuyển sang lạnh lẽo, “Đằng Dịch là phụ thân ngươi, sao ngươi lại hỏi như thế, hắn không sống cùng ngươi à?”

Giang Trừng thành thật lắc đầu, đáp: “Tôi không quen nam nhân nào tên là Đằng Dịch cả, tôi chỉ biết mẫu thân mình mất sớm, thậm chí không biết bà ấy tên gì, tuy tôi có phụ thân, nhưng tên của ông ấy không phải là Đằng Dịch, ông ấy họ Mục, tướng mạo cũng không giống tôi lắm.”

Từ lúc có được cơ thể của Giang Nguyệt, mọi thông tin cô biết cũng chỉ gói gọn như thế. Chủ cũ Giang Nguyệt đúng là đứa trẻ mồ côi đáng thương trong thế giới này, đã mẹ mất cha không thương, giờ có lẽ đến cha cũng không phải cha ruột. Khoan, Giang Trừng bỗng nhớ ra một chi tiết nhỏ, năm xưa lúc còn ở thành Giang cùng đại sư, cô có phỉ phui cha Giang Nguyệt chắc hẳn không phải cha ruột cô ta, hình như đại sư cũng hùa theo?

Chẳng nhẽ đại sư khi ấy không phải tiện mồm phụ họa, mà là nghiêm túc?!

Nếu người đàn ông họ Mục kia không phải là cha ruột của Giang Nguyệt, vậy cha mẹ ruột của Giang Nguyệt đang ở đâu? Giang Nguyệt có quan hệ gì với ông Mục ấy? Tò mò thật.

“Gì cơ?!” Nghe Giang Trừng nói xong, Thương Di biến sắc, đột ngột siết chặt tay cô, trích một giọt máu từ đầu ngón tay cô, cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay mình, bàn tay còn lại bấm vài thuật quyết phức tạp, mở miệng nhả một sợi tơ trắng mỏng cuốn lấy giọt máu tươi ấy, sau đó nhìn nó không chớp mắt.

Lát sau, tơ trắng hòa vào máu, giọt máu và sợi tơ bên trong đồng thời bốc cháy, thoắt cái đã biến thành một nhúm tro đen giữa lòng bàn tay Thương Di.

Thương Di nhìn nhúm tro trong tay mình, mặt mày biến sắc, bỗng ngoảnh đầu phun máu, vẩy khắp đám tơ trắng bên cạnh. Môi vương vết máu, mắt y đăm đắm nhìn tàn tro, hai tay run rẩy liên hồi. Hàng mi dài run lên, hai giọt nước mắt tuôn rơi trên gương mặt ngày càng bỡ ngỡ.

Giang Trừng đu đưa lơ lửng trong cuộn tơ, thận trọng quan sát Thương Di. Ông chú trông giống người tình của cha ruột cô hình như đau lòng sắp chết rồi. Nhìn động tác, chắc y đang dùng máu cô để bói tin tức về cha mẹ của cơ thể này, kết quả không tốt lành gì.

Hẳn là…

“Hắn chết rồi, hắn ấy vậy mà chết rồi? Ta… Ta vẫn luôn chờ hắn, bao nhiêu năm không rời khỏi đây, hắn bảo sẽ quay lại thăm ta, ta còn sưu tầm rất nhiều loại rượu mà hắn thích, chưa đến uống sao lại chết rồi? Không thể nào, quẻ của ta sai rồi, sai chắc rồi!” Thương Di bỗng lắc đầu liên tục, mắt đỏ ngầu siết chặt lấy Giang Trừng, lại trích thêm một giọt máu từ đầu ngón tay cô.

Song kết quả lần này cũng y hệt trước đó, máu và tơ trắng vẫn cháy thành tro. Thương Di bỗng dưng chết lặng, mãi sau mới đưa tay bụm mặt gào khóc đau đớn. Vì tâm tình xao động, biển tơ nhện trắng vốn yên ả nay lại cuộn trào như sóng, dập dềnh điên cuồng, nom khá đáng sợ.

Tơ trói Giang Trừng cũng lỏng ra, cô nhẹ nhàng đáp xuống đất, cố giữ thăng bằng giữa cơn chấn động. Nhìn dáng vẻ của Thương Di, Giang Trừng thở dài, y mà không mến thầm cha ruột của Giang Nguyệt, cô theo họ Thanh Đăng đại sư luôn. Khóc đến nhường này, rõ đang đau đớn vì biết người thương qua đời.

Vậy mới nói, tình yêu đúng là thứ khiến con người ta túng quẫn. Giang Trừng bỗng thấy mình may mắn, đại sư cô thích lợi hại như vậy, có chết cũng sẽ chết sau cô, cô khỏi phải nghe tin buồn của người thương, tốt quá.

So với nó, cô chẳng cần quan tâm đến chuyện nhỏ như đại sư có thích mình không nữa.

Thương Di đã ngừng khóc, y cúi gục đầu, lặng tăm không một hơi thở, Giang Trừng suýt tưởng y chết rồi, cô đến gần gọi “Thương Di tiền bối” mới thấy y chầm chậm ngẩng đầu lên.

“Ngươi chưa gặp Đằng Dịch bao giờ?” Y khàn giọng hỏi.

Giang Trừng không rõ tại sao y lại hỏi điều này, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Chuyện cô có thể sống để rời khỏi đây không phải cậy vào tâm trạng của ông chú này, tuyệt đối không thể xách động y!

“Đằng Dịch là tán tu, hắn bảo tông môn mình đã mai một từ lâu, chỉ còn mỗi hắn, nên cứ lang thang khắp chốn như vậy. Hắn dùng kiếm, tên của thanh kiếm ấy là Thực Nguyệt, thân kiếm như trăng, trong đêm sẽ lấp lánh ánh trăng, rất đẹp. Nụ cười luôn hiện diện trên mặt, cứ như chẳng việc gì có thể làm khó hắn. Hắn thích uống rượu hoa, nhưng hễ uống là say, thích thưởng đàn, nhưng lại chẳng biết chơi…”Giang Trừng lặng lẽ nghe, cô nhìn biểu cảm của Thương Di, biết y giờ đây chỉ muốn kể về Đằng Dịch với người nào đấy có liên quan đến ông ấy. Nếu là Giang Nguyệt, có thể nghe chuyện về cha ruột của mình, chắc hẳn cô ta sẽ rất vui. Tiếc thật, Giang Trừng thầm thở dài, cô không phải chính chủ, cô bé Giang Nguyệt tốt đến độ khờ khạo kia đã chết, cả gia đình họ chắc cũng đoàn tụ rồi.

“Lần đầu tiên ta gặp Đằng Dịch, hắn đang truy sát một ma tu, chạy xộc vào địa bàn của ta. Không thích kẻ khác bổ vào địa bàn mình, ta giết ma tu kia, cũng định giết hắn, nhưng hắn lại bảo mình không giết người đẹp… Hắn cứ thích đùa như vậy. Bọn ta đánh nhau một trận, ta không hề hấn gì, hắn thì bị thương nhưng trốn được khỏi tay ta, trước lần đấy ta chưa từng tha cho con mồi của mình.”

“Chẳng bao lâu sau, hắn lại chạy tới, bảo không tìm được ai uống rượu cùng, mời ta cạn chén. Hắn rất kỳ lạ, khiến người ta không ghét nổi. Ta không ưa qua lại với tu sĩ loài người, vì chúng luôn gian xảo vô biên, sẽ cướp thứ quý giá của kẻ khác.”

“Ta ghét tu sĩ loài người, nhưng… không ghét Đằng Dịch. Hắn đã đi rất nhiều nơi, mỗi lần ngang đây đều sẽ ghé thăm ta, kể ta nghe vô số chuyện hắn gặp trên đường. Hắn dạy ta rất nhiều thứ, từng cứu mạng ta trong tay một yêu tu khác, lần đấy vì giúp ta mà hắn suýt mất mạng, bị thương đến không cử động được còn cười khì đùa với ta.”

“Đằng Dịch rất tốt, là… bằng hữu tốt nhất của ta. Ta nhớ có lần nọ đến thăm, hắn vô cùng vui vẻ, trước đây hắn chưa bao giờ vui như thế, bằng biểu cảm ta chưa từng thấy, hắn bảo đã tìm được nữ tử mình ngưỡng mộ, muốn cưới nàng. Nữ tử ấy tên là Mục La Y, ta chưa gặp bao giờ, cũng không muốn gặp, ta không thích nàng ta.”

Nghe đến tên Mục La Y, Giang Trừng thầm đánh động trong lòng, bà ấy hẳn phải là mẹ của Giang Nguyệt rồi. Bà ấy họ Mục, chắc có quan hệ gì đấy với cha hờ của Giang Nguyệt?

Thương Di kể tiếp, “Sau này Đằng Dịch ngày càng ít đến, trong lần gặp cuối hắn vui vẻ lắm, báo rằng mình đã có con, còn bảo lần sau sẽ dắt con cùng đến thăm ta, uống rượu chung… Nhưng sau đó hắn không đến nữa. Ta từng ra ngoài tìm, thế giới ngoài kia không tốt đẹp như những gì hắn kể, ta cũng không thấy tung tích hắn. Ta không dám đi quá xa, sợ hắn đến tìm lại không gặp, bèn chờ mãi ở đây, chờ hắn đến cạn chén cùng. Nhưng, nhưng ta ở đây chờ bao nhiêu năm như vậy, hắn vẫn không xuất hiện… Hắn chết rồi… Hắn đã chết trong lúc ta không biết…”

Thương Di ôm đầu, giọng cố kiềm nén, còn thấp thoáng vẻ sắp bị ma khí áp chế lần nữa, luồng ma khí trước đó bị y kìm lại đã dâng lên, khiến lời y nói rời rạc lung tung, Giang Trừng còn thấy vỏ ngoài phần thân nhện của y ngày càng lắm vân đen.

Giang Trừng cảm nhận được nguy hiểm, thầm biết hỏng rồi, nếu để Thương Di bị khống chế lần nữa, cô rất có thể sẽ bị giết. Cô muốn chạy, nhưng cô biết rõ mình trốn không thoát, chỉ cần có ý định rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ bị trói ngay lại.

Đến lúc kiểm chứng tình yêu mà ông chú này dành cho cha ruột mình rồi. Giang Trừng hít sâu một hơi, xách một vò sứ trắng từ túi trữ vật ra, lắc trước mặt Thương Di, cười hỏi: “Thương Di, uống rượu không?”

Thương Di ngẩn ngơ, ngẩng đầu để lộ đôi mắt đỏ ngầu. Y sững sờ nhìn gương mặt tươi cười của Giang Trừng và vò rượu trong tay cô, bỗng chốc bật cười, thu ma khí trên người lại, nói: “Đằng Dịch, ngươi đến tìm ta uống cùng à?”

Giang Trừng: Hay lắm, ông chú này không còn minh mẫn nữa.

“Ừm, uống thôi, cho ngươi cả vò đấy.” Giang Trừng đưa vò cho y.

“Ngươi không uống?”

“Ta uống nhiều rồi, vò này ta dành riêng phần ngươi đấy, không thích à?”

“Không, ta thích.” Thương Di ôm vò cười, trông hơi khờ.

Giang Trừng không đổi sắc mặt, cười đến sáng láng chói chang, “Thế thì tốt, nào, thích thì uống cạn đi.”

“Ừm.” Thương Di ngoan ngoãn đồng ý, rút nút bần dốc uống ngay. Nước trong vò vừa vào miệng, y hơi khựng lại, nhưng ngắm nét cười trên mặt “Đằng Dịch”, y vẫn uống cạn theo lời “hắn”.

Thấy y uống hết, Giang Trừng mới thầm thở phào. Thứ cô cho Thương Di uống không phải là rượu, mà là Phật Hương Lộ, đặc sản của chùa Thượng Vân, chuyên dùng để trừ tà thanh tâm, còn có thể tạm áp chế ma khí. Lúc tiễn đại sư về chùa, Giang Trừng có kể chuyện Úc cơ cấy ma chủng vào người mình cho tiểu Thù Vọng nghe, cậu đã dành ba vò to cho cô, toàn bộ nằm trong túi trữ vật.

Cô chưa uống bao giờ, giờ để Thương Di thử trước, vừa khéo tham khảo hiệu quả.

Ồ, hiệu quả không tồi. Giang Trừng nhìn đôi mắt minh mẫn trở lại của Thương Di, tuy đáy mắt vẫn mờ mờ ma khí, nhưng đã không đáng sợ như ban nãy nữa.

“Ngươi thực sự rất giống hắn.” Thương Di thở dài sau khi tỉnh táo lại.

“Ngươi đừng nán lại đây nữa.” Thương Di ôm vò, giọng điệu bình tĩnh hơn nhiều. Y nhìn Giang Trừng, nhẹ nhàng bảo: “Chẳng mấy chốc đám dơi kia sẽ xuống đáy biển này đưa thức ăn, đến lúc ấy chúng trông thấy, thì kẻ nọ cũng sẽ biết. Tuy ta không rõ ngươi đến được đây bằng cách nào, nhưng nếu bị kẻ nọ phát hiện, ngươi tuyệt đối không thể sống sót trở ra.”

“Gượm đã, Thương Di tiền bối, “kẻ nọ” là ai?” Giang Trừng nghiêm mặt hỏi.

Ánh mắt Thương Di nặng nề, “Ta không thấy mặt hắn, nhưng hắn rất đáng sợ, hắn giam cầm ta ở đây, cấy ma chủng vào cơ thể ta, ép ta nhập ma mất lý trí, còn dùng không ít máu thịt nữ tu thể chất âm gia tăng tốc độ nhập ma của ta, dưới lòng đất có trận pháp, kẻ nọ muốn khống chế ta, mưu đồ của hắn không nhỏ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN